Lá Diêu Bông
Nguyên Đỗ 23.10.2006 01:45:03 (permalink)

Lá Diêu Bông




Váy Đình Bảng buông chùng cửa võng
Chị thẩn thơ đi tìm
Đồng chiều
Cuống rạ

Chị bảo
Đứa nào tìm được Lá Diêu bông
Từ nay ta gọi là chồng

Hai ngày Em tìm thấy Lá
Chị chau mày
Đâu phải Lá Diêu bông

Mùa đông sau Em tìm thấy Lá
Chị lắc đầu
trông nắng vãn bên sông

Ngày cưới Chị
Em tìm thấy Lá
Chị cười xe chỉ ấm trôn kim

Chị ba con
Em tìm thấy Lá
Xòe tay phủ mặt Chị không nhìn


o0o

Từ thuở ấy
Em cầm chiếc Lá
đi đầu non cuối bể
Gió quê vi vút gọi
Diêu bông hời...
...ới Diêu bông...!


-- Rét 1959


Lặng nghe bài thơ của thi sĩ Hoàng Cầm được nhạc sĩ Phạm Duy phổ nhạc hồn tôi xao xuyến lắm! Có lẽ ít nhiều người con trai nào cũng có một lúc nào đó thương yêu thầm một người chị nào đó lớn hơn mình rồi đem lòng mơ tưởng dù chỉ là mơ hồ xuyến xao thôi. Thuở tôi mới lớn, tôi cũng lâm vào trường hợp đó, chẳng những với một người mà ba người lận, nên bây giờ có bị trách là con nít ranh cũng đáng tội chứ chẳng phải oan uổng gì.

Chị Liên lớn hơn tôi nhiều lắm. Tôi nhớ tên chị không phải là chơi thân với chị lâu, mà ngay cạnh nhà tôi, tôi hay nói chuyện với Oanh răng khểnh dễ thương có người chị cũng tên Liên. Chị Liên của tôi mảnh khảnh dễ thương, tóc dài đen thả dài hằng ngày, đi ngang trước nhà tôi ở đường Mai Ngọc Khuê, trong khu chợ Lăng Cha Cả. Lúc nào chị thấy tôi cũng mỉm cười và gật đầu chào. Chỉ có vậy thôi mà lòng tôi xôn xao khó tả, cho đến một hôm chị ghé tới xạp bán sách báo của gia đình tôi hỏi nói:

-- Liên muốn mua mấy cuốn truyện này... truyện này...

Thế là hồn tôi đã lên chín tầng mây, hối thúc chị ruột tôi đi mua những cuốn sách đó gói kỹ càng để dành cho chị Liên tôi. Buổi trưa nào đi học về tôi làm như siêng năng ra quầy sách bán giúp cho chị tôi, mà thực lòng là để ngóng trông chị Liên, thế mới bảo là con trai mới lớn, có những tư tưởng lạ lùng... Tôi chẳng mong gì hơn là được nhìn thấy chị xuất hiện ngay góc đường, ngắm nụ cười của chị, lắng nghe từng lời nói dịu dàng của chị thôi, mà nếu lúc đó chị bảo tôi đi tìm lá Diêu Bông, chắc tôi cũng đi bụi đời tìm cho ra lá diêu bông dâng chị... Chị như bà tiên hiền dịu đến buổi bình minh của đời tôi.

Người thứ hai ảnh hưởng đời tôi rất nhiều vì tôi học cô gần cả một năm trời. Cô dòng họ Tôn Nữ tên Thanh Tuyền, cô nhỏ nhắn dễ thương như một nữ sinh, lúc nào đi dạy cũng mặc áo dài... Bọn con trai chúng tôi hình như đứa nào cũng thương thầm cô hết mà tôi là người bị cô bắt quả tang tại trận. Nói cho đúng tại cô cũng cưng tôi nhất trong lớp, lúc nào cũng gọi tôi trả lời khi các bạn khác bí, tôi chăm học một phần vì cô, không phải sợ cô cho điểm dở mà sợ cô buồn lòng... Tôi lúc nào cũng hiền lành nghe lời cô. Một hôm trường chúng tôi phải đi lao động trồng cây nhớ Bác gì đó phải đi bộ cả mười mấy cây số nên tự do đi từng nhóm chứ không phải xếp hàng dài như đi biểu tình.

Nhóm con trai chúng tôi gồm có Mân, Chí, Quang, Đại, Châu và tôi. Năm người đó đã từng nổi danh là Ngũ Quỉ của trường rồi nhưng tôi thì ai cũng cho là hiền lành. Không biết câu chuyện giữa chúng tôi thế nào mà cuối cùng Ngũ quỉ thách thức tôi chọc đám con gái đi đằng trước. Trong đám đó có cô bé nhỏ con áo vàng nhìn sau lưng thả tóc dài rất là dễ thương.

"Đố thầy chùa dám trêu đám con gái phía trước đó! Dám chọc thì bọn này đãi chầu kem Bắc Hương!"

Gã Kiều Phong nhóc tì trong tôi phất cờ vùng dậy liền tỏ ra mình cũng bản lĩnh chứ có phải chỉ quét lá đa mãi đâu, tôi liền lên tiếng gọi các cô gái phía trước:

"Ớ này các em gái phía trước kia, đi chầm chậm chờ bọn anh đi cùng cho vui!"

Và cả bọn đồng tình nhanh chân bước, tiếng cười vui khen gan dạ giờ làm tôi ngậm ngùi. Khi chúng tôi vừa trờ lên tới đằng sau, thì cô Thanh Tuyền áo vàng quay lại nói:

"Nguyên, em cũng dữ hen! Em mặc áo ma rồi đấy hỉ?"

Thì ra đám cô gái trước mặt toàn là mấy cô của trường chúng tôi hôm ấy đi lao động mặc áo ngắn quần tây, thế có chết không chứ? Ngũ quĩ vừa thâu nhận được một đồ đệ, không chừng phải đổi danh thành Lục quỉ cái ma, mà tôi là con ma thứ sáu. Tôi lấp bấp xin lỗi:

"Dạ, em xin lỗi các cô. Tụi em cứ tưởng các cô là đám học sinh nữ trong lớp nên nghịch vui thôi!"

Chẳng chờ các cô trả lời, sáu đứa chúng tôi cắm đầu bước đi nhanh, không hề dám chậm chân hay ngoản mặt lại nhìn. Thế là tan giấc mộng Don Juan của con ma thứ sáu.

Hôm sau cô Tuyền nói riêng với tôi: "Em ráng học hành đi nha, đừng học chuyện vớ vẩn nhé!"

-- Dạ em chừa rồi cô! Cô bỏ qua cho em!

Tôi từ đó chừa loay hoay tránh chuyện chọc con gái tầm bậy tầm bạ cũng nhờ bài học với cô Tuyền mà suốt đời tôi chưa quên.

Người thứ ba là chị Diệu Phượng, tôi gọi là chị Bảy vì chồng chị là anh Bảy, một người rất tốt. Chị Bảy đẹp vô cùng, nghe nói chị là hoa khôi của trường chị hồi xưa. Lúc anh Bảy đưa tôi về giới thiệu tôi cho chị thì chị đã có hai con. Chị hỏi han quí mến tôi lắm như một người em trong nhà. Da chị trắng như trứng gà bóc, dáng thanh thanh như một tiểu thư. Anh Bảy tháo vát buôn bán giỏi lắm nên chị không phải làm gì chỉ ở nhà trông con mặc dù chị cũng có một người con gái tên Mai ở đợ lo cho các con của anh chị. Chị trông có vẻ trưởng giả lắm, nhiều khi Mai phải xoa nắn chân cho chị khi tôi ngồi nói chuyện với anh Bảy.

Một hôm Mai đang xoa nắn chân chị thì các con chị khóc, Mai phải chạy đi dỗ, chị gọi tôi tới nhờ xoa bóp chân chị khi tôi đang ngồi chơi với anh Bảy làm tôi ngượng ngùng đỏ mặt tía tai. Chị chẳng tha, hỏi:

-- Bộ em chưa đụng da thịt con gái sao mà mặt đỏ như mặt trời ban mai thế?

Tôi lại càng mắc cở, đỏ ửng lên, chẳng dám nói chi hay lại bóp chân chị. Chị lại nháy mắt nói với anh Bảy:

-- Hay anh chị giới thiệu em cho Mai nhé?

Chẳng nói cũng biết đó là lần cuối tôi tới nhà anh chị Bảy, nhưng tôi không quên căn nhà anh chị ba tầng ở quận Tám, cũng không quên đôi chân trắng như trứng gà bóc mà tôi không dám chạm cái thuở mới bước chân vào đại học.

Ôi những chiếc lá diêu bông, những tình cảm trong lòng đối với những người đáng bậc chị đã in vào lòng bao nhiêu người con trai trong đời, đã để lại ấn tượng trong thi văn, cũng âm vang như những chuyện tình "Hoa vông vang bông vàng như nghệ" hay "Trèo lên cây bưởi hái hoa"... Tình cảm thuở tôi mới chập chững vào đời cũng mộng mơ và dịu dàng thế đó... Không biết các chị có hiểu cho các người em của các chị không?

Nguyên Đỗ


#1
    Nguyên Anh 23.10.2006 20:08:41 (permalink)
    LÁ DIÊU BÔNG
    Em đã tìm được lá diêu bông
    Lá đây, xin chị xem phải không?
    Và hãy nhớ lại lời xưa ấy
    “Ai tìm được lá sẽ làm chồng …”

    Nhưng tìm được lá có ích gì
    Bây giờ, chị đã có chồng con
    Em mang lá đến là có tội
    Tội cướp gia đình của người ta.

    Dẫu biết rằng lòng thương chị thiệt!
    Nhưng em cũng là một khách thơ
    Không đi tìm lại đống đỗ nát
    Một chút tro tàn của mộng mơ.

    Lá diêu bông, em xin gửi tặng chị
    Xem như là quà mừng vu quy
    Và cũng là một chút men ngọt
    Làm say một thời của đời em.
    <bài viết được chỉnh sửa lúc 15.01.2007 18:42:35 bởi TTL >
    #2
      Nguyên Đỗ 22.12.2006 10:28:54 (permalink)
      <bài viết được chỉnh sửa lúc 15.01.2007 18:44:48 bởi TTL >
      #3
        langtuhanoi 15.01.2007 16:52:24 (permalink)
        MỘT THOÁNG - NGUYÊN ĐỖ

        huynh quả là tài ba...thơ như suối gieo
        và khúc văn cũng như biển mộng vậy /một chiếc lá thơ ngây đã theo huynh gần 50 năm rồi...vẫn còn  nhớ thưở ấy như mới hôm qua.
        hi...cuộc sống biết và nhớ kỷ niệm chắc không có gì quí hơn phải không huynh ơi.

        chiếc lá mãi mơ tuổi dại khờ
        má hồng mắt liếc khiến hồn mơ
        nhớ thời đỏ mặt xuân đôi tám
        một phút ngây thơ nhớ tới giờ.

        NGUYÊN ĐỖ chúc huynh vui
        <bài viết được chỉnh sửa lúc 15.01.2007 18:44:23 bởi TTL >
        #4
          TTL 15.01.2007 18:48:38 (permalink)
          Chào  tất cả,
          Lỗi đánh máy ở tựa bài : "Xib tặng bài lá diêu bông "... ttl đã sửa lại thành "Xin..." cho quý vị.
          Chúc vui vẻ và sáng tác mạnh.
          TTL
          #5
            Chuyển nhanh đến:

            Thống kê hiện tại

            Hiện đang có 0 thành viên và 2 bạn đọc.
            Kiểu:
            2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9