Viết cho riêng ta
Thay đổi trang: << < 101112 | Trang 12 của 12 trang, bài viết từ 166 đến 177 trên tổng số 177 bài trong đề mục
Bách hoa tiên tử 01.08.2007 21:08:14 (permalink)
"Bước trên đường đời em mơ thấy anh tươi cười
Với bao hẹn hò tan trong gió
Những ân tình đời chưa cho sớm mai yên bình
Ta vẫn còn đứng đây riêng mình"

  Hôm nay ta mới nhận ra bạn cũng không vô tư như ta nghĩ, ừ, thì ai cũng có nỗi niềm riêng, không biết ngày mai khi thức dậy bạn có thể cười như ta, cười để quên đi tất cả mọi buồn phiền, vì ta không biết buồn lâu, vì ta không còn giận dỗi nữa nên ta có thể cười, còn bạn...? có thể cười thật lòng được không?
 Bạn của ta ơi, có phải ta đã quá vô tâm, có phải ta đã quên mất bạn cũng là con người, cũng có cảm xúc, cũng có buồn vui như ta. Ta lúc nào cũng trút hết cho bạn nỗi buồn của mình, ta chưa bao giờ dang rộng đôi tay, cho bạn mượn bờ vai để khóc. Có phải vì lúc nào bạn cũng tỏ ra mạnh mẽ, lúc nào cũng là nơi chốn bình yên để ta trốn tránh sóng gió cuộc đời nên ta quên mất bạn cũng có nước mắt.
 Ta luôn muốn bạn được tươi cười, ta yêu nụ cười của bạn rất nhiều, ta chưa bao giờ nói với bạn ràng bạn cười hồn nhiên như một đứa trẻ, ta chưa bao giờ nói thật lòng những gì ta nghĩ, ừ, thì con gái thường nói ngược, lúc nào cũng nói dối cảm xúc của mình.
 Không biết đến bao giờ ta mới có thể thật lòng mình với bạn, hai thế giới quá khác nhau, bạn có bí mật và ta là đại dương ẩn chứa muôn vàn bí mật. Ta chôn tận dưới đáy sâu thẳm của trái tim mình, ta muốn bạn vẫn nhìn thấy ta vô tư, ta muốn bạn mãi mãi thấy ta cười. Bên bạn, ta không buồn lâu bao giờ, ta luôn cười thật lòng nhất, bởi vì ta biết rằng ta luôn được yêu thương.
 Hôm nay ta nhận ra nỗi buồn của bạn, nỗi buồn lớn hơn ta tưởng, giá như ta có thể cùng bạn gánh vác. Bạn bao giờ cũng để ta đứng thật xa mọi rắc rối, lúc nào cũng muốn ta mãi tươi cười. Ta không phải là búp bê chỉ biết cười, ta muốn được khóc với nỗi buồn của bạn, ta muốn được cùng bạn u sầu, ta muốn bạn nắm tay ta khi bạn cảm thấy mệt mỏi. Dù bạn thường bảo rằng ta có đôi tay quá nhỏ bé, không thể nắm giữ được gì trong đôi bàn tay ấy. Ta cũng không muốn nắm cả thể giới, ta cũng không có tham vọng nắm giữ những gì quá to tát, ta chỉ muồn bàn tay nhỏ bé của mình có thể nắm lấy bàn tay bạn, nâng đỡ bạn khi bạn buồn, khi bạn cần ta, một người bạn thật sự. Cho dù ta không mạnh mẽ, ta yếu đuối, nhưng ta vẫn muốn khi nào bạn cảm thấy mình yếu đuối, hay nhớ đến ta, nhớ rằng ta bao giờ cũng có sẵn bờ vai cho bạn dựa vào, có đôi tay để lau nước mắt cho bạn.
Bách hoa tiên tử 04.08.2007 10:57:00 (permalink)
 Mưa...
  Cuồi cùng ta đã nhận ra điều mình thật sự muốn là gì, hơi muộn màng, nhưng ta vẫn có niềm tin. Rồi tất cả sẽ theo quy luật của tự nhiên, ta không còn hoài nghi gì nữa.
 Ta nhận ra rằng bên cạnh ta luôn có một người luôn hiểu ta, không bao giờ bỏ rơi ta, người ấy bao giờ cũng làm ta cười và chia sẽ cùng ta tất cả mọi nỗi niềm khi ta buồn.
 Đi loanh quanh một vòng ta mới nhận ra điều giản đơn ấy, phải chăng vì người ấy luôn tồn tại một cách âm thầm, luôn đứng vào một khóc khuất nên ta không bao giờ để ý đến. Ở bên người ấy, ta có thể là chính mình, khóc cười vô tư, vì người ấy bao giờ cũng muốn ta là chính mình, không cần phải hoàn hảo thêm một chút, không cần phải hiểu thứ này, không cần phải biết thứ kia, chỉ cần ta là ta, hay cười, hay khóc, hay nhõng nhẽo, không thể nghiêm túc nỗi 5 phút, và ta, không bao giờ khen người ấy được 1 câu, lúc nào cũng chê này nọ. Không hiểu sao người ấy lại có thể làm bạn với một con bé xấu tính như mình nhỉ?
 Có thể người ấy bị ông trời trừng phạt nên phải ở bên cạnh một con bé kỳ cục như mình, suốt ngày phải nghe những chuyện linh tinh, hết vui rồi buồn, hết thương rồi giận, thay đổi như chong chóng.
 Người ấy bảo rằng chỉ có người ấy mới chịu nỗi ta, mới có thể làm bạn với ta, ta nghĩ điều ấy cũng đúng.
 Cảm ơn một người luôn là thiên thần hộ mệnh của ta.
Bách hoa tiên tử 05.08.2007 10:35:19 (permalink)
 Những sóng gió rồi cũng sẽ qua, như cơn sóng chợt ập đến, phá tan tành giấc mơ, rồi ra đi, để lại sự hoang tàn. Những giấc mơ bị giày xéo, những đêm nhìn tấm gương với cái nhìn lệch lạc đã không còn, giấc mơ đã trở lại, không nguyên vẹn hoàn hảo nhưng vẫn đẹp và vỗ về ta từng đêm.
 Có những khoảng tối trong mỗi cuộc đời, được che lấp dưới hàng ngàn lớp giả dối và những lời nói hoa mỹ. Trong khoảng tối tăm đó, có hàng vạn côn trùng đang gặm nhắm, đục khoét tận xương tủy,ăn mòn từng lớp da thịt,cho đến khi người ta ngã gục và hấp hối với cái chết kề bên thì mới bộc bạch ra sự thật. Là thế...
 
Bách hoa tiên tử 07.08.2007 10:38:21 (permalink)
 Cảm cúm.
 Có lẽ do sự xáo trộn thời tiết nên ta cứ bệnh hoài, người lùc nào cũng thấy mệt mỏi, đầu óc cứ lâng lâng, không hiểu nỗi mình đang muốn gì nữa.
 Cả tuần dài mất ngủ, mệt nhoài, nằm thao thức nhìn bức tường trắng, rèm của màu xanh xao, tất cả thuộc về thế giới của bóng đêm, kỳ lạ và bí ẩn.
 Một thời gian dài phải sống trong thế giới ấy, ta cũng lẩn khuất đâu đó trong sự hỗn loạn của cuộc đời, lúc nào cũng đầy căng thẳng.
 Thế giới của bức tường trắng và rèm của màu xanh không ồn ào phức tạp, đó là thế giới của sự im lặng, nơi đó ngọn đèn lúc tắt lúc bật sáng soi rõ từng góc khuất của tâm hồn. Thế giới ây chìm trong đêm tối tăm. Ta cũng chìm trong đêm tối tăm.
Bách hoa tiên tử 15.08.2007 10:28:12 (permalink)
 Người ta băn khoăn một chút rồi sẽ quên thật nhanh thôi, rồi cát bụi lại trở về với cát bụi, nắng rồi cũng sẽ nhạt dần, nước mắt rồi cũng sẽ cạn dần. Con người ta rồi không khóc nữa, nhưng cũng không biết cười sao cho thật lòng. Tại sao đến nụ cười mà phải dối nhau?
 Có lẽ con người ta có nhiều lý do để biện hộ cho hành động của mình, mỗi lý do đều hợp lý, đều khiến ai ai cũng thông cảm, rồi người ta trượt dài trên con đường ấy với một mớ lý do, thật có, giả có, mọi thứ rồi cũng thật thật giả giả, miễn sao khiến người khác thông cảm.
 Không hiểu sao ta lại lan man về những thứ linh tinh thế này, đó có phải là những điều ta đang nghĩ?
 Giấc mơ không làm ta hoảng sợ hay buồn rầu, chỉ là một chút nghi ngại, một chút dè dặt với con người.
 Mây thì vẫn lang thang, ta cũng muốn được lang thang đến tận một chân trời xa xôi nào đó, ở một nơi hoàn toàn xa lạ, không ai biết ta và ta cũng chẳng biết ai. Ta muốn tìm điều gì ở đó? Tìm một thoáng xa lạ, một cái nhìn không quen, một ánh mắt nghi ngờ, hay một vài câu nói hờ hững. Ta có thể phớt lờ và tỏ ra bất cần, vì không ai biết ai, vì người ta sẽ quên rất nhanh những người lạ. Ta cũng sẽ quên nhanh, không vướng bận bất cứ điều gì.
 
 
Bách hoa tiên tử 22.08.2007 11:31:49 (permalink)
 Những ngày dài lại trôi qua theo nhịp thời gian, ai rồi cũng phải đối diện với thực tại của mình, không thể trốn tránh, cũng không thể trì hoãn. Rồi mặt trời cũng sẽ đến soi rõ từng góc khuất của tâm hồn, không ai có thể trốn mãi trong bóng tối của chính mình được.
 Ta đang rơi xuống như một hạt mưa, đang chìm dần vào mặt biển lúc yên bình lúc cuồn cuồn sóng. Phải chăng khi người ta lớn lên sẽ trở nên quá phức tạp trong mọi suy nghĩ, càng ngày người ta càng tự dối mình nhiều hơn. Có khi ta ước mình vẫn là trẻ con, vì trẻ con có thể khóc rất vô tư.
 Người ta không ai muốn ghét chính bản thân mình, không ai muốn phải thù ghét cái hình hài và những suy nghĩ quá quen thuộc ấy, vậy tại sao ta lại không yêu nỗi chính mình?
 Hôm qua là một ngày đã rất xa, hôm nay lại trôi bồng bềnh trong biển đời như con tàu không bến đỗ, ngày mai sẽ đi đâu?
 Có lẽ ta không phải là người hay buồn lâu, nhưng không hiểu sao cứ muốn vui mà không vui nổi. Phải lạc quan, vì ít ra ta cũng tin rằng mình còn có ngày mai...
Bách hoa tiên tử 22.08.2007 20:28:15 (permalink)
 Tiếng đàn làm ta chú ý....ta dừng lại ở một gốc vắng, lắng nghe tiếng lòng của một ai đó, có lẽ một cô gái. Những thanh âm ồn ào của phố phường vỡ tan như bong bóng xà phòng, rồi chìm vào khoảng không, chỉ có tiếng đàn là có thật và còn tồn tại.
 Ta dừng lại, đứng nép vào một góc cầu thang, hồn đang phiêu du ở đâu đó, tiếng đàn vẫn lúc trầm lúc bổng, cô gái vẫn ngồi trước cửa sổ, dùng tiếng đàn thổ lộ nỗi lòng, ừ thì là tình yêu. Ta đứng bên ngoài đang nghe lén một cô gái than thở.
 Ta biết cô gái ấy, biết nhưng không hề quen. Cô ấy và ta thường đi về chung đường, nhìn nhau thoáng qua tựa như bao người xa lạ khác, rồi lại đường ai nấy bước. Cô cao hơn ta, xinh xắn như một bông hồng đầy vẻ kiêu sa, yếu đuối và có gì đó muốn nổi loạn. Ta chỉ biết mà không quen nên chỉ đoán qua vẻ bên ngoài, qua những lần vô tình chạm mặt nhau ở chân cầu thang. Cô gái có cái nhìn lúc nào cũng hững hờ, làm người đối diện có cảm giác ghét bỏ.
 Có lần ta nhìn thấy cô gái ấy đứng trước cổng trong một ngày mưa, chờ đợi một điều gì đó, chính xác là đợi một ai đó. Ta đi ngang qua, nhìn cô như một người đã biết, rồi đi thẳng. Rồi ta đi về lại con đường ấy, cô vẫn đứng đó, bên ngoài trời vẫn mưa...
 Rồi ta lại quên tất cả, vẫn qua về con đường chung, nhìn cô cũng đi và về, và hôm qua, ta nghe cô đàn, hay và buồn.
 Cô lúc nào cũng có vẻ mặt nghiêm nghị, không tỏ vẻ vui hay buồn bao giờ, ta cũng chưa lần nào nghe cô nói một câu nào.
 Rồi ta nghe những bà hàng xóm bàn tán về cô, cũng buồn.
 Rồi hôm nay, ta không còn thấy cô đi về trên con đường chung nữa. Cửa sổ khóa. Căn phòng yên lặng, không tiếng đàn hay và buồn, không còn khuôn mặt xinh đẹp đầy nghiêm nghị.
 
 
Bách hoa tiên tử 01.11.2007 14:05:20 (permalink)
 Rồi đến lúc người ta không còn sợ hãi trước cuộc đời nữa. Ta bỏ những buồn vui của những ngày đã xa lại phía sau, cánh hoa dầu đã héo tàn dưới gốc cây, người cũng đã xa xăm ở một chân trời nào đó. Có lẽ nên để những cánh hoa kia được chết yên lặng, không nên khơi lại ngọn lửa đã tắt lịm từ lâu.
 Một ngày trời thôi không còn nổi gió, hoa lìa khỏi cành và vĩnh viễn rơi xuộng cội, không còn phiêu du, không còn mơ mộng....
 Xa xôi lắm rồi, ta cũng đã lãng quên, tập cho mình thói quen thực tế hơn, ta đang muốn mình giống biết bao người khác, có một cuộc sống bình thường, không như mây, lang thang mãi không bến bờ.
  Hoa của năm nay chẳng còn là hoa của năm xưa nữa, thôi thì hãy để thời gian xóa sạch tất cả, để con người ta thôi không còn tìm lại trong năm nay mùa hoa năm cũ để rồi lại xót xa, nuối tiếc...
 
<bài viết được chỉnh sửa lúc 01.11.2007 14:09:58 bởi Bách hoa tiên tử >
Bách hoa tiên tử 15.11.2007 08:52:51 (permalink)
 Một mình với nỗi buồn và sự hoài nghi, không hẳn người ta sẽ phải khóc hoặc gào thét thật to để làm dịu bớt trái tim đang buồn, người ta có quyền được cười, được tỏ ra thản thiên, nhìn thiên hạ bằng sự ghen tị và hờn dỗi...
 Những giấc mơ khủng khiếp cứ đến mỗi ngày, ta vật lộn với những cơn ác mộng ghê gớm đến nghẹt thở, ngụp lặn giữa một chuỗi mơ và thực, như những đoạn phim ghép vụng về.
 Nắng hôm nay dịu dàng quá, ta tưởng chừng như mình đang đi trong ánh sáng dìu dịu, không còn cảm giác nóng rát, không còn phải trốn chạy nắng. Hôm nay con người cũng lặng lẽ hơn, không nghe tiếng ồn ào thường ngày, hôm nay là ngày gì nhỉ?
 
huongtran87 16.11.2007 07:02:42 (permalink)
Bà chị già của tui bắt đầu biết mộng mơ rồi ha, hihi.
Bách hoa tiên tử 17.11.2007 09:03:35 (permalink)
  Hôm nay mặt hồ yên bình không một gợn sóng, nắng vẫn hồn nhiên khoe nụ cười rạng rỡ, mây vẫn nhẹ nhàng thả mình theo gió...Ta ngồi giữa bình mình, nhìn mình qua chiếc gương cuộc đời, bóng loang loáng lúc ẩn lúc hiện, có lúc chỉ là một khoảng rất tối, ta cố nhìn nhưng không thể nhận ra bất cứ điều gì. Ta chìm vào khoảng không đen tối, nửa muốn bước ra, nửa muốn lẩn trốn trong đó.
 Ta nhìn cuộc đời trôi qua hàng ngày, buồn, vui, yêu thương, ghen ghét, giận hờn...đôi lúc ta muốn được chìm vào nhửng cảm xúc giản đơn của con người, nhưng ta sợ...nên thôi.
 ngỡ ngàng nhận ra ta vẫn là người cô đơn trong cuộc đời, dù không phải lúc nào ta cũng chỉ có một mình. Ta cô đơn trong những ý nghĩ xa lạ, ta sợ sự sắp đặt, mệt mỏi trước những lời so sánh, ta hoang mang trước những lời nói...
 Người ta không là cỏ cây, nên cứ mãi loay hoay trong một mớ hỗn độn của cảm xúc, loay hoay cho đến lúc xác thân chìm trong đất, ừ, rồi cũng trở thành cỏ cây.
 Ta đang đứng trên đỉnh núi cao, trước chân là vực thẳm, không biết đưởng đi xuống, bóng tối đang bao quanh ta, ta có thể trượt chân, ta có thể rơi xuống bất cứ lúc nào. Ta ngồi yên, chờ đợi cho đến lúc không còn sức lực để chờ đợi...
 ngoài kia con người vẫn đang sống, vẫn yêu nhau, vẫn ghen tuông, giận hờn...
Bách hoa tiên tử 06.04.2008 10:57:04 (permalink)
 Một ngày chủ nhật dài và có nhiều điều khó nghĩ. Cuộc sống đang trôi qua và tôi đang trôi theo, như một dòng sông nhỏ tìm về điểm đến cuối cùng. Một ngày nào đó ta sẽ về tới cái đích cuối cùng của cuộc đời, yên lặng và buông xuôi.
 Hôm nay mây buồn nên con người cũng buồn theo, cả nắng cũng buồn, cả cỏ cây, cả những hạt bụi đang thả hồn theo cơn gió buồn bã. Thế giới hôm nay buồn chỉ vì hiện lên trong đôi mắt có những giọt long lanh.
 Tiếng đàn cũng buồn dạo lên một khúc nhạc dài, mang hơi thở sầu và sâu lắng. Ta nghe từ cuộc đời một tiếng nói rất quen mà cũng xa lạ.
 Vì sao lại phải buồn?
<bài viết được chỉnh sửa lúc 15.09.2008 09:18:52 bởi Bách hoa tiên tử >
Thay đổi trang: << < 101112 | Trang 12 của 12 trang, bài viết từ 166 đến 177 trên tổng số 177 bài trong đề mục
Chuyển nhanh đến:

Thống kê hiện tại

Hiện đang có 0 thành viên và 2 bạn đọc.
Kiểu:
2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9