Dạo này hay thức khuya. Chẳng để làm gì, chỉ nghe nhạc. Hôm nào cũng gần 2h sáng mới ngủ. Có thêm thói quen thức khuya, nhưng thói quen dậy sớm thì không thể bỏ được. Ai đi làm cho mà bỏ. Đã hai tuần ngủ ít, đến hôm nay mới thấy hậu quả, người cứ bần thần, rất mệt... ngoài trời đang lạnh cóng, vậy mà tôi ngồi đây mồ hôi nhễ nhại. Chả tập trung làm việc được, nên vào đây, thử viết vài dòng, tìm một chút bình yên.
Dạo này anh trai có nhiều tâm sự, nghe anh kể chuyện, thấy vui mà cũng thấy lo cho anh. Anh thông minh, đẹp trai va rất hóm hỉnh. Tôi thường nói với anh, tại anh giỏi qua', anh nhiều tài quá nên ông trời không thương, mới lấy đi của anh một phần thân thể! Mỗi lần nghe tôi nói vậy, anh cứ nhe răng ra mà cười, nhưng tôi biết anh biết tôi nói thật và rất chân thành. Anh không được như người bình thường nhưng không phải vì thế anh trở nên thiếu nghị lực hay mất niềm tin... mà hoàn toàn ngược lại. Chính anh mới là người sẻ chia cho tôi thêm niềm tin và nghị lực vào cuộc sống này vốn có khi tươi tắn nhưng cũng có khi chỉ một màu xám xịt. Anh đã yêu và anh đang yêu! Tôi cũng yêu lắm người anh đang yêu. Tôi luôn cổ vũ anh, hãy cứ yêu, hãy cứ để trái tim anh được tự do anh ah... Hạnh phúc biết bao khi con tim ta rung động, khi ta biết ta dang yêu... cảm giác ấy ngọt ngào và lung linh gấp bội cảm giác được yêu! Nhưng cuộc sống nào dơn giản vậy!
Dạo này tôi cũng có nhiều tâm sự. Có những nỗi nhớ, những nỗi vui buồn có cớ. Người ta nhớ, được nói nhớ, thì nỗi nhớ sẽ vơi đi một nửa. Tôi đây nhớ, nhưng không được nói nhớ, nỗi nhớ lại tăng lên gấp đôi. Tôi buồn, tôi vui... cũng từ nỗi nhớ mà ra. Hiếm khi tôi hiểu mình rõ như vậy. Tôi biết tôi đang nghĩ gì, tôi đang cần gì... nhưng tôi chẳng làm được gì, chỉ biết chấp nhận, ôm vào lòng để gặm nhấm riêng mình! Không phải tôi bất lực hay vô dụng, mà vì tôi biết, tôi phải biết sử dụng sự chai sạn khô cứng mà cuộc sống đã bồi đắp cho, cái mà chính tôi đây đã đặt cho một cái tên rất hoa mỹ đấy là nghị lực!
Em đang nhìn gì vậy? Em đang tìm vài sợi nắng...