Chiều cuối năm, ngồi trong hỗn loạn giữa đời sống bộn bề. Tất cả sụp đổ, tan nát như vườn cây sau bão không người chăm sóc. Hơn một lần nghĩ đến cái chết.
Quán cafe buổi chiều nặng màu xám chì, cây hoàng lan héo rũ ra vì đợt nắng rát mấy hôm trước. Lênh đênh trên ngọn xoài những cụm mây trĩu trĩu. Ngọn cây như chịu không thấu sức ép từ thinh không. Hắn chợt thở hắt ra. Mơ hồ liên tưởng đến cái thở hắt cuối cùng của người hấp hối. Một màn đen quây thành một tổ kén tằm trong óc. Chỉ còn lại bóng cafe lóng lánh đen, mụ mị.
Người ta có thể bắt một con mèo ăn cứt thay cho con chó, nhưng bắt một người như hắn đi vào con đường kinh doanh ngoắt ngoéo còn thậm tệ hơn nữa. Từng đêm những con số hiện ra, nhảy múa. Thuốc ngủ mất tác dụng. Tai ác là, người ta cho rằng hắn thành công khi không còn lang thang, không còn chồng chất nợ nần, không còn lăng nhăng tán dóc, và những đêm không nhà.
Những diều người ta làm luôn đi trước tưởng tượng của chính họ. Hắn không biết gì về những phản kháng âm thầm của con tim ép chặt cho đến khi nó bùng ra thành vạn mảnh thối hoắc đen ngòm. Chính hắn cũng không ngửi được mùi tim hắn.
Những người bạn, những người yêu, những người em... chỉ toàn một đống rác quan hệ không hơn. Không tìm được một bóng dáng một con thuyền nan giữa đêm bão tố để còn có quyền nuôi hy vọng- dù là chỉ để nuôi hy vọng.
Cơn mê cũng chấm dứt. Hắn ngồi thừ gà gật cho đến khi biết rằng, nếu mình không đứng lên ra khỏi quán, thì sẽ ngồi mãi đến không biết bao giờ.
Mặt trời buổi chiều có màu máu...