Nhân viên văn phòng Author : Kotoko Sáng sớm, bầu trời cao vòi vọi, sáng rực rỡ, tựa như trận mưa đêm qua chưa từng xảy ra. Cô bước nhanh qua dãy hành lang dài và hẹp, đẩy cửa bước vào phòng. Tiêng chuông báo hiệu giờ vào làm vang lên gióng giả. Có những tiếng lao xao ngoài hành lang, rồi mọi người cùng ùa vào phòng. Những tiếng xuýt xoa vang lên :
- Lạnh quá, bao nhiêu độ thế.
Cô với tay cầm lấy chiếc điển khiển điều hoà. 160 ba quạt gió, chả trách phòng lạnh ngắt. Cô bấm tăng nhiệt độ lên 180. Anh Đức la lên :
- Đừng tăng, nóng lắm,
Cô lạnh lùng đáp :
- Ai nóng thì cởi áo ra. Lạnh chết đi được, ai mà chịu nổi.
Anh Đức cười :
- Đanh đá thế, chả trách bây giờ vẫn ế. Có ma nó thèm rước.
Cô bĩu môi :
- Đây không thèm. Không lấy chồng thì cũng đâu có chết. Đang ở nhà sung sướng như thế, tự nhiên phải về hầu hạ giặt giũ cơm nước cho một thằng chẳng có quan hệ gì cả, có mà điên.
Anh Đức cười, lắc đầu chịu thua trước cái giọng ngang như cua của cô. Khuyên thò đầu vào :
- Mày lại bún đậu à, có dùng đến thìa không, cho tao mượn đi.
Cô cười :
- Qua đây ăn chung với tao. Hôm nay sếp không tới đâu.
Cô cúi xuống bật máy tính. Khuyên đổ nước mắm ra hai cái bát, hỏi :
- Bao giờ sếp về ?
- Tao không biết, thấy bảo đi công tác bốn năm ngày gì đó. Chắc mai về.
Nghĩa nói với sang :
- Sếp đi mà chẳng chào em gì cả, để em còn biết mà dặn mua quà.
Khuyên mơ màng :
- Hải phòng có gì nhỉ. Có mực nè, bánh đậu xanh nè, bánh gai nè, trời, vậy ăn cách nào cho hết được bây giờ. Chết mất thôi.
Mấy cái giọng đồng thanh vang lên :
- Đừng có mơ.
Khuyên cười :
- Thì cứ tưởng như thế đi. Có chết ai đâu. Bọn mày chỉ được cái nghĩ xấu về sếp thôi. Sếp thương phòng mình lắm, thế nào chẳng mua quà về.
Cửa phòng mở ra. Anh Tùng thò đầu vào :
- Khuyên, làm cho anh cái thanh toán đi.
Khuyên nhõng nhẽo :
- Lát được không anh. Em đang ăn sáng mà. Năm phút nữa nhé. Đi.. anh
Anh Tùng cười :
- Vậy anh bỏ bàn em nhé. Lát làm sớm cho anh, xếp hàng xong anh phải đi ngay đó.
Khuyên ừ hữ. Nó buông đũa, nhìn cô cười rất điêu :
- Mày rửa bát nhé. Tao phải về làm thanh toán cho anh Tùng rồi.
Không đợi cô tỏ ý đồng ý hay không, nó đẩy cửa chạy tuốt về phòng. Cô cười, lắc đầu, bưng cái khay lên đi ra cửa. Bao giờ chẳng thế, nó toàn đùn cho cô làm những việc này thôi.
Chuông điện thoại reo vang. Mặc kệ, cô đi nhanh ra cửa, nhưng anh Đức đã gọi giật lại :
- Quỳnh, có điện thoại.
Cô ngao ngán lầm bầm :
- Sáng sớm đã có điện thoại, chuyện gì thế không biết. Chắc lại đòi nợ chứ gì.
Cô đặt cái khay xuống bàn, với tay cầm điện thoại, giọng mệt mỏi :
- à lố, Quỳnh đây ạ.
Thói quen trả lời điện thoại của chị Hương đã ngấm sâu vào tiềm thức cô, đến nỗi cách trả lời của cô bây giờ cũng y hệt, dù cô không còn làm việc với chị đã hơn một năm rồi. Một giọng Miền Nam vang lên ngọt ngào :
- Quỳnh hả. Khoẻ không cưng.
Cô thầm đoán xem là ai nhưng vẫn không rõ, trả lời rụt rè :
- Dạ, em lúc nào cũng khoẻ. Có việc gì không ạ.
- À, cưng xem lại cái công nợ giùm chị coi. Cao quá rồi, thanh toán bớt cho chị đi.
Ai nhỉ, cô vừa thầm đoán, vừa khoanh vùng những khách hàng Miền Nam trong đầu. Lại không dám hỏi tên, khỉ thế.
- Dạ, mà công nợ của chị giờ là bao nhiêu rồi ạ.
- Hơn một trăm tám mươi triệu rồi cưng ơi. Thanh toán một nửa trong tháng này cho chị đi.
Cô gõ nhanh trên bàn phím. A, là công ty Nha đường.
- Dạ, có phải một chuyến nhập ngày 9/7 không ạ. Vậy thì không được rồi. Thời hạn thanh toán của chị là 36 ngày kia mà. Đã tới hạn đâu chị.
Giọng Miền Nam tỏ ý năn nỉ :
- Vậy chị mới phải nhờ cưng. Công nợ cao quá, sếp la chị quá trời. Xem cách nào chuyển giùm chị đi cưng, trước cuối tháng này đi.
Lại đòi thanh toán trước, cô khẽ lầm bầm tức giận, sao lúc ký hợp đồng không kêu ghi thời hạn ngắn hơn đi. Cô cố lấy giọng nhẹ nhàng :
- Em cũng muốn giúp chị lắm, nhưng chắc không được rồi. Hôm nay là thứ sáu rồi, mà 31 là vào chủ nhật, em không có cách nào cả. Nhanh nhất thì em cũng chỉ thanh toán cho chị được vào đầu tháng sau thôi. Em không thể làm sớm hơn được đâu. Không có cách nào cả.
Giọng Miền Nam ỉu xìu :
- Vậy à cưng. Vậy cố gắng làm sơm sớm giùm chị nhé.
Cô dạ một tiếng, cố gắng đặt cái điện thoại xuống một cách nhẹ nhàng. Sáng sớm đã bị đòi nợ, bực mình ghê. Cô lầu bầu với anh Đức :
- Lát nghe thấy giọng này, anh bảo em đi vắng nhé. Suốt ngày đòi thanh toán trước, bực mình quá.
Cô bước ra ngoài hành lang. Nhanh thật, nắng đã xiên thẳng qua vào gần nửa dãy hành lang rồi. Hôm nay chắc trời đẹp lắm đây, đi chơi là tuyệt nhất. Cô rầu rĩ nghĩ tới đống chứng từ đang đợi mình, hết cả hứng, trời đẹp thế này mà phải giam mình trong phòng để vùi vào một đống giấy tờ chán ngắt, cái nào cũng như cái nào, nhập hàng rồi thanh toán. Cuối tháng chứng từ nhiều vô kể và cô phát ớn lên tận cổ cái công việc quá nhàm chán này rồi. Không hiểu sao cô còn có thể làm ở đây lâu đến như vậy, đã hơn một năm rồi chứ ít gì.
Ngang qua cửa phòng CUVT, có tiếng gọi giật lại, rồi Ngọc thò đầu ra :
- Nhanh lên nhé, rồi về làm cho em mấy cái thanh toán.
Cô không gật, cũng không lắc, chỉ cúi đầu đi thẳng. Có những thứ mà dù mình không thích, mình vẫn phải làm. Đó có lẽ là điều cô duy nhất cô học được kể từ khi rời khỏi trường. Thế giới người lớn mà cô đã từng hăm hở lao vào giờ đã chán ngắt, cô cảm thấy tiếc khoảng thời gian vui vẻ đã qua, những tháng ngày vô tư lự trên giảng đường đại học. Lúc đó cô mơ một ngày được ngồi bên những chiếc bàn bằng gỗ dán đánh vecni bóng loáng trong những văn phòng rất chuyên nghiệp, hăm hở giải quyết công việc một cách xuất sắc. Bây giờ giấc mơ của cô đã thành hiện thực rồi, nhưng cô lại chẳng cảm thấy vui chút nào vì điều đó, hơn thế, cô muốn trở lại thửơ còn cắp sách tới trường. Thời gian qua đi không bao giờ quay lại được, đó là điều hiển nhiên, và phải chấp nhận nó thôi.
- Quỳnh, nhanh lên có điện thoại kìa
Cô chậm chạp úp cái khay lên thành cửa sổ. Gấp gì chứ, nghe hết cuộc này lại có cuộc khác ngay thôi, thêm một chút thời gian chờ đợi có nghĩa là bớt được một cuộc điện thoại. Cuối tháng, ai cũng chỉ muốn công nợ sạch trơn, mà không chịu hiểu cho cô rằng, cô phải làm theo đúng hợp đồng đã ký kết. Thời gian dường như không đủ cho khối lượng công việc khổng lồ mà cô phải làm, chết tiệt thật, sao tất cả cứ dồn hết vào cuối tháng cơ chứ.
Cô chán phải thốt ra cái điệp khúc " Dạ, em sẽ cố gắng" lắm rồi, nhưng có lẽ chỉ khi nào thoát khỏi cái công việc khỉ gió này, cô mới có thể bỏ được cái điệp khúc đó. Mà cô là người mua hàng cơ mà, sao cô phải nhún nhường người ta như thế cơ chứ. Cô là thượng đế kia mà. Dù biết vậy nhưng cô vẫn không thể làm khác được. Cái phòng CƯVT làm việc chậm chạp như rùa, làm cô luôn phải chạy theo, dường như không một khách hàng nào mà cô có thể thanh toán đúng hẹn. Cô không thể trả lời người ta "vì bọn nó đưa chứng từ cho em chậm trễ" - nhà cung cấp không hiểu và cũng không bao giờ muốn hiểu - họ chỉ biết là họ đã giao hàng, và đến hạn hợp đồng thì họ muốn nhận được tiền, vì vậy cô không còn cách nào khác là lảm nhảm mãi cái điệp khúc đó "em xin lỗi, .. em sẽ cố gắng làm trong thời gian nhanh nhất. Lần sau em sẽ thanh toán cho chị sớm hơn…" dù điều đó không bao giờ xảy ra.
Cô chậm chạp cầm lấy cái điện thoại. Một giọng nói trẻ trung quen thuộc vang lên :
- A chào bác, ngại quá, sáng sớm đã làm phiền bác rồi.
Cô bật cười :
- Biết rồi mà vẫn làm à. Dập máy nhé
- ấy đừng, em chỉ hỏi một câu thôi. Thanh toán của em có chưa.
- Rồi. Sáng nay thấy có uỷ nhiệm chi rồi. Chắc chiều là nhận được tiền đó.
- Vậy thì cám ơn bác nhé, em không quấy quả nữa.
Cô mỉm cười, dập máy. Hay thật, chỉ một câu nói vui vui là tinh thần lại lên ngay. Nếu nói rằng cô căm ghét công việc này, thực sự là nói dối. Cô biết, cho dù nó nhàm chán, lặp đi lặp lại hàng ngày những công việc như nhau, cô cũng thực sự không muốn mất nó, bởi nó giờ đã trở thành một phần của con người cô mất rồi. Cô hăm hở lục đống hoá đơn ra, từ từ và kiên nhẫn cập nhật từng cái một. Rồi sẽ hết, rồi sẽ hết, và không phải cố an ủi, cô cũng đang giải quyết dần dần cái đống chứng từ tồn đọng cả tuần nay.
Buổi chiều, trời ngày càng oi ả hơn làm không khí trong phòng cũng ấm hơn một chút, cô không còn cảm thấy khó chịu như buổi sáng nữa. Khuyên lại mò sang phòng. Nó lục tủ rồi nhăn nhó :
- Hôm nay không có gì ăn à ?
Cô cười :
- Mai đi, sáng nay tao dậy muộn quá không kịp mua. Nhãn nhé.
Khuyên thở dài. Nó đứng quanh quẩn bên cạnh Nghĩa, nhòm vào bảng lương :
- Chiều nay chuyển lương đi em, hết tiền rồi.
Nghĩa cười :
- Yên tâm, tối nay về là có lương rồi. - Chợt nó vụt nói – Chị Quỳnh gọi gì chị kìa.
Khuyên giật mình quay sang. Anh Vinh đã kề sát má nó, suýt tý nữa thì đặt gọn lên đó một cái "hôn". Khuyên giãy nảy lên, nhảy vội ra. Nó vớ lấy cái kéo :
- Anh có tránh ra không em cắt ngay bây giờ.
Cô cười, ỡm ờ :
- Cho mày cái kéo này to hơn này. Mà mày định cắt cái gì.
- Cái gì cắt được thì cắt hết - Khuyên huơ huơ cái kéo về phía A Vinh, nói- Anh tránh xa em ra.
Anh Vinh cười :
- Em cắt được cái gì, anh cho cắt hết. Chỉ sợ em không dám cắt thôi. Cắt xong nối lại là ngon ngay mà.
- Yên tâm, ở đây không có nước sôi đâu mà lo. Mà tao nói cho mày biết nhé, sau này chồng lăng nhăng, có cắt thì phải đặt sẵn một nồi axit, chứ bỏng độ 2 độ 3 mang vào viện vẫn phục hồi lại như thường. Cho vào axit nhé, cháy tan luôn. - Cô nói.
- Không thì đem nướng cũng được - Anh Đức nói - Anh Vinh có biết một cái quán ở trên Nghi Tàm không, chuyên bán thứ đó, chỉ từ bốn giờ chiều đến sáu giờ chiều là hết veo luôn. Chỉ nướng thôi, thơm lừng, giòn tan luôn.
- Gọi là "ngẩu pín" đúng không. Em chỉ thấy người ta luộc bán chứ chưa thấy nướng bao giờ, cũng chưa ăn bao giờ - Cô tò mò - Ngon không vậy.
- Ngon cực. Có lần Hiền không biết, cũng gọi một đĩa, nhưng Thuỷ ngăn lại
Khuyên tò mò :
- Ngẩu pín là cái gì vậy.
Cô cười :
- Anh Vinh ơi, nó đòi xem ngẩu pín nè, anh cho nó coi đi.
Khuyên đỏ mặt chạy về phòng mất.
Cô đưa mắt nhìn đồng hồ. Đã bốn giờ rưỡi, chuẩn bị đến giờ về rồi. Nhanh thật, một ngày thế là đã trôi qua. Cô đứng dậy, cầm cốc trà đi rửa. Nắng chiều xiên xiên trên dãy hành lang dài và hẹp, trông vừa quen vừa lạ, đẹp đến lạ kỳ. Bất chợt, cô nhận ra mình yêu cái công ty này biết bao nhiêu.
end
<bài viết được chỉnh sửa lúc 22.01.2006 21:35:20 bởi kotoko >