Về Hưu Hưởng Thú
Nguyên Đỗ 21.11.2006 12:23:37 (permalink)
Warning: 
 
Adult theme, crude language, sensible subject.  If you are under 21, or judgemental,  please do not read this fable because of its realistic and sensible content.
 
Đề tài người lớn, ngôn ngữ sống sượng, chủ đề nhạy cảm.  Nếu bạn dưới 21 hay thương xét đoán, xin vui lòng đừng đọc chuyện ngụ ngôn này vì nội dung mang tính cách hiện thực và nhạy cảm.
 
Về Hưu Hưởng Thú
 


Hôm qua, tôi nhận được cú điện thoại của người bạn thân hỏi tôi chuyện nàng nhờ viết đã tới đâu rồi.  Tôi ấm ớ trả lời chưa xong vì thực sự tôi không biết viết ra sao vì đề tài nhạy cảm quá.  Chẳng lẽ viết rõ ràng như ý nàng nói thì chết vô số người, chẳng lẽ viết bâng quơ thì chẳng ai tin.  Tôi đành viết kiểu chuyện ngụ ngôn, có thể xảy ra, có thể không, chứ chẳng dám vơ đũa cả nắm mà bôi nhọ cả một tầng lớp cha ông mà tôi hằng kính mến.  Không phải ông Việt kiều nào về Việt Nam cũng là kẻ kiếm bướm tìm hoa, không phải là sĩ quan nào cũng tham nhũng, hối lộ.  Cứ đọc báo xã hội ở Việt Nam bây giờ cũng có biết bao cán bộ thoái hóa, làm những việc chẳng ra đâu vào đâu, đi ngược lại những nguyên tắc làm người, có những thầy giáo phiền nhiễu tình dục học sinh, dẫn dụ hay thuốc học sinh làm những việc tồi bại thật đáng phỉ nhổ, đáng bị ở tù chung thân, chứ chẳng phải nộp phạt hay ở tù vài năm một cách nhẹ nhàng như vậy.  Bạn cứ xem đây là một trường hợp hi hữu, hiếm có đã xảy ra, chứ đừng nghĩ xa xôi là một luận đề mang tính cách chính trị, tuyên truyền phỉ nhổ một thế hệ nào.
 
Thế là cuối cùng năm 2005 lão đã về hưu sau hơn chục năm làm việc.  Lão về hưu non.  Mấy tháng trước khi lão quyết định về hưu, lão đã gọi điện thoại cho thằng em họ về mọi chuyện ở Việt Nam kỹ lưỡng lắm, có khi lão đóng cửa ở trong phòng, không cho ai nghe lỏm chuyện giữa lão và thằng em họ.  Gọi là thằng, đó là tặng hắn nhỏ hơn lão mười mấy tuổi, chứ hắn cũng đã trên 40 rồi. 
 
Con lão đứa nào đứa nấy cũng ba mươi trở lên.  Lão có vài đứa cháu ngoại cũng hăm mí chứ chẳng chơi, nhưng lão vẫn còn sung sức trửng mỡ lắm.  Bữa tiệc rượu nào cũng huyênh hoang thế này thế nọ, và đám đàn em của lão cũng cung phụng lão lắm, vì lão là thiếu tá thực sự thời xưa chứ có phải là cấp bậc tự tăng tự cấp đâu lúc ra đi chẳng có giấy tờ tùy thân gì thì có khai là tướng ở cái tỉnh nhỏ miền Trung nước Mỹ thì cũng có ma nào chống.
 
Lão là thiếu tá  hẳn hoi có giấy ra cải tạo đàng hoàng sau gần mười năm ngồi tù, lao động, rồi được qua Mỹ dưới diện nhân đạo, nhưng đi như lão vậy là cũng oai phong lắm rồi.  Lão đến Mỹ năm 1991, tính đến năm 2000 lão lấy cũng gần tròn 9 năm.  Vừa đủ tín chỉ để lãnh tiền hồi hưu an sinh xã hội (Social security), không phải xin tiền trợ cấp an sinh xã hội (Supplemental Security Income) hay lệ thuộc vào Welfare giúp cho người nghèo nếu lão về hưu non ở cái tuổi 65.  Lão có thể về Việt Nam ở luôn vài năm, tha hồ mà hưởng già.  Chứ những người nhận SSI cứ phải đi đi lại lại mệt lắm, tiền dư dả thì nướng vào tiền máy bay qua lại cũng hết.
 
Tết năm 2000 lão đi một chuyến về quê hương, cái thằng cha chết tiệt em họ của lão dẫn lão đi bia ôm bia xế gì đó làm lão ba hồn chín vía lên mây.  Lúc trở về Mỹ lão cứ oang oang gái Việt Nam xỉn lắm, thế này thế nọ với các bợm bạn nhậu, có khi có mặt luôn cả bà vợ già  của lão.  Bà không dám nói gì, vì bà đã sống bao nhiêu năm trời với ông rồi, cái tính hoa nguyệt của lão, bà cũng biết tỏng cả bao nhiêu năm về trước, khi bà có bầu với đứa con gái đầu lòng bây giờ đang gần tuổi bốn mươi.  Bà chỉ buồn tủi khóc thầm với cô con gái, cũng đã là mẹ của mấy cậu con trai: "Ba mày vậy đó, má đã chịu đựng bao nhiêu năm rồi..."
 
Gia đình lão chẳng còn ai dám ngẩng mặt nhìn mọi người như xưa, tưởng là từ ngày qua đây đến bấy giờ là gia đình kiểu mẫu, trên thuận dưới hòa, đùm bọc thương yêu lẫn nhau.  Người ta bảo già sinh tật phần nào cũng đúng, ít ra là đúng với gia đình lão.  Từ cái năm 2000 đến năm 2005, Tết nào lão cũng nao nức về quê hương hưởng thú với đám đàn bà con gái mà thằng em họ chết tiệt theo lời bà lão nói giới thiệu.  Có đứa đáng tuổi cháu lão, chứ đám đàn bà cỡ con gái lão thì lão chê già.
 
Đám cháu ngoại của lão khinh thường lão ra mặt, ngoại có cấm cản chúng đi chơi với đám bạn gái, thì chúng quay mặt nói với ngoại: "Ngoại già rồi mà còn ham gái nữa huống chi tuổi thanh niên tụi cháu!  Tụi cháu theo gương ngoại đó mà!"  Lão cứng cổ họng, trợn trừng tức giận chứ chẳng nói được gì, vì tụi chúng không phải là con lão, chúng chỉ là cháu ngoại thôi, và cũng ra ngoài tuổi vị thành niên rồi, chẳng như hồi xưa ở Việt Nam mà lão có quyền hiếp đáp.
 
Năm 2004, chẳng biết lão dụ dỗ bà lão sao đó mà lão bán nhà đã tậu dựng bao nhiêu năm trời.  Lão cầm tiền về Việt Nam hết chẳng để lại gì cho bà lão hay con cháu.  Lão nói đem tiền về mua đất cát xây nhà cửa để sang năm về hưu rồi sống bên đó cho rẻ.  Số tiền hồi hưu 5, 6 trăm một tháng ở bên Mỹ còn sợ thiếu chứ ở Việt Nam là một tài sản kếch xù.  Lão huyênh hoang nói thế.
 
Người ta nói đẹp đem khoe, xấu nên che.  Chẳng hiểu sao, có phải già rồi đâm ra lú hay tại lão thấy nhơn nhởn bao nhiêu người, già có, trẻ có, trung niên có, choai choai có, đủ mọi hạng người trên thế giới, đủ mọi thành phần, đảng viên có, phú gia có, Việt kiều có, nên lão cũng chai lỳ, chẳng còn thể thống gì nữa.  Lão mắc dịch cứ khoe khoang khoác lác các em thế này thế nọ ở quê hương lại có khi bắt mối cho thằng em chết tiệt làm ăn cò mồi ma cô mới lạ.  Lão khoe với đám bạn già người Mỹ tới chơi, "Ông về với tôi, em họ của tôi sẽ dẫn ông đi tìm những cánh hoa đẹp khỏi chê! Tha hồ qua đêm, lại rẻ hề nữa!"  Tự nhiên kẻ trong người ngoài thành ra những kẻ cõng rắn về nhà, bán rẻ dân tộc, đất nước mình, hạ phẩm giá con em mình khi cứ trơ trẽn bô bô khoe các dịch vụ gái gọi cấp cao này, hạng bình dân kia, các thiếu nữ Việt Nam trẻ đẹp, sạch sẽ và rẻ hời, chẳng còn gì là con rồng cháu tiên có truyền thống tốt đẹp cả năm ngàn năm...

Hè năm 2004 lão nghe thằng em chết tiệt của ông gì đó, vội vàng ly  dị bà vợ già đã bao nhiêu năm tình nghĩa để về cưới vội con nhỏ chưa đầy 18 khỏi cha mẹ nó đưa ra tòa vì vụ dụ dỗ con gái bị thành niên.  Thế là đám cưới giữa lão già gần 65 với cô gái chưa đầy 18 được tổ chức vội vã lén lút vì lão đã tằng tịu với cô bé Tết rồi, và cô bé đã mang thai là bằng chứng có thể đưa lão ra tòa.  Thằng em họ đểu cáng lại còn đe là nếu lão không về cưới thì công an Việt Nam đã vào cơ quan cảnh sát quốc tế Interpol sẽ có thể qua hoặc thương lượng với Hoa Kỳ dẫn độ lão về Việt Nam hầu tòa vì chuyện du dỗ gái vị thành niên.
 
Lão làm chàng rể thì mất mát gì đâu, chẳng qua là tí tiền xây nhà cửa cho vợ chồng mới cưới, và căn nhà khá rộng rãi cho cha mẹ và các em của cô vợ trẻ mới của mình.  Lão nghĩ thôi thì cũng tốt, đứa con trễ muộn của mình sau này cũng được thừa hưởng số tiền an sinh xã hội để ăn học tới năm  18.  Lão lợi chán, vừa được cô vợ trẻ săn sóc bây giờ lúc già, đứa con lại được hưởng tiền để ăn học khi lão mất đi.  Con cái bên này đã lớn hết rồi, nên nhẹ gánh.  Lão lý luận:  "Tau già rồi.  Mạ tui bay chẳng lo cho tau được nữa.  Vài năm nữa tụi bay cũng đưa tau vào nhà dưỡng lão thôi.  Tui bay đã an phận, thành danh, có công việc làm đầy đủ.  Tau đã lo cho tụi bay đầy đủ, bây giờ tau về Việt Nam hưởng thú, tau có thể trở về Việt Nam, sống nhờ tiền Mỹ kim hưu dưỡng.  Mạ tụi bay trước giờ không đi làm cũng được Sở An Sinh Xã Hội cho mỗi tháng một nửa số tiền tau lãnh, ở lại với tụi bay thế cũng được rồi!"
 
Dù sao lão nghĩ  lão cũng đâu đến nỗi tệ giống như các cán bộ nhà nước hối lộ, hiếp đáp dân lành, hay các trọc phú các nước đến Việt Nam tìm hoa thơm quả lạ bắt thiếu nữ xếp hàng thoát y hay bấm chỗ này, sờ chỗ nọ coi hàng như cái thuở buôn bán nô lệ ngày xưa.  Các đại phú gia tha hồ kiếm vợ một ngày, một tuần, hay một năm, hay một đời kiểu đó làm hạ phẩm giá của con gái Việt Nam quá đi, chứ lão thì kín đáo nhờ thằng em họ dẫn mối, đâu có mất mát chi.  Lão tiền trao cháo múc, ăn bánh trả tiền đàng hoàng, chứ đâu có chơi chạy hay hãm hiếp ai.
 
Mặc gia đình phản đối chuyện ly dị hay chuyện lão về Việt Nam cưới vợ đáng cháu gái mình, lão vẫn nằng nặc ra tòa ly dị và khăn gói lên đường, với nửa số tiền còn lại chẳng sợ gì tới chuyện hăm dọa của con cháu, vợ lão là cắt đứt tình nghĩa suốt đời, chẳng xem lão ra gì nữa.  Lão có sợ cái thá gì, cuộc đời chỉ có thế mà thôi, có cô vợ trẻ đẹp ấp ủ, cung phụng như quan Ba, quan Tư thời xửa thời xưa, chứ có phải chỉ là một thiếu tá thất thời, một lão già như mọi lão già đâu, kệ cho ai có nguyền rủa lão là thằng thổ tả thay vì gọi là ông thiếu tá.  Chết là hết, có ai có thì giờ mà nói ra nói vào mãi.  Lão cũng chẳng ở lại Mỹ mà nghe, lão về quê hương hưởng thụ cho đã cái tuổi già, trả thù 10 năm lao động cải tạo không được gần gũi vợ lúc mình còn sung sức.   Coi như là bù qua bù lại thôi mà!
 
Lão về Việt Nam ở với cô vợ trẻ, đứa con mũm mĩm dễ thương làm lào hãnh diện lắm, lão vẫn còn sức để có con ở cái tuổi gần cổ lai hy đó mà! Lão sống trong ảo tưởng thiên đàng đâu chừng một năm thì mới phát hiện ra cô vợ mình thích đi lại với thằng em chết tiệt mỗi ngày, nói là đi lo chuyện này, chuyện kia.  Lão bắt đầu nghi kỵ và muốn đưa cô vợ trẻ sang Hoa Kỳ lại.  Lão làm thủ tục giấy tờ, năn nỉ cô vợ cùng đi để lo tương lai cho đứa con của họ.  Cô vợ cũng ậm ừ bằng lòng với điều kiện cái nhà họ ở chuyển sang tên cha mẹ cô.  Lão cũng chịu, miễn là khỏi phải thấy cảnh thằng em chết tiệt chở cô vợ đi tới đi lui, chẳng biết có gì không nhưng lão cũng ghen tức ghê lắm. 
 
Ai ngờ để sở di trú bắt thử máu, thử DNA con lão, lão mới ngã ngửa ra là nó chẳng phải con lão.  Thằng cha em đểu cáng đã chấm mút trước khi lão về dịp Tết đó và đã đem giao gả cô bé đã thụ thai cho ông như Lữ Bất Vi cha thật của Tần Thủy Hoàng ngày xưa.  Lão trợn mắt á khẩu khi cô vợ và thằng em chết bầm chết chém đe dọa vì biết là không còn hy vọng sang Hoa Kỳ được nữa, "Anh mà ly dị thì anh cũng thân tàn ma dại thôi.  Biết điều thì em còn săn sóc!  Chứ không biết điều thì coi chừng!"
 
Ôi cha chuyện đời sao mà đảo điên quá!  Đúng là trẻ hư thân, già mất nết!  Lão ngã ngửa ra bất tỉnh, đưa tới nhà thương thì qua đời.  Thằng em chết tiệt gọi điện thoại báo cho thân nhân bên Mỹ, nhưng không ai thèm về chôn cất lão viện cớ rằng lão đã cắt đứt mọi mối liên hệ rồi, để cho cô vợ và chú đểu cáng lo đi.  Ai bảo chết là hết, là xong chuyện, là tha thứ những lỗi lầm đã qua...
 
Viết xong, gởi thư cho cô bạn, tôi điện thoại báo, "Chị đọc giùm xem sao!  Chị là phụ nữ, tai nhạy cảm hơn, xem được không? Không thì để tôi bỏ đi viết lại!" 
--  Cho tôi cúp máy để lên mạng đọc nha!
-- Dạ
Chờ chừng 10 phút, điện thoại reo:
--  Anh đăng lên Diễn Đàn đi, coi như lời phúng điếu trễ cho lão thổ tả mất nết!  Chết đã 2 tháng rồi! 
-- Chị đừng nói vậy, tôi đã viết là chỉ xem là chuyện ngụ ngôn thôi mà!  Đừng nói đụng tới người quá cố chị ạ!
--  Ừ thì cứ cho là ngụ ngôn đi! Viết tầm ba tầm bậy, mà trúng tùm lum tùm la đó!
 
Tôi cười cúp máy, lòng băn khoăn suy nghĩ:  Cuộc đời ngắn ngủi, con người ta sống chết bất ngờ, sống sao cho người ta thương, chết người ta nhớ, chứ chết mà người ta nói, "Đáng đời!" thì buồn biết bao.  Con hùm chết còn để da cho người ta độn bông gòn trưng bày, hay làm áo da, con người ta chết để tiếng, mà tiếng thơm mới hay, chứ tiếng xấu chắc nằm dưới mồ cũng chẳng yên.  Dù sao, trăm người trăm ý, biết sống sao cho phải lòng người, cho nên người...  Mãnh lực đồng tiền và quyền lực đã và đang hủy hoại lòng nhân của con người đúng như câu tiếng Anh "Money and power corrupt!" ( Tiền và quyền lực làm hư hỏng )
 
Nguyên Đỗ



<bài viết được chỉnh sửa lúc 01.07.2007 06:54:06 bởi Nguyên Đỗ >
#1
    Chuyển nhanh đến:

    Thống kê hiện tại

    Hiện đang có 0 thành viên và 2 bạn đọc.
    Kiểu:
    2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9