THƠ LƯU TRỮ VŨ KIM THANH
SẦU TÍM CUNG ÐÀN
Tia sét nào đã xé nát khung trời
Hoàng hôn chết chơi vơi bên đường cũ
Núi sông nào đã lơi tay kiếm thủ
Nấm mộ ai vội phủ ánh trăng sầu
Trái tim Hồng đã chìm dưới mộ sâu
Ðể lữ khách gục đầu tuôn lệ máu
Kẻ sống sót mắt quầng thâm đau đáu
Hướng về xa tìm kỷ niệm bên nhau
Có lẽ nào tình Tím đã phai mầu
Có lẽ nào gẫy đôi thanh bảo kiếm
Có lẽ nào mộ phần kia xuất hiện
Dồn ép sang khúc biến tấu bể dâu
Ðàn sụt sùi buông rơi xuống vực sâu
Câu thơ mới như chiếc cầu sụp gẫy
Chưa kịp nói tiếng yêu thương bóng bẩy
Mà than ôi …Mộ mới đã vội xây
Ta nghẹn ngào tim cũng chết từ đây
Cùng hòa quyện vào vùng hoang vu ấy
Mong một ngày trái tim kia sống dậy
Cho hồn nhau khỏi tủi giữa trời mây
Lang Băm VKT
<bài viết được chỉnh sửa lúc 16.08.2006 15:56:38 bởi vũkimThanh >
SẦU VƯƠNG THỀM CŨ
Người cứ đi đi gió mưa rơi
Ðể mặc mình tôi đứng giữa đời
Mây kia có lúc ưu tư tạnh
Lòng tôi hoang lạnh lệ sầu rơi
Có nghĩa chi đâu võ đài lời
Mà sao lệ đẫm cả trùng khơi
Mà sao huynh đệ thiền am tịnh
Tiếng hát câu cười tựa lá rơi
Khúc nhạc tình si ép vào đời
Nụ hôn huyền bí chết chơi vơi
Kiếm thép lạnh lùng buông nhức nhối
Lẽ nào dòng máu cạn trong môi
Thôi nín đi người một khúc nhôi
Hoa Lê trắng xóa nở bên đồi
Hương sắc vô tình bay vạn lối
Ðường trần mờ mịt một mình tôi …
Lang băm VKT
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 2 bạn đọc.
Kiểu: