Bão. Những cuồng phong rần rít. Có ngừoi nghe như tiếng trẻ con khóc, có người lại nghe như tiếng roi quất vào không trung. Dù là gì thì nó cũng quá khủng khiếp. Mình thấy hai tai ù đi, tức thở, trạng thái đó kéo dài khoảng 15 phút. Người bên cạnh thì thấy quay cuồng, nôn thốc ra. Nhìn đồng hồ mới 9h05. bão còn đang lúc nạnh nhất. Rầm rầm...choang... tầng 3 kính bắt đầu bay tứ tung, rồi tầng 2...tầng 1 hai người đội mũ bảo hiểm đang cố giữ các lá cửa kính, gió giật giữa dội.... Phải can đảm thôi, nếu cửa chính bật tung thì... không dám nghĩ tiếp.
Nhìn ra ngoài đường, 1 tấm tôn đang vắt ngang dây điện thoại nàh ai đó. cái dây điện thoại mới thật kỳ lạ, hơn 10 phút vẫn mang tấm tôn đó trên mình phất phơ cùng gió bão. Hai khu tập thể đối diện tốc mãi toàn bộ, tôn bay tứ tung, người từ trong nhà đâm bổ ra ngoài, trẻ có, gì có, ôm nhau chạy thật nhanh tìm nơi trốn, may mà họ chạy kịp không thì gạch đá sau lưng kia đè lên, chả biết ai còn ai mất.
Đã mấy ngày sau bão, khu nhà mình vẫn chưa có điện, nước sinh hoạt. K biết đêm nay đã có chưa.
Nhìn thành phố tan hoang mà nao lòng. Hệ thống trường học gần như đổ sập, bay mái hoàn toàn. Đi đâu cũng gặp những ngôi trường tan hoang. Một tuần nữa may ra một số trường mới tạm hoàn thiện để cho học sinh đi học, còn số trường khác thì.v.v. thật không biết chính xác. Trẻ con cầm mì tôm nhai sống nhìn thấy mà thương. Các trường học dùng để dân tránh bão vừa bay, tốc mái, vừa đông người thành thử rất mất vệ sinh. Thương quá thành phố tôi đang sống.
Hôm nay cả ngày ngồi giúp ban cứu trợ cập nhật thông tin, số liệu thiệt hại, phân phát hàng cứu trợ, vừa mệt vừa lo. Số thiệt hại không như dự tính mà ngày càng tăng lên. Cơ quan mình thì thật là thảm hại. Nhưng chẳng ai có thời gian thu dọn nó. Toàn bộ mái nhà trơ trọi, kính bể, máy móc nằm chỏng chơ hư hỏng vô số. Nhưng việc cứu trợ gấp hơn nên đành để đó. Mình tranh thủ lúc chờ số liệu nên than thở một chút. lại tiếp tục công việc thôi. Đơn công dân xin cứu trợ, cứu xét nhiều quá, vài ngày nữa còn nhiều hơn.