Mưa
Thay đổi trang: << < 4 | Trang 4 của 4 trang, bài viết từ 46 đến 51 trên tổng số 51 bài trong đề mục
NhomuaHaNoi 07.09.2006 16:44:32 (permalink)
Em biết giải thích thế nào cho sự ra đi của cuộc tình này đây? Tại anh? Tại em hay tại sự ngu ngơ khờ khạo để đến bây giờ em không cắt nghĩa cho mảnh vỡ tình đầu này. Ngày hôm qua, khi anh đánh đàn bản tình ca “I say that I love you” anh bảo rằng em là tất cả, rằng nếu có một ngày em bỏ xa anh, anh sẽ hận em và hận cả cuộc đời này. Vậy mà hôm nay anh nói tiếng chia tay nhẹ nhàng như một lời mời em đi ăn kem. Và phải chăng còn dễ dàng hơn vì đâu phải em luôn đồng ý với tất cả lời mời của anh. Em nhìn anh ngỡ ngàng và khó hiểu. Anh đùa? Không! Anh đã ra đi sau câu nói ấy với một lời giải thích vẻn vẹn “gia đình anh quá xa để em với tới”. Chấm hết!

Khuất bóng anh rồi, mặt đất dưới chân em rạn nứt, em thấy mình từ từ rơi vào trũng lõm của miền đau – một cảm giác chao chát, vỡ òa. Em cũng không hiểu sao mình không thể khóc lúc đấy, người con gái đa cảm, yếu đuối trong em trở nên xơ cứng và lãnh đạm. Còn bây giờ khi nghe từng nỗi đau đang ngậm nhấm, em lại không còn nước mắt để mà khóc. Những lần gặp anh, em gặng hỏi nguyên nhân, anh vẫn điệp khúc “Hãy tha lỗi cho anh” rồi lại ra đi, không giải thích, không cho em giải bày. Đơn giản vậy sao anh? Không phải vì em muốn níu giữ một cái gì đang rơi khỏi tầm tay – cái hạnh phúc mong manh dễ vỡ, là là như sương khói – mà vì em muốn mình thanh thản.

Anh à ! Thôi mình không yêu nhau nữa nhưng sao lại lấy đi của em niềm tin vào anh, vào cuộc sống? Anh biết là em yếu cả về thể chất lẫn tinh thần mà, sao lại phủ nhận tình em bằng lý do vô lý như vậy? Em không trách anh, cũng không hận anh đâu vì tình yêu có thể đến trong nhau bằng những phút giây không thật phải không anh? Chiếc cầu hạnh phúc anh và em vừa xây chưa ráo hồ đã vội tách đôi về hai ngả, quăng em về phía dòng xoáy cuộc đời. Mất anh rồi, niềm tin cũng chỉ là ảnh ảo. Có lẽ nào trái đắng tình đầu lại quá đậm vị vậy sao anh?

Anh! Có lẽ lòng anh cũng không sung sướng gì đâu đúng không? Anh vốn dĩ được mọi người yêu mến mà giờ đây tất cả đều nhìn anh bằng con mắt khác. Anh tìm đến rượu để quên đi tất cả nhưng men say ấy chỉ là chất xúc tác nhấn chìm anh mà thôi. Hãy chấm dứt bi kịch này đi anh. Nếu tình yêu hai ta không đủ sức mạnh để tồn tại nữa thì hãy để nó ra đi nhưng anh không thể đánh mất cuộc đời mình. Đừng lo em sẽ hờn trách anh, chúng mình không có duyên nên mới vậy, đúng không anh? Anh đã giúp em hiểu được dư ba của cuộc đời – không hề giản đơn chút nào. Em dẫu buồn, dẫu thất vọng và đau đớn cũng sẽ chấp nhận sự thật. Vết đau này với em thật khó để xoa dịu nhưng em biết mình cần phải làm gì bởi một điều thật giản dị “ cơn mưa nào cũng chứa nắng bên trong”. Phải không anh?
#46
    RUOI 08.09.2006 12:30:01 (permalink)
    Hì, mấy hom nay trời HN mát rồi. Giảm tới mấy độ lận...Đi dã ngoại thì thích biết mấy ha.
    #47
      NhomuaHaNoi 10.09.2006 15:45:32 (permalink)
      Mưa thấy rồi. Hôm qua về Hn lạnh thật. Mặc áo cộc tay mà lạnh thấu xương. Nhưng bực nhất là qua ga Nam Định đợi mãi mà ko thấy ai hết. Cũng đành xin làm người hát rong.
      Đi trên đường mà thấy mưa rơi nhiều. Cứ chợp mắt một lát là lại mưa thôi buồn ghê... làm sao bây giờ để mưa đừng rơi để em tôi đừng ướt áo !
      #48
        NhomuaHaNoi 10.09.2006 18:42:00 (permalink)
        Hôm nay lại mưa quê mình hay mưa thật. Chẳng trách mình lại thích mưa đến thế , không biết Hà Nội thế nào , hôm nay đi nhiều thăm lại mọi người lại sức ép gia đình lắm chuyện quá. Giờ lang thang trên mạng mong tìm lại bóng hình xưa. Nhưng tự dưng lại... đã ko còn ngày xưa ấy ngày xưa ấy tôi ta bên nhau ko dời. Lại ngồi nghe bài Lặng Nghe Tiếng Mưa của HỒ Ngọc Hà... thấy hay hay...ôi ngày xưa ơi... muốn quên đi tất cả nhưng càng quên càng nhớ !
        #49
          NhomuaHaNoi 11.09.2006 11:34:39 (permalink)
          về nhìn TX thay đổi nhiều cuộc sống của mọi người sôi động và hối hả hơn nhiều. Lang thang bất chợt lại gặp cơn mưa...lại là mưa qua trường cũ tìm lại mấy hàng quán ngày xưa.Bất giác nhớ lại mình biết uống cafe và hút thuốc lúc nào nhỉ... những con đường mang bao nhiêu kỉ niệm....nhớ lại hàng cây ngày xưa giờ đã thay áo , sau cơn mưa thôi. Nhìn lại tất cả mọi người...sao mong được một tình bạn như ngày xưa... sao ngày xưa tôi và em có thể vô tư thoải mái chia sẻ tìm được mọi chuyện mọi chuyện....nhưng ko thể yêu được nhau. E có gọi điện hic hic...tự dưng sao em lại nhắc lại tất cả. Em có biết h này mình mong được một tin nhắn...nhưng check ko bao giờ có gì hết!
          #50
            NhomuaHaNoi 12.09.2006 17:36:44 (permalink)
            Hic hic về nhà gặp lại mấy đứa. Chẳng hiểu sao nữa tự dưng thấy mấy đứa mới bị tai nạn buồn. Đi chơi gặp mưa lại phóng nhanh.... hic hic....sao mình có những lúc phóng rất nhanh rồi... đã làm sao đâu.Nhiều lúc bật máy ban đêm lên nhưng rồi nghe nhạc một mình chẳng muốn online. Mình sợ tự dưng thấy e online tôi sẽ chẳng biết câu chuyện sẽ lại bắt đầu từ đâu nữa. Nghe đúng là thà đau một lần rồi thôi. Có thể đó là hình ảnh mãi mãi ở trong mình nhưng nó luôn có những khoảng cách...một khoảng cách vô hình mất rồi e a`. Có những cảm giác ko thay đổi nhưng hình như lý trí luôn thắng được con tim... và mơ ước xa xôi. Chẳng biết tình hình của em dạo này thế nào... vào sân Bách Khoa còn nhớ đến ai nữa ko. Nhưng anh ko bao giờ chấp nhận chuyện giá như... tất cả những điều đó chỉ là....
            Chuyện nhà nhiều quá... mình ở giữa chẳng biết làm sao. Tốt nhất ko bao giờ để tự bản thân mình phải lựa chọn hết để đến mức như thế buồn và khổ lắm. Mang thân làm tội với đời làm gì nữa đây ! Mưa ơi !
            #51
              Thay đổi trang: << < 4 | Trang 4 của 4 trang, bài viết từ 46 đến 51 trên tổng số 51 bài trong đề mục
              Chuyển nhanh đến:

              Thống kê hiện tại

              Hiện đang có 0 thành viên và 2 bạn đọc.
              Kiểu:
              2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9