Văn Lạc Tìm Về
Nguyên Đỗ 20.10.2006 15:06:16 (permalink)
Nụ Hôn Đầu Đời

Năm tôi học lớp năm tôi mới mười tuổi, nhưng trong lớp tôi có anh Bầu đã 16 tuổi và chị Thuý 15 tuổi. Anh chị vì hoàn cảnh chiến tranh hay gia đình gì đó phải bỏ học nửa chừng, bấy giờ hoà bình rồi nên mới trở lại học. Ai cũng ngạc nhiên tại sao anh chị không đi học bổ túc văn hoá mà lại đi học bình thường như lũ nhỏ chúng tôi.


Chị Thuý đẹp lắm, nước da hồng hào, trắng trẻo. Chị ngồi ngay đằng trước chỗ tôi ngồi. Mái tóc dài đen nhánh của chị thỉnh thoảng lại vô tình vương vương trên trang giấy trắng tinh của tôi. Thuở đó tôi còn nhỏ, chưa biết yêu là gì, nhưng cũng thích mái tóc của chị lắm. Những sợi tóc đi lạc trên trang giấy trắng chạy ngoằn ngoèo như những dòng sông mà bây giờ tôi ngẫm nghĩ lại tôi có thể gọi là dòng sông tuổi mộng .

Anh Bầu ngồi ngay cạnh tôi. Anh Bầu thích chị Thuý lắm. Tôi linh tính vậy, vì thỉnh thoảng khi những sợi tóc nhảy nhót trước mắt tôi, anh hay lấy khuỷu tay huých vào tôi và nháy mắt với tôi. Có lần anh đưa tay vuốt những sợi tóc đó làm tôi trố mắt nhìn. Thật là táo bạo, nhưng chị Thuý nào hay biết được.

Anh Bầu, chị Thuý tuy lớn tuổi, nhưng trong đám chúng tôi có người học giỏi hơn, trong đó có tôi . Nhà chị Thuý ở gần nhà tôi, nên chúng tôi cùng đi bộ với nhau, nói chuyện rất vui vẻ. Thỉnh thoảng chị không hiểu bài, chị sang nhà tôi hoặc gọi tôi sang nhà chị để giúp chị làm bài. Tôi cảm thấy sung sướng và hãnh diện lắm nên lúc nào cũng sẵn sàng qua giúp chị.

Một hôm trong lớp trong giờ Văn, tóc chị Thuý lại buông trên mặt bàn của tôi, trông đẹp như làn mây chùng xuống trước mặt tôi . Tôi đang mơ màng nghĩ tới cái thang mây đưa tôi lên trời thì anh Bầu bên cạnh tôi đưa tay nắm những sợi tóc dễ thương đó khi chị Thuý xoay người bất ngờ. Tóc đang bị anh Bầu cầm giữ nên chị la "Á" một cái cả lớp đều nghe vì chị bị đaụ Anh Bầu quay thẳng mặt như không hề biết chuyện gì . Chị quay mặt lại nhìn tôi, tôi luống cuống chết điếng người, không biết nói sao không lẽ tố cáo anh Bầu, ngượng ngùng đỏ mặt tía tai, ngồi như ăn vụng bị bắt tại trận. Chị nhoẻn nụ cười tha thứ. Tôi mắc cở lắm vì đang không tôi bị cả lớp nghi oan, trong khi anh Bầu ngôi bên cạnh lặng yên như ông Bụt đang thiền.

Sau lớp học tôi phải phân minh với lũ bạn của tôi là không phải tôi phá chị Thuý mà chính là anh Bầu nên lũ bạn tôi xì xầm và bắt đầu chọc anh Bầu và chị Thuý đọc câu ca dao: "Bầu ơi thương lấy bí cùng, tuy rằng khác giống nhưng chung một giàn!" ra "Bầu ơi thương lấy Thuý cùng, tuy rằng khác giống nhưng chung một trường!"

Chị Thuý xấu hổ lắm còn anh Bầu thì sung sướng ra mặt. Chị Thuý càng tránh xa anh và gần gũi tôi hơn trong những giờ chơi. Anh Bầu cũng thích chơi thân với tôi nên thỉnh thoảng lại để dành soài ổi ở đâu đó đưa cho tôi. Tôi lại đem chia lại với chị Thúy trong giờ chơi. Chị Thuý và cả tôi đều không biết là anh Bầu gián tiếp trao tặng chị những món cóc, soài, ổi và chùm ruột đó nên cả hai cứ vô tư thưởng thức những trái chua chắm muối ớt đó trong giờ chơị Lúc đó tôi cứ nghĩ rằng anh Bầu hối lỗi đã làm tôi bị oan ức chuyện anh nắm tóc chị Thuý để chị giật mình la lớn trong lớp.

Một hôm lúc tôi sang nhà chị Thuý thì chị đang khóc sao đó, cặp mắt đỏ hoe . Tôi hỏi chị sao vậy thì chị không nói chỉ đưa cho tôi tờ thư tỏ tình của anh Bầu với chị. Tôi ngây thơ hỏi, "Bộ chị không thương anh Bầu hở ?"

Chị lắc đầu, "Con nít chay, không lo học mà lo nói chuyện yêu thương vớ vẩn, thật không đúng!"

Tôi đồng ý với chị, nói: "Ờ đúng đó, mình phải học cho chăm cho giỏi. Học hết trung học lại phải lo mai mốt thi vào đại học, đi làm việc, rồi lập gia đình sau khi cơ nghiệp đã vững vàng!"

Chị trố mắt nhìn tôi ngạc nhiên, "Sao Văn nhỏ mà có những ý nghĩ chững chạc vậy?"

Tôi bối rối thú nhận mình chỉ là con vẹt, "Văn chỉ lập lại những lời ba má Văn thường dạy bảo anh chị em Văn đó chứ!"

Chị cười khanh khách, quên cả buồn. Chị nói chị sẽ không đi đại học vì chị lớn tuổi rồi, chắc chị chỉ cố gắng học xong phổ thông trung học là cao. Tôi nhìn chị thật thà nói, "Chị đừng lo, khi Văn học đại học xong, Văn sẽ cưới chị và dạy chị học!"

Chị Thuý lại gần tôi, cúi xuống hôn lên trán tôi một hồi lâu, rồi khen, "Cưng giỏi quá!". Tôi đỏ mặt tía tai ngượng ngùng. Chị Thuý nói, "Thôi Văn về nhà đi . Chị phải nấu cơm chiều, bố mẹ chị sắp về rồi!"

Tôi về nhà hồn lâng lâng với nụ hôn của chị Thuý. Nụ hôn của một người con gái nửa giống nụ hôn của mẹ, nửa giống nụ hôn của bố, còn một nửa ... giống nụ hôn của những bài thơ tình mà lũ nhỏ chúng tôi hay chuyền tay nhau khi đọc, và chép lén được từ các anh chị của chúng tôi.

Trên đường về nhà tôi hôm đó, con đường như nở hoa và hình như bươm bướm bay nhiều lắm.


Nguyên Đỗ
(Đã viết dưới tên Văn Việt)
<bài viết được chỉnh sửa lúc 21.10.2006 12:24:35 bởi Nguyên Đỗ >
#1
    Chuyển nhanh đến:

    Thống kê hiện tại

    Hiện đang có 0 thành viên và 2 bạn đọc.
    Kiểu:
    2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9