Bẽn lẽn
Lá thư tình tôi viết đã nhiều lần
Nhưng lần nào tôi cũng không đưa đi
Vì lòng tôi bẽn lẽn giống con gái
Sợ thơ tình không đủ nghĩa chữ yêu.
Tình vụng dạI tôi trao cho em hết
Cớ vì sao em không hiểu cho tôi?
Hay thư tình cũng bẽn lẽn giống lòng
Nên vì vậy chữ “yêu” em không hiểu!
Lệ xuân
Thế là từ nay không gặp rồi
Bao lờI chưa nói giờ làm sao?
Ngậm ngùi xuân lệ em không biết
Cất bước sang sông vội lấy chồng.
Lệ xuân qua rồi đừng khơi dậy
TộI lắm em ơi! Có quên sao?
Tang anh từ lâu em chẳng đến
Để chốn thương đau chôn xác anh.
Bài thơ trên lá
Lá vàng rơi, nhặt lá vàng rơi
Viết dòng cảm xúc trên chiếc lá
Thành một bài thơ tặng cho em
Mong sao có một cơn gió nhẹ
Đẩy đưa chiếc lá đến bên thềm.
Lá vàng rơi, xin lá vàng rơi
Để cho anh viết nhiều nhiều nữa
Những bài thơ trên lá tặng em
Anh mong sao, em giữ thật kĩ
Những bài thơ trên lá anh trao.
Anh xin … chừng ấy thôi!
Anh không cần chuyện tình ta lãng mạng
Anh chỉ xin chuyện tình ta bền lâu
Anh không cần chuyện tình ta ướt át
Anh chỉ xin nó thật là bình thường
Anh cần em yêu anh thật nhiều
Anh chỉ xin em luôn nghĩ đến anh
Đừng đùa cợt với tình anh như vậy
Anh chỉ xin có chừng ấy thôi em!