Đoản khúc tự tình
Hàn Quỳ 07.12.2006 08:49:01 (permalink)
Trăng mênh mang lên, vỗ rì rào khúc lãng du của gió, mây đã trôi dịu dàng, mong rằng rồi mưa cũng sẽ bình yên ...

                                                        

Hiển nhiên nỗi đau không dễ dàng quên đi đến thế, hiển nhiên nước mắt không dễ dàng rơi rồi tan mất, chắc hẳn niềm day dứt vẫn còn âm ỉ, và trên rèm mi nào còn đọng hạt long lanh. Nhưng ngay cả mặt trời cũng không dễ dàng che lấp ánh sáng ngọt ngào của trăng, không đốt cháy được niềm tin vĩnh hằng của yêu thương của những dải lụa vàng vắt mênh mang trên sông nước. Trên những tán lá cây loè xoè, trên con đường thơm mùi quê cũ. Và mơn man khắp mười ngón tay ngoan cũng như những lọn tóc vướng vít xanh thì con gái.

Dù nguyệt thực, dù bão tố, dù nỗi đau vẫn ngấm mặn trong những bàng hoàng xa xót của trăng thì trên dãy quan san, trăng vẫn lên. Cong mảnh như lưỡi liềm, như ngàn sợi chỉ vàng ai khâu lên trên nền trời đã tồn tại hàng triệu triệu vì tinh tú. Để rồi lặn hụp, tròn đầy trong nhung nhớ, trong nụ cười cả trong những viên bụi lệ khắc khoải . Ừ! Trăng mênh mang lên, bình thản đến nao lòng .
 

Gió đã đi qua vùng nguyệt thực, trái tim có còn yên vui hát những khúc lãng du ca? Những chói chang rực lửa có làm tổn thương trái tim yêu gió đã cố phong kín? Có đau không khi phải gào thét, giận dữ, bạo loạn trong những cuồng phong?

Gió ơi, trăng đã lên rồi, lộng lẫy đến nghê thường. Mong lắm những cơn gió quen vỗ về rì rào kể những khúc ca của cỏ, mong manh mà êm dịu. Gió sẽ ru những giấc mơ an lành, thôi huyễn hoặc những cơn mộng viễn chinh, không ly tan, không vỡ vụn, gió hiền hoà lả lướt trên bao la cỏ nội, trên bạt ngàn đồng lúa, trên những búp măng chúm chím còn e ấp thẹn thùng chưa vội nở.

Gió sẽ ôm ấp giấc mơ con của trăng, sẽ trôi phiêu linh đến chân trời không bão giông, không dỗi hờn, trách giận. Gió sẽ cuốn mây theo , nhẹ nhàng , nhẹ nhàng ....
 

Mây sẽ chẳng còn u uất, sẽ chẳng nghi ngại mà ắp đầy tình yêu, ngọt ngào trinh nguyên như những cánh Quỳnh tinh khôi trong đêm, không lấm láp bụi đời. Mây sẽ không còn buồn vì trăng, không còn khóc vì gió, mây lả lướt trên trong xanh bao la của đất trời, in bóng vào sông núi, vào cây rừng, lửng lơ trên thảo nguyên mênh mông rợn ngợp.

Mây sẽ yên bình, dịu dàng như những ngọn cỏ dải ngủ gật bên khe suối. Êm đềm như sự tự tại vốn có của Mây, không xa xót, không đắng cay . Ừa! Có đám mây nào ngọt ngào như những đám Mây Hoa ...
 

Bao dung luôn là liều thuốc an thần tốt nhất mà không gây tác dụng phụ. Phải không mây, gió ? Không biết mưa đã làm nhoè bao kỉ niệm? Mặc! Không biết mưa đã làm nhàu nhĩ bao yêu thương? Kệ! Không biết mưa đã cuốn trôi chừng nào niềm tin? Thôi mà ... tha thứ không phải là điều gì quá khó.

Mưa thì đã lạnh lắm rồi, Gieo chi nữa cô đơn và sâu muộn vào lòng những cơn mưa? Mưa nhé, thôi đừng trút nặng tam tư quá giữa lồng lộng đất trời. Và nên nhớ yêu thương không gắn liền giả dối, tình người không trả vay, tình đời không phải là một trò chơi và tha thứ không đồng nghĩa với lãng quên.

Mưa để làm dịu nhẹ gay gắt của mặt trời bức bối. Mưa để dạo những bản nhạc tình hoà điệu, xốn xang chứ không phải để làm nên giông tố.
Mong rằng, rồi mưa sẽ bình yên !
 

06/12/06
BinhNguyet
<bài viết được chỉnh sửa lúc 11.12.2006 09:27:57 bởi Hàn Quỳ >
#1
    Chuyển nhanh đến:

    Thống kê hiện tại

    Hiện đang có 0 thành viên và 2 bạn đọc.
    Kiểu:
    2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9