Tuyển tập truyện ngắn
Tần Anh 25.01.2006 22:24:06 (permalink)
Câu chuyện mùa đông

Kotoko


Chỉ dành tặng cho riêng tôi, và có thể cho anh nữa.

...........



Lọ lem ngồi khóc,
Ngồi khóc,
Rồi một bà tiên hiện ra, trao cho nàng ba hạt dẻ. Ba hạt dẻ với ba điều ước.
........



Trời về chiều.

Không khí không còn hanh khô như những ngày đầu đông. Vài trận mưa sớm đã làm không khí ẩm ướt hơn, trong một chừng mực nào đó thì nó làm người ta cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều. Cái rét cũng không còn buốt giá, cắt da cắt thịt mà ngọt ngào hơn, tạo ra cho người ta cảm giác đáng nhớ nhung hơn.

Cô đẩy cửa bước ra ngoài. Trời trong veo, đẹp tuyệt vời. Những đám mây trắng nõn bay lững lờ trên vòm trời cao xanh vòi vọi. Gió thổi nhè nhẹ. Cô cảm thấy hơi lạnh, nên quay vào nhà quấn thêm một cái khăn mỏng vào cổ rồi mới bước xuống đường.

Nắng, một chút nắng rơi nhàn nhạt trên đường. Không đủ chói chang nhưng cũng làm không khí ấm áp hơn một chút. Cái thời tiết này thật dễ chịu, không quá lạnh để phải ru rú trong chăn, nhưng cũng không quá nóng để có cảm giác đang giữa mùa hè chứ không phải mùa đông nữa.

Bước những bước khoan thai trên vỉa hè bao quanh cái hồ lớn gần nhà, cô để đầu óc trôi miên man. Gió từ hồ thổi vào mát lạnh, những làn sóng gợn lăn tăn, lăn tăn trên làn nước xanh ngăn ngắt, trong veo thấu đáy. Cô khẽ hòa mình vào dòng người nhàn rỗi đang thong thả dạo bước quanh hồ.

Một vòng. Cô đã đi hết một vòng hồ. Thở phào một tiếng, cô ngồ xuống cái thành được xây bao quanh hồ. Chân mỏi rã rời. Cô nhìn một cách khâm phục những con người vẫn đang thả bước không chút mỏi mệt. Chịu, không thể nhúc nhích thêm một bước nào nữa.

Cô quay mặt nhìn ra hồ. Nắng đã tắt, và mặt hồ dường như sẫm hơn. Gió cũng lạnh hơn. Chiều buồn thinh, tĩnh lặng. Cô cảm thấy cô đơn vô cùng khi nhìn những đôi tình nhân đang mỉm cười nhìn nhau, tay trong tay, bước thong dong qua mặt mình. Nhớ đến người. Nhớ điên người. Sao cô vẫn có thể miệt mài theo đuổi những ảo tưởng về người như thế nhỉ, dù biết rằng nó hoàn toàn vô ích. Biết đến bao giờ trái tim cô mới biết mỏi mệt mà dừng lại đây.

Gió càng ngày càng lạnh. Cô quấn thêm một vòng khăn vào cổ, và tiếp tục nhìn ra mặt hồ. Lạnh, nhưng hoàn tòan không có cảm giác muốn về nhà. Thà ngồi đây, ngắm nhìn thiên hạ đi lại dập dịu còn hơn về giam mình trong bốn bức tường, để nỗi cô đơn gặm nhấm dần con tim đa cảm, để rồi lại mơ mộng vẽ vời ra bao ảo tưởng mơ hồ.

- Chào cô bé.

Cô ngước mắt nhìn lên. Một chàng trai lạ hoắc đang đứng trước mặt cô. Cao ráo, khá đẹp trai, nhưng không phải mẫu người cô thích. Cô giương ánh mắt lạnh lẽo nhìn săm soi vào chàng trai, với ánh mắt đã làm bao nhiêu người phải lẩn tránh, bỏ chạy. Chàng trai mỉm cười. Vô ích, trên mặt cô như phủ lên một làn sương lạnh lẽo, ánh mắt vẫn không thay đổi, chỉ phóng ra duy nhất một cái nhìn vô cảm.
“Đồ ngốc, cái trò này xưa rồi. Tính làm quen với tôi ah. Vô ích thôi”

Chàng trai vẫn mỉm cười, như là ánh mắt của cô không có chút trọng lượng hoặc ảnh hưởng gì :

- Cô lạnh quá đến mức cơ mặt cứng hết, không cười nói được àh ?

Không còn gì để nói. Cô thở hắt ra, quay mặt nhìn đi chỗ khác. Chàng trai ngồi xuống bên cạnh cô một cách tự nhiên. Kệ xác, chỗ ngồi công cộng mà, ai cấm được.

Cái điện thoại rung lên nhè nhẹ trong túi. Cô giật nảy mình, tim nhói lên một cái. Là ai. Ai nhắn tin cho cô vào giờ này. Là ai nhỉ. Cô run run đút tay vào túi áo. Tim đập thình thịch. Lẽ nào là ... Cô run run đút tay vào túi. Tim đập thình thịch, ánh đèn báo sáng lấp lánh. Là ai. Là ai... Cô vừa muốn mở máy, vừa không muốn. Hay là người. Là tin nhắn của người. Nhưng chắc gì. Người nhắn tin cho cô làm gì. Muốn gặp cô ah. Hay không phải, hay là....

Cô từ từ đẩy cái nắp lên, không hiểu sao thoáng buồn. Là mama. Nhắn tin gọi về ăn cơm. Có cần phải dùng điện thoại vào những việc như thế này không. Làm cô ... Nhưng không hiểu sao cô thấy nhẹ nhõm hơn. Đúgn rồi. Rõ ràng cô đâu là gì với người. Ảo tưởng thêm nhiều chỉ càng thêm đau khổ mà thôi.

Cô đứng dậy. Kể cũng tốt. Ăn cơm, rồi ngủ sớm một chút cũng tốt cho sức khỏe. Dù mai cô được nghỉ, nhưng nghỉ ngơi lúc nào cũng cần thiết.

- Cô bé về à?

Cô kinh ngạc quay lại. Sao, sao nó dám kéo áo cô. Cô giật phắt vạt áo mình lại rồi quay ngoắt đi. Vô ích. NGười con trai đó vẫn túm chặt lấy áo cô. Cô đứng sững quay lại nhìn chàng trai, cố gắng nói với giọng mềm mỏng nhất :

- Cậu đang cầm nhầm vạt áo của tôi. Làm ơn buông nó ra.

Chàng trai nhìn cô, cười phá lên :

- A, vậy cô đâu có câm. Hay quá, thế mà tôi lại tưởng cô bị bệnh. Vậy ở lại trò chuyện với tôi một chút đi.

Ánh mắt nâu thẫm sáng rực trong ánh chiều nhập nhoạng, trong giây lát cô cảm thấy mình như bị mê hoặc. Không hiểu sao cô không phản đối nữa mà lẳng lặng ngồi xuống cạnh chàng trai. Bóng chiều tà đã phủ lên không gian xung quanh một bức màn tím sẫm, mọi thứ hiện ra mờ mờ ảo ảo, chỉ còn là những hình khối câm lặng xa lạ. Trong làn ánh sáng mơ hồ đó, không hiểu sao cô vẫn có thể nhìn thấy chàng trai rất rõ, cô cảm thấy có một quầng sáng dìu dịu bao quanh người chàng. Chàng trai lại mỉm cười.
- Cô đang có chuyện buồn àh.

Những lời nói ngọt ngào vang lên nhè nhẹ, ấm áp vô cùng. Cô đáp khẽ :

- Vâng.

Chàng trai lại mỉm cười :

- Cô có muốn nó mất đi không, nỗi buồn của cô ấy. Cô có ước ao gì không. ?

Cô quay sang nhìn chàng trai chăm chú. Trời càng sẫm, quầng sáng bao xung quanh chàng trai càng rõ dần, lấp lánh. Cô kinh ngạc ấp úng :

- Anh ... anh là ai ????

Chàng trai mỉm cười, xòe tay ra trước mặt cô. Trên tay chàng xuất hiện ba hạt dẻ, màu nâu thẫm, tròn trĩnh :

- Đâu quan trọng gì. Cô bé đưa tay đây.

Cô rụt rè đưa tay ra, người mông lung mơ hồ

- Ba hạt dẻ dành cho Lọ lem ???

Giọng chàng trai thì thầm :

- Đúng vậy, ba hạt dẻ dành cho Lọ Lem. Cho cô đó, Tiêu Tương.

Cô nắm chặt tay. Ba hạt dẻ cồm cộm, nóng ấm. Kỳ lạ. Ba điều ước. Cái gì đang xảy ra bên cạnh cô vậy. Không thể nào. Đây có lẽ là một trò đùa. Cô quay ngoắt sang bên cạnh. Chàng trai đã biến mất. Cô đứng bật dậy nhìn quanh. Vô ích. Chàng trai như không hề hiện diện. Cô xòe tay ra. Ba hạt dẻ nằm im lìm trên tay cô. Vậy sao. Lẽ nào cô đã gặp một thiên thần.

-----

Cô im lặng ngồi ăn cơm. Không bình luận gì về những câu nói huyên thuyên của đứa em gái, không hùa theo những câu nói đùa vô duyên của ông anh trai. Cô chỉ muốn ăn thật nhanh để có thể trở về phòng. Ba hạt dẻ vẫn đang nằm im trong túi cô cồm cộm, nóng ấm, hoặc giả cô cảm thấy thế.

Cô không có phòng riêng, và cô muốn được ở một mình với ba điều ước của mình, không nên để đứa em gái lắm mồm của cô biết về điều đó. Mà thật lạ. Cô không muốn ăn. Bụng cô có lẽ no ngang vì cái bí mật cô vừa gặp. Cô buông bát, cố gắng uể ỏai đứng dậy.

- Con đi ngủ đây.

Mẹ nhìn theo :

- Mệt ah.

Cô khẽ dạ một tiếng. Cố gắng giữ những bước chân mình thật nặng nề, cần phải thế mới lừa nổi con bé em tinh quái. Thật may, nó đang cắm mặt vào cái TV. Cô rút ngay về phòng, đóng chặt cửa lại.

Cô ngồi bệt trên giường, ba hạt dẻ đặt ngay ngắn trước mặt, lăn lóc bình thường như những hạt dẻ khác. Chẳng có gì chứng tỏ nó là ba hạt dẻ có phép màu cả.

“Mình đang cư xử như một con ngốc. Có lẽ cái thằng đó đang thầm cười nhạo mình. Tốt nhất là quẳng nó qua cửa sổ. “

Không hiểu sao cô vẫn ngồi im. Nhỡ đó là thật thì sao. Dù sao cô cũng đã bị coi là một con ngốc, dù có tin thêm một chút nữa cũng đâu tệ hại hơn.

Cô cầm một hạt dẻ lên. Ước gì đây. Ước gì đây.

Cửa phòng bỗng bật mở. Cô hoảng hồn đánh rơi hạt dẻ xuống nệm. Cô em gái chạy ào vào phòng. Nó nhìn sững cô, rồi reo lên :

- A Hạt dẻ.

Và trước khi cô kịp có bất kỳ phản ứng gì, nó vồ lấy cả ba hạt dẻ. Cô vội kêu lên :

- Không ăn được đâu, nó còn chưa chín.

Con bé đút tọt ba hạt dẻ vào túi, đáp tỉnh khô :

- Lát em sẽ bỏ lên trên bếp, làm thành món hạt dẻ nướng. Cám ơn chị nhé.

Nó đóng sập cửa phòng, biến mất, bỏ lại cô ngồi sững sờ trên giường. Vậy là sao. Ba hạt dẻ của cô. Ba điều ước của cô. Có lẽ đây là ý trời. Muốn cô không phải băn khoăn về ba điều ước chăng. Hoặc giả đó chỉ là ba hạt dẻ bình thường và điều đó giúp cô khỏi bẽ bàng ảo tưởng. Cô thở dài, nằm xuống giường, kéo chăn lên ngang mặt rồi với tay tắt đèn.

Nếu còn ba hạt dẻ, cô sẽ ước gì nhỉ.
<bài viết được chỉnh sửa lúc 26.01.2006 03:17:06 bởi kotoko >
#1
    Tần Anh 09.06.2007 13:21:40 (permalink)
    Ga
     

    1.    
    Đêm
     
    Trời sụp tối nhanh không ngờ. Mảnh vườn nhanh chóng chìm trong làn không gian tối mù, dù phía trên kia, ánh trăng non vẫn đang tỏa ánh sáng mờ mờ leo lét. Cô thở dài, quay vào nhà, với tay cầm cái điều khiển TV, chỉnh kênh, rồi lại uể oải tắt đi. Không có một chương trình gì thú vị hết. Thực ra ngày thường cô vẫn chẳng mấy khi coi TV, cho nên dù đang buồn chán kinh người như thế này, cô vẫn chẳng thấy có gì thích thú.
     
    Tiếng ve bắt đầu ra rả, nhưng càng làm cho không gian có vẻ gì đó tịch mịch, trống vắng. Bác đi từ sẩm tối, đến giờ vẫn chưa về, trong nhà chỉ còn mình cô với con chó. Hai kẻ xa lạ. Từ hồi nó ở đây đến giờ, nó chưa bao giờ thấy cô. Chẳng thể trách nó, cũng chẳng thế trách cô, vì lâu lắm rồi cô chưa về nhà, mà nó thì cũng mới được mang về nuôi. Cô không ưa nó, dù cô có lâu không về đi chăng nữa, thì cô cũng là cháu ruột ở cái nhà này, dù nó muốn hay không cô vẫn là chủ nhân của nó, cô không chấp nhận cái kiểu nhìn khinh khỉnh khó ưa. Nó không ưa cô, hẳn thế, căn nhà nó ở quen thuộc bao lâu nay, tự nhiên lại lòi ra một đứa ở đâu đó, lại lên mặt như bà chủ một cách khá hách dịch. Khi có bác, hai đứa tạm thời thỏa hiệp, nhưng giờ đây, khi bác đi vắng, cô ngồi trong nhà, nó nằm ngòai sân, càng tránh xa nhau càng tốt.  
     
    Trời vẫn oi nồng, nhưng luồng gió từ ngòai sân thổi vào đã mát mẻ hơn nhiều. Cô nghĩ một chút rồi cầm cái chiếu trải ra đầu hè. Con chó ngước mắt lên nhìn cô, rồi lại uể oải nằm xuống, tỏ ý không quan tâm. Cô dựa lưng vào cây cột cái, nhìn đăm đắm ra sân. Trước đây, khi ông bà còn sống, giữa sân và vườn có một hàng rào rất rậm. Nhưng bây giờ, không có ai chăm sót, vườn tược đã tiêu điều nhiều. Bác ham lên chùa, ham làm việc công quả hơn là chăm lo nhà cửa, vườn tược của mình. Mấy cây ăn quả lâu năm thì vẫn còn đó, nhưng cằn cỗi hơn nhiều, những cây nào đã đổ thì cũng chẳng có cây mới trồng thêm vào. Thỉnh thoảng về thăm, cô cũng thấy xót ruột, nhưng cũng chỉ là đảo qua đảo lại, chẳng thể làm khác được .
     
    Khu vườn tím sẫm trong bóng đêm, hắt những cái bóng mờ mờ trong ánh trăng non. Kỳ lạ là cô không hề thấy sợ. Nhớ ngày xưa, mỗi lần về quê, không bao giờ cô dám ra khỏi nhà buổi tối, cô sợ những bóng đen khủng khiếp. Nhưng hôm nay, lúc này đây, bóng đêm làm cô thấy dễ chịu, cô đang muốn được ngồi một mình mà suy ngẫm.
     
    Tiếng chuông đồng hồ ngân vang. Cô lẩm nhẩm đếm theo, một.... hai ... ba... .... tám. Mới có tám giờ tối, thế mà ở đây sao yên tĩnh thế. Chó mèo gà vịt hình như cũng đã lên chuồng, vào bếp, tịnh không có một tiếng kêu. Những ánh đèn của mấy nhà hàng xóm thì xa xôi đến mức như không hề tồn tại. Tiếng cassette nhà ai mở khe khẽ, tan loãng trong bóng đêm dày đặc.
     
     Cảm thấy mỏi lưng, cô nằm dài ra chiếu. Nhưng không buồn ngủ. Phía trên đầu cô, sao chiếu vằng vặc, cảm giác như lu mờ cả ánh trăng non. Cô nhớ lại một cảnh trong một câu truyện đã đọc, một đôi trai gái cũng nằm dài ngắm sao như thế này. Cô chưa bao giờ ngắm sao ở thành phố, nhưng bầu trời đêm ở nơi này đẹp tuyệt, có lẽ không nơi nào có thể đẹp bằng như vậy. Nhưng trên kia là những ngôi sao nào nhỉ. Cô cố gắng nhớ lại những cuốn sách mình đã đọc, về những chòm sao, nhưng rồi đành chịu. Trên lý thuyết thì cô biết, có những chòm sao, những ngôi sao nào. Nhưng thực tế lại là một chuyện khác.
     
    Có tiếng xe máy chạy ngang qua cổng, ánh đèn pha quét loang loáng. Con chó chồm dậy sủa ầm lên, nhưng cô cũng chẳng buồn nạt. Mà dù cô có nạt, nó cũng đâu có nghe. Xét cho đến cùng, cô cũng chỉ là chủ nhân của nó trên danh nghĩa, còn việc nó có thừa nhận hay không lại là chuyện khác. Thực tế và lý thuyết thường cách xa nhau một trời một vực.
    Có tiếng động gì đó, hình như là tiếng chuông điện thoại thì phải. Cô vùng dậy, chạy vào nhà. Không phải. Cái điện thoại vẫn nằm im lìm câm lặng. Cô mở máy. Tám giờ mười lăm phút. Từ nãy đến giờ mới có mười lăm phút trôi qua, sao mà lê thê đến như thế. Cô lại nhớ đến một câu truyện khác. Điện thoại có để làm gì, khi mà cứ phải mòn mỏi chờ đợi sự trả lời của một ai đó. Bây giờ nó lại càng đúng. Ra đi để làm gì, khi mà cứ ngóng chờ một ai đó níu kéo lại.
     
    Cô tắt điện thoại, bỏ vào túi xách rồi quay ra hè. Thế này thì cô sẽ không phải thấp thỏm mong chờ một ai đó gọi điện, hay nhắn tin, mong chờ một điều không bao giờ xảy ra. Không phải cô về đây để suy nghĩ, để thư giãn hay sao, không có ai quấy rầy càng không ảnh hưởng đến những quyết định của cô.
     
    Công việc càng ngày càng nhiều lên, nhưng lại không có gì mới mẻ, làm cô phát ngán đến tận xương tận tủy. Trời nóng làm con người ta dễ sinh bực bội, trong một ngày, có khi cô cãi nhau với ba bốn người. Đôi lúc nghĩ lại, cô cũng tự thấy xấu hổ với bản thân mình, nhưng ngay lúc đó cô không có cách nào kiềm chế cho được. Nóng giận mất khôn, một điều nhịn là chín điều lành, cô biết vậy, nhưng cái đó cũng chỉ là lý thuyết. Thực tế luôn luôn khác xa. Rồi bao nhiêu việc dồn dập ập đến. Rốt cuộc, mọi người khuyên cô nên đi đâu đó thư giãn một vài ngày. Cô cũng cảm thấy nên như vậy. Nhưng cô cảm thấy mỏi mệt khi nghĩ đến chuyện lê thân theo mấy tour du lịch. Thế là cô lại về đây.
     
    Ông bà có nhiều con, nhưng ít cháu, con cháu lại đi làm xa hết. Giờ đây ở nhà chỉ còn bác. Ông bà có ba người con gái, thì chỉ duy nhất cô út đi lấy chồng, còn hai người con gái lớn đều sống một mình. Là cô và bác. Nhưng cô không chịu về nhà, nên giờ chỉ còn mình bác. Trừ ngày lễ ngày tết, còn lại, vào ra chỉ thui thủi mình bác, nên không có gì lạ khi bác lên chùa suốt. Người già có niềm vui của người già. Có lẽ vì thế mà đến tuổi này, bác vẫn có thể vui vẻ, dù một thân một mình. Hình như cũng có mấy người muốn đặt vấn đề với bác, nhưng bác từ chối cả. Khi người ta sống một mình đã quen, người ta cũng ngại cả những thứ gọi là hạnh phúc
    .
    Một tiếng rền vang ầm ở phía xa xa. Ở phía đó là nhà máy xi măng, có lẽ người ta đang cho nổ đá. Lâu lắm cô không nghe thấy tiếng động này. Mấy lần gần đây về quê, cô chỉ về trong chốc lát, rồi lại đi ngay, hiếm khi ở lại qua đêm. Chẳng phải cô có việc gì cấp bách cần thiết, chỉ là, hình như cô đã thấy ngài ngại. Dù là quê nội, nhưng lâu không về thì cũng có phần xa lạ.  
     
    Bác vẫn chưa về, nhưng cô cũng chẳng mong lắm. Cô chẳng còn bé bỏng gì nữa mà không thể ở nhà một mình. Thực ra, hồi cô chín mười tuổi, mỗi khi bố mẹ về quê, cô cũng vẫn có thể trông nhà được một mình, huống chi đã từng này tuổi. Cô đã qua rồi cái tuổi để người khác chăm lo. Đã lâu lắm rồi, cô thường tự quyết định tất cả mọi việc. Lần này cũng thế. Những rối rắm trong lòng cô, cô chẳng thể hỏi ai, nên giờ cô về đây, chỉ là mong tìm được một khoảng không gian yên tĩnh để suy nghĩ.
     
    Mà cũng có gì đâu để suy nghĩ nhỉ. Cuộc đời như một con thuyền, dù muốn dù không nó cũng phải trôi. Xét cho đến cùng, suy nghĩ nhiều thì cũng có cải biến được gì đâu. Cô thực sự muốn gì. Có phải cô thực muốn rời bỏ nơi đó không? Có phải công việc làm cô thực sự quá tải và mỏi mệt hay không ?. Có phải cô đã phát chán tất cả những việc đó hay không ?
     
    Không rõ nữa. .
     
    Càng nghĩ nhiều, hình như mọi việc càng rối tung lên. Vậy thì tạm thời đừng suy nghĩ nữa. Chừng nào đầu óc sáng suốt hơn, lúc đó mới nên suy nghĩ tiếp.
     
    ......
     
    -         Bác ơi .... bác ơi.
     
    Cô choàng tỉnh, ngồi bật dậy. Bao quanh cô vẫn là bóng đêm, dù đã nhạt hơn rất nhiều, nhưng vì vừa mở mắt nên cô không quen lắm. Cô phải định thần một chút mới có thể cảm nhận được mình đang ở đâu. Không biết cô đã thiếp đi bao lâu nhỉ. Ngon lành, không mộng mị. Phía trên đầu cô, bầu trời đang chuyển dần sang màu xám nhạt.
     
    Có tiếng lạch cạch ở dưới bếp, ánh đèn đỏ thấp thoáng. Bác đã về từ lúc nào nhỉ. Cô vùng chạy xuống. Bác đang ngồi cạnh bếp lửa, cười nhìn cô :
     
    - Dậy sớm thế. Sao không ngủ nữa đi ?
     
     Cô líu ríu đáp :
     
              - Bác về lúc nào thế ?
     
    Con chó đang nằm cạnh chân bác nghếch mõm nhìn cô với vẻ khinh thường, ra điều chỉ có mình nó nhận ra lúc bác về. Cô cười, vỗ lên đầu nó một cái rồi chen vào ngồi cạnh bác.
     
              Phía ngòai sân, trời rạng dần. Mấy con gà bắt đầu liếp chiếp đòi ăn.
     
              Một ngày mới lại bắt đầu.
     
     
     
    2. Ngày
     
    Bác đã lại lên chùa. Ở nhà một mình, không có việc gì làm, cô lại thơ thẩn đi ra vườn. Cây táo già cỗi đầu vườn năm trước bị sâu đã chặt mất một nửa, giờ có vẻ tàn tạ quá. Không hiểu ngày xưa bố cô chiết cành kiểu gì, mà nửa cây thì quả tròn, màu xanh thẫm, ngọt; còn nửa cây thì quả hình trái lê, xanh nhạt, giòn, hơi rôn rốt chua. Cô chạm nhẹ vào lớp vỏ xù xì, hơi mỉm cười. Ngày xưa, mỗi khi về nhà, mấy bà chị dâu thường dụ cô trèo hái táo cho họ. Có một lần, khi vừa trèo lên, cô ngã phịch xuống đất làm mấy bà chị sợ xanh mặt. Lần đó cô bị gẫy hai cái răng, may là răng sữa nên không ảnh hưởng gì, ngoại trừ việc từ đó cô không leo lên người nó nữa. Riêng nó.
     
    Bên cạnh đó, cây bưởi sai trĩu trịt. Cô yêu vô cùng mùi hương bưởi, mỗi năm đến Tết, khi về quê, lúc nào cô cũng phải chạy ra đó, hít hà mùi hương hoa thơm sực nức. Nhưng không dám hái hoa. Có một lần, ông anh họ lớn nhất đã dọa cô, mỗi bông hoa sẽ đậu thành một quả, hái một bông là nó sẽ chột cả cây. Dù giờ cô đã biết là không phải, nhưng cô thích ngắm khi hoa còn trên cây hơn.
     
    Cô thong thả dạo quanh vườn một vòng, đắm mình trong màu xanh yên ả. Nắng đã gắt lắm, nhưng ở đây, dưới những tán cây, bầu trời chỉ còn là một vùng sáng tươi trẻ, dịu dàng. Có tiếng lá khô sột soạt, rồi con chó từ đâu hiện ra, nhảy thẳng vào đống lá khô ở cạnh cô. Hình như nó đã tạm thời chấp nhận cô. Cô hơi mỉm cười khi thấy nó lăn tròn trên đám lá một cách thích thú. Kể ra nó cũng còn nhỏ lắm, chưa tới một tuổi, thì cũng chẳng có gì ngạc nhiên khi nó tinh nghịch như vậy. Hình như có vẻ vui lắm, thế nên cô cũng ngồi bệt xuống đám lá. Êm ái quá. Cô ngồi dựa vào thân cây, ngó lên vòm lá. Gió thổi rì rào, những tán lá xao động, đôi lúc một tia nắng nhỏ chạy thẳng vào mắt cô.
     
    Trời đẹp thật.
     
    Tiếng ve lại bắt đầu râm ran. Cô nheo mắt nhìn lên, cố gắng phát hiện xem chúng trú ẩn ở đâu, nhưng đành chịu. Mắt cô vốn kém từ xưa, nên không có cách gì nhìn xa được. Hơn nữa, cô cũng đâu có ý định bắt chúng. Nhớ ngày xưa, có một lần cô về nghỉ hè, không hiểu mấy ông anh họ chọc thế nào mà cô khóc hết nước mắt. Lúc đó, một đứa cháu họ phải đi bắt mấy con ve về dỗ cô. Dễ khóc dễ cười, đó là bản tính của cô từ xưa rồi, nhiều lúc cực kỳ nhõng nhẽo, nhưng cũng có những lúc lạnh lùng cứng rắn đến không thể tin được.
     
    Nhiều lúc, cô thấy mình thật trẻ con, dù đã từng này tuổi. Nhưng hình như cô không có khả năng kiềm chế cảm xúc của mình. Nhớ lại cái ngày hôm đó, cô thật sự xấu hổ. Ngồi khóc như một đứa trẻ con khi nghe những lời đó, vì cô không nghĩ rằng những cố gắng của mình lại đáng được đền đáp bằng những lời như vậy. Trong cuộc đời, cô vẫn còn ấu trĩ lắm. Không biết nói những lời ngọt ngào, không biết làm ra vẻ khi có mặt sếp ở đó, bảo làm sao khi cô luôn làm việc vất vả mà vẫn không bằng những người khác. Cô đã từng hy vọng, chỉ cần là sự thật thì sớm hay muộn nó cũng sẽ được mọi người chấp nhận
     
    Nhưng giọt nước đã tràn ly
     
    Dù sao đã một năm trôi qua, ở nơi ấy, có biết bao nhiêu niềm vui với cô.
     
    Nhưng nước mắt đã rơi, không có cách nào lấy lại được. Niềm tin bao nhiêu lâu vun trồng, rốt cuộc lại hóa ra một quả chát. Cô có thất vọng không, không hề, cô không nuối tiếc những tháng ngày đẹp đẽ đã làm việc ở đó.
     
    Cô đã bao nhiêu lần chứng kiến sự ra đi của những người cô yêu thích. Cô đã từng trách móc, từng níu kéo họ. Nhưng giờ đây, chính cô lại chuẩn bị ra đi. Giờ cô mới hiểu tâm trạng của họ. Không phải là đã hết sạch những mối quan tâm, nhưng như ngọn đèn cạn dầu chỉ còn leo lét, ngay khi chưa tắt hẳn, nếu không thể đổ dầu vào thêm thì ít nhất cũng có thể dập tắt nó đi.
     
    Nhưng sao phải dập tắt đi nửa chừng nhỉ. Ngọn đèn ấy vẫn chưa tắt, lẽ nào không để nó cháy cho đến tận cùng, biết đâu vào những giây phút cuối, có thể đổ thêm dầu vào đó.
     
    Một cái kết quả không rõ ràng như thế này là thứ cô không thể nào chịu nổi. Xét riêng trong chính bản thân cô, cô chưa muốn ra đi. Vậy thì, cô nhất định phải theo đuổi đến cùng.
     
    Con chó chợt nhảy dựng lên, sủa ầm ĩ rồi chạy như bay về phía cổng. Có ai đó đang mở cổng. Căn cứ vào cái đuôi đang ngoáy tít lên thế kia, chắc chắn là bác đã về. Cô gạt nhẹ một giọt nước mắt vừa rơi trên má, mỉm cười chạy theo. Thôi thì, nước đẩy bèo trôi, thuyền tới bờ tự nhiên sẽ vuông góc với bờ. Là duyên là phận cả, cố cưỡng cầu cũng đâu được gì. Hãy cứ để gió cuốn đi, tới đâu sẽ tới đó.
     
    #2
      Tần Anh 09.06.2007 13:26:20 (permalink)
      Cái áo mưa

      Note : Cái lần đi họp off đấy, trời bỗng bất chợt mưa. Mọi người vừa kinh ngạc vừa ghen tỵ khi thấy cô lôi từ trong cốp xe ra một cái áo mưa. Cái nào cũng có nguyên nhân của nó, và việc này bắt nguồn từ một chuyện khá xa xưa
       
                          Cô nâng cái áo mưa bằng hai tay, đưa cho người ấy
       
      - Em trả anh cái áo mưa này
       
                Người ấy nhìn cô kinh ngạc, xen có chút gì bực tức :
       
      - Anh đã mua cho em, thì em cứ cầm đi
       
                Cô hơi có chút lúng túng, cố gắng phân bua :
       
      - Em không cần. Em đã có áo mưa rồi. Em cứ để ở đây nhé
       
                Rồi cô chạy vụt đi, lòng nhẹ nhõm như trút được một gánh nặng, không cần biết sau lưng mình ai nói gì, nghĩ gì
       
                Đó là một cái áo mưa khá đẹp. Tất nhiên nó không phải là cái áo gió mỏng manh mà người ta vẫn thường mua vội khi gặp trời mưa bất thường. Nó là một cái áo mưa dài, rộng, lớp nilon dầy màu be hồng có hoa văn. Rất đẹp. Không cứ cô, bất kỳ ai nhìn thấy đều không thể rời mắt khỏi cái hoa văn dập nổi tinh tế, cái màu be hồng nhã nhặn và lớp vải mềm mại. Ngày hôm đó, khi người ấy chở cô, trời bỗng mưa bất chợt. Người ấy đã đỗ xe lại bên đường, chọn và mua cái áo mưa này đưa cho cô mặc. Chỉ là một quãng đường ngắn, chỉ là những giọt mưa lây phây nho nhỏ, nhưng cô vẫn mặc cái áo mưa mới vào một cách xúng xính.
       
                Giá như nó chỉ là một cái áo mưa mỏng bình thường, rẻ tiền, có lẽ cô đã không trả lại. Dù chỉ là một cái áo mưa, nhưng nó lại đẹp quá, và nó gợi đến một cảm giác quan tâm chăm sóc. Cái ý nghĩa sâu xa ẩn chứa trong đó, cái ánh mắt của người ấy khi trao cho cô cái áo mưa, nó làm cô thấy bối rối. Cái ánh mắt đó cô đã không thể nhận được, thì làm sao cô có thể nhận được vật này.
       
                 Không được, cô phải mang cái áo mưa này đi trả.
             
         Và cô đã trả thật.
       
      ---&--- 
       
                Mấy ngày sau, cái áo mưa vẫn nằm im ở cái chỗ cô đã đặt. Cô thì dứt khoát không chịu nhận, còn người ấy thì không chịu cầm về. Có đôi lúc, cô thấy hơi bất nhẫn, nhưng con đường đã đi qua, cô tuyệt nhiên không quay đầu lại. Một hôm, lúc văn phòng vắng người, anh mới hỏi cô :
       
      - Sao em lại trả lại nó ?
       
                Cô cười đáp :
       
      - Em có áo mưa rồi mà, lấy thêm cái nữa làm gì
       
                Anh nhăn mặt, nhìn cô với vẻ đừng có giả vờ đánh trống lảng :
       
      - Em dở quá. Nó mua tặng mình như thế, tự nhiên đùng đùng mang trả lại, như thế là em phụ lòng tốt của nó. Chỉ là cái áo mưa mà, đâu có sao.

                Cô kéo ghế ngồi cạnh anh, mắt nhìn ra đường :
       
      - Có những cái mà nếu có thể được thì tốt nhất không nên làm. Khi đã không thể cho người ta cái mà người ta muốn, tốt nhất không nên để người ta hy vọng
       
                Anh hơi im lặng một chút, chừng như nhận ra những ẩn ý sâu xa trong câu nói của cô, rồi phẩy tay đứng dậy :
       
      - Chỉ là cái áo mưa thôi mà, làm gì mà quan trọng thế.
       
                Cô nhìn theo bóng anh, nửa đùa nửa thật :
       
      - Nếu như anh mua cho em, em nhất định sẽ cầm ngay
       
                Tiếng anh vọng lại như từ một nơi xa xăm :
       
      - Cô à, còn khuya, anh đâu có tốt như người ta. Không phải em đã nói rồi sao, nếu không thể cho người ta cái mà người ta muốn, tốt nhất không nên để người ta hy vọng.
       
                Có lẽ nào anh chưa quên chuyện đó. Có lẽ nào.
       
                Ngày xưa, khi chị hàng xóm nhà cô chưa đi lấy chồng, cô hay mang báo của chị đến văn phòng ngồi đọc. Có lần anh đã hỏi :
       
      - Em chịu khó mua báo nhỉ
       
                Cô không ngẩng mặt lên, đáp :
       
      - Không đâu phải của em. Báo của chị hàng xóm nhà em mà. Người yêu chị ấy đặt mua dài hạn cho chị ấy, nên em được đọc ké.
       
                Lúc đó, người ấy cũng đứng ở đó. Người ấy liền xen vào :
       
      - Em đọc báo của người khác làm gì. Để anh đặt báo cho em nhé.
       
                Cô đã đáp với giọng nửa đùa nửa thật :
       
      - Chừng nào em yêu anh, em sẽ đòi anh đặt báo cho em. Em không nhận đồ của người lạ
       
                Người ấy nghĩ một chút rồi nói :
       
      - Vậy lúc nào em đòi hỏi anh cái gì, hoặc nhận đồ của anh, có nghĩa là em đã yêu anh, phải không ?
       
                Cô cúi mặt xuống tờ báo, không đáp. Còn anh thì vỗ vai người ấy :
       
      - Thì đúng như thế còn gì. Mày phải nhớ mà cố.
       
                Đương nhiên cô không bao giờ quên điều đó
       
                Dù người ấy nhớ hay quên
       
                Dù anh nhớ hay quên
       
                Cô dứt khoát không thể nhận cái áo mưa đó cho được
       
      ---&--- 
       
                Cái áo mưa đã biến mất. Có thể là người ấy đã cầm về. Có thể là một ai đó gặp trời mưa bất chợt đã mượn tạm rồi quên trả lại. Là ai cũng thế, cô không quan tâm, chỉ cần nó không nằm ở đó là được.
       
                Dù gì, kể từ bây giờ, cô chẳng bao giờ gặp trường hợp khó xử như thế nữa.
       
                Trong cốp xe của cô, cô đã bỏ vào đó một cái áo mưa, lớn, đẹp, màu xanh lơ như màu trời. Và trong túi xách của cô cũng luôn thường trực một cái áo mưa gió, màu vàng nhạt, trông cũng cực kỳ nhã nhặn.
       
                Cô cũng đã đặt báo rồi, đặt dài hạn. Chị hàng xóm đã đi lấy chồng, không còn báo để cho cô mượn, nhưng chẳng sao, ai thích đọc thì người ấy mua, đó là lẽ đương nhiên, có gì mà phải băn khoăn hay thắc mắc
       
                Nếu cái gì đó có thể làm được, tốt nhất là nên tự mình làm lấy.
       
                Vì anh đã từ chối, và vì ngoài anh ra, cô chẳng cần của ai cả.
      <bài viết được chỉnh sửa lúc 09.06.2007 13:31:46 bởi Tần Anh >
      #3
        Chuyển nhanh đến:

        Thống kê hiện tại

        Hiện đang có 0 thành viên và 2 bạn đọc.
        Kiểu:
        2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9