Mặt trời lên cao, mặt trời xuống
Con thuyền rời bến, màng đêm buông
Người kia đứng đợi hay ngại bước ?
Ngước mắt trông lên cảnh đời buồn...
Trông mãi sao hôm, sao cũng tắt!
Hỏi rằng sao nước mắt cứ tuôn ?
Thuyền đêm về bến, neo chẳng được
Còn trách chi sóng nước mãi dập dồn ?