Phù Đăng Nguyên Ơi!
Thay đổi trang: << < 1617 | Trang 17 của 17 trang, bài viết từ 241 đến 255 trên tổng số 255 bài trong đề mục
huyennguyen 11.04.2007 10:36:03 (permalink)
Hôm qua, hôm kia và hôm nay, những sòng chữ nhỏ theo hai hàng. Nỗi nhớ cũng chia làm hai hàng. Những text mes. ngắn vẫn tìm về nơi mà lẽ ra nó không nên đến. Nhận những dòng text nghe buồn đớn ngất.
Lẽ ra, hôm nay, không, hôm qua, không...một ngày nào đó... ta đã...
Những cái gì giống như tiếc nuối, hoài cổ. Nhưng có thật là nuối tiếc?
Cạn dần.
huyennguyen 16.04.2007 11:40:32 (permalink)
Chẳng có việc gì để nghĩ, cũng không có việc gì để phải đau. Từ đó mà êm ái chết. Như con muỗi chết trong chiếc mền êm ái của mùa đông. Và từ đó mà đời sống chỉ là một cuộc chơi nhạt nhẽo, một thoáng hiện phù du ngớ ngẩn tầm phào.
Người ta đui mù nên không thấy, người ta điếc nên không nghe, còn tôi điên nên không ngừng nói.
 
huyennguyen 22.04.2007 18:41:12 (permalink)
Nhìn con chữ xong rồi nhìn lòng người. Lòng người mau thay đổi hơn cả con chữ mỗi ngày một biến thiên theo những đường cong đất trời sầu thảm.
Hắn nhìn tôi, mười con mắt buồn thiu lặng lẽ. Tôi trông hắn, một con ngươi cũng trắng dã như mù.
Tự hỏi: Sao tôi gặp hắn, để rồi hắn gặp tôi ngất tạnh trời sầu?
Và buổi chiều nay đầy màu tím thẫm của máu tươi đã khô, bết lại thành từng mảng cong cớn quằn quại đứt gãy?
Những gì còn lại sau khi đã hết mùa đau thương?
Tình yêu? Hay sự tàn nhẫn?
huyennguyen 25.04.2007 09:48:35 (permalink)
Sáng Linh Sơn, chiều Phi Tưởng Xứ
Sáng nay bên thầy, chiều bên những niệm Hư Vô trắng xóa.
Ngẫm chuyện mưu sinh với cuộc trường đồ, cái mà nhân gian gọi là sự nghiệp và tương lai.
Thấy một màu tang trắng đã buộc quanh vòng cổ, màu tang trắng của phiêu bồng lửng lơ mù sương vạn cổ theo nhau nối đuôi về ủ ấp thây người đã tan rã trọn vẹn. Và linh hồn có còn phảng phất đâu đó theo những cung tơ của cuộc đời, thì đâu là em nguyệt, em nga, em ngà da trắng, em đằng hắng, anh thất kinh, em giật mình, anh nhảy thót, lùi những bước dài để chờ mong một sự trùng phục bằng một con đường nào khác, mà biết rằng con đường khác cũng lấm lét như thị.
Quán Tự Tại Bồ Tát hành thâm Bát Nhã Balamatda thời, chiếu kiến ngũ uẩn giai không, độ nhất thiết khổ ách.
Mỗi ngày vẫn đọc hằng chục lần cái câu khởi đầu kinh khủng của tiếng sấm chẻ cắt đứt kia.
Từng ngày ngồi ôm đàn gảy ngập ngừng bên hiên ngôi nhà nhỏ nằm giữa những rặng cây um tùm.
huyennguyen 04.05.2007 23:21:04 (permalink)
Ờ nhỉ, đêm về đường dài chênh vênh. Ừ nhỉ, tháng ngày kia rồi sẽ quay ngược lại, bắn vào tim hắn những phát súng của định mệnh phối buộc. Chừng như những ngày này, cũng là những ngày tháng tơ phai, chỉ rã.
Đêm nằm ngửa mặt lên nhìn trăng mười chín bát phân viên mãn, những dìu dịu tinh tú trôi về. Trôi về theo một giấc mộng điền viên xa xưa lạc lõng. Ám ảnh với những mù sương, mù trăng, mù máu, và mù mịt những con đường không thể đặt tên.
Có người nói: Tàn là rữa mục. Mà đã rữa mục rồi, sao chưa chịu tàn đi?
Mười mươi là xám ngoét một màu chân lý đùng đục như cái dòng đùng đục ấy.
 
huyennguyen 26.05.2007 19:54:35 (permalink)
Nhầm ư?
Có lẽ không phải, chỉ là cảm giác giống như nhầm.
Mọi lời điêu ngoa trở về sau một vòng quay tròn cố hữu.
Cũng là đương nhiên.
Nhân vật thiên thần bỗng thay mình đổi lốt, con ác quỷ hiện hình trong nguyên ủy. Ác nghiệt, người ta tin những con quỷ mang lốt người. Đó là lý do những lầm lạc liên tục diễn ra. Giống như nhầm.
Chỉ là giống như nhầm.
 
huyennguyen 02.06.2007 23:12:53 (permalink)
Buổi tối. Lướt vội những trang web. Khó thở. Mỏi. Những lời nhạt như chén nước ốc chưa có chút gia vị.
Nưuồi ta cứ vẫn đi qua nhau, nhớ nhau, yêu nhau rồi làm thơ như điên. Những khoảng tối mịt mùng tiếp tục che, phủ và úp chụp lấy tâm hồn. Sự hẫng hụt nội tâm như cát dưới đáy sông bồi lỡ vô thường.
Cười nhạt. Chén trà đắng còn tốt hơn những lời vô vị.
 
huyennguyen 30.06.2007 14:24:21 (permalink)
Năm ngày trở lại vội vã thành phố. Vội vã gặp lại những người cũ. Vội vã nhận ra hoảng hốt: thật sự đã quên đi quá nhiều. Con hẻm, quán cafe, kỉ niệm, bạn bè... Tất cả quá nhạt. Hăm hở đi, thất thểu quay về. Hành trang trở lại là một vành tang trắng, một buổi sáng theo đoàn người đi sau bức chân dung trẻ măng mờ mờ dưới những làn khói hương mỏng tang trong sương sớm.
Những ngôi nhà theo tiếng gầm phi cơ nhỏ dần, cho đến khi sông Sài Gòn chỉ là một đường chỉ mơ hồ quanh quẹo trên mặt đất loang lổ xanh... Và năm ngày chỉ như một phút thảng thốt nhận biết: mình đã quên quá nhiều.
 
huyennguyen 10.07.2007 22:32:33 (permalink)
Uống ly cafe trong nửa tỉnh nửa mê. Buổi chiều lừng lững tới sau những ngọn cây nhỏ, mang theo hơi nước của một cơn mưa sắp sửa. Cô cắn hạt dưa, nhìn hắn. Nụ cười còn nhạt hơn ngày xưa. Hắn vẫn trôi tuốt tuồn tuột khỏi tay cô.
Còn hắn, những dự định tan biến hết khi nhìn vẻ gầy gầy hốc hác của cô nữ sinh viên xinh xắn trước đây.
Buổi chiều dần trôi qua. Mọi thứ chừng như ly cafe, không uống vội mà cuối cùng rồi cũng phải cạn.
 
huyennguyen 18.07.2007 11:35:27 (permalink)
Tán dóc.
Cũng như không có gì để nói chuyện nghiêm túc.
Tất tật chỉ là tán dóc.
Người ta nói hắn đi trong 1 cực tìm xuống a tỳ. Không chịu theo những bước chân hãnh tiến.
Cố chấp. Thì hắn cố chấp.
 
huyennguyen 26.09.2007 22:29:09 (permalink)
CÂM NÍN
 
- Le langage dérobe à l’homme son simple et haut paler -
 
Ngồi im lặng trong buổi chiều câm nín, hắn giả vờ biến thành một triết gia. Cái giả vờ cho hắn có cảm giác an ủi rằng hẵng còn những ý nghĩa sống lẩn quất đâu đó mà hắn chưa tìm thấy được. Những giò lan đung đưa trong buổi chiều xám mù. Bây giờ hắn có một công việc chính: tưới nước đều đặn 3 lần một ngày cho cây cối trong khu vườn nhỏ.
 
Hình như trước kia hắn có một công việc khác ở một công ty liên doanh lớn. Một công việc đàng-hoàng-hơn-hẳn cái việc tưới nước 3 ngày một lần. Hình như trước kia hắn có một vài tập thơ được xuất bản và được người ta gọi hắn là nhà thơ. Hình như hắn có gia đình, có con cái và đã ly hôn với vợ. Có người còn bảo hắn để tất cả lại cho vợ con. Gia sản của hắn bây giờ là một cái nhà gạch xây nham nhở và những đồ dùng tối thiểu trong một khu vườn đầy cây và cỏ dại. Người khác bảo hắn là kẻ lập dị điên rồ. Hắn chỉ cười đầy vẻ ngớ ngẩn trước những lời bàn tán.
 
Tự thâm tâm hắn chỉ có thể biết rằng: cảm giác ngấy chán đời sống đã chiếm lấy và xâm thực toàn bộ con người hắn. Chỉ còn lại những thói quen nghiệt ngã. Chỉ còn lại những khoảng trống rỗng thực sự ngập ngụa. Những khoảng trống không thể làm vơi đi. Hắn chỉ có cảm giác an toàn khi ở một mình. Hắn cố tìm cho mình một ý nghĩa tồn tại. Không thấy. Những phù phiếm tởm lợm và kệch cỡm xô bồ thì đầy mắt. Cuộc sống như một cuộn chỉ rối tung không thấy mối. Nếu có thể bảo đó là tuyệt vọng thì có lẽ trên đời chẳng còn thứ hy vọng nào đủ sức cứu chuộc nổi. Nhưng hắn lại không thể tự mình uống một lúc hàng chục vỉ thuốc ngủ.
 
Tóm lại là hắn hoàn toàn không muốn tự tử.
 
Từng đêm hắn lên đường tìm gặp Heidegger, Nietzsche, Decarter… Hắn nghe Nietzsche nói: “Kẻ thù của tôi là những đứa rắp ranh phá hoại và không chịu tự tạo cái bản ngã cho mình.” Còn Heidegger? “Das Denken beginnt erst dann, wenn wir erfahren haben, dass die siet Jahrhunderten verherrlichte Vernunft die hartnaeckigste Widersacherin des Denkens ist”. – Tư tưởng chỉ bắt đầu là Tư tưởng, khi chúng ta bắt đầu lịch nghiệm ra, Lý trí oan khiên là kẻ thù ngoan cố của Tư tưởng, dù cho nó đã được hoan nghênh và xưng tụng hàng ngàn năm qua”. Cái thẳm sâu hùng hậu nào của tư tưởng hoài nghi Dercarter gặp gỡ chỗ này?
 
Hắn không đáp. Và hằng ngày, hắn ngồi trong những buổi chiều câm nín, giả vờ trở thành một triết gia. Cái giả vờ cho hắn cái cảm giác vẫn còn lẩn quất đâu đó một ý nghĩa nào khác cho cuộc tồn tại dằng dai đời mình.
 
huyennguyen 10.11.2007 20:46:51 (permalink)
Chả có việc gì làm


Vì hôm nay là một ngày cự kì đặc biệt, một ngay thằng tui chui ra khỏi cái ổ rơm của nó, chat chit thả giàn. Nhưng mà cái cảm giác chán ngấy tất cả những gì xung quanh nó vẫn y thế. Tưởng sẽ khá hơn khi thay đổi không khí giữa một bọn trẻ trung hơn mình, nhặng xị web đen và khói thuốc, tiếng chửi thế...
Hình như con người ta khó có thể khác nếu tâm tư vẫn là tâm tư cũ...
huyennguyen 30.01.2008 14:41:25 (permalink)
Chiều cuối năm, ngồi trong hỗn loạn giữa đời sống bộn bề. Tất cả sụp đổ, tan nát như vườn cây sau bão không người chăm sóc. Hơn một lần nghĩ đến cái chết.
Quán cafe buổi chiều nặng màu xám chì, cây hoàng lan héo rũ ra vì đợt nắng rát mấy hôm trước. Lênh đênh trên ngọn xoài những cụm mây trĩu trĩu. Ngọn cây như chịu không thấu sức ép từ thinh không. Hắn chợt thở hắt ra. Mơ hồ liên tưởng đến cái thở hắt cuối cùng của người hấp hối. Một màn đen quây thành một tổ kén tằm trong óc. Chỉ còn lại bóng cafe lóng lánh đen, mụ mị.
Người ta có thể bắt một con mèo ăn cứt thay cho con chó, nhưng bắt một người như hắn đi vào con đường kinh doanh ngoắt ngoéo còn thậm tệ hơn nữa. Từng đêm những con số hiện ra, nhảy múa. Thuốc ngủ mất tác dụng. Tai ác là, người ta cho rằng hắn thành công khi không còn lang thang, không còn chồng chất nợ nần, không còn lăng nhăng tán dóc, và những đêm không nhà.
Những diều người ta làm luôn đi trước tưởng tượng của chính họ. Hắn không biết gì về những phản kháng âm thầm của con tim ép chặt cho đến khi nó bùng ra thành vạn mảnh thối hoắc đen ngòm. Chính hắn cũng không ngửi được mùi tim hắn.
Những người bạn, những người yêu, những người em... chỉ toàn một đống rác quan hệ không hơn. Không tìm được một bóng dáng một con thuyền nan giữa đêm bão tố để còn có quyền nuôi hy vọng- dù là chỉ để nuôi hy vọng.
Cơn mê cũng chấm dứt. Hắn ngồi thừ gà gật cho đến khi biết rằng, nếu mình không đứng lên ra khỏi quán, thì sẽ ngồi mãi đến không biết bao giờ.
Mặt trời buổi chiều có màu máu...
huyennguyen 13.02.2008 21:34:53 (permalink)
Bàn Tay.
Bàn tay chứa nhiều ẩn mật và cứu rỗi đến mức ng ta chẳng bao giờ biết hết chính nó.
huyennguyen 05.03.2008 17:22:28 (permalink)
Đọc trên một trang web kia một lời hô hào chống nạn khai thác lông thú làm áo khoác. Bỗng cười. Người ta yêu chó mèo thú vật hơn người. Có biết bao nhiêu kẻ ăn mày lang thang đang chờ một bàn tay cúi xuống.
Có lẽ chỉ biết lý giải rằng: ở những nước kia, ở thành phố, người ta quá thiếu những con vật thật sự là con vật. Và thừa người. Nên 1 con vật chết thì rất nghiêm trọng. Mà 1 ng chết thì chẳng sao cả.
Thay đổi trang: << < 1617 | Trang 17 của 17 trang, bài viết từ 241 đến 255 trên tổng số 255 bài trong đề mục
Chuyển nhanh đến:

Thống kê hiện tại

Hiện đang có 0 thành viên và 2 bạn đọc.
Kiểu:
2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9