Con Đỉa Đói
Nguyên Đỗ 04.11.2006 07:49:37 (permalink)
Con Đỉa Đói


Chú ý: Ngôn ngữ nhà quê thời thơ ấu hơi sống sượng, ai nhạy cảm đừng đọc
Nguyên Đỗ




Tôi sinh sống ở miền quê đầm lầy nên việc đồng áng, lội nước, câu cá, xúc cua cũng rành rẽ như những đứa trẻ đồng trang lứa. Tôi thường đi xúc ca mỗi khi đi học về cho mẹ tôi nấu canh, trong nhà lúc nào cũng có một thùng cua bò rào rạo để khi cần mẹ tôi không phải chờ tôi đi ra đồng ruộng, con mương để xúc cua.

Cứ mỗi lần đi xúc cua, tôi thường rủ anh Liệu, anh Thứ, con bà Duy trong xóm hay em hai anh là Phi đi cùng, có khi rủ Tuấn, chị Loan, em chị Mão con bà Giáo cao. Chị Mão lấy anh Hưng, còn chị Loan lấy anh Giáp lái máy cày ở trọ nhà của chị ấy. Đi xúc cua, vui và nhộn hơn là câu cá. Đi câu người câu phải có kiên nhẫn, thả câu ngồi chờ. Được cái là sạch sẽ, không phải lội nước, nếu không muốn. Người câu chỉ cần ngồi trên bờ, thong thả kiên nhẫn ngồi chờ cá đớp mồi.

Đi xúc cua thì khác hẳn. Người đi xúc cua phải lội xuống nước, xuống ruộng, cầm rổ xúc vào những đám rễ cỏ nơi cua cáy thường bám vào, rồi dùng tay vét. Thường bọn trẻ chúng tôi đeo cái giỏ, hay thùng thiếc nhỏ có giây đeo chái vai, thùng nằm ngang hông, xuống nước sâu thì nổi lềnh bềnh. Xúc cua rồi lấy tay cào cua vào thùng hay bỏ vào giỏ.

Ở những nơi suối chảy thường ít có đỉa, và cua cá thường nhiều. Nếu có xác con mèo hay con chuột nào chết chương, cua lại càng nhiều, nhưng người xúc cua phải ráng mà chịu mùi hôi thối xông ra. Bọn trẻ chúng tôi hồi ấy nhà nghèo nên chẳng ngại gì, thấy chỗ nào có cua có cá thì cứ nhào vào xúc... Bây giờ nghĩ lại cũng tởn tởn...

Có lần mấy lũ bạn chúng tôi đi xúc qua, phải lội qua đầm lầy, đầy lũ đỉa đói bơi trông mà lạnh da phát ớn. Vừa sang tới bờ bên kia, anh em chúng tôi kiểm soát coi bao nhiêu con đỉa đã bám vào quần áo tay chân. Thường đứa nào cũng năm bảy con, đám đỉa này rất dai, bám hết đầu này tới đầu kia, ai không để ý, có khi về tới nhà đỉa hút máu no nê rồi mới nhả ra. Con nào con nấy to dài no cành hông mập mạp đáo để. Người ta tin rằng đỉa không chết, có đốt đi, mỗi vành đỉa lại thành đỉa con. Người chu đáo thì đem vôi, thuốc lào sát vào đỉa, đỉa bị nóng sẽ nhả ra ngay. Bọn chúng tôi không được chu đáo nên cứ cầm tay giựt ra hay lấy lá lúa làm dao mỏng cầm hai tay chà ngay miệng đỉa để đỉa nhả ra.

Có lần Tuấn bị ngưa ngứa ở chỗ đi tiểu. Tuấn vạch quần ra để coi, thì có chú đỉa xanh đen đã chui vào ống khiếu, Tuấn sợ hãi la lớn và khóc quá chừng, sợ đỉa lọt vào người thì còn gì là của quí. Nghe kể là đỉa có thể sống với độ nóng trong người, đỉa có thể chui vào lỗ tai chui vào óc sống trong đó cả tháng cả năm. Không biết người ta có thể dọa để chúng tôi phải cẩn thận khi đi câu cá, xúc cua không mà họ kể câu chuyện có bà lấy đũa cả gõ đầu thằng con cứ than nhức đầu, đầu vỡ toang và đỉa nhung nhúc bò. Bây giờ nghĩ lại thấy vô lý quá nhưng hồi nhỏ tôi tin như thật.

Tuấn giựt mãi không ra. Cả bọn kinh hồn táng đởm, hồn vía lên mây. Tôi nói với Tuấn:

-- Mày bóp chặt chỗ đó đi, đừng cho con đỉa quỉ này chui vào sâu, để tao kéo nó ra cho...

Tôi bấm chặt con đỉa kéo ra mà khổ nỗi con đỉa trơn trượt và bám dai như gì á, không chịu nhả. Mỗi lần tuột tay con đỉa lại co vòi hay chui vào thêm một chút. Một đầu nó phồng to lên. Tôi cầm đầu còn lại của con đỉa cố gắng rút ra. Mỗi giây trôi qua là mỗi giây nỗi sợ hãi tăng lên.

-- Mày cố đái đi mày. May ra nước tiểu nóng làm con đỉa thả ra...

Tuấn đã sợ tái mét rồi còn tâm trí nào nữa để nghĩ chuyện đi tiểu. Đến khi được nhắc, Tuấn cố rặn mà cũng chẳng còn sức để tiểu nữa. Tuấn càng khóc tôi càng lo. Hết hồn trí để suy nghĩ, tôi quát:

-- Im đi, để tao giúp...

Tôi quì xuống ngón tay cái và ngón tay trỏ ghì chặt con đỉa rút mãi không ra. Cuôi cùng tôi đành nắm chặt con đỉa sâu hơn một chút rồi đưa miệng vào cắn phần còn lại của con đỉa để từ từ kéo con đỉa ra. Nhờ gọng kìm của hàm răng mà con đỉa nhả ra rồi quay lại bám vào mũi của tôi tấn công.

Tuấn thoát nạn vừa khóc vừa cười, còn tôi lại cuống quít giựt con đỉa ra không cho lọt vào lỗ mũi. Nó mà vào trong đó được chắc tiêu đời nhà ma tôi rồi. Cũng may con đỉa chưa kịp bám chặt nên chẳng bao lâu đã thả ra.

Biến cố nhỏ của con đỉa quỉ quái nghịch ngợm đó thành đề tài khôi hài cho bọn nhỏ chúng tôi cả tháng trời. Mỗi lần đi xúc cua, câu cá, bọn chúng tôi, con trai, con gái đều cẩn thận hơn, cứ vài phút lại lên bờ kiểm soát coi có con đỉa nào bám vít hay xâm phạm thân thể không.

Lớn lên nhớ chuyện con đỉa đói thời thơ ấu, tôi càng thấm thía hơn câu nói "bám dai như đỉa đói". Cái gì chứ tôi sợ đỉa lắm, thật đấy, bạn ạ!

Nguyên Đỗ

#1
    Chuyển nhanh đến:

    Thống kê hiện tại

    Hiện đang có 0 thành viên và 2 bạn đọc.
    Kiểu:
    2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9