không được nhớ nhưng cũng chằng thể quên!
"Nhìn những lần thu đi
tay chân buồn ôm nuối tiếc
nghe gió lộng ngoài hiên
nghe tên mình vào quên lãng
.......................
gió heo mây đã về
chiều tím hoang vỉa hè
và gió....
chuyện chúng mình ngày xưa
anh ghi bằng nhiều thu vắng
đến bây giờ thì mộng nhạt phai"
đã lâu rồi tôi cũng chưa vào lại trang này , thực sự những ngày sau khi thi TN xong là những ngày thật đáng ghét của tôi_ tôi cảm thấy mệt mỏi & trên hết cả là cảm giác cô đơn lan tỏa khắp người, tôi hầu như không muốn làm gì cả , chỉ muốn ngủ , nếu nằm ngủ luôn thì cũng tốt! chằng rõ tôi có muốn thi DH không nữa? nhưng dạo này vân hay đi long bong lắm, mặc dù biết rằng mình không xác định được là mình đang đi đâu, đi với 1 trạng thái không xác định đươc phương hướng nhưng mình vẫn hay đi như thế mà , thật chán. ngay cả chính bản thân mình mà mính còn chán ngấy thì làm sao người khác cũng ko chán cho được, bản thân mình ko có 1 chút gì đổi mới là sao? cứ chì như thế hoài sao vân???mình vẫn ko thể đoán được mình thi bao nhiêu điểm TN nữa, chỉ còn vài ngày nữa là mình sẽ biết được kết quả thôi, nhưng vẫn hồi hộp lắm, sao hôm nay mình có suy nghĩ chán ghét mọi người xung quanh mình đến thế nhỉ??? chắc do trong vân đầy những cảm giác tội lỗi_như thế nên mình ko muốn tiếp xúc với mọi người là đúng rồi, chắc là như thế. không biết khi nào mình mới rửa hết tột lỗi nhỉ? mình vẫn còn có cái tính buộc người khác phải nghe theo ý mình nhưng ngay cả bản thân mình lại không muốn điều đó, vậy thì sao lại bắt người ta làm nhu thế chứ? điều gì anh không muốn người khác đối xử với mình thì mình cũng ko được làm như thế đối với người khác chứ! tồn tại hay không tồn tại đó là vấn đề,...
Tôi đang trong những ngày ngồi chờ giấy báo của trường Đại Học, tôi cũng đang ở nơi xa mà không một ai biết đến tôi, họ không biết tôi đang làm gì,như thế thật la` tốt_ tôi hoàn toàn là 1 người lạ ở 1 nơi cũng hoàn toàn xa lạ, nhưng tôi thích những con người ở nơi đây_họ sống thật chan hòa&giàu tình cảm, không giống như ở nơi tôi_thật lạnh lùng!
Hầu như tôi đang trốn tránh tất cả, tôi đang gặm nhấm nỗi buồn của tôi, thật thê thảm. Tôi không còn muốn & không hy vọng sẽ gặp lại những con người đã gây cho tôi nhiều nỗi buồn, tôi cũng không có can đảm để gặp lại ....., lâu rồi tôi không vào đây để trút nỗi buồn của mình_ những lời nói ngắn ngủn, cộc lốc nhưng vẫn là tôi, và đó mới chính là tôi....làm sao vậy V nhỉ??
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 2 bạn đọc.
Kiểu: