HOÀI CẢM Ngồi nhìn lá ngập sân thu vắng
Một bóng bên thềm thương nhớ ai
Chiều về hoàng hôn phai nhạt nắng
Vương vấn lòng riêng nỗi cảm hoài
Lá rụng về cội chiều thu ấy
Lòng cũng bâng khuâng chợt nhớ cành
Thân gầy guộc , tả tơi , vàng úa
Xa rồi những lúc lá còn xanh
Chẳng trách thời gian sao nghiệt ngã
Hôm qua tươi nay đã ngả mầu chiều
Lá rụng trong lòng người viễn xứ
Bên trời xa khuất bóng tịch liêu