Tản văn của Hoài Vân
HV09 16.09.2006 09:18:52 (permalink)
Biến tướng của tham nhũng: Đi Du lịch dưới hình thức tham gia Hội thảo nước ngoài bằng tiền ngân sách.

Một Tổng công ty hoành tráng nọ cử 1 phái đoàn hoành tráng đi dự Hội nghị quốc tế chuyên ngành. Tổng cộng đoàn dự Hội nghị khoảng 20 người với le phi hoi thao, chi phí vé máy bay, khách sạn, chi tiêu trong 1 tuần tạm tính 2500 $ x 20 người = 50 000$ = 800,000,000 VNĐ. (Chưa tính lương của 20 người trong 1 tuần)

Kết quả thu được gì?

Ngày Hội nghị đầu tiên được tổ chức khá hoành tráng, buổi sáng đầu giờ gần đủ các thành viên trong đoàn tham gia. Đến lúc giải lao, quá nửa thành viên mất tích. Buổi chiều thì chỉ còn lại 5 thành viên (1/4 đoàn) kiên nhẫn ngồi tham gia. Đó là chưa nói đến chuyện phần lớn các thành viên ngồi trong Hội trường mà vẫn giữ được tác phong rất ... vô văn hóa của Việt Nam ta là ...ngủ gật, nói chuyện riêng, nghĩ đến lúc đi chơi hay đến những gì phải mua sắm làm quà cáp cho người thân, không thèm nghe (hay không nghe thủng) tiếng Anh của Hội nghị.

Ngày Hội nghị thứ 2 được tổ chức theo chuyên đề, nghe và thảo luận các báo cáo tại nhiều Hội trường khác nhau. Tất nhiên là dễ trốn hơn nhiều, và kết quả là cũng chỉ còn độ 1/4 đoàn tham gia, còn lại là lặng lẽ ...mất tích.

Ngày Hội nghị thứ 3 được tổ chức xem triển lãm chuyên ngành. Có khoảng gần 1 nửa đoàn tham gia, chủ yếu để thỏa mãn sự tò mò xem triển lãm có gì hay ho không và để nhận quà lưu niệm của các gian hàng triển lãm. Vì vậy dĩ nhiên là chỉ cần cưỡi ngựa xem hoa 1 lúc cho có mặt rồi lại... chuồn chuồn đi shopping.

Tham gia đọc báo cáo là mấy thành viên trẻ tuổi, tuy thiếu kinh nghiêm nói năng nhưng bù lại chịu khó viết bài, chuẩn bị bài và.... căng thẳng thần kinh đến mức cưc độ khi lên đọc bài. Còn mấy bác sếp già đầu hói (hoặc mấy thứ tóc), bụng phệ thì chỉ chỉ đạo các em thôi chứ bản thân mình thì tiếng anh hơi yếu, lại bận rộn làm gì có thời gian viết bài, chuẩn bị bài cho Hội nghị quốc tế cơ chứ? Các bác có hạ cố đi Hội nghị chỉ là để làm trưởng đoàn, hay để chỉ dẫn cho các em, hay để chê bai các em còn ... xanh lắm, chưa có nhiều kinh nghiệm viết bài tham gia Hội nghị quốc tế. Thực ra là các bác chẳng thèm quan tâm các em viết gì, đọc gì, cũng như quan khách quốc tế nói gì, viết gì. Các em thì toàn viết những vấn đề to tát dễ sợ như chính sách phát triển nền kinh tế mũi nhọn của đất nước, khả năng áp dụng công nghệ mới và kêu gọi đầu tư vào ngành công nghiệp then chốt của nước nhà. Tuy biết đấy là việc của mình nhưng các sếp vẫn chẳng thèm quan tâm, viêc của các sếp ở đây là tham quan du lịch và mua sắm cơ mà. Thực sự là bệnh lười làm việc, thiếu suy nghĩ và thói vô trách nhiệm của các sếp làm tớ bị choáng.

Nước VN ta nhỏ hay không nhỏ? Thanh danh, uy tín của đất nước trên trường quốc tế phụ thuộc rất nhiều vào.... tinh thần tham gia Hội nghị quốc tế và hơn nữa là ý thức trách nhiệm của các sếp đối với những vấn đề vĩ mô mà lẽ ra các sếp phải chịu trách nhiệm.
<bài viết được chỉnh sửa lúc 06.11.2006 07:10:23 bởi HV09 >
#1
    HV09 06.11.2006 07:27:33 (permalink)
    Hãng Sorry Airline và sự độc quyền được qui định trong luật hàng không

    Nếu bạn đã từng có dịp hân hạnh vi hành cùng hãng hàng không quốc gia Việt Nam thì chắc chắn bạn biết hãng hàng không quốc gia Việt Nam nổi (tai) tiếng này còn có tên thứ hai là Sorry Airline do những vị “khách bị hành” ưu ái đặt cho. Tôi là một hành khách thường xuyên của hãng này, vì tôi luôn phải đi lại tuyến Hà Nội- TP Hồ Chí Minh vì lý do công tác, mà tuyến bay nội địa béo bở nhất này hầu như bị Sorry Airline độc quyền “phục vụ”. Ai cũng biết hãng này độc quyền “phục vụ” đến 90%, còn lại khỏang 10% là hãng Pacific Airline, một hãng anh em ruột của Sorry Airline. Tuy nhiên cái sự độc quyền này thậm chí còn được ưu ái qui định trong Luật hàng không của nhà nước ta thì không phải ai cũng biết. Sau đây là một ví dụ tiêu biểu của phong cách phục vụ độc quyền “hành khách” của hãng Sorry Airline.


    Ngày 15.10.2006, tôi dậy sớm từ 5 h sáng để ra sân bay Nội bài, những mong kịp đáp chuyến bay 8:00 am của hãng Sorry Airline đi TP Hồ Chí Minh. Khi làm thủ tục tại quầy VIP, tôi thất vọng nhìn thấy một tờ thông báo dán trên mặt quầy “ Vì LÝ DO KẾ HỌACH THAY ĐỔI, chuyến bay VN 213 sẽ bị chậm đến 8:40”. Một lý do vô cùng khó hiểu, kế họach bay trong ngày thay đổi vào phút chót và hòan tòan không được thông báo trước cho khách hàng kể cả khách hàng VIP. Chặc lưỡi thôi thì ngồi lê ở phòng chờ sân bay thêm 40 phút cũng là… “chuyện thường ngày ở huyện”, tôi làm thủ tục check-in và vào phòng chờ.


    Chăm chú với cái laptop và những cuốn sách ebook thú vị của mình, tôi hầu như quên mất thời gian cho đến 8:40. Lúc đó tôi chợt thấy lạ khi thấy nhân viên hàng không lật đật đẩy các xe chở mấy khay thức ăn đến gate số 2, nơi mà hành khách đi chuyến bay VN 213 làm thủ tục boading. Chắc chết rồi, khi mà hành khách bị “phục vụ” ăn sáng tại phòng chờ. Các quí khách lo âu và hồi hộp chờ đợi mãi đến 9:30 thì tiếng loa phóng thanh mới êm ái cất lên: “Xin hành khách chú ý: Hãng hàng không quốc gia Việt Nam xin trân trọng thông báo, vì LÝ DO MÁY BAY VỀ CHẬM, chuyến bay VN 213 đi TP Hồ Chí Minh sẽ bị chậm, giờ khởi hành dự kiến là 12:00. Hành khách nào có yêu cầu liên hệ nhân viên ở gate số 2 để được thông tin chi tiết hơn. Chúng tôi sẽ phục vụ quí khách bữa ăn sáng tại gate số 2. Chúng tôi xin lỗi vì sự châm trễ của chuyến bay.”

    Các quí khách kẻ thở dài ngao ngán, người văng tục chửi thề. Chuyến bay chậm đến 4 giờ đồng hồ vì những lý do lãng nhách thậm vô lý. Và điều này được thông báo cho quí khách một cách thản nhiên, chuyên nghiệp, tiêu biểu theo phong cách "Sorry Airline".

    Tại gate số 2, các nhân viên hàng không mặc áo dài xanh nước biển thướt tha tụ lại thành một nhóm khỏang gần chục người, kẻ buôn dưa lê với đồng nghiệp, người ngồi buồn xa vắng sau quầy, thản nhiên vô cảm trước nỗi đau khổ của các quí khách “bị hành”. Cũng là bình thường thật, vì đây đâu phải chuyên lạ đó đây, và vì đây đâu phải nỗi đau khổ của các nhân viên phục vụ. Quí khách làm thượng đế mãi rồi thì cũng phải chia sẻ nỗi khổ với giai cấp phục vụ chứ? Tại sao Giám đốc của hãng không giảm biên chế ít nhất là 70% số nhân viên mặt đất tại đây, vì thực tế chỉ cần một nhân viên trực quầy cộng thêm 2 nhân viên phát bữa ăn sáng cho khách. Cái cơ chế "xin-cho" được biểu hiện rõ rệt qua cách phục vụ quí khách của các nhân viên hàng không với vẻ mặt vô cảm, lạnh tanh và những câu nói khó chịu.

    Do nhiều chuyến bay bị dồn lại cùng lúc, các quí khách thậm chí không còn ghế để ngồi, đành ngồi bệt la liệt dưới đất để thưởng thức bữa sáng của hàng hàng không. Quang cảnh trông như một ga xép chờ mấy chuyến tàu chợ. Cũng phải nói thêm là mấy quán ăn trong phòng chờ của Sorry Airline phục vụ quí khách bằng cách chặt chém cắt cổ với giá cả tăng gấp 200-300% so với thị trường bên ngoài. Điều này cho phép tôi nghi ngờ hàng không cố tình chậm trễ vài chuyến bay trong ngày để tăng doanh thu (và lợi nhuận tương ứng) của mấy quán ăn vốn ế ẩm vì chặt chém quá mức này.

    Chung qui cũng vì cái sự độc quyền mà hãng Sorry Airline có thể hành xử kiểu này với hành khách mà vẫn "bình chân như vại" không sợ mât khách. Quí khách đâu có lựa chọn nào khác là cứ phải tiếp tục vi hành cùng Sorry Airline, cho dù có "bị hành" đến cỡ nào đi chăng nữa. Hay là các quí khách chuyển sang vi hành cùng Đường sắt Việt Nam hay Đường bộ Việt nam?

    Cám ơn và hẹn gặp lại quí khách trên những chuyến bay tới của Hãng Hàng không quốc gia Việt Nam.
    <bài viết được chỉnh sửa lúc 06.11.2006 08:59:23 bởi HV09 >
    #2
      HV09 25.11.2006 18:48:21 (permalink)
      Tản mạn về nỗi cô đơn

      Ta lấy thời gian đo nỗi nhớ
      Lấy biển khơi đo độ rộng tâm hồn
      Lấy cuộc đời đo tình yêu dang dở
      Nhưng biết lấy gì để đo nỗi cô đơn?
      (ST)

      Cô đơn là tâm trạng của tôi, của bạn, của rất nhiều người trên thế giới này. Cho dù có đến 6 tỷ người trên thế giới rộng lớn bao la này, bạn vẫn cảm thấy cô đơn vào một lúc nào đó, vào một ngày nào đó.


      Đó là những buổi chiều chủ nhật mưa gió hay rét mướt căm căm… khi mà bạn ngồi một mình ngắm hòang hôn đổ dài trên bãi biển hay trên triền núi xa xa, khi mà bạn không có một ai bên cạnh để chia sẻ nỗi niềm, khi mà bạn có cảm giác trống vắng đến nao lòng…

      Đó là những buổi tối vắng lặng, khi mà bạn ngắm nhìn cái điện thọai vô hồn, lướt tìm cả mấy trăm số thân quen mà không biết gọi cho ai để chia sẻ nỗi lòng…

      Đó là những đêm dài lạnh lẽo, khi mà bạn một mình ôm gối suy tư với những nỗi vui buồn của cuộc đời trong màn đêm thăm thẳm...

      Đó cũng có thể là một buổi sáng mùa hè nắng đẹp, khi mà bạn tỉnh giấc bên người bạn đời mà bạn không còn yêu thương, không còn có thể chia sẻ nỗi niềm, chỉ còn lại những nghĩa vụ mệt mỏi của cuộc sống chung…
      Đó cũng có thể là một buổi chiều nhộn nhịp tan sở, khi mà bạn chen lấn trong đám đông cả trăm người trên đường về nhà, sốt ruột, mệt mỏi chờ mong đèn đường chuyển màu từ đỏ thành xanh…

      Đó cũng có thể là một buổi tối vắng lặng, khi mà bạn ngồi chờ đợi khắc khoải bên mâm cơm đã nguội lạnh mà người bạn đời của bạn vẫn còn la cà nhậu nhẹt đâu đó chưa về…

      Có nỗi cô đơn mà bạn thực sự thấm thía cả nghĩa đen và nghĩa bóng, khi mà bạn thực sự một mình không có ai bên cạnh và cũng không thể chia sẻ nỗi lòng được với bất cứ ai.
      Nhưng còn có nỗi cô đơn chỉ thuần túy theo nghĩa bóng, khi mà bạn có ai đó bên cạnh mà lại không thể chia sẻ nỗi lòng. Và đôi khi nỗi cô đơn này lại trở nên mênh mông đến mức không thể chịu đựng nổi.
      Bạn chỉ có thể hiểu bản thân mình tường tận khi mà bạn thấm thía nỗi cô đơn. Hãy nói cho tôi biết bạn làm gì mỗi khi cô đơn, tôi sẽ cho bạn biết bạn là ai. Lúc cô đơn bạn thường làm gì? Tìm đến một người bạn để chia sẻ? Tìm một thú vui để thư giãn? Lang thang trên mạng đọc sách báo hoặc trao đổi ý kiến trên các forum? Tìm đến một ly rượu hoặc một liều ma túy để quên đi cảm giác trống vắng? Hay đơn giản chỉ tự suy ngẫm về thế thái nhân tình để rồi có thể sống tốt hơn? Như vậy cô đơn đôi khi là cần thiết cho một số người trong chúng ta. Chỉ có điều đừng để sự cô đơn kéo dài triền miên, nó sẽ gặm nhấm tâm hồn bạn, làm nản lòng bạn, làm bạn trở nên sầu não, bi quan với cuộc đời. Đừng để mình rơi tự do với nỗi cô đơn. Hãy nhấc điện thọai lên gọi cho người bạn thân nhất của bạn cho dù chỉ để nói một câu thăm hỏi sức khỏe. Bạn hãy tưởng tượng người bạn đó của bạn cũng đang cô đơn, bất ngờ nhận được một tin nhắn vui vui của bạn, hay một câu hỏi thăm sức khỏe của bạn, người bạn đó sẽ thấy hạnh phúc đến chừng nào.

      Dear friend!
      one day, if you feel sad and lonely
      call me
      I don't promise you that I can make you happy
      but I 'm sure that i can share your sorrow
      one day, if you want to run away
      call me
      I don't say that I'll stop you
      but I can run with you
      but friend
      one day, if you call and there is no answer
      come to see me
      perhaps I need you then!
      <bài viết được chỉnh sửa lúc 27.11.2006 15:53:41 bởi HV09 >
      #3
        Nguyên Đỗ 25.11.2006 21:49:30 (permalink)

        Trích đoạn: HV09

        Tản mạn về nỗi cô đơn

        Cô đơn là tâm trạng của tôi, của bạn, của rất nhiều người trên thế giới này. Cho dù có đến 6 tỷ người trên thế giới rộng lớn bao la này, bạn vẫn cảm thấy cô đơn vào một lúc nào đó, vào một ngày nào đó.


        ................................................................................
        ................................................................................

        Dear friend!
        one day, if you feel sad and lonely
        call me
        I don't promise you that I can make you happy
        but I 'm sure that i can share your sorrow
        one day, if you want to run away
        call me
        I don't say that I'll stop you
        but I can run with you
        but friend
        one day, if you call and there is no answer
        come to see me
        perhaps I need you then!




         
        Cô Đơn
         
        Nếu một ngày kia bạn thấy buồn
        Nỗi cô đơn chiếm trọn tâm hồn
        Hãy gọi cho tôi, này bạn nhé
        Tôi hứa là tôi lắng nghe luôn
         
        Không dám hứa rằng bạn sẽ vui
        Nhưng tôi chia sẻ những ngậm ngùi
        Nỗi buồn tuy chẳng tan biến hết
        Cũng nhẹ hơn nhiều bởi chia đôi
         
        Nếu một ngày kia định trốn đi
        Nhớ gọi cho tôi, chẳng cản gì
        Không chừng tôi sẽ cùng bạn trốn
        Va chạm đời chung, chẳng sợ chi
         
        Nếu một ngày kia bạn gọi tôi
        Chẳng may không thấy tôi trả lời
        Hãy đến với tôi, này bạn nhé
        Tới lúc bạn ơi, giúp đỡ tôi!
         
        Nguyên Đỗ
        Phóng dịch bản tiếng Anh của HV09
        #4
          HV09 26.11.2006 07:59:47 (permalink)
          Cám ơn Nguyên Đỗ đã dịch giúp bài thơ ra tiếng Việt. Tôi dịch thơ rất dở, vậy nên rất cám ơn bác đã giúp đỡ. 
          #5
            HV09 10.12.2006 21:02:37 (permalink)
            <bài viết được chỉnh sửa lúc 10.12.2006 21:04:36 bởi HV09 >
            #6
              Nguyên Đỗ 10.12.2006 21:48:18 (permalink)
              Đùa Bác Hòai Vân tí nha!  Đây là trang văn, nhưng xem hình con chó con mèo, thích quá nên nghịch một chút cho vui cửa vui nhà.  Mong quí bạn thông cảm!


              Chó Mèo Xưa Nay

              Hồi xưa còn nhỏ cách vườn rau
              Hai đứa tuổi cùng xúyt xóat nhau
              Em nhỏ mà hay thích làm lớn
              Chút gì sai trái, "Chị cú đầu!"

              Anh ghét em như chó ghét mèo
              Dọa em một chút đã mè nheo
              Về nhà mách mẹ là anh xấu
              Bác gái sang nhà, anh sợ teo

              Khi lớn lên rồi, ít gặp nhau
              Mỗi khi gặp mặt em làm ngầu
              Ngúyt ngoa như thể anh là giặc
              Đôi mắt nghi ngờ đôi mắt nâu

              Đến Tết sang nhà thăm hỏi em
              Em cười duyên dáng đứng bên thềm
              Giày cao mấy tấc em cao quá
              Hơn cả anh, chà, thật đúng em!

              Vẫn thích ganh đua chị với anh
              Bao giờ hai đứa lại làm lành
              Gọi anh em nhỉ cho thương mến
              Cho ngọt cho ngào mộng ước xanh

              Nguyên Đỗ
              <bài viết được chỉnh sửa lúc 11.12.2006 02:12:52 bởi Nguyên Đỗ >
              #7
                HV09 11.12.2006 07:48:48 (permalink)

                Trích đoạn: Nguyên Đỗ

                Vẫn thích ganh đua chị với anh
                Bao giờ hai đứa lại làm lành
                Gọi anh em nhỉ cho thương mến
                Cho ngọt cho ngào mộng ước xanh

                Nguyên Đỗ


                "Anh Nguyên Đỗ" nghe có vẻ tình cảm hơn nhiều nhỉ? Cám ơn anh NĐ về bài thơ vui.
                #8
                  Chuyển nhanh đến:

                  Thống kê hiện tại

                  Hiện đang có 0 thành viên và 2 bạn đọc.
                  Kiểu:
                  2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9