Một ngày mở đầu một tháng mới.
Nghĩ cuộc đời cũng lạ, có những chuyện bé như hạt tiêu mà người ta cứ cho là quan trọng. Ta thì sao nhỉ, đối với ta thì không có chuyện gì là lớn cả, phải không nhỉ !? Ta còn không hiểu nổi ta nữa nói chi ai hiểu ta !
Còn nhớ 6 năm trước M.G. đã từng nói với ta rằng ta có hiểu ta chưa mà đòi người khác hiểu ta !? Ừ, có khi nào ta thật sự tự tìm hiểu lòng mình như thề nào, cần gì, sẽ làm gì không nhỉ !? Ta luôn đòi hỏi người khác phải hiểu ta nhưng ta thỉ sao, ta có hiểu hết mọi người không, ta căm thù người khác lừa dối ta nhưng ta có thật sự chưa lừa dối ai không !?
Gặp ai cũng hỏi khi nào ta lấy vợ. Nghĩ cũng buồn ! Bạn bè ta hơn phân nửa đều đã lập gia đìnhvà có con cái, 2 người yêu cũ của ta đã cũng lập gia đình, chỉ còn mỗi mình ta là cô đơn, tối thứ 7 nằm chèo queo ở nhà . . . chơi Games như con nít, nói ra ai tin nhỉ ! Ai cũng nghĩ ta kén chọn, ừ cũng đúng, ta đang kén chọn, ta không muốn cứ mãi vui đùa mãi nữa, ta không muốn như những chàng trai cô gái trẻ yêu nhau, giận hờn . . . ta đã quá mệt mỏi rồi, ta đã già rồi ! Ta muốn tìm được một nửa thật sự của ta, một nguòi có thể hiểu ta, cùng ta thực hiện những hoài bão, ước mơ của ta.
Cũng có những người suy nghĩ thích hợp với ta, yêu thương ta nhưng lại chẳng hiểu ta cũng như ta không hiểu rõ về họ. Thế thì thôi vậy ! Có thể ta sẽ ở vậy, cũng tốt, khỏi phải vướng bận vợ con !
Chiều nay bỗng dưng ta nhớ em, nhớ da diết, nhớ kinh khủng, nhớ gương mặt dễ thương của em, nhớ đôi má hồng em hay phồng lên mỗi khi ta hôn em, nhớ giọng cười trong trẻo của em, nhớ giọng nói nũng nịu mỗi khi em lầm lỗi, nhớ những lúc bên em ngắm mặt trời lặn nơi đồng ruộng bao la, nhớ những khi ta và em dầm mưa như 2 kẻ ngông dại, nhớ đôi tay nhỏ bé trắng trẻo của em khi so với đôi tay thô kệch, đen đúa của ta, nhớ tiếng hát của em khi hát bài "The day you went away" còn hay hơn cả M2M, nhớ những buổi tối cùng em ôn bài dưới ánh đèn vàng Đại học, nhớ đến những buổi tối ta chờ em đi hát về, nhớ món súp bò viên càrốt em thường nấu cho ta ăn, nhớ những viên kẹo ngọt ngào em mớm cho ta . . . Ôi, ta phải làm sao để giết bỏ nỗi nhớ này bởi vì ta lại không quên được những điều ta không thể nào hiểu nổi, ta không hiểu vì sao em có thể bỏ đi khi ta bị tai nạn trước mắt em cho dù em đang giận ta, ta không hiểu sao em có thể lừa dối ta nhiều lần đến như thế, ta không thể quên gương mặt nghênh ngáo của em khi nói lời chia tay với ta, ta không hiểu với những gì ta dành cho em lại không thể bằng một người em mới quen chỉ một hai tháng . . . Ôi, con tim của đàn bà con gái, khi họ đã đổi thay rồi thì còn nhanh hơn cả đàn ông nữa !!!!!
Ta yêu em bao nhiêu thì ta hận em bấy nhiêu ! Ta nhớ em nhiều, nhớ em nhiều đến nỗi ta bỏ đi thể diện của thằng đàn ông để gọi điện cho em đúng 12 lần, 11 lần em tắt máy, lần thứ 12 em mới bắt máy, một sự trùng hợp chăng hay là em cố tình thử ta, ta biết em rất thích con số 12, em trả lời ta, ta cảm nhận được sự khó chịu của em khi nói chuyện với ta nhưng ta biết làm sao được, ta chỉ muốn được nghe giọng em nói, dù chỉ là 2 chữ "A lô" !
Trước khi chia tay với em, ta chưa bao giờ cảm thấy yêu em, nhớ em như lúc này ! Từ khi xa em đến giờ, ta đã tìm quên trong nhiều mối tình mới nhưng chưa bao giờ ta cảm thấy yêu ai thật lòng như đã yêu em ! Ta thật sự cảm thấy có lỗi với những người đã trao tình cảm cho ta nên thôi, ta chọn cách sống cô đơn, ta sẽ lăn một mình trên những ngày buồn của Sài Gòn gió bụi, sẽ tìm quên em trong công việc, trong những buổi tối lang thang internet, trong những ly càfé đắng giữa những cơn mưa bất chợt của Sài Gòn đỏng đảnh . . . để những khi buồn ta sẽ buột miệng nói với chính ta : " N.H., anh yêu em !"