Nhân đây, mình có vài bài thơ nè... Nếu rãnh rỗi Dv đọc dùng mình nha. Một lần nữa, xin cám ơn nhiều thật nhiều nhá !
Cái Nhớ Tú Xương Cái nhớ hình dung nó thế nào ?
Khiến người trong dạ ngẩn ngơ sao !
Biết nhau cho lắm thêm buồn nhỉ
Ðể khách bên trời dạ ước ao !
Thơ vui về nụ hôn Tg: Bùi Chát (ĐHKHXH - NV TP.HCM)
Có thể ngày mai anh sẽ chết
Hãy giúp giùm anh nụ hôn đầu
Chẳng may xuống đất gặp rắn rết
Cũng đỡ phải xem chúng hôn nhau.
Bổng dưng lục bát Tg: Huỳnh Thúc Giáp Bổng dưng lại nhớ đến người,
Về trong ký ức một thời yêu xưa.
Người thường giận hờn vu vơ,
Tôi thường tưởng tượng trong mơ dáng người.
Bổng dưng lại nhớ một thời,
Ngập ngừng chẳng nói được lời yêu thương
Rụt rè chuyển "bạn" thành "em",
Còn người dứt khoát ứ thèm gọi "anh".
Bổng dưng lại tự trách mình,
Khi không lại nhớ mối tình đầu tiên.
Đâu rồi cái tuổi hoa niên,
Đâu rồi cái thuở hồn nhiên dại khờ.
Yêu mà chỉ biết làm thơ,
Thương mà chỉ dám trong mơ thương người.
Chuyện “Tía Lia” Thạch Trương Thảo Cơn gió nào đưa ta đến đây ?
Để ta với nhỏ học chung thầy
Để tự nhiên ta khoái nơi này
Nhà ta cách đây chục cây (số) lận
Cứ đến giờ là ta … “dong thẳng”
Dù đoạn đường dài mỏi cẳng
Để nghe nhỏ kể: chuyện tía lia
Hôm rồi Tía Lia bổng vắng học
Lòng ta tự dưng buồn mang mác
Ta chợt nghe chút gì khang khác
Mà chẳng hề rõ cớ vì sao
Mơ hồ như đang … nhớ Tía Lia
Gặp Tía Lia rồi ta mơ ước
Phải chi nhà ta ở gần bước
Để Tía Lia kể chuyện ta nghe.
Khoảng cách Khoảng cách giữa hai bàn
Chỉ một lối đi nhỏ
Những lời anh bày tỏ
Không biết nhỏ có hay !
Mà sao nhỏ miệt mài
Lắng nghe cô giảng bài
Bầu trời như không nắng
Khi nhỏ khẻ liến dài ...
Bừng đỏ cả đôi tai
Tự nhiên tim bối rối
Những lời anh định nói
Hình như ... bay đi rồi !
Lỡ Hôm qua lỡ chạm tay nhau
Về nhà đó có bị đau không nào
Còn đây chẳng biết vì sao
Chạm tay lần ấy – đau vào đến tim
Nhát Mai Quốc Dũng (Trích từ Mực tím số 582)
Nhất định ngày mai phải nói
Biết “ai” như thế đủ lâu rồi
Phải nói … Ừ, mai sẽ nói
Cớ sao hồi hộp thế, tôi ơi ?!
Lẽo đẽo theo “ai” mấy khúc đường
Nắng vờn vạt áo, gió lùa hương
Ước gì có lúc “ai” nhìn lại
Nhưng kìa … Cô bé cứ đi luôn !
Đã mấy mươi lần viết lá thư
Rồi mấy mươi lần xé nhát nhừ
(Thôi thôi, mai gặp nhau sẽ nói
Nói một lời hơn viết chục tờ !)
Rồi cái ngày mài cũng đến đây:
Dũng cảm tiến lên, vai sánh vai
Giật mình cô bé tròn xoe mắt
Hết hồn tôi vội … ngó lên cây !
Ai bảo con trai là phái mạnh nhỉ ? Ừ, mạnh thì có đấy, dũng cảm thì có đấy! Nhưng mà, đôi lúc lại thật là … “nhát gan” quá. Bạn xem tâm trạng của Mai Quốc Dũng có giống mình không ? Chiều mưa buổi tan trường Ngày mai đi mô rồi có nhớ ?
Nhớ ngày nào chiều mưa tan trường,
Nép dưới hang hiên tà áo trắng,
Dễ thương sao tiếng cười giòn tan,
Trời chiều thánh thót giọt thương yêu.
Mưa đến sao mà vô tình thế ?
Để vai ai đọng giọt thanh trong,
Để nét hồn nhiên (phơi) bày trong trắng,
Màu hoàng hôn trắng buổi tan trường
Nhớ mãi bạn nghe những chiều mưa,
Để mai xa trường ta vẫn nhớ,
Một chiều áo trắng dưới cơn mưa.
Trên có một số bài là của mình, còn một số mình đã đọc ở đâu đó nhưng không nhớ tên tác giả nữa nên đành để trống vậy.
Suýt thì quên rùi... Mình đang làm một giáo án điện tử về thơ Tố Hữu. Nên nếu DV có thời gian thì đọc giùm mình mấy vài sau nhà. Có lẽ hơi nhiều nhỉ.
Mình không gấp đâu, đến tháng muời mới là thời hạn cuối mà nên khi nào DV đọc cũng được. Lại cám ơn nữa nhe !
Kính gửi cụ Nguyễn Du Tố Hữu Nửa đêm qua huyện Nghi Xuân
Bâng khuâng nhớ Cụ, thương thân nàng Kiều...
Hỡi lòng tê tái thương yêu
Giữa dòng trong đục, bánh bèo lênh đênh.
Ngổn ngang bên nghĩa bên tình
Trời đêm đâu biết gửi mình nơi nao?
Ngẩn ngơ trông ngọn cờ đào
Đành như thân gái sóng xao Tiền Đường!
Nỗi niềm xưa nghĩ mà thương:
Dẫu lìa ngó ý, còn vương tơ lòng...
Nhân tình, nhắm mắt chưa xong
Biết ai hậu thế, khóc cùng Tố Như?
Mai sau, dù có bao giờ...
Câu thơ thuở trước, đâu ngờ hôm nay!
Tiếng đàn xưa đứt ngang dây
Hai trăm năm lại càng say lòng người
Trải bao gió dập sóng dồi
Tấm lòng thơ vẫn tình đời thiết tha
Đau đớn thay phận đàn bà
Hỡi ôi, thân ấy biết là mấy thân!
Ngẫm xem qua kiếp phong trần
Đời vui nay đã nửa phần vui đây.
Song còn bao nỗi chua cay
Gớm quân Ưng Khuyển, ghê bầy Sở Khanh.
Cũng loài hổ báo ruồi xanh
Cũng phường gian ác hôi tanh hại người!
Tiếng thơ ai động đất trời
Nghe như non nước vọng lời nghìn thu.
Nghìn năm sau nhớ Nguyễn Du
Tiếng thương như tiếng mẹ ru những ngày.
Hỡi người xưa của ta nay
Khúc vui xin lại so dây cùng Người!
Sông Lam nước chảy bên đồi
Bỗng nghe trống giục ba hồi gọi quân...
Tâm tư trong tù Tố Hữu Cô đơn thay là cảnh thân tù!
Tai mở rộng và lòng sôi rạo rực
Tôi lắng nghe tiếng đời lăn náo nức
Ở ngoài kia vui sướng biết bao nhiêu!
Đây âm u đôi cánh lạt ban chiều
Len nhẹ nhẹ qua rào ô cửa sổ
Đây lạnh lẽo bốn tường vôi khắc khổ
Đây sàn lim, manh ván ghép sầm u...
Cô đơn thay là cảnh thân tù!
Tai mở rộng và lòng sôi rạo rực
Tôi lắng nghe tiếng đời lăn náo nức
Ở ngoài kia vui sướng biết bao nhiêu!
Nghe chim reo trong gió mạnh lên triều
Nghe vội vã tiếng dơi chiều đập cánh
Nghe lạc ngựa rùng chân bên giếng lạnh
Dưới đường xa nghe tiếng guốc đi về...
Ôi! Hôm nay sao nhựa sống tràn trề
Trong những tiếng nghe chừng quen thuộc quá!
Nghe gió xối trên cành cây ngọn lá
Nghe mênh mang sức khỏe của trăm loài
Tôi mơ hồ nghe tất cả bên ngoài
Đang ríu rít giữa một trời rộng rãi
Đang hút mất của đời sây hoa trái
Hương tự do thơm ngát cả ngàn ngày
Ôi! Bao nhiêu ảo tưởng của hồn ngây
Tôi phút bỗng như quên đời thê thảm
Ở ngoài kia... biết bao thân tù hãm
Đoạ đày trong những hố thẳm không cùng!
Tôi chiều nay giam cấm hận trong lòng
Chỉ là một giữa loài người đau khổ
Tôi chỉ một con chim non bé nhỏ
Vứt trong lồng con giữa một lồng to
Chuyển đời quay theo tiếng gọi tự do
Tôi chỉ một giữa muôn người chiến đấu
Vẫn đứng thẳng trên đường đầy lửa máu
Chân kiêu căng không thoái bộ bao giờ
Tôi, hôm nay, dầu xa tạm ngọn cờ
Hồn tranh đấu vẫn còn thôi thúc não!
Nơi đày ải là Đắc Pao, Lao Bảo
Là Côn Lôn, thế giới của ưu phiền ?
Tôi sẽ cười như kẻ sẵn lòng tin
Giữ trinh bạch linh hồn trong bụi bẩn
Tôi chưa chết, nghĩa là chưa hết hận
Nghĩa là chưa hết nhục của muôn đời
Nghĩa là con tranh đấu mãi không thôi
Còn trừ diệt cả một loài thú độc!
Có một tiếng còi xa trong gió rúc.
Lượm Tố Hữu Ngày Huế đổ máu,
Chú Hà Nội về,
Tình cờ chú cháu,
Gặp nhau Hàng Bè.
Cháu bé loắt choắt,
Cái xắc xinh xinh,
Cái chân thoăn thoắt,
Cái đầu nghênh nghênh,
Ca-lô đội lệch,
Mồm huýt sáo vang,
Như con chim chích,
Nhảy trên đường vàng...
- "Cháu đi liên lạc,
Vui lắm chú à.
Ở đồn Mang Cá,
Thích hơn ở nhà!"
Cháu cười híp mí,
Má đỏ bồ quân:
- "Thôi, chào đồng chí!"
Cháu đi xa dần...
Cháu đi đường cháu,
Chú lên đường ra,
Ðến nay tháng sáu,
Chợt nghe tin nhà.
Ra thế,
Lượm ơi!
Một hôm nào đó,
Như bao hôm nào,
Chú đồng chí nhỏ,
Bỏ thư vào bao,
Vụt qua mặt trận,
Ðạn bay vèo vèo,
Thư đề "Thượng khẩn",
Sợ chi hiểm nghèo!
Ðường quê vắng vẻ,
Lúa trổ đòng đòng,
Ca-lô chú bé,
Nhấp nhô trên đồng...
Bỗng lòe chớp đỏ,
Thôi rồi, Lượm ơi!
Chú đồng chí nhỏ,
Một dòng máu tươi!
Cháu nằm trên lúa,
Tay nắm chặt bông,
Lúa thơm mùi sữa,
Hồn bay giữa đồng.
Lượm ơi, còn không ?
Chú bé loắt choắt,
Cái xắc xinh xinh,
Cái chân thoăn thoắt,
Cái đầu nghênh nghênh,
Ca-lô đội lệch,
Mồm huýt sáo vang,
Như con chim chích,
Nhảy trên đường vàng...
1949
.
<bài viết được chỉnh sửa lúc 22.08.2006 21:12:11 bởi AnhChangHieuHoc >