NGÀY TÊT ĐOAN NGỌ (MỒNG 5 THÁNG NĂM)
QVPT 30.05.2006 00:35:16 (permalink)
NGÀY TÊT ĐOAN NGỌ (MỒNG 5 THÁNG NĂM)






Tết Đoan Ngọ là Tết thu hút sự chú ý của khá nhiều người Việt Nam xưa và nay, nó chỉ đứng thứ hai sau Tết Nguyên Đán. Tục này có người cho là từ đời Xuân Thu. Khuất Nguyên (nước Sở), vì can ngăn vua Hoài Vương không được, đã uất ức ôm đá gieo mình xuống sông Mịch La mà tự vẫn. Hôm ấy đúng là mùng 5 tháng 5. Thương tiếc người trung nghĩa, mỗi năm, cứ đến ngày đó, nhân dân Trung Quốc lại làm bánh ngọt, quấn chỉ ngũ sắc bên ngoài (ý làm cho cá sợ, khỏi đớp mất) rồi bơi thuyền ra giữa sông, ném bánh xuống cúng Khuất Nguyên.

Ở Việt Nam, ít người biết chuyện Khuất Nguyên, mà chỉ coi mùng 5 tháng 5 là "Tết giết sâu bọ" - vì trong giai đoạn chuyển mùa, chuyển tiết, dịch bệnh dễ phát sinh. Người ta quan niệm, trong ngày này, các loài sâu bọ đều hoảng hốt, trốn chạy vì nhà ai cũng có bữa cỗ "giết sâu bọ" vào sáng sớm, với hoa quả đầu mùa. Đào mịn lông tơ, mận đủ mùi chua ngọt, chuối ta mập mạp, dưa hấu bổ dọc thành những chiếc thuyền rồng sơn son mịn cát lóng lánh như lân tinh, dứa còn nguyên cái mũ miện xanh rờn óng bạc, nhưng cái lòng nó vàng tươi khêu gợi. Và đương nhiên không thể thiếu món rượu nếp.

Thành lệ, cứ đến sáng sớm ngày mồng 5, người ta cho trẻ ăn hoa quả, rượu nếp, trứng luộc, kê, bánh đa, mận, muỗm, dưa hấu, uống nước dừa... bôi hồng hoàng vào thóp đầu, vào ngực, vào rốn để giết sâu bọ. Người lớn thì uống rượu hòa ít tam thần đơn hoặc bôi phẩm hồng vào thóp đầu, vào ngực, vào rốn để trừ trùng.

Trẻ em giết sâu bọ xong khi còn ngồi trên giường, rồi rửa mặt mũi, chân tay xong bắt đầu nhuộm móng tay móng chân, đeo chỉ ngũ sắc. Em gái đến độ tuổi xâu lỗ tai cũng chọn ngày này mà xâu.

Nhiều người mua bùa chỉ đeo cho trẻ con. Bùa kết bằng chỉ ngũ sắc, kết theo hình hoa sen, quả đào, quả ớt... Lại may áo lụa mang đến các cửa chùa, cửa tĩnh in dấu vẽ bùa rồi mặc cho trẻ, có ý trừ ma tà cho khỏi quấy.

Giữa trưa hôm ấy thì làm cỗ cúng gia tiên, rồi đi hái lá mồng năm. Tục hái thuốc mồng 5 cũng bắt đầu từ giờ Ngọ, đó là giờ có Dương khí tốt nhất trong cả năm, lá cây cỏ thu hái được trong giờ đó có tác dụng chữa bệnh tốt, nhất là các chứng ngoại cảm, các chứng âm hư. Người ta hái bất kỳ loại lá gì có sẵn trong vườn, trong vùng, miễn sao đủ trăm loại, nhiều ít không kể, nhất là lá ích mẫu, lá cối xay, lá vối, ngải cứu, sả, tử tô, kinh giới, lá tre, lá bưởi, cam, chanh, quýt, mít, muỗm, hành, tỏi, gừng, chè, ổi, trầu không, sài đất, sống đời, bồ công anh, sen, vông, lạc tiên, nhọ nồi... đem về ủ rồi phơi khô, để sau đem nấu uống cho rằng uống thế thì lành.

Lại có nhiều người đi lấy lá ngải cứu, năm nào thì kết hình con thú nǎm ấy như năm Tý thì kết con chuột, năm Sửu kết con trâu, năm Dần kết con hổ... treo ở giữa cửa, để trừ ma quỷ và về sau ai có bệnh đau bụng thì dùng làm thuốc sắc uống.

***

Trong những tục lễ của ngày Tết Đoan Ngọ, có lẽ tục người ta chú ý nhất là tục lễ sêu - một tục lệ mang đầy tính nhân văn giữa người với người, con cháu với ông bà, cha mẹ, người bệnh với thày thuốc, học trò với thày giáo. Những chàng trai đã dạm vợ hoặc hỏi vợ nhưng chưa cưới thường đi sêu bố mẹ vợ nhân ngày Tết Đoan Ngọ.

Lễ sêu trong dịp này bao giờ cũng có đậu xanh mới hái vào tháng Tư, gạo nếp của vụ chiêm. Ngoài ra tháng Năm cũng là mùa ngỗng và mùa chim ngói, cùng với gạo nếp, đậu xanh, bao giờ cũng có một đôi ngỗng và một, hai chục chim ngói. Kèm thêm là cân đường cát, trái dưa hấu, nghĩa là toàn những sản phẩm trong mùa.

Chỉ những chàng rể chưa cưới vợ mới đi lễ sêu, còn những chàng rể đã cưới vợ rồi thì hết lễ sêu, nhưng trong dịp tết Đoan Ngọ, các chàng rể dù nghèo vẫn cố chạy món quà nhỏ để biếu bố, mẹ vợ. Lễ biếu này nhiều, ít tuỳ tâm và không quan trọng bằng lễ sêu.

Các ông đồ xưa dạy học thường không lấy học phí. Hàng năm vào dịp mồng 5 tháng 5, các học trò đều có đồ lễ tết thầy. Thúng gạo, đôi ngỗng, phong chè, gói bánh hoặc túi hoa quả, tùy tâm bố mẹ học trò. Những gia đình giàu có thường phong bao một số tiền. Học trò cũ đã làm nên danh vọng cũng không quên thǎm thầy vào dịp này.

Các con bệnh được các ông lang chữa khỏi bệnh, mặc dù đã trả tiền thuốc, nhưng cũng không quên ơn cứu mệnh cho mình, nên trong dịp tết Đoan Ngọ (còn gọi là tết hái thuốc) cũng mang quà tết thầy lang. Đồ lễ cũng gồm: đậu xanh, gạo nếp, ngỗng, chim ngói... như đồ lễ học trò tết thầy học.

Dẫu qua bao biến đổi về thời cuộc, song tết Đoan Ngọ vẫn tồn tại trong lòng người dân đất Việt như một phong tục đẹp, với ý nghĩa thiêng liêng về đạo lý làm người.


#1
    QVPT 30.05.2006 00:48:16 (permalink)



    Thành lệ, cứ đến sáng sớm ngày mồng 5, người ta cho trẻ ăn hoa quả, rượu nếp, trứng luộc, kê, bánh đa, mận, muỗm, dưa hấu, uống nước dừa... bôi hồng hoàng vào thóp đầu, vào ngực, vào rốn để giết sâu bọ. Người lớn thì uống rượu hòa ít tam thần đơn hoặc bôi phẩm hồng vào thóp đầu, vào ngực, vào rốn để trừ trùng


    Siêu thị trái cây cho ngày 5/5


    [image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/143/21AAEBB7544A452594311BDD683B2FA6.jpg[/image]

    [image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/143/55A4C52CE7894DC2A9603B5B37BDD38E.jpg[/image]

    [image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/143/27547508AA2141A088018799860E2E38.jpg[/image]

    [image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/143/5197E9324C56438B8A0E8C425099BC86.jpg[/image]

    [image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/143/DA98680003434D1B86804A01CFE12299.jpg[/image]
    Attached Image(s)
    #2
      QVPT 30.05.2006 00:50:21 (permalink)
      Tiếp tục



      [image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/143/D6201126BE9745AA825D8D7C360F2F66.jpg[/image]

      [image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/143/383D404AD6F846278CAA396177CE92BF.jpg[/image]

      [image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/143/4A145F603A26432AB734E9AC735832E2.jpg[/image]

      [image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/143/722E2DDE085B4CFD8D8D298D9A668815.jpg[/image]

      [image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/143/0337204D145A4D02A3B4B5DEDBD85592.jpg[/image]
      Attached Image(s)
      #3
        QVPT 30.05.2006 01:23:17 (permalink)
        TP.HCM - náo nhiệt buổi chợ sớm Đoan Ngọ

        Khoảng 5h30 sáng, tiếng rao cơm rượu (rượu nếp) đã len lỏi trong từng con hẻm ngoắt ngoéo, xung quanh khu chợ Bùi Phát, Nguyễn Văn Trỗi, Tân Định... cơ man là các chồng bánh ba góc ( tức loại bánh ú tro) gói lá tre trúc. Bánh Ú vắt vẻo trên tay xe honda, lủng lẳng theo tay xe kéo, chềnh ềnh trên sạp hàng chợ, lấp ló sau tấm vỉ buồm che chiếc thúng cái. Người dân TP.HCM coi trọng Tết Đoan Ngọ chỉ sau Tết Nguyên Đán.




        Người miền Nam thường mong ngóng đến dịp tết mùng 5 để thưởng thức hoa quả miền Bắc như mận hậu, vải thiều. Các bà nội trợ hò hẹn nhau đi chợ buổi sớm Đoan Dương để lựa được trái vải ngon, hạt nhỏ, vỏ mịn. Giá vải năm nay giảm một nửa so với mọi năm, chừng 9.000-10.000 đ/kg, 4h sáng ở chợ đầu mối, vải chỉ chừng 6.000đ/kg. Mận hậu (mận Hà Nội) giá nhỉnh hơn ngày thường khoảng 1.000đ (7.000đ/kg) nhưng quả không lớn và còn vị chát. Đi chợ Đoan Dương dịp này, trái cây Bắc đã sát cánh chen chân với muôn vàn loại quả miền Nam.

        Cơm rượu, bánh tro ngày thường hiếm thấy lại dường như lấn át các mặt hàng khác. Cứ nhìn thấy chiếc rổ nhựa hoặc cái thúng nhỏ, đặt chiếc bảng bằng bìa phía trước, đi ở xa cũng biết là: "Bán cơm rượu Bắc". Các bà, các cô mua cơm rượu không tính bằng bát hay nghìn như ngoài Bắc, thường là tính cân, giá chừng 10.000đ nửa kg. Có điều nếp rượu dài, kém vàng và bóng, chiếc muôi inoc múc thay cho đôi đũa bằng tre nứa mỏng gảy từng hạt gạo. Thứ chẳng thiếu được trong giỏ xách, làn nhựa lỉnh kỉnh đồ ăn mùng 5 là bánh ú tro (bánh ba góc). "Năm nay tôi làm thêm nhiều loại hơn, bánh nhỏ bán 7.000đ/chục, bánh lớn 15.000đ/chục, bánh nhân sầu riêng thì 12.000đ", cô bán hàng nhỏ nhắn, lọt thỏm giữa chồng bánh cao vừa cười vừa nhanh miệng chào mời.

        Giá gà, vịt có nhỉnh hơn ngày thường. Người dân thành phố thường có thói quen ăn vịt trong bữa cỗ Đoan Ngọ. Giá một con vịt (1,8-2kg) tăng từ 5-10.000đ. Gà ta làm sẵn khoảng 30.000đ/kg. "Giết sâu bọ năm nay người dân mua gà vịt nhiều hơn, tôi làm luôn tay từ sáng, xong con nào hết con ấy", chị Hoa Gà vịt cho biết.

        Tuy nhiên, phần lớn người dân được hỏi đều không mua lá treo nhà hay nấu nước tắm theo phong tục tết Đoan Ngọ. Vòng qua các chợ quận 1, quận 3, hàng lá chỉ lèo tèo vài khách...




        Quen tập tục hơn biết truyền thuyết

        "Tôi không quen gọi là Đoan Ngọ cũng chẳng biết xuất xứ thế nào. Thường chỉ xem đây là dịp vợ chồng, con cái, cháu chắt đi làm ăn xa, cũng tụ họp về nhà với bữa cơm đoàn viên", một người đi chợ nói. Không khí buổi chợ náo nhiệt chẳng kém gì dịp cuối năm. Người quen gặp nhau luôn hỏi: "nhà chị mua được những gì ăn Tết rồi?''. Người miền Nam có thói quen, con gái về nhà chồng, dịp mùng 5 mua vịt biếu bố mẹ đẻ.

        Có nơi vào ngày này con rể thường tới biếu bố vợ một con ngỗng to (?!). Một số làng ngoại vi TP.HCM giữ nguyên tục Khảo mít 5/5: người trèo lên cây đáp lời, người đứng dưới tay cầm chiếc roi mây dài, đánh vào thân cây mít và dọa năm sau phải cho nhiều trái không sẽ bị đòn.

        Nghe lời ông ngoại kể, Tết Đoan ngọ là giai đoạn chuyển mùa (từ Xuân sang Hạ) nên khí hậu có nhiều thay đổi đột ngột, dễ sinh bệnh thời khí. Ca dao có câu: "Cha ăn bánh nếp Đoan Dương - Áo bông chẳng dám khinh thường cởi ra". Người Việt Nam ít ai biết xuất xứ Đoan Ngọ từ Trung Quốc kể về Khuất Nguyên - nhà thơ nổi tiếng, một vị trung thần nước Sở - do can ngăn vua Hoài Vương không được, đã uất ức ôm đá gieo mình xuống sông Mịch La tự vẫn. Hôm ấy đúng ngày mồng Năm tháng Năm. Thương tiếc người trung nghĩa, mỗi năm cứ đến ngày đó, dân Trung Quốc làm bánh, quấn chỉ ngũ sắc bên ngoài (chủ yếu khiến cá sợ, khỏi đớp mất) rồi bơi thuyền ra giữa sông ném bánh xuống cúng Khuất Nguyên... Họ chỉ coi là 5/5 là "Tết giết sâu bọ". Vì là đoan ngọ nên cúng gia tiên phải cúng vào giờ ngọ, vì tháng năm là tháng lắm tà nên treo Ngũ Thụy để trừ. Ngũ Thụy là năm điều lành, gồm có năm loại cây: xương rồng, cỏ ngãi tức ngải cứu, cây hành, hoa thạch lựu, hoa long thuyền...

        Thói quen khó sửa nhưng có thể thay đổi, tập tục lâu rồi cũng dễ mai một, chỉ có tâm niệm được hội họp gia đình, được gác mọi công việc hàng ngày để đoàn viên bên mâm cơm gia đình, để hiểu và gắn bó nhau hơn mới là sự vững bền...

        (st)
        #4
          Ngọc Lý 31.05.2006 13:33:57 (permalink)
          .

          (góp phần ăn Tết Đoan Ngọ với QV nhé
          - ngọc lý)



          VN đang là Tết Đoan Ngọ, mồng Năm tháng Năm âm lịch, những món cơm rượu, xôi vò, bánh tro thì không thể thiếu! - ảnh T.C




          Rượu nếp lức (Bắc)
          và Cơm rượu (Nam) ăn với xôi vò.




          <bài viết được chỉnh sửa lúc 02.06.2006 00:21:31 bởi Ngọc Lý >
          #5
            Ngọc Lý 31.05.2006 13:40:06 (permalink)
            .

            Bánh gio làng Tây Đình




            Bánh gio làng Tây Đình

            Xem cách làm bánh gio tại đây


            <bài viết được chỉnh sửa lúc 02.06.2006 00:29:10 bởi Ngọc Lý >
            #6
              Ngọc Lý 31.05.2006 13:57:23 (permalink)
              .

              TẾT ĐOAN NGỌ
              MỒNG NĂM THÁNG NĂM ÂM LỊCH



              Theo các nghiên cứu y học thì nhịp nghỉ ngơi rất cần thiết trong công cuộc lao động. Vì nghỉ ngơi là để sau đó, có thể tiếp tục làm việc lại một cách đều đặn. Trong lúc nghỉ ngơi, cơ thể có thời gian phục hồi (récupérer) những năng lượng đã mất.

              Có lẽ vì đó mà người Pháp gọi giờ nghỉ giữa mỗi buổi học ở các trường là "Récréation". "Recreation" nghĩa gốc là "Tái Tạo." "Création" là sự tạo ra, sáng tạo nên, "Re" là tiếp đầu ngữ (préfixe) có nghĩa là "de nouveau" hoặc "again." Do đó "Ré-creation" có nghĩa là tạo ra lại. Sinh lý học cho biết trong lúc nghỉ ngơi, cơ thể sản tạo ra một số năng lượng mới để bù đắp năng lượng đã mất đi do lao động. Số năng lượng tái tạo này sẽ trang trải cho nhịp làm việc kế tiếp. Nếu không có nhịp nghỉ ngơi này, thì con người hay sinh vật nói chung, sẽ không thể nào tiếp tục làm công việc một cách tích cực hoặc có nhiều hiệu quả được. Có thể so sánh năng lượng của cơ thể con người với năng lượng của một bình điện tích (Battery - Batterie d’accumulateurs) trong xe hơi. Nó luôn luôn cần "recharge" tức là "nạp lại" nếu không sẽ không còn năng lượng. Tiếng Pháp, thành ngữ "recharger les accus" có nghĩa bóng là "phục hồi sức lực"; tiếng Anh "recharge one’s batteries" ám chỉ một kỳ nghỉ ngơi, thư giãn để phục hồi lại sức khỏe của mình.

              "Lao động quá sức" là thành ngữ chỉ sự làm việc nhiều giờ mà không nghỉ ngơi, không "giải lao" hoặc "tẩm bổ" nghĩa là ăn uống những thứ cần cho việc tái sinh năng lượng, tức là lấy lại sức mà làm tiếp công việc.

              Theo các nhà xã hội học và phong tục học, thì chính vì sự cần thiết phải nghỉ ngơi trong quá trình lao động sản xuất, mà các xã hội loài người đều đã bày ra những lễ hội, mục đích tạo nên những dịp vui chơi, hưởng thụ thoải mái để thư giãn thể xác và trí óc... nhờ đó các loại năng lượng cần thiết cho đời sống được phục hồi, được tái tạo. Thông thường, khi con người tham gia vào các lễ hội, hoặc đi du lịch nghỉ ngơi, tâm trí họ rất thoải mái, thể xác thì hoàn toàn tự do, ăn uống, ngủ nghê tùy ý... Sau các dịp lễ hội hoặc chuyền nghỉ ngơi dài, người ta vui tươi trở lại làm việc và dự phóng những cuộc nghỉ ngơi khác trong tương lai.

              LỊCH LÀM VIỆC VÀ LỊCH NGHỈ NGƠI TRONG XÃ HỘI VIỆT NAM

              Việt Nam là một trong những quốc gia có nhiều lễ hội quanh năm. Tuy các triều đại không ghi thành luật, nhưng đối với dân gian, thì những "nhịp nghỉ" qua hình thức hội hè, đình đám này đã trở thành "lệ" không thể bỏ đi được. Vì nguyên lý "Phép vua thua Lệ làng" nên nhà cầm quyền không làm thay đổi được các phong tục "ăn chơi trong các lễ hội dân gian".

              Thật vậy, qua ca dao, người ta thấy dân Việt Nam từ xa xưa, đã có hai cuốn lịch song hành trong năm: một lịch làm việc và một lịch nghỉ ngơi, vui chơi, hội hè.

              1. Lịch làm việc được ghi như sau:

              "Tháng Chạp là tháng trồng khoai
              Thánggiêng trồng đậu,
              tháng hai trồng cà
              Tháng ba cày vỡ ruộng ra
              Tháng tư làm mạ, mưa sa đầy đồng
              Tháng năm gặt hái đã xong
              Nhờ Trời một mẫu năm nong thóc đầy...


              2. Lịch nghỉ ngơi: Hội Hè, Đình Đám

              "Tháng Giêng là tháng ăn chơi
              Tháng Hai cờ bạc,
              Tháng Ba hội hè
              Tháng Tư đong đậu nấu chè
              Ăn tết Đoan Ngọ trở về tháng Năm.
              Tháng Sáu buôn nhãn bán trăm
              Tháng Bảy, ngày rằm, xá tội vong nhân
              Tháng Tám chơi đèn kéo quân...
              Tháng Chín chung chân buôn hồng
              Tháng Mười mua thóc bán bông
              Tháng Một, tháng Chạp nên công hoàn toàn."


              Việt Nam có ba cái Tết chính: Nguyên Đán, Đoan Ngọ và Trung Thu.

              Tết Nguyên Đán vào đầu năm âm lịch, đầu mùa Xuân, là Tết lớn và thiêng liêng nhất với nhiều nghi tiết và phong tục. Tết Đoan Ngọ vào ngày 5 tháng 5 âm lịch (thường gọi là niên trung ngũ nguyệt - Tết nửa năm) và Tết Trung Thu vào rằm (ngày15) tháng Tám.

              Tết Đoan Ngọ là một nhịp nghỉ ngơi của nông dân sau khi thu hoạch xong các vụ mùa xuân-hè. Tết Đoan Ngọ chỉ có một ngày. Gọi là "tết" nhưng không nặng về nghi thức cúng bái hoặc xã giao, mà có chỉ ăn uống, "sêu tết" [tức là con rể tặng quà cho bố mẹ vợ, học trò đi "tết" thầy, nhân viên "tết" cấp trên; quà biếu "tết đoan ngọ" thường là vịt, ngan, ngỗng, nếp, rượu]o, giữ gìn sức khỏe và thực hiện phong tục đi hái một số lá cây về làm thuốc chữa bệnh...

              TẠI SAO GỌI LÀ ĐOAN NGỌ?

              ĐOAN NGỌ là cái tết truyền thống thứ hai trong năm âm lịch mà hầu hết người Việt Nam đều ăn - đặc biệt là ở nông thôn, là nơi hầu hết mọi người gắn bó với ruộng đồng qua canh tác và chăn nuôi quanh năm vất vả, nhọc nhằn. Đây là một dịp để họ nghỉ xả hơi. Về phương diện thời tiết, Tết Đoan Ngọ nhằm vào ngày mồng năm tháng năm âm lịch, thuộc tiết Đại Thử.[Thời tiết Rất Nóng] thường sinh ra một số bệnh liên quan đến sức nóng của vũ trụ.

              Tháng năm âm lịch, theo lối tính 12 chi là tháng "Ngọ." Trên bầu trời đến tháng năm thì chuôi sao Bắc đẩu quay về Ngọ nên gọi tháng năm là "ngọ nguyệt."

              Ngày 5 tháng năm gọi là Đoan Ngo. Vì chữ "Đoan" có nghĩa là chính, là thẳng, là mở đầu. Có khi gọi là Đoan Ngũ vì có hai số 5. Người ta còn gọi là Đoan Dương hoặc Trùng Ngũ. Gọi là Đoan Dương vì số 5 thuộc dương. Thời tiết vào dịp mồng 5 tháng năm rất nóng, ở Đông Nam Á châu (đặc biệt Trung Hoa và Việt Nam) đây là thời điểm khí hậu rất nóng, côn trùng và sâu bọ nở ra nhiều, nông dân cần phải tìm cách trừ diệt để bảo vệ cho sự canh tác, trồng trọt. Có lẽ vì sự kiện này mà người ta con xem Tết Đoan Ngọ là "ngày giết sâu bọ" (Bắc Phần Việt Nam)

              CÁC SINH HOẠT TRONG NGÀY TẾT ĐOAN NGỌ

              Tết này đến vào sau vụ mùa. Lúa nếp, bắp đậu và kê khá dồi dào. Nông dân nghỉ ngơi lấy sức. Tại một số tỉnh miền Trung Việt Nam người ta gọi là "ĂN MÙNG NĂM"

              Người ta đã làm lễ cúng tổ tiên vào giờ Ngọ, và đi hái lá thuốc vào giờ ngọ (khi mặt trời đứng bóng). Vì tin rằng vào lúc giữa trưa ngày mồng 5-5 tất cả các thứ lá cây đều hấp thụ được một loại khí thiên nhiên nào đó và trở thành dược liệu trị được nhiều thứ bệnh thông thường

              Dùng mắt trần nhìn lên mặt trời, vì tin rằng ánh sáng mặt trời vào thời điểm ấy cũng có tác dụng tốt đối với con mắt. Tại miền Bắc, vào ngày mồng Năm tháng Năm Âm lịch, nhiều nơi có tục lệ ăn trứng luộc, ăn kê (chè) bánh đa (bánh tráng). Người lớn cả nam lẫn nữ đều uống một chút rượu có hòa một chút hồng hoàng hoặc tâm thần đan gọi là để "giết sâu bọ" (có lẽ sợ vì khí hậu nóng bức quá mà con người hóa cuồng chăng). Đối với trẻ con, từ sáng sớm, khi chúng còn ngủ, người ta bôi vào thóp thở và ngực, vào rốn một chút hồng hoàng cũng nói là để "trừ khử trùng".
              Hồng Hoàng hay Thư Hoàng là một vị đông dược, tên khoa học là "Realgar, Orpiment", tính chất ấm, cay. là một khoáng thạch có chứa chất A-sen, màu đỏ da cam, dùng để chữa các chứng kinh phong, kinh giật hoặc sốt kéo dài. Dùng bên ngoài thì chữa lở-ngứa, mụin nhọt và chửa các vết do rắn rết sâu bọ độc cắn.

              LÁ MỒNG NĂM - TÁC DỤNG VÀ LỢI ÍCH

              Lá hái vào ngày 5-5 thường gọi là lá Mồng Năm. Người bình dân và người nông thôn thường nấu nước lá uống hàng ngày, tác dụng đầu tiên là giải nhiệt, tiêu thực...

              Theo truyền tụng dân gian, thì bất cứ loại lá nào nếu hái vào đúng giờ Ngọ ngày 5-5 đều là lá thuốc, nhưng thực tế, người ta chỉ quen hái một số lá nhất định, ở các rừng hoặc rú mà thôi. Chẳng hạn:

                Lá Ngấy
                Lá Bướm Bạc
                Lá Vối
                Lá Ổi
                Lá Lốt
                Lá Bạc Hà

                Lá Thuốc Cứu [Ngãi Diệp]
                Lá Nhân Trần
                Lá Cỏ Xước
                Lá Vông Vang
                Bồ Công Anh
                Ích Mẫu Leonurus heterophyllus]
                Lá Mã Đề Xa tiền thảo -Plantago major]
                Lá Mâm Xôi
                Dây Hà Thủ Ô tức Dạ Giao Đằng
                Lá Dâu
                Lá Tre (đọt)
                Lá Sâm Đất
                Hái về phơi khô, trộn lại với nhau rồi chia thành từng bó nhỏ vừa nấu một nồi nước khoảng 10 lít cho cả nhà uống.


              Về thức ăn ngày Tết Đoan Ngọ, hầu hết ba miền Trung, Nam, Bắc VN đều dùng:

                Thịt vịt, thịt ngan hoặc ngỗng
                Xôi
                Chè đậu xanh hoặc "Chè Kê lộn đậu"
                Bánh tro - bánh trôi (Hình tháp nhọn)


              Về phong tục: Tết mồng NĂM - hay Đoan Ngọ: Các chú rể phải đem lễ vật tết bố mẹ vợ, hoặc tạ ơn. Các con nợ ở nông thôn cũng đi tết các chủ nợ tốt bụng đã không gây khó khăn khi họ cần cấp, túng thiếu - những người đã vui vẻ cho tạm vay, tạm đỡ... rồi vụ mùa sẽ tính...

              MỒNG NĂM THÁNG NĂM NGÀY LOÀI VỊT BỊ THẢM SÁT!

              Tại Việt Nam, hầu hết mọi nhà đều ăn thịt vịt vào Tết Đoan Ngọ. Vì vậy mà vào ngày này, loài vịt bị sát hại tập thể hàng triệu con.

              Tại sao dùng toàn thịt vịt? Có lẽ không phải tự nhiên hay tình cờ mà thành tập tục. Sau đây là một số lý do đưa đến việc ăn thịt vịt trong ngày 5 tháng 5 âm lịch hàng năm.

              1- VỊT: tên trong sách thuốc Trung Hoa là "Gia Áp," có nơi gọi là Gia Phù, cũng còn gọi là Vụ. Theo dược lý Đông y:
              Thịt Vịt có tính chất: mát, ngọt (hơi độc), có tác dụng làm chuyển động phong huyết và làm tăng thêm năng lực, bồi bổ cơ thể cho người lao lực, lao tâm nhiều (gọi là Bổ hư), thịt vịt chữa nóng sốt cao đến co giật (gọi là Sài kinh), vịt giải độc mụn sưng và hạ nhiệt.
              Vịt có sắc vàng trắng thì có tác dụng "Bổ Trung Ích Khí" nghĩa là làm cho những người suy nhược được phục hồi nguyên khí. Người ta nói "ăn thịt vịt hiền và bổ khỏe". Thông thường người ta ăn thịt vịt theo lối luộc chấm nước mắm gừng hoặc nầu cháo vịt.
              Vịt tiềm với sen, táo, đinh và hồi, thường gọi là vịt tiềm thuốc Bắc. Vịt phải "ăn gia"o nghĩa là phải trưởng thành, thường là từ sáu tháng trở lên, không ăn non như gà.

              Như vậy: ngày Đoan Ngọ, khí trời nóng nực (tiết Đại Thử) nhiệt độ cao, nên người ta dùng thịt Vịt có tính mát, bổ, để quân bình nhiệt - hàn giữa Trời và Người.

              Thịt Vịt có tính "âm và hàn" ăn vào mát và bổ dương. Và vì thuộc "âm hàn" nên nếu ăn thịt vịt không mà thôi thì những người "tì vị yếu" tức tiêu hóa kém, sẽ dễ bị đau bụng tiêu chảy hoặc bị lạnh bụng, khó tiêu, "nê tì"... Do đó, khi ăn thịt vịt người ta luôn luôn cần một thứ gia vị đó là u Gừng. Vì tính chất của Gừng: vị cay, khí ấm có tác dụng lợi khí, thông thần (khi cảm thấy mệt, nhai một miếng gừng, người ta thường có cảm giác thoải mái), hạ đờm, tiêu thực, trừ tà bổ chính. Gừng thuộc "dương nhiệt" đi với thịt vịt "âm hàn" thành ra âm, dương, hàn, nhiệt điều hòa thức ăn sẽ dễ tiêu và mau hóa thành chất bổ đưỡng...

              Sách Nam Dược ghi nhận: Gừng là thánh dược của các bệnh thuộc về bộ tiêu hóa như: lạnh bụng, tích trệ, ăn không tiêu, ựa hơi. (Hải Thượng Y Tông Tâm Lĩnh)

              Thịt Vịt: Hàn, khí dương, mát quá có thể làm đau bụng tiêu chảy hoặc tích trệ, ăn không tiêu, do đó cần phải có Gừng dẫn đạo, kết hợp âm dương/hàn nhiệt điều hòa, nên ăn vào ngon bổ mà không có tác hại. Trái lại thịt vịt thiếu gừng thì chẳng những có hại mà không ngon! 2- NẾP: tên thuốc là Đạo Mễ

              Tính chất: Ngọt ngon, tính ấm: Bổ trung Ích thận, chữa đau bụng và yếu tì. Xôi là một món ăn để bồi bổ sức lực. 3- KÊ: tên chữ là Lang Vĩ

              Tính chất: Ngọt, lành làm yên dạ dày, bổ tì vị. Cũng là một chất để trợ lực cho tiêu hóa 4- ĐẬU XANH: Lục đậu Tính chất: Ngọt, lạnh, không có độc tố, vị hơi tanh (hăng) Tác dụng: trừ nhiệt, bổ hư, giải độc, lợi thủy, tiêu sảng, mắt sáng tinh.

              Xem như vậy thì các món ăn mà người Việt Nam thường dùng không phải là do sự tình cờ. Vì trong thức ăn của Việt Nam, các chất trong thiên nhiên được tổng hợp theo nguyên lý âm-dương hàn-nhiệt để các chất bổ dưỡng dễ hấp thụ vào cơ thể. Chắc người xưa đã có nghiên cứu, có bài bản, nhưng bài bản ấy đã bị mất mát, hư hao, chỉ còn truyền lại bằng miệng, bắt chước nhau: xưa nói nay làm mà thôi, nhưng lại rất tinh vi.

              NGÀY 5 THÁNG 5 VÀ CHUYỆN KHUẤT NGUYÊN

              Bên Trung Hoa, ngày mồng Năm thắng Năm âm lịch là ngày Giỗ ông Khuất Nguyên, một vị quan của nước Sở đã nhảy xuống sông Mịch La, để tự tử.

              Câu Chuyện như sau: Khuất Nguyên tên là Bình, cùng họ với vua nước Sở, ông giữ chức Tả Đô đời Sở Hoài Vương - là người học rộng, nhớ lâu, có linh tính thấy rõ được vận hành của thời bình trị và loạn lạc, ông cũng giỏi về hành chánh - Khuất Nguyên thường vào cung để cùng vua Sở bàn việc nước - ban bố các lệnh và ra ngoài tiếp đãi khách, ứng đối với các nước chư hầu, rất được nhà vua tin dùng.

              Thời đó có một Đại Phu Thượng Quan khác, cũng muốn được vua tin yêu, nên sinh ra ganh ghét tài năng của Bình. Một hôm, vua Sở Hoài Vương sai Khuất Nguyên làm pháp lệnh. Khuất Nguyên đang soạn thảo, Đại Phu Thượng Quan muốn cướp lấy - Khuất Nguyên không cho, Thượng Quan bèn gièm với vua rằng:

              Bệ hạ sai Khuất Bình làm pháp lệnh, không ai là không biết. Mỗi khi lệnh ban ra, Bình lại khoe công nói: "Ngoài ta ra, chẳng ai làm nổi."

              Nhà vua tin lời kẻ gian thần, tức giận, bỏ Khuất Bình, không tin dùng nữa. Khuất Bình giận vì vua không phân biệt phải trái, nghe lời gièm pha khiến cho người ngay không có chỗ dung thân - nên lo nghĩ rồi sáng tác khúc Ly Tao: nội dung diễn tả nỗi buồn trong chia ly; oán thán sự bất trí, bất công của vua.

              Bị thất sủng, Khuất Nguyên rời kinh thành, lang thang dọc bờ sông Mịch La vừa đi vừa hát, hình dung tiều tụy thiểu não. Lão đánh cá trên sông nhìn thấy, hỏi tại sao Quan Tam Lư Đại Phu lại ra nông nỗi này?

              Khuất Nguyên than rằng:

              "Thế nhân giai túy, nhi giai trọc
              Duy ngã độc tĩnh, nhi độc thanh"
              (Người đời ai cũng say nên đều đục cả
              Chỉ một mình ta tỉnh, nên một mình ta trong)


              Sau đó Khuất Nguyên nhảy xuống sông Mịch La tự tử.

              Khi Khuất Nguyên đi rồi - nước Sở vì tin lời đường mật và tham đất đai của nước Tần nên đã bị mất nước vì tự ái một cách ngu xuẩn - Sở Hoài Vương chạy đến đâu, cũng không được che chở. Tuy bị vua loại bỏ, nhưng Khuất Nguyên vẫn để lòng lo cho nước Sở, vẫn nghĩ đến Sở Hoài Vương. Vì vậy, người Trung Hoa đời sau vẫn nhớ tấm lòng của Khuất Nguyên mà tổ chức "Bơi thuyền trên sông vào ngày 5 tháng 5 âm lịch" tượng trưng cho cuộc tìm vớt Khuất Nguyên.

              Giỗ Khuất Nguyên của người Tàu (Trung Hoa) và Tết Đoan Ngọ của Việt Nam không có liên quan gì về lịch sử cả mà chỉ là phong tục trùng hợp mà thôi.


              NGUYỄN CHÂU
              http://www.itexperts.com.au/dev/huongduong.com.au/article_81.html
              <bài viết được chỉnh sửa lúc 02.06.2006 09:05:06 bởi Ngọc Lý >
              #7
                Chuyển nhanh đến:

                Thống kê hiện tại

                Hiện đang có 0 thành viên và 2 bạn đọc.
                Kiểu:
                2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9