Lời Chưa Nói
Đan Thu 16.09.2006 10:34:55 (permalink)
Boong ... boong ... boong ... cái đồng hồ ở góc nhà buông từng tiếng chuông rời rạc gọi chiều về. Một buổi chiều ảm đạm với từng lớp mây trắng đục đầy trời và những hạt mưa nhỏ giăng giăng. Con đường nhỏ dường như lặng lẽ hơn mọi ngày.

Trong căn phòng nhỏ bóng tối ngập đầy dần. Mơ hồ đâu đó một nỗi buồn man mác trước cái giờ khắc của ngày tàn chợt len nhẹ vào lòng. Từ cái radio vẳng lại tiếng đàn dạo đầu của một bài hát mà tôi luôn yêu thích, một sự trùng hợp khi ai đó đã yêu cầu bài hát này, bài hát thật phù hợp với tâm trạng tôi buổi chiều nay.

Chiều buồn len lén tâm tư
Mơ hồ nghe lá thu mưa
Dạt dào tựa những âm xưa
Thiết tha ngân lên lời xưa


Giọng hát trầm ấm của SP cùng tiếng dương cầm thánh thót đã đưa tôi quay về một buổi chiều thật xa xôi.

Quạnh hiu về thấm không gian
Âm thầm như lấn vào hồn
Buổi chiều chợt nhớ cố nhân
Sương buồn lắng qua hoàng hôn


Chiều hôm ấy, một buổi chiều sắp mưa, tôi tiễn L ra cửa và lo lắng nhìn trời.
- Trời sắp mưa to rồi đó, L nghĩ về nhà kịp không?
- T đừng lo, L đạp xe nhanh lắm, không mắc mưa đâu.
Nhìn L nhảy lên xe đạp, tôi nhắn vói theo - "L đi cẩn thận đó." L quay lại nhìn tôi cười, một nụ cười thật hiền, thật rạng rỡ.

Ngày ấy, tôi và L học cùng lớp. Một sự tình cờ đã khiến hai chúng tôi trở thành đôi bạn học chung với nhau sau giờ học. Những ngày đầu, tôi không có một ấn tượng đặc biệt nào về L ngoài sự kín đáo, lặng lẽ, và ít nói. Dù học rất giỏi nhưng L không bao giờ tỏ ra kiêu ngạo và rất giản dị. Qua những buổi học chung, chúng tôi có dịp trò chuyện, chia xẻ với nhau về nhiều điều trong học tập và trong cuộc sống. Mỗi ngày trôi qua, tôi thấy thêm ở L những nét tương đồng, và chúng tôi đã thân nhau tự lúc nào mà không hay, không biết. Tuy nhiên ngày ấy tôi còn quá nhỏ để hiểu được thế nào là rung động, chỉ biết rằng tôi đã cảm mến L.

Thoạt đầu, trong lớp chẳng ai để ý tình bạn của hai chúng tôi, nhưng cuối cùng L và tôi cũng không thoát khỏi nạn "kết đôi". Vốn rụt rè và nhạy cảm, bị trêu chọc riết, tôi xấu hổ luôn tìm cách né tránh L dù gặp nhau trong trường hay ở ngoài đường. Qua năm học mới, L chuyển qua Lê Hồng Phong. Sau đó, cũng có đôi lúc tôi thấy L. Nhìn bạn tôi chỉ thấy mừng cho bạn vì được học ở trường giỏi, mà lòng chẳng chút vấn vương.

Hai năm sau khi tốt nghiệp trung học, gia đình tôi dọn nhà đến một thành phố khác. Một tuần trước đó, tôi đưa Mẹ đi công việc. Trong lúc đợi Mẹ, đang đứng nhìn vớ vẩn vào những cửa hàng gần đó, tôi giật mình vì nghe ai đó gọi tên mình từ phía sau. Quay lại, tôi sững sờ khi nhìn thấy L. Vừa bối rối, vừa ngạc nhiên tôi luống cuống quay đi, chỉ kịp bắt gặp một ánh mắt. Suốt buổi chiều, đi với Mẹ mà tôi cứ bâng khuâng, thả hồn đâu đâu. Sau chiều hôm đó, những ngày còn lại trôi nhanh, tôi không có cơ hội gặp lại L để nói lời từ biệt mà cũng không đủ can đảm để tìm đến nhà L. Mãi về sau, tôi vẫn suy tư về ánh mắt ấy rồi nhớ lại những quan tâm, những săn sóc kín đáo, tất cả ký ức về L hiện lên như một cuốn phim quay chậm và tôi bỗng hiểu. Ngỡ ngàng, ân hận, và đau khổ ... ngày ấy tôi thật sự quá vô tình, tôi đã không nhận ra được tình cảm chân thành của L dành cho tôi.

Lên đại học, tôi vùi đầu vào việc học, trái tim dửng dưng khép kín trước bao chàng trai hơn L nhiều thứ. Ở trường rồi trong chỗ làm, bạn bè cho tôi là người lạnh lùng, nhưng nào ai hiểu được. Thời gian trôi qua thật lặng lẽ và tôi trưởng thành từng ngày, từng giờ, nhưng những kỷ niệm về L vẫn không hề phai nhòa. Trước khi gặp L và sau này ngoài L ra, tôi không thể tìm được một người bạn tri âm trong cuộc đời này. Phải chi lúc trước tôi đủ trưởng thành và cứng cỏi để vượt qua những lời trêu chọc, phải chi tôi đến tìm L sau buổi chiều đó, phải chi ... bao nhiêu điều phải chi xuất hiện trong tôi nhưng đã quá muộn. Hôm nay, không gian mênh mông của buổi chiều mưa chỉ gợi lại cho tôi một nỗi nhớ da diết, pha lẫn xót xa ...

Lòng cuồng điên vì nhớ
Ôi đâu người, đâu ân tình cũ
Chờ hoài nhau trong mơ
Nhưng có bao giờ thấy nhau lần nữa


Giờ đây, các bạn đã lập gia đình mà tôi vẫn một mình gối chiếc. Không biết vì mình lạnh lùng, vô tình hay vì tôi mãi mãi không quên được L và ánh mắt chiều năm nào. Đêm nay sẽ là một đêm nữa tôi không ngủ được. Dòng đời này đã đưa L đi về đâu? Chẳng biết! Chỉ biết bao giờ cũng vậy, khi nói đến những điều ước mong, tôi vẫn thấy lòng dậy lên một ước mơ tha thiết: hãy cho tôi gặp lại L, để nói với L một lời tạ lỗi, một lần thôi, dẫu có là muộn màng.

Thời gian tựa cánh chim bay
Qua dần những tháng cùng ngày
Còn đâu mùa cũ êm vui
Nhớ thương biết bao giờ nguôi


Bài hát đã chấm dứt tự lúc nào tôi không hay, nhưng những âm điệu cuối cùng vẫn mãi đọng lại trong tim tôi ... nhớ thương biết bao giờ nguôi ... Bên ngoài song cửa, khung cảnh bỗng nhạt nhòa.

_______________________________
Viết cho NVL
#1
    Đan Thu 16.09.2006 10:53:12 (permalink)
    Bạn xa rồi ...
    ... Tôi mới hiểu bạn gần gũi thế.
    Cái khoảng trống lặng im, buồn tẻ
    Chẳng một ai có thể lấp đầy.

    Đã bao lần như thấy bạn đâu đây.
    Dáng bình dị, trầm tư, ít nói
    Nụ cười hiền, đôi mắt nhiều nghĩ ngợi
    Êm dịu lòng tôi bao buổi chiều buồn.

    Tôi bâng khuâng tìm lại những con đường,
    Nơi khóm trúc cứ vàng thơm lối nhỏ,
    Nơi lá rụng xạc xào, thoáng chân ai bước khẽ,
    Chỉ còn mình tôi với trăng gió vơi đầy.

    Mình chưa một lần trìu mến cầm tay,
    Cũng chưa bao giờ nói một lời thương nhớ
    Nhưng hiểu nhau tận cùng đến thế
    Để xa rồi như thể ... chẳng hề xa!

    _____________________________
    Sưu tầm cho riêng L và tôi.
    #2
      langtoi 06.10.2006 21:15:33 (permalink)
      Tình đầu là vậy đó! Rất gần mà lại rất xa vì nhiều nguyên nhân tình cờ, LT đọc trộm văn bạn nhưng cũng xin mạo muội nói với bạn đôi điều. Những gì đã qua thì chỉ còn là kỷ niệm mà thôi. Hãy giữ lại những kỷ niệm đó và đặt chúng vào một nơi trang trọng nhất! Không nên sổng trong kỷ niệm bạn à!
      #3
        ngườiănxinđẹptrai 28.10.2006 04:24:46 (permalink)
        anh thật cảm thấy mãn nguyện khi nghe thấy được lời bộc bach từ trái tim em ,em biết em tệ lắm không em quá hờ hững và vô tình trước tình cảm mà anh dành cho em qua ánh mắt nồng nàng ngày ấy ,một buổi chiều mùa thu. em đọc được gì trong tia nhìn ấy ,và có thật là ánh nhìn ấy đã theo em trong suốt cả một thời gian dài như vậy.em tưởng rằng chỉ mình em khổ tâm và mong mỏi thôi sao ,một phương trời nào đó em có biết rằng hình bóng em luôn hiển hiện một cách rõ ràng trong tâm tưởng của anh,anh rất muốn nói với em về những suy nghĩ của anh dành cho em ,nhưng hoàng cảnh lúc ấy thật không thể cho phép anh đựoc nói lên lòng mình em ạ ,mọi thứ đều bắt đầu bằng chữ nghèo em có hiểu không. trách nhiệm đối với gia đình lúc nào cũng đè nặng trên hai vai anh và điều đó cũng có nghĩa là anh phải tạm quên đi hạnh phúc của riêng mình.bao năm trời qua em có biết rằng anh cũng luôn sống trong những tháng ngày cô quanh vì đã bỏ lỡ đi một tình cảm mà tình cảm ấy có thể nói có lẽ suốt cuộc đời này anh sẽ không thể nào tìm đựoc ,nhưng anh vẫn không hề hối hận vì anh nghĩ dù có nói ra thì chẳng đựoc gì anh thật sự không thể mang lại hạnh phúc cho em rồi sẽ có một ngưòi làm đựoc điều đó dù ngưòi đó không phải là anh thì đối với anh cũng là một niềm an ủi phải không,nhưng anh đã không ngờ rằng mãi đến bây giờ em vẫn....đợi anh!
        <bài viết được chỉnh sửa lúc 28.10.2006 04:33:38 bởi ngườiănxinđẹptrai >
        #4
          Chuyển nhanh đến:

          Thống kê hiện tại

          Hiện đang có 0 thành viên và 2 bạn đọc.
          Kiểu:
          2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9