Những vần thơ cho em
Sao Anh Không Về Thăm? Tác giả:
Nguyên Thạch ( Viết thay K'Nưng ) Anh đã hứa, xuân sau về La Dạ (*) Thăm K’Nưng, cô gái miệt núi rừng Bản làng em nơi đèo heo hút gió Những con người đã bị bỏ sau lưng. Dạo xuân trước anh về cho quà Tết Dân làng em trân quí những thùng mì Người dân Thượng nay quen mùi nước mắm Thắm tình nhau từng hạt muối mặn mà. Anh trai tốt những người nơi hải ngoại Dân bản em chưa hiểu mấy Việt kiều Họ man máng những người nơi xa lắm Đem về đây, tuy của ít lòng nhiều. Dân em nói…Nhà nước lừa lọc quá Gạt dân em chiếm rừng núi ruộng vườn Dân sắc tộc là lớp người cùng khó Đổ mồ hôi để có bó ngô khoai. Bao năm tháng, sức người khai sỏi đá Nắng như nung thiêu đốt những hình hài Đổ mồ hôi tưới giồng khoai mảnh lúa Không cao sang, không mơ mộng lâu đài. Họ mưu chước mệnh danh là nhà nước Đối vơi dân toàn ăn ngược nói xuôi Giờ dân em không miếng đất cắm dùi Lang thang rách rưới mù đui tăm tối. Anh chợt đến, chợt đi rất vội Bởi nơi đây, ôi quá đổi nghèo nàn Gái Thượng em không quần áo cao sang Dẫu có đứa cũng dịu dàng mắt biếc. Xuân vắng anh, bản làng em thua thiệt Thảm thương như dải đất Việt điêu linh Tết về, em chẳng có gì hơn xin gởi chút cảm tình Đến hải ngoại từ trái tim K’Nưng xinh xứ Thượng. Nguyên Thạch -----------------------
Ghi chú: (*) Bản nghèo ở Hàm Thuận Bắc - Bình Thuận
<bài viết được chỉnh sửa lúc 29.01.2024 04:16:20 bởi Nguyên Thạch >
Tết Này Anh Không Về! https://www.google.com/ur...GJhIQDFQAAAAAdAAAAABAD
Một người em gái khác hiện còn sống nơi đèo heo hút gió, một bản làng nghèo khó xa xăm. Tình yêu đôi lứa?. Không biết nó có còn trong tôi hay đã cạn kiệt, nhưng với em, với đồng bào chung cảnh nghiệt ngả dưới một lũ bạo quyền đày ải, tôi có cả tình yêu thương bao la, tôi đã và đang làm những gì mà tôi có thể làm để giúp xoa dịu chuỗi đau thương ấy. Những lời thơ đầu năm có thể làm cho em buồn nhưng chắc là em không hờn trách, bởi lẽ cuộc đấu tranh nào mà không ẩn chứa những mất mát, những hy sinh...Thì em ạ Tết này anh không về. *** Gom hoa tuyết gởi K'Nưng yêu dấu Tết năm nay, có lẽ... anh không về. Em nơi đó, cùng bản làng tranh đấu Gọi đồng bào cố giữ lấy bản quê. Anh không đến, không phải vì không tiền nên ngại Nhưng ngại vì đem tiền về Cộng sản sẽ tồn tại lâu hơn Anh thà đau thương chấp nhận trách hờn... Bởi trong đói khổ, dân sẽ thấu rõ hơn và đứng dậy. Tiền Việt kiều, đâu phải mãi đổ vào cái giếng tham không đáy Từng nuôi bọn tham ô, sống bấy lâu nay! Chúng là những tham quan, là bọn cướp ngày Bởi vì thế nên anh không muốn tiếp tay cho giặc. Anh vẫn biết không gởi tiền là dồn em vào ngõ tắt Nhưng Việt nam thì cảnh ngặt triền miên... Thôi cứ để cho dân túng quẩn trong cuộc sống đảo điên Sẽ vùng dậy trút tất cả muộn phiền vào chế độ. Anh sẽ về góp tay xây dựng lại quê cha đất tổ Cờ Tự Do sẽ rợp phố rợp phường Nhưng giờ đây, chúng ta phải chấp nhận đau thương Bởi dân tộc đã cùng đường ngõ tận. Giặc Bắc phương đã tràn vào, ngày càng quyết tâm xâm lấn Trong tận cùng, căm hận sẽ bùng lên Cờ Diên Hồng, trống Quang Trung sẽ thúc giục vang rền Dân quốc nội sẽ đứng lên làm cách mạng... Người Việt tha hương sẽ cùng thế giới năm châu bầu bạn Hổ trợ cho em, chuỗi ngày tháng đấu tranh Có gian nan, người ta mới thấu rõ ngọn ngành Trong gian khó chí hùng anh nung nấu. Không gởi tiền, muối xát lòng, lương tâm cào cấu... Trận chiến này Muốn chiến đấu? Phải hy sinh. Vài lời đến em cho trọn nghĩa trọn tình Đừng buồn nhé em gái xinh xứ thượng.
Nguyên Thạch
<bài viết được chỉnh sửa lúc 30.01.2024 09:45:04 bởi Nguyên Thạch >
Nước Mắt Quê Hương-2 Giã biệt nhé người năm xưa quí phái nay còn đâu cô gái tắm ở truồng! mời em cạn nước dừa, thay nước mắt cánh đồng Chum quay quắc tím chiều buông… ***
tndspSoreo4g0857453l6788182i21h4850tfglc1g9ttu3200lu4aaa8uf7 ·
Em trở lại cánh đồng Chum Ma Hí (*) giữa cằn khô chợt hiện dáng nàng Kiều tôi đen đúa, rượu Nùng (**) say túy lúy càng ngất ngây bởi dáng ấy mỹ miều. Tôi với em, bạn thân thời niên thiếu thường ra sông đùa cát, tắm cởi truồng ngày cộng sản đẩy dân vào hợp tác quá nhọc nhằn…em trốn bỏ đi luôn. Tôi ở lại, dài nỗi buồn ngao ngán lê tấm thân theo năm tháng ngậm ngùi góp sức trai trên con đường tranh đấu bởi công an, tôi kiếp sống không nhà. Ngày ly biệt, không hẹn thề trở lại xa Quê Hương là vĩnh biệt ngàn trùng nơi xứ Mỹ, em công thành danh toại tôi nơi đây, cuộc sống vẫn khốn cùng. Cảnh nghèo giữa cánh đồng hoang Ma Hí đón người xưa rồi ra viếng bến sông con nước cũ giờ đục dòng nước đục tim sắc se bao kỷ niệm dậy lòng. Giã biệt nhé người năm xưa quí phái nay còn đâu cô gái tắm ở truồng! mời em cạn nước dừa, thay nước mắt cánh đồng Chum quay quắc tím chiều buông… Nguyên Thạch ---------------- Ghi chú: (*) Một địa danh (*) Rượu đế
<bài viết được chỉnh sửa lúc 20.03.2024 05:59:07 bởi Nguyên Thạch >
Tháng Ba Ngậm Ngùi https://scontent.fyyc3-1....Xe1NVQ&oe=66010B2A Nguyên Thạch Tự tình dạo khúc ru hời Tháng Ba song cửa trĩu trời mây giăng Đêm nay, đêm khuất cung hằng Tháng Ba tuyết phủ lạc trăng ta buồn... Không hoa nở, vắng chim muôn Tháng Ba Bắc cực nỗi buồn vây ta. Tháng Ba nằm nhớ quê nhà Xa xăm một dải quan hà đau thương! Thái Bình chiều ngóng quê hương Mờ trong sương khói trùng dương đôi bờ. Tháng Ba đâu những vần thơ? Tình trong băng giá ngóng chờ hạ sang Bên nay không có hoa vàng Đành đem tuyết trắng gởi sang cho người. Đêm đêm hồn nấc nghẹn lời Chìm trong tuyết trắng chơi vơi nỗi niềm... Xa người trở giấc gọi tim Tháng Ba buồn phận làm chim ngủ vùi. Nhân gian nào những cuộc vui? Tháng Ba cô lẻ ngậm ngùi ru ta… Nguyên Thạch R
<bài viết được chỉnh sửa lúc 23.03.2024 03:18:37 bởi Ct.Ly >
THÁNG TƯ GÃY SÚNG
Tháng Tư gãy súng bẽ bàng Cao nguyên tình lạc tìm nàng nơi đâu? Núi đồi góc bể giang đầu Mất nhau, ta với nỗi sầu thiên thu. Nguyên Thạch Ảnh minh họa
<bài viết được chỉnh sửa lúc 31.03.2024 11:11:16 bởi Nguyên Thạch >
Tháng Tư
Tác giả:
Nguyên Thạch Tháng Tư năm nay, vắng tiếng chim quốc quốc Chiều Cao nguyên, mưa lất phất… thật buồn Vùng trời cao, mây buông phủ núi Ôm hồn ai, mắt biếc sầu tuôn. Triền đồi vắng, hoa cà phê nở trắng Sao anh không về hái đóa tặng tóc em? Sao đành bỏ mặc ai dài nỗi đợi? Niềm cô đơn, rũ bóng chiếc bên rèm. Tháng Tư hỡi, người đi còn trở lại? Thăm núi rừng hoang thẳm mù sâu Quên hay nhớ cô em miền sơn cước? Có còn thương đôi má ửng tóc nâu? Nguyên Thạch R
<bài viết được chỉnh sửa lúc 16.04.2024 03:34:59 bởi Ct.Ly >
Bão Tháng Tư https://www.facebook.com/..._comment&ref=notif
Tháng Tư đen, bụi mù giăng khắp nẻo Cơn giao mùa gió lộng bão tháng Tư Đời biệt ly vội vã tiếng giã từ Vạt áo trắng thiên thư em ở lại. Cơn bão táp cuộn trôi đời con gái Nhập dòng đời ngang trái lắm nhiễu nhương Ta xa nhau đành mất dấu thiên đường. Triệu đau xót...vạn lời thương lo ngại. Hơn bốn mươi tám năm, Tự Do xa vắng mãi Ôi đâu ngày thân ái thuở xa xưa Chất ngất nhớ nhung lời mấy cũng không vừa Đường cờ rũ trong bão mưa oan nghiệt. Em yêu ơi bao năm dài biền biệt Khối ân tình tha thiết vẫn còn đây Tình nghĩa xưa vẫn thắm đượm đong đầy Dẫu luống tuổi đường mây vương cánh vạc. Đã bao chiều Thái Bình nghe biển hát Vọng bên kia tan tác nỗi thương đau... Nhớ em yêu khối kỷ niệm dạt dào Chùng phím nhạc, ngất nỗi đau thế kỷ. Nguyên Thạch
<bài viết được chỉnh sửa lúc 11.04.2024 12:05:29 bởi Nguyên Thạch >
Tháng Tư bão lộng
Cuối tháng Tư, cả trời bão lộng
Cuốn dần trôi duyên mộng thư sinh
Đời nghiệt oan, đành gác lại chuyện tình...
Dẫu đất nước chiến chinh không còn nữa.
Ôi thân trai, dở dang đời binh lửa
Thanh bình ư!
Duyên lứa phải xa nhau !
Đêm biển Đông, giông tố sóng gào
Chiếc thuyền nhỏ, ôi lao đao định mệnh.
Vùng tự do, bến bờ nơi tôi đến
Chút ít quà, trìu mến gởi giúp nhau
Từ biệt ly, em thổn thức nghẹn ngào
Rau khoai độn...Xanh xao cuộc sống.
Tôi nơi đây, thường đêm trong ác mộng
Giấc hãi hùng, gió lộng bão tháng Tư
Tôi vẫn không quên dòng nước mắt giã từ
Em ở lại, áo thiên thư biền biệt.
Đã lâu lắm, chưa về thăm Phan Thiết
Cùng Quê Hương dầy oan nghiệt thương đau
Mười năm xa, ngày tin nhắn nghẹn ngào
Em đã chết nơi tù lao nước độc.
Tháng ngày tha hương, canh khuya dài trằn trọc
Muối xát lòng, ôi tang tóc thê lương
Nhớ ngày xưa hai đứa dạo phố phường
Tay ghì chặt, hẹn yêu đương lễ cưới.
Giờ xa xăm...Đâu hương cau hương bưởi?
Tôi trần đời, em dưới mộ huyệt sâu
Có còn chăng là tiếng nấc kinh cầu
Yên nghỉ nhé
Cuộc bể dâu ly biệt.
Hỡi tháng Tư, tìm đâu màu mắt biếc? Nguyên Thạch
Tháng Tư Người Đi! Thơ: Nguyên Thạch
Tháng Tư bão lộng người đi không trở lại Bốn mươi tám năm qua, người con gái kiều diễm ngày đó, nay đã già Mười năm đợi Mỗi mười năm lại trôi qua Gần năm cái mười năm, tuổi kiêu sa biền biệt! Bốn mươi tám năm, nặng nỗi lòng thương tiếc... Sáu mươi sáu năm mắt biếc mờ dần! Mối tình xưa tựa khung bạc phù vân Lang thang muôn nẻo, mờ dần rồi tan biến. Mỗi độ tháng Tư về, em nơi đây vẫn lặng thầm cầu nguyện Mong cho anh hạnh phúc, toàn gia quyến bình an Bốn mươi tám năm, em khóc cho duyên phận lỡ làng Ôi tháng Tư, vành khăn tang tình cũ. Bốn mươi tám năm, lê cuộc đời lam lũ Theo dòng trôi, em sống đủ phận nghèo Hình dáng cô nữ sinh kiều diễm măm xưa, khi ra đi, anh đã mang theo Giữ mãi nhé, mong anh đừng trở lại. Tháng Tư...đã cuốn trôi đời con gái. Nguyên Thạch
<bài viết được chỉnh sửa lúc 1 ngày và 9 giờ bởi Nguyên Thạch >
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 3 bạn đọc.
Kiểu: