CHIẾC ÁO LIỆM.
duclam 02.11.2006 20:39:00 (permalink)
CHIẾC ÁO LIỆM


Tác Giả : Đức Lâm


Đêm đã xuống. Tuy chưa khuya lắm nhưng hầu như mọi nhà ván ọp ẹp trên khúc sông bùn lầy hôi hám này đều đã tắt đèn đi ngủ. Chỉ còn một vài căn leo lét ánh đèn. Cái thứ ánh sáng dẫu không soi rõ được gì nhưng mang cái tính chất mờ mờ ảo ảo làm cho khung cảnh khoác lên một vẻ lạnh lẽo ma quái . Lão bước chầm chậm dọc theo bờ sông. Mùi bùn cộng với mùi tanh tưởi của những đống rác nhỏ đang mục rữa ven bờ xộc thẳng vào mũi lão. Lão cảm thấy buồn nôn, một phần vi mùi thối và một phần vì cơn đói đang cào xé dạ dày trống rỗng từ buổi trưa hôm nay. Đến trước một đống rác còn vẻ mới, lão dùng thanh sắt đã rỉ sét đang cầm trong tay bươi móc, cào xới với niềm hy vọng sẽ nhật nhạnh được một vài vỏ khoai lang luộc. Nhưng đống rác không đem lại được gì, lão lại cất bước, lần này có vẻ chậm chạp hơn. Có lẽ cái đói, thêm vào sự thất vọng từ mớ rác, đang hành hạ lão dữ dội. Tiếng nước vỗ róc rách dưới gầm ván của những cây cấu gỗ được chấp nối vá víu sơ sài báo hiệu con nước đang lên. Lão nhíu mắt nhìn xuống mặt nước đen ngòm. Có một cái gì ngọ nguậy dưới một gầm cầu dẫn đến một căn chòi xiêu vẹo còn chong đèn. Lão cẩn thận bước xuống mặt ván trơn trợt và men theo chiếc cầu nhỏ hẹp gập ghềnh. Nước sông mát lạnh bắt đầu liếm đôi chân trần khô đét của lão. Cái vật kẹt giữa mấy chiếc cọc dưới gầm cầu chao qua chao lại trong bóng tối lờ mờ. Lão đoán thầm đây là một món đồ - và nếu đó là một món đồ - chắc hẳn phải to và dài lắm. Lão vội quỳ hai chiếc gối khẳng khiu xuống bên trái mặt ván, khòm chiếc lưng gầy guộc trên mặt nước và một tay vừa chống trên ván, một tay khuấy vào nước mò mẫm. Lúc đầu, mấy đấu ngón tay chai cứng không còn cảm giác của lão chạm vào một cái gì lềnh bềnh phập phồng mà lão không tài nào đoán nổi. Lão túm chặt lấy cái chất lềnh bềnh đó và phát hiện ra rằng đó là một mớ vải ngấm nước nặng trĩu. Lão hì hục ghì kéo tìm cách đưa khối vải ướt ra khỏi gầm cầu. Nhưng khối vải vẫn lì lợm nằm kẹt cứng dưới gầm vì mực nước đang dâng. Lão cố hết sức - cái sức của một kẻ đói khát - giật mạnh. Chiếc cầu gỗ rung rinh và cái món đồ quái gở ấy trườn ra khỏi gầm và chùi mình lên trên cầu, bồng bềnh trên mặt nước và chao qua chao lại đụng vào người lão. Lão vẫn còn quỳ mọp trên gối, và trong bóng tối nhá nhem, mặt lão chỉ cách cái khối to tướng đó chừng vài gang tấc. Lão há hốc miệng trong cơn kinh hoàng khi đôi mắt lão đã ghi nhận được cái đống vải dưới mặt là một xác chết. Lão quờ quạng đứng bật dậy, hơi thở đứt quãng, một nửa vì sợ hãi, một nửa vì đã dùng khá nhiều sức cho việc lôi kéo vừa qua. Hai đầu gối lão rung lẩy bẩy. Cái quần đùi ướt dán chặt vào lão như một cái da thứ hai. Lão cảm thấy lành lạnh mặc dù đêm nóng hầm hập. Cơn đói đang làm lão lả người đi, mắt như muốn hoa lên. Lão lúc lắc cái đầu tóc bờm xờm và đưa bàn tay ướt lên dụi mắt. Cái thây ma vẫn chập chờn trước mắt, một sự thực không thể phủ nhận dù trong thâm tâm lão vẫn hy vọng rằng mình đang mơ. Lão hít một hơi mạnh, như để tạo thêm sự can đảm và định thấn nhìn kỹ cái xác. Đó là xác một người đàn bà hoặc một thiếu nữ còn trẻ. Lão đoán như thế vì mớ tóc dài đen dầy như một đám rong nổi lều bều trên mặt nước bao quanh một gương mặt trắng bệch sưng húp vì mọng nước. Thân hình cô gái, sau một thời gian dài ngâm trong nước, trương to như một con bò mộng. Hàng nút áo trước ngực đã bị bứt tung. Hai vạt áo sẩm màu trong đêm tối chao dật dờ trong nước, mở ra, khép lại như đôi cánh một con chuồn chuồn khổng lồ. Chiếc quần đen căng to chật ních như sắp toét ra. Hai ống quần siết chặt hai cổ chân tròn lẳn to như hai cái bắp chuối. Đôi chân trấn đã mất dép duỗi thẳng cứng đờ. Hai cánh tay buông xuôi dọc theo thân, hai bàn tay no tròn lập lờ trong nước. Lão đứng bất động như một pho tượng đất trong bóng đêm, đôi mắt dán chặt vào cái thây ma không hồn . Sau một giây lâu, lão nén thở cúi thấp người xuống, thọc tay vào nước và nâng bàn tay trái của cô gái lên. Quả đúng như dự đoán, nơi cổ tay có một chiếc vòng vàng dầy bám chặt và cứa sâu vào da thịt bủng nước. Lão phải hí hoáy một lúc lâu mới bật được cái móc gài vả tháo gỡ chiếc vóng ra khỏi cồ tay. Dấu hằn của cái vòng trũng sâu xuống làn da tái sạm đã rách sướt nhiều chỗ làm lão liên tưởng đến những lằn dấu cày bừa lún sâu trên đất ruộng. Lão lẩm bẩm, cô ơi, sống khôn thác thiêng, xin hiểu cho lão, rồi lão sẽ nhang đèn cầu siêu cho ...Lão cẩn thận nhét sâu món nữ trang quý giá vào cái túi độc nhất của chiếc quần đùi sũng nước và cài nút lại kỹ càng, lòng nhuốm lên một cơn mừng khấp khởi. Một ý nghĩ chợt thoáng qua đầu lão. Lão nhanh nhảu khom người xuống thật gần mặt cô gái, lùa vội mớ tóc rối trôi sang một bên và quan sát thật kỹ đôi tai và chiếc cổ cô gái. Lão hơi thất vọng vì không tìm thấy món trang sức nào khác. Xác cô gái theo làn nước chao nhẹ qua và đập vào cánh tay lão, như có ai đang vỗ gọi. Lão thoáng giật mình rướn thẳng người dậy, đôi mắt láo liên. Căn chòi nằm cuối cây cầu này vẫn còn thắp đèn leo lét. Thỉnh thoảng, làn ánh sáng yếu ớt hắt qua các khe cửa và lỗ hổng rung rinh, chứng tỏ người trong nhà vẫn còn thức và đi qua lại. Lão tự nhủ cần phải cẩn thận hơn, lỡ ra họ lầm tưởng trộm rình mò rồi tri hô ầm ĩ và khám phá ra lão với cái xác không hồn này thì thật là họa vô đơn chí, phước bất trùng lai. Lão ném một cái nhìn cuối cùng về hướng cô gái, cúi xuống nhặt thanh sắt bỏ trên mặt cầu và xoay người đi về phía bờ. Nhưng được vài bước thì lão khựng lại. Chiếc áo cánh trần của cô gái lởn vởn trong đầu lão. Lão quyết định quay trở lại. Hai vạt áo phe phẩy như mời gọi lão. Lão nắm một chéo áo trong tay và sờ nắn nó giây lâu. Mặc dù đã ngâm trong nước một thời gian dài, thớ vải vẫn còn chắt nịch. Lão bắt đấu công việc gỡ tháo chiếc áo ra khỏi thân trên của cô gái. Lão vừa hì hục dưới nước vừa lẩm nhẩm van vái , cô ơi, sống khôn thác thiêng, đừng giận lão, cái áo này rồi cũng tiêu ma thà cho lão giặt giũ mang ra chợ bán kiếm chút tiền ăn lót dạ, cô đừng ngại ngùng gì, già cũng từng có con gái như cô ... Giọng lão lầm thầm đứt quãng. Lão thấy nghèn nghẹn trong cổ họng, già đây cũng tẩm liệm đứa con gái cỡ tuổi cô nhưng nó không được chết mát như cô đâu, vùng kinh tế mới mà cô, đất cày lên sỏi đá mà, nó không còn chiếc áo lành nào mà mặc lúc chết bỏ thây làm phân cho vùng khỉ ho cò gáy mưa dầu nắng lửa đó, làm gì có chiếc áo đẹp tốt như cô, không phải già trách cứ gì cô đâu nhưng chắc trước khi chết chắc cô đã chọn lựa kỹ càng mặc cho mình tấm áo sang đẹp nhất. Lão thở dài khi hình dung đến cô gái vừa khóc vừa lục lọi trong mớ áo quần trong tủ chiếc áo liệm cho mình. Cái áo giờ đây nẳm gọn trong hai bàn tay sần sùi của lão. Lão nhìn người con gái đang nằm trước mặt trong cái áo lót phong phanh.. Lưỡng lự giây lát, lão lột phăng cái áo rộng dài tay đang mặc trong người và quấn chặt thân trên của cô gái lại. Lão hì hục kéo lết cái xác trên cầu đến gần căn chòi. Nơi đây, mặt cầu cao hơn mực nước. Như thế cô sẽ nằm trên chỗ khô ráo chờ sáng ra chủ nhà sẽ thấy cô mà lo liệu việc chôn cất. Lão nói với cô gái sau khi đã để cô nằm ngay ngắn giữa cầu. Thình lình có tiếng động khẽ ở cửa căn nhà, như có ai sắp mở cửa đi ra ngoài. Lão tái mặt, đứng yên không cử động. Có tiếng nói loáng thoáng sau cánh cửa và đèn trong nhà phụt tắt. Lão thở phào nhẹ nhõm. Có lẽ chủ nhà kiểm soát then cửa trước khi đi ngủ. Lão quay lại nhìn cô gái lần cuối, lủi thủi đi ngược về phía bờ sau khi đã cúi xuống nhặt thanh sắt rỉ nằm giữa cầu, cái gia tài duy nhất của lão từ bao năm nay.


Lão bồn chồn trong dạ. Phiên chợ đã gần tan mà chiếc áo trên tay lão vẫn chưa được ai đoái hoài đến. Kẻ qua người lại bắt đầu thưa dần. Lão buồn rầu cặm cụi gói chiếc áo vào tờ giấy báo cũ và gấp nhỏ lại cho gọn. Bỗng có một giọng nói nhỏ nhẹ thoảng bên tai lão.

- Cụ cho tôi xem chiếc áo cánh đẹp nhỉ ?

Và một bàn tay trắng muốt đặt lên gói giấy. Những ngón tay lan man tìm cách mở các nếp gấp ra. Lão mừng rỡ, không kịp ngẩng lên nhìn cô gái, vội vã hấp tấp lôi cái áo ra. Một xấp giấy bạc mới toanh được chìa ra trước mũi lão. Lão hoa mắt lên, đôi mắt mở to như bị thôi miên dán chặt vào bó tiền còn thơm mùi giấy mực mới. Đã lâu lắm rồi , chưa bao giờ lão được gần gụi một số tiền kếch xù như thế. Lão quên cả cái việc đưa tay ra nhận mớ tiền. Người con gái dúi trọn xấp giấy bạc vào tay lão và lấy chiếc áo ra khỏi đôi tay lóng cóng của lão. Lão siết chặt bó tiền dầy cộm trong lòng bàn tay xương xẩu và luống cuống nhét nó vào bọc giấy báo như sợ người mua sẽ đổi ý trả hàng lại. Lão định bụng sẽ cảm ơn cô gái một cách nồng nhiệt để chứng tỏ lòng tri ân vô bờ bến của mình nhưng khi lão ngước mắt lên thì cô gái không còn đứng đó nữa. Lão ngơ ngác đảo mắt nhìn quanh, lục lọi trong dòng người lưa thưa bóng dáng của người thiếu nữ. Lão chỉ nhớ mang máng là cô ta mặc một chiếc quần màu đen. Lão chăm chú nhìn theo một vài khách hàng đang rời chợ. Một màu áo quen thuộc chợt đập vào mắt lão. Màu áo tím sẫm của chiếc áo liệm nhưng cái áo đang được mặc trên người của một thiếu nữ có một suối tóc mây óng ả chảy dài trên tấm lưng thon mềm mại. Không kịp nghĩ suy, lão đuổi theo chiếc áo. Màu áo như một dải lụa phất phơ trước gió. Lão luồn lách qua một vài người đi chợ về muộn. Nhưng tà áo như cánh bướm càng lúc càng vờn xa, lão không tài nào theo kịp. Cô gái trẻ đột ngột đứng lại bên kia đường, dưới hàng cây rậm lá. Nàng từ từ xoay người lại, mái tóc dài tung bay theo gió. Gương mặt và thân hình nàng như bao bọc bởi một làn sương lạnh mờ ảo. Nàng đưa bàn tay trái lên vẫy nhẹ, bàn tay xanh lướt với dấu hằn in sâu trên cổ tay. Môi nàng như mấp máy hai tiếng " nhớ nhé ". Đôi chân lão khựng lại như mọc rễ trong đất. Lão trố mắt nhìn cái hình ảnh sương khói kia tan loãng dần trong không gian. Cho đến khi một người đi đường lỡ đụng mạnh vào người lão mới hoàn hồn và vội vã cho tay vào túi quần tìm tòi. Lão nắm chặt chiếc vòng trong túi, đôi môi run run, lão thì thầm cô ơi sống khôn thác thiêng suốt cuộc đời già còn lại lão sẽ luôn luôn nhang đèn cho linh hồn cô sớm siêu thoát, già sẽ giữ chiếc vòng này để tưởng nhớ đến cô như con gái của già và chỉ cầm bán nó đi khi cần thiết. Lão vừa đi vừa nói lầu bầu trong miệng, một tay thọc sâu trong túi chiếc quần đùi bạc phếch không màu, một tay ôm chặt gói giấy báo trước chiếc bụng trần kẹp lép, những đốt xương nhọn lô nhô dưới làn da khô đen sạm. Một vài khách bộ hành đi ngang qua nhìn lão với đôi mắt tò mò. Trong một vài đôi mắt ánh lên niềm thương hại ...



Antony 11.04.2006

Đức Lâm







<bài viết được chỉnh sửa lúc 08.11.2006 08:49:02 bởi duclam >
#1
    Chuyển nhanh đến:

    Thống kê hiện tại

    Hiện đang có 0 thành viên và 2 bạn đọc.
    Kiểu:
    2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9