Bốn bài thơ của Stafford, William
meocon_thongminh93 29.06.2006 09:46:00 (permalink)
1:Một đêm nghe đài trễ


Nghe này—đây là một đài xa vắng
còn sống sót trong vũ trụ bao la.
Tôi ở lại đây để đưa bạn thông điệp
viết riêng cho bạn để chỉ dẫn hay an ủi,
nhưng giờ đây thế giới của tôi chẳng còn tôi khao khát
sự bộc lộ trong trắng như tất cả không gian
quanh tôi: tôi muốn nói cái gì là...

Nhớ không?—chúng ta từng học cái cách dửng dưng,
chờ trong cuộc bầu hay buổi họp và rồi
đứng về bên thắng, một lãnh tụ
trường tồn, một tổng thống tại vị?
Nhưng có người trong chúng ta ngay hồi đó đã biết tốt hơn
là hãy thua nếu đó là đường mà phe chúng ta chọn
sẽ đi, trong sự thật, đến kết cục.

Nó là vầy, sự thật là: nó đang nhìn ra trong khi mọi việc
tiếp diễn; ở trong nơi chốn của chính bạn,
giữa đôi tai bạn; và bất cứ ai
bạn gặp cũng sẽ được gặp bạn
đầy đủ. Khi bạn nghe thấy bất cứ tin gì
bạn phải ghi nhận niềm vui hay nỗi đau
tuỳ ở chốn mà bạn đang thực sự sống.

Giờ tôi đang rời xa, với tham vọng này đây:
đọc với ánh sáng đầy ắp của tôi,
viết trên một máy chữ thuỷ tinh trong suốt,
nghe bằng lòng thông cảm,
nói như một đứa bé.



#1
    meocon_thongminh93 29.06.2006 09:46:26 (permalink)
    2:Thi ca


    Cửa của nó mở gần đây. Nó là một cái miếu
    bên đường, nó là một cành hoa trong bãi đậu xe
    của Lầu Năm Góc, nó nói, “Hãy nhìn quanh,
    hãy lắng nghe. Hãy cảm nhận không khí.” Nó xen vào
    các đường dây điện thoại liên quốc gia với một điệu nhạc.
    Khi dòng xe kẹt, nó đi ra
    và nhảy múa trên cầu. Nếu những người vĩ đại
    bị xao lãng bởi danh tiếng họ quên
    cái cách cơ bản để thở này
    và họ chết bên trong cái vỏ bằng vàng của họ.
    Khi đoàn lữ hành băng qua sa mạc
    nó là kho tàng bí mật giấu bên dưới các món nữ tੲang.

    Ðôi khi những người chỉ huy kiểm soát chúng ta, và họ
    cố gắng áp đặt nguyên cái vũ trụ của họ,
    làm sao để thành công bằng toan tính hàng ngày:
    Tôi đâu thể ăn thứ bánh mì đó.


    #2
      meocon_thongminh93 29.06.2006 09:46:54 (permalink)
      3:Ở chỗ thử bom


      Trưa sa mạc một con thằn lằn
      chờ lịch sử, khuỷu chân căng thẳng
      mải nhìn về khúc quanh trên đường
      như có gì đến từ vắng lặng.

      Nó đang nhìn thấy gì xa hơn
      tầm của người, một màn quan trọng
      dựng trong đá cho những bản ngã
      nhỏ đứng đón ở đầu hậu quả.

      Chỉ một thềm lục địa trọi trơ
      dưới trời hơn bao giờ khinh bạc.
      Cho đổi thay, các khuỷu chân chờ.
      Mấy bàn chân bám chặt lên cát.


      #3
        meocon_thongminh93 29.06.2006 09:47:12 (permalink)
        4:Ði xuyên đêm


        Ði xuyên đêm tôi thấy một con nai
        chết bên đường dọc bờ sông Wilson.
        Thường thì nên lăn chúng xuống hẻm núi:
        đường hẹp; quẹo tránh càng dễ chết người.

        Theo đèn xe, tôi chập choạng ra sau
        đến bên xác, là nai cái, mới chết;
        nó đã cứng lại rồi, sắp sửa lạnh.
        Tôi kéo nó ra; bụng nó phình to.

        Ðụng sườn nó tôi sờ thấy lý do—
        sườn nó ấm; nai con nằm trong đợi,
        còn sống, nhưng sẽ chẳng được chào đời.
        Bên đường lưng núi tôi mãi đắn đo.

        Xe đổi đèn đậu rọi ra phía trước;
        trong thân xe đều đặn máy rù rì.
        Tôi đứng trong ánh khói nồng vấy đỏ;
        quanh cả bọn thấy núi rừng lắng nghe.

        Tôi nghĩ nát giùm người—tâm quẹo gắt—
        rồi hất nó khỏi đường rơi xuống khe.
        #4
          Chuyển nhanh đến:

          Thống kê hiện tại

          Hiện đang có 0 thành viên và 2 bạn đọc.
          Kiểu:
          2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9