Chuyện của tôi
Thay đổi trang: < 123 | Trang 3 của 3 trang, bài viết từ 31 đến 44 trên tổng số 44 bài trong đề mục
hai_au 18.07.2007 07:52:46 (permalink)
Nếu ta có thể điều khiển được cảm xúc của chính mình thì có lẽ cuộc sống đã đơn giản hơn, dễ chịu hơn thế này. Sẽ không có những sở thích quái gỡ. Sẽ không có những suy nghĩ kì quặc. Sẽ không nghe Quang Dũng. Sẽ không ngồi đây type những dòng này giữa đêm khuya. Sẽ không khóc …
« Ta mỗi ngày một lạ
Ta chim lạc đường bay »

Sợ thời gian, cuộc sống làm ta chai sạm. Ta như sợ chính ta, ta méo mó, trầy xước. Ta vô cảm.
#31
    hai_au 05.09.2007 22:57:50 (permalink)
    Vậy là cả ba cô bạn thân, gắn bó với nó đã hơn mười năm, giờ đây đã và sắp lên xe bông theo chồng bỏ cuộc chơi... chỉ còn mỗi nó can đảm, kiên cường theo đuổi cuộc sống độc thân . Nh cưới tháng 11 năm ngoái, T cưới tháng 5 năm này, Ch sẽ cưới vào tháng 11 cùng năm. Thân thiết với nhau là thế, gắn bó với nhau là thế... vậy mà nó không thể có mặt vào ngày trong đại nhất, hạnh phúc nhất của bạn ! Mặc dù lần nào nó cũng là đứa đấu tiên được bạn thông báo tin vui.
    Tụi bây là những đứa bạn chân thành và giàu tình cảm, ta tin rằng tụi bây sẽ là người vợ đảm đang, người mẹ hiền của một gia đình hạnh phúc!
    Bạn bè đã yên bề gia thất, còn nó thì sao đây ? Tiếp tục can đảm, kiên cường theo đuổi sự nghiệp vĩ đại chứ còn hỏi han gì nữa hả!
     
    #32
      hai_au 26.10.2007 21:10:41 (permalink)
      Nhiều việc không hay xảy ra cùng một lúc. Mệt mỏi. Kiệt sức.
      Tưởng chừng như đã lấy lại được tinh thần từ những lời khuyên, những lời an ui, động viên từ người thân, từ bạn bè... nhưng dường như tất cả đều vô nghĩa.
      All by myself!
      Lần đầu tiên nghe bài nhạc này cũng đã cách đây hơn mười năm. Bài nhạc đầu tiên làm nó khóc. Khóc vì nhớ Ba, khóc vì Mẹ ,khóc vì thèm một gia dình bình thường, khóc vì thèm cảm giác được âu yếm, được vuốt ve... khóc vì không muốn all by my self !
      Bây giờ nó cũng khóc nhưng vì nhận ra rằng nó phải all by myself!
      #33
        hai_au 06.11.2007 22:28:17 (permalink)
        Hạnh phúc là một chuỗi của những khoảnh khắc hạnh phúc!
        Đã lâu lắm rồi mình mới có lại được cảm giác vui vẻ và hạnh phúc như vậy.
        Vacances rất ngắn, chỉ vỏn vẹn có bốn ngày. Vậy mà mình đã có thể chia xẻ cùng anh và những người bạn thân thiết. Bất chấp say tàu, say xe hay cả trễ tàu trễ xe. Em đã đến và cả nhà đã đến. Hạnh phúc thật đơn giản!
        Những buổi cơm ấm cúng. Đạm bạc nhưng rất đậm đà và ngọt ngào với những gia vị của tình bạn, tình anh em. Những buổi dạo phố dưới làn mưa nhè nhè của những buổi chiều nhập nhạng tối. Những quán cafe, những quán bar đầy mùi thuốc. Những lời chọc ghẹo. Những tiếng cười vang. Những lời tâm sự. Những tầm hình chung. Hạnh phúc sao mà đơn giản thế!
        Tàu lắc lư. Tàu chật kín người. Chỉ còn mỗi sàn tàu cho mấy anh em. Vậy mà vẫn cười giòn tan. Ôi hạnh phúc thật giản dị!
        Em đã có được một chuỗi hạnh phúc thật dài, cảm ơn anh, cảm ơn cả nhà!
        #34
          hai_au 13.11.2007 16:56:52 (permalink)
          Dạo này hay thức khuya. Chẳng để làm gì, chỉ nghe nhạc. Hôm nào cũng gần 2h sáng mới ngủ. Có thêm thói quen thức khuya, nhưng thói quen dậy sớm thì không thể bỏ được. Ai đi làm cho mà bỏ. Đã hai tuần ngủ ít, đến hôm nay mới thấy hậu quả, người cứ bần thần, rất mệt... ngoài trời đang lạnh cóng, vậy mà tôi ngồi đây mồ hôi nhễ nhại. Chả tập trung làm việc được, nên vào đây, thử viết vài dòng, tìm một chút bình yên.

          Dạo này anh trai có nhiều tâm sự, nghe anh kể chuyện, thấy vui mà cũng thấy lo cho anh. Anh thông minh, đẹp trai va rất hóm hỉnh. Tôi thường nói với anh, tại anh giỏi qua', anh nhiều tài quá nên ông trời không thương, mới lấy đi của anh một phần thân thể! Mỗi lần nghe tôi nói  vậy, anh cứ nhe răng ra mà cười, nhưng tôi biết anh biết tôi nói thật và rất chân thành.  Anh không được như người bình thường nhưng không phải vì thế anh trở nên thiếu nghị lực hay mất niềm tin... mà hoàn toàn ngược lại. Chính anh mới là người sẻ chia cho tôi thêm niềm tin và nghị lực vào cuộc sống này vốn có khi tươi tắn nhưng cũng có khi chỉ một màu xám xịt. Anh đã yêu và anh đang yêu! Tôi cũng yêu lắm người anh đang yêu. Tôi luôn cổ vũ anh, hãy cứ yêu, hãy cứ để trái tim anh được tự do anh ah... Hạnh phúc biết bao khi con tim ta rung động, khi ta biết ta dang yêu... cảm giác ấy ngọt ngào và lung linh gấp bội cảm giác được yêu! Nhưng cuộc sống nào dơn giản vậy!

          Dạo này tôi cũng có nhiều tâm sự. Có những nỗi nhớ, những nỗi vui buồn có cớ. Người ta nhớ, được nói nhớ, thì nỗi nhớ sẽ vơi đi một nửa. Tôi đây nhớ, nhưng không được nói nhớ, nỗi nhớ lại tăng lên gấp đôi. Tôi buồn, tôi vui... cũng từ nỗi nhớ mà ra. Hiếm khi tôi hiểu mình rõ như vậy. Tôi biết tôi đang nghĩ gì, tôi đang cần gì... nhưng tôi chẳng làm được gì, chỉ biết chấp nhận, ôm vào lòng để gặm nhấm riêng mình! Không phải tôi bất lực hay vô dụng, mà vì tôi biết, tôi phải biết sử dụng sự chai sạn khô cứng mà cuộc sống đã bồi đắp cho, cái mà chính tôi đây đã đặt cho một cái tên rất hoa mỹ đấy là nghị lực!

          Em đang nhìn gì vậy? Em đang tìm vài sợi nắng...
          #35
            hai_au 20.12.2007 05:54:48 (permalink)
            Một chuyện tình chưa bắt đầu vậy mà đã có kết thúc.
            Yêu nhau nhưng không đến được với nhau để rồi chỉ biết chúc nhau nghị lực, can đảm và bình yên!
            Để rồi ...
            <bài viết được chỉnh sửa lúc 18.09.2008 21:37:22 bởi hai_au >
            #36
              hai_au 12.01.2008 00:01:00 (permalink)
              Kỷ niệm!

              --------------------------------------------------------------------

              Tất cả đã là kỷ niệm, kỷ niệm đẹp anh nhỉ!
              <bài viết được chỉnh sửa lúc 18.09.2008 21:37:53 bởi hai_au >
              #37
                pham_van 02.03.2008 19:55:56 (permalink)
                Sao mình cảm giác thật là lạ khi đến đây,...mưa
                #38
                  hai_au 02.06.2008 22:34:30 (permalink)
                  Co roi se mat. Vui roi se buon. Cuoi roi se khoc...
                  Vo thuong*`!
                  Von biet vay. Von biet rang day moi la cuoc song. Nhung* sao kho’ qua’, kho don’ nhan no’, chap nhan no’ nhu* mot dieu hien nhien !
                  Them dang duoc o nha. Them duoc Me om, duoc Me vuot toc! Them duoc nhin Me, them duoc nam ben canh Me… Nho*’ qua’, nho*’ qua’ Me oi!
                  Co tinh yeu nao cao ca va vi dai hon tinh Me. Chi co Me, Me la nguoi duy nhat yeu con vo dieu kien!  
                  #39
                    hai_au 24.10.2008 06:02:21 (permalink)
                    Tu m'as manqué!!! Enormement!
                    Je ne pourrai pas te dire!
                    Je regrette, je regrette de tout.
                    La vie est si dure!!!
                    #40
                      hai_au 01.11.2008 07:43:58 (permalink)
                      cuộc sống dường như quá dài...
                      ... dặt dẹo một kiếp người!
                      #41
                        hai_au 06.03.2009 23:21:34 (permalink)
                        Quyền được sống hạnh phúc!
                        Đúng là khi cảm xúc dâng trào thì nên viết ngay, thời gian trôi, kéo trôi cả cảm xúc chỉ để lại mỗi ý tưởng, như mưa đã kéo trôi xi-măng, để lại một đống gạch nham nhở.

                        Tại sao mà tớ lại có cái titre giật gân như thế ? Tại vì là thế này, tớ đã rất bức xúc, tớ bức xúc một ngày, hai ngày, rồi một tuần, hai tuần rồi ba tuần… và tớ cứ ôm mãi cái bức xúc đấy, tớ chẳng biết làm thế nào để giải tỏa bức xúc, rồi cho đến một ngày, do mãi ngắm nghía nỗi bức xúc… tớ đã rơi tõm vào cái hố do chính tớ đào, vùng vẫy mãi tớ vẫn không ngoi lên được, với công nghệ thông tin như hiện nay, từ dưới hố tớ vẫn gửi đi được những thông điệp cầu cứu, tớ nhận được vô vàn phương cách cứu giúp, những bàn tay đưa ra, những dây thép đưa xuống, nhưng tất cả đều vô hiệu… cho đến một ngày, vì đuối sức, tớ không thể vùng vẫy nữa, tớ không thể kêu cứu được nữa… tớ nằm chờ chết… nghĩ mãi về cái chết, tớ cũng ngán, nghĩ mãi về nỗi bức xúc, tớ cũng ngán, nghĩ mãi về người khác, tớ cũng ngán, tớ tự nhìn lại mình... tự nhìn lại những đòi hỏi, những ham muốn, những dại khờ, những ích kỷ, những sân si… tớ không thấy ngán và bất chợt… tớ tìm ra lối thoát, nhận ra rằng không ai có thể cứu tớ thoát khỏi hố… chỉ có chính tớ, chỉ có tớ mỗi tớ có thể kéo tớ thoát khỏi hố… nếu tớ thật sự ham muốn… ham muốn được sống hạnh phúc !

                        Lúc này đây tớ mới thấm thía bài giảng của thầy Thích Nhất Hạnh : mối quan hệ giữa người với người giống hệt như mối quan hệ giữa người và việc trồng cây vậy!

                        Từ ngày tớ gieo hạt cà chua vào chậu đất, không ngày nào tớ không theo dõi chậu cây của tớ, mừng rơn khi những mầm xanh đầu tiên nhú lên, không quên tưới nước mỗi sáng sớm trước khi ra khỏi nhà hay nhờ ai đó chăm nom nó những hôm tớ đi xa… rồi cây cà chua lớn, ra lá, ra cành… rồi ra hoa... và kết quả! Tớ vẫn đều đặn tưới nước và thăm hỏi cây cà chua của tớ, nhưng đến một hôm tớ nhận ra quả cà chua không lớn nữa, nó cứ xanh mãi mà chẳng chín, rồi lá cây bắt đầu vàng, một lá, hai lá… rồi cả cây… và quả cà chua vẫn cứ xanh cho đến ngày cuối cùng! Tớ buồn! Buồn lắm ! Cũng như bao người trồng cây khác, tớ buồn vì đã không chăm sóc cà chua tốt hơn, đã không bón đúng phân, đã không mang cà chua vào nhà những ngày mưa gió hay những ngày nắng gắt, tớ trách chính mình… và không bao giờ tớ trách cây cà chua !

                        Vậy thì tại sao khi một người bạn thậm chí là người thân làm tớ không vui, hay nói điều gì không vừa ý tớ hay hành động ngược lại ý tớ thì tớ lại trách móc và đổ lỗi cho người đó, cho rằng người đó là nguyên cớ làm tớ không vui hay làm tớ bức xúc và ít khi tớ tự nhìn lại mình trước ! Liệu mình đã chăm sóc tốt những mối quan hệ như chăm sóc cây cà chua hay chưa ?! Khi giận hờn ai đó, mình thường có khuynh hướng nghĩ về người ta làm mình giận hơn, xem xét, soi mói từng hành động, từng lời nói… hơn là trở về, tự quan sát chính mình… Cứ gọi là yêu quý, là thương yêu… thương nhưng không hiểu, thương nhưng vẫn trách móc giận hờn thì còn gì nữa để mà thương !

                        Trong một buổi tiệc tối, cô bạn vốn đã ít nói ít cười, hôm nay lại thêm cái tính hay quậu, gặp việc gì không vừa ý trong bếp thì quát tháo mọi người. Nếu như tớ không biết được rằng, hôm đó, bạn tớ bị thầy mắng vì tội nộp báo cáo chậm, cả một ngày manip không chạy vì thiết bị đo đạc dở chứng, đi chợ không trả được bằng carte bancaire vì ngân hàng đang bloquer… chắc rằng tớ đã nổi quậu lại với cô bạn, nhưng vì biết nên hiểu, hiểu rồi thấy thương thương tội tội, nên tớ đã biết cười vui thay vì nổi quậu và cố gắng làm tất cả những gì cho bạn vui hơn để giải stress buổi tối hôm đó!

                        Khi mà mình hiểu rõ ai, không thể nào mà mình không thương cho được ! Vẫn biết rằng muốn « thương phải hiểu », nhưng sao lắm khi tớ vẫn quên điều đó ! Tình thương chỉ có khi ta biết chia sẻ và cảm thông, tình thương không thể tồn tại khi ta chỉ biết lo riêng ta, nghĩ đến những nhu cầu của riêng ta, còn nhu cầu của người mà ta gọi là « thương », ta lại không quan tâm đến !

                        Người giàu, người nghèo, người lành lặn, người không lành lặn, đàn ông, đàn bà, người già, trẻ em… ai ai cũng có nhu cầu được thương yêu, được quan tâm, được chia sẻ…

                        Tình thương chân thật chỉ tồn tại khi ta thật sự hiểu được người thương của mình cần gì và không cần gì, chú không phải đáp ứng những gì mình cần. Tớ khoái câu này nhất của thầy Thích Nhất Hạnh : « Khi Được Hiểu, Người Được Thương Sẽ Nở Như Một Bông Hoa ». Vậy đấy cả nhà ạ... nhờ hiểu như vậy mà tớ bò ra được miệng hố... mà ngồi đây viết bài này! Tớ khao khát được sống tốt, sống có ích và sống làm sao chỉ để được nhìn thấy toàn hoa là hoa quanh mình!

                        Tớ còn nhiều nhiều điều muốn nói nữa quanh đề tài « quyền được sống hạnh phúc »… dưng mà tớ không thể viết ra đây hết được, khả năng viết có hạn, dài quá cũng làm người đọc ngán ngẩm… tớ để dành cho lần « rớt hố » sau vậy !

                        Hì… nếu mà bây giờ tớ được ở bên Ba Mẹ, tớ sẽ chạy đến ôm Mẹ, ôm Ba một cái và ôm Na nữa… và sáng mai thức dậy sớm chuẩn bị thức ăn tươm tắt cho Ba Mẹ ! Hì… nếu bây giờ tớ mà có người yêu bên cạnh, tớ sẽ hôn anh iu của tớ một cái thật nồng thắm và nấu cho anh iu một bữa ăn thật ngon !
                        Hì… nếu bây giờ mà tớ không bị ép làm việc… tớ đã ở nhà để xem anh trai nấu giả cầy và tổ tôm với anh !

                        Hì hì… nếu nếu nếu… tớ không nếu nữa, tớ tiếp tục « trâu bò » để sớm được về với ViệtNam thân yêu, để biến « nếu » thành sự thật !

                        Ôm tất cả các bạn một cái thật chặt nhé ! :x
                        <bài viết được chỉnh sửa lúc 06.03.2009 23:30:31 bởi hai_au >
                        #42
                          ngoctrongda40 07.03.2009 01:25:29 (permalink)
                          Bạn thân mến !
                          Mình không sao ngủ được. Mình không có lối thoát bạn à. Mấy hôm nay đêm nào cũng vậy, mình thức rất khuya. Bệnh tim tái phát, cách đây 2 năm mình có hiện tượng như bây giờ đi bv Tâm Đức khám, và mình biết cách trị bệnh của mình nhưng mình hợp tác được.
                          Mình cứ nghỉ quẩn, buồn quá, bao nhiêu năm nay mình rất dũng cảm và đầy nghị lực, nhưng bây giờ thì không.
                          Đêm qua thấy người ấy online trên VNTQ, mình cũng online nhưng có lẽ anh ấy không biết. Hôm nay mình nhận được bài thơ do anh ấy viết tặng mình gửi bạn đọc nhé.
                           
                          Anh rất muốn chia tay trong luyến nhớ
                          Cố nén lòng không gọi điện, nhắn tin
                          Sao con tim cứ rưng rức, trở mình
                          Cho lý trí cứ vầy vò, tức tưởi
                          Cả hai ta đều không có niềm vui mới
                          Ai cấm ngăn tình cảm tự đáy lòng
                          Khoảng cách nào cay nghiệt chặn bên trong
                          Để máu đỏ không đi nuôi cơ thể ?
                           
                          Em kiên quyết, tình ta thôi thà thế
                          Vẫn còn hơn lễ mễ hết cuộc đời
                          Thà một lần đau đớn giữa chơi vơi
                          Vương vấn mãi, rồi xa nhau càng khổ
                          Ôi tình ái, nói không càng cứ cố
                          “Cửa đóng bưng, nên càng quyết xông vào
                          Rồi bị thương, người ta giữ gươm đao
                          Không muốn chữa, không chịu lành thú độc”
                           
                          Em chợt đến, chợt đi như gió lốc
                          Để tình anh cuốn xoáy bụi phong trần
                          Trời thì xa, mà đất lại chẳng gần
                          Tình lơ lững treo hồn anh dốc ngược
                          Khi yêu nhau ai nào đâu biết trước
                          Mà khi xa, người ta bảo : ước gì …
                          Thôi thì đành dấu kín chuyện chia ly
                          Gửi thương nhớ trường tồn trong vũ trụ …
                           
                          Buồn quá không biết làm gì, gõ vài dòng gửi bạn đọc, đừng cười mình nheng.
                          Người bạn già.
                          #43
                            dalat412 20.03.2009 21:25:22 (permalink)
                            Mấy hôm nay, không thây Bạn mình online, không biết tâm trạng của Ban thế nào rồi, công việc có bận lắm không.
                            Phải lạc quan và tìm cho mình niềm vui nhé, nếu rảnh online cho mình nhé.
                            Chuc Bạn luôn tìm được hạnh phúc và niềm tin trong cuộc sống
                                                                                         
                                                                                           Mến
                            #44
                              Thay đổi trang: < 123 | Trang 3 của 3 trang, bài viết từ 31 đến 44 trên tổng số 44 bài trong đề mục
                              Chuyển nhanh đến:

                              Thống kê hiện tại

                              Hiện đang có 0 thành viên và 2 bạn đọc.
                              Kiểu:
                              2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9