Mua Thời Gian Của Bố
Nguyên Đỗ 09.12.2006 12:16:49 (permalink)
Con Có Thể Mua Một Giờ Thời Gian Của Bố Không?

Tôi đã bực mình từ lâu, khởi đầu từ khi tôi hỏi một người bạn thân của tôi từ trước tới nay và một người bạn mới khác đã gặp nhiều, nói chuyện ít nhiều với nhau trên một vài diễn đàn. Câu hỏi đơn giản nhưng có thể mang đến những đổ vỡ tình bạn, tình văn hữu với nhau vì phần nào hàm nghĩa đạo văn mà tôi cả quyết cả hai đều không có ý đó, "Đó là câu chuyện của bạn hay bạn mượn ý từ bản tiếng Anh ở đâu đó để phóng tác?"

Câu hỏi đó làm người ta có thể nghĩ tôi không tin tưởng hoàn toàn vào các bạn tôi, nhưng tôi phải hỏi, khi có người viết thư thắc mắc với tôi là một trong những Biên tập viên, vì câu chuyện của hai người tuy khác nhau nhưng có cùng một nội dung chính. Người bạn thân X của tôi đã gởi thư riêng cho tôi xem trước, câu chuyện rất cảm động, và chính tôi đã khuyến khích bạn tôi đăng lên cho mọi người cùng thưởng thức.

Vài ngày sau người bạn mới Y của tôi cũng đăng một câu chuyện có nội dung tương tự thôi chứ không phải y chang do một biên tập viên khác đăng ra, chứ không phải tôi. Nếu là tôi duyệt có lẽ đã không xảy ra để có người thắc mắc và tôi phải đặt câu hỏi tế nhị tới cả hai người bạn cũ cũng như mới.

Bạn thân X nói anh cảm hứng từ một người cháu gái đã đặt câu hỏi và muốn mua thời gian làm anh mất cả năm trời suy nghĩ và viết, vì xưa nay anh chỉ làm thơ chứ không viết truyện bao giờ. Anh là một người rất cẩn trọng trong lời nói và cách viết, có khi anh cho tôi đọc bài thơ của anh cả tháng trời trước khi anh đăng ra. Tôi hoàn toàn tin anh, không hề nghi ngờ điều gì. Có thể là cô bé gái đã đọc được ở đâu đấy đem về thực nghiệm với cha mẹ, cô chú, cậu dì... Có thể là một chuyện ngẫu nhiên như ngàn chuyện vẫn xảy ra hằng ngày.

Ban mới Y giải thích chị đã đọc ở đâu đó một vài năm trước đây nên chị không nhớ rõ xuất xứ nên không đề vào. Tôi nói chị làm ơn ghi chú là chị đã dựa vào đâu để tránh sự hiểu lầm. Chị đã ghi chú là phóng tác và viết lại, nhưng không nhớ tài liệu. Chúng ta là những người viết văn, làm thơ cũng không chấp nhất được những điểm trùng hợp ngẫu nhiên, hay viết lại những tư tưởng nào đó mà chính bản thân mình đã thu lượm ở đâu. Tôi làm biên tập viên ít lâu nay, đọc thơ, đọc văn cũng nhiều, nhiều khi thấy nguyên cả câu thơ lấy từ đâu đấy lồng vào thơ của mình, tôi cũng nhắm mắt làm ngơ, trừ khi những câu ấy quá nổi tiếng, hay trùng hợp hai câu liền nhau thì báo tác giả để tác giả chú thích vào kẻo đụng vào vấn đề "đạo văn, đạo thơ" là một điều tối kỵ trong đời làm văn nghệ của nhà văn, nhà thơ. Tôi cũng tin chị Y đã không cả gan làm chuyện tày trời đạo văn của anh bạn thân X của tôi.

Câu chuyện chỉ có vậy, nhưng có lẽ một vài người cho rằng tôi quá nhẹ tay với chị Y, hay tôi chính là chị Y đã lợi dụng sự tin tưởng của anh bạn thân X cho tôi coi trước để chia sớt danh tiếng với anh X. Phiền phức thật đấy, tôi không ước ao cho bạn X tôi nổi tiếng thì thôi, chứ tại sao tôi phải làm giảm bớt sự tin tưởng của mọi người đối với anh ấy. Cả tháng trời, tôi lần mò vào các tiệm sách lớn Barnes & Noble, Borders để tìm câu truyện này mà không ra. Cái sai của tôi là giả thuyết câu chuyện có tính cách khuyến khích tinh thần inspirational giống như các mẫu chuyện trong lọai sách Chicken Soups For the Souls... Tôi cũng tìm ở các web với những chữ quan trọng may ra có thể tìm ra bản gốc tiếng Anh mà chị Y đã đề cập tuy không có đầu đề: Buying time, can I pay you for an hour... Tôi được đưa tới những mục mua sách, mua thời gian chia sẻ nhà chung với những người khác... Nản lòng và bị nhức óc vì chuyện phao vu tôi và chị Y là một người, tôi đành cầu cứu các bạn online khi các bạn hỏi tại sao tôi viết bài thơ Mặt Trái Net Ảo. Cũng chẳng ai giúp tôi tìm ra câu chuyện đó, chỉ nói đó là chuyện ngụ ngôn thôi, hay vỗ vai, "Kệ đi, thế giới ảo ấy mà, để ý làm gì!"

Thế giới ảo thì chẳng nói làm gì, đằng này liên quan tới danh dự và tình bạn một số người, nên tôi thấy khó chịu lắm. Tôi hay viết về vấn đề đạo văn, đạo thơ để nhắc khéo mọi người, chẳng lẽ tôi lại đi cuỗm câu truyện của bạn thân tôi để viết dưới một bút hiệu mới làm giảm giá trị câu truyện hay của bạn tôi? Chẳng lẽ tôi cứ để một số bạn bè rỉ rả chuyện chị Y đạo văn của anh X bạn thân của tôi? Dù gì tôi cũng phải cố gắng làm sáng tỏ vấn đề.

Chiều nay, trời lạnh ngắt, lạnh cóng bàn tay, lạnh đông nước đá, tôi chẳng dám đi lòng vòng như những cuối tuần khác vào web dogpile tìm lại thử. Tôi đánh câu này để tìm: Can I buy an hour of your time, Dad? Chao ơi mừng quá! Eureka, tôi đã tìm ra! Câu chuyện mở ngay trước mắt! Anh X đang online, tôi gởi ngay cho anh với tiêu đề Finally, bro! ( Cuối cùng, người anh em yêu mến!). Anh cảm động viết lại sao khi đã đọc xong I wish I had seen this story before I wrote mine! Good job, brother! Mình ước chi là mình đã đọc được truyện này trước khi mình viết chuyện của mình! Tốt lắm, huynh! Tôi viết lại, It doesn't change anything! (không thay đổi gì hết) Tôi luôn luôn kính mến bạn tôi, câu truyện vẫn là câu truyện, bạn thân tôi đã không đạo văn, nhưng người bạn mới đã không nói dối là đã đọc truyện đó ở đâu rồi. Pax, peace, paix, hòa bình! Peace to the men of good will, Bình an dưới thế cho người thiện tâm!

Đây là câu chuyện bằng tiếng Anh lấy từ :

http://www.cyberparent.com/men/howmuch.htm

Can I Buy an Hour of Your Time?

Author Unknown


Pete came home from work last Monday, glad to be home, but as tired as usual. Just wanting to rest and read the paper for a minute or two before tackling the homefront and listening to the kids chatter.
Just as he opened the door, his seven-year-old son, Mark, a serious first child, came up to him and asked, "Dad, how much do you make an hour?"

Pete snapped, "Mark, leave me alone with that kind of stuff, now. I'm tired. Go play and we'll talk about this later."

Mark persisted, "Dad, just tell me, how much do you make an hour?"

Pete got his "out-or-patience tone" going and said, "Why do you need to know that? Just go play and let me rest and read the paper, Mark. You know I'm always tired when I get home from work."

Mark kept going, "Please, dad, just tell me how much you make an hour."

Pete snapped again, "Twenty dollars. Now can I read the paper?"

Mark lit up and asked, "Can I borrow ten dollars from you?"

Pete thundered, "Of course not. Now leave me alone for a while, son."

After he read part of the paper and felt more rested and relaxed, Pete started feeling guilty. He found Mark in the backyard, just sitting on the swing and looking pensive. Pete sat in the other swing and said, "Sorry I snapped at you, son. Here is the ten dollars you wanted."

Mark lit up again. He reached in his pocket and pulled out a very crumbled ten dollar bill, then said, "Now I have enough money. Dad, could I buy an hour of your time?"


Tôi xin tạm phóng dịch cho các anh chị em không đọc được tiếng Anh


Con Có Thể Mua Một Giờ Thời Gian Của Bố Không?

Tác giả Vô danh

Pete về nhà sau khi làm việc thứ Hai vừa rồi, vui vì đã về tới nhà, nhưng cũng mệt mỏi như thường lệ. Chàng chỉ muốn nghỉ ngơi và đọc báo một hay hai phút trước khi xăn tay làm việc trước nhà và nghe tụi nhỏ chuyện trò.


Khi chàng vừa mở cửa, đứa con trai 7 tuổi Mark, đứa con đầu lúc nào cũng nghiêm túc, đến bên chàng và hỏi, "Bố ơi, Bố làm bao nhiêu tiền một giờ?"

Pete xẵng giọng, "Mark con, để Bố yên về chuyện đó bây giờ được không. Bố mệt mỏi. Đi chơi và Bố con mình nói chuyện đó sau nha."

Mark kiên trì hỏi, "Bố ơi, Bố chỉ cần nói cho con nghe Bố làm bao nhiêu tiền một giờ?"

Pete mất cả kiên nhẫn nói, "Tại sao con cần biết chuyện đó? Đi chơi đi nào và để Bố nghỉ và đọc báo, Mark con. Con biết là Bố luôn luôn mệt mỏi khi đi làm về đến nhà."

Mark cứ tiếp tục hỏi, "Bố ơi, làm ơn nói cho con Bố làm bao nhiêu một giờ."


Pete lại xẵng giọng, "Hai mươi Mỹ kim. Bây giờ Bố đọc báo được chưa?"

Mark mặt tươi rạng ra lại hỏi, "Bố cho con mượn mười Mỹ kim được không?"

Pete gầm lên, "Dĩ nhiên là không. Bây giờ để Bố yên một chút, con à."

Sau khi chàng đọc một phần tờ báo và cảm thấy thư thả thỏai mái, Pete cảm thấy có lỗi. Chàng tti`m ra Mark ở sân sau nhà, đang ngồi trên chiếc xích đu và có vẻ suy tư. Pete đến ngồi trên chiếc xích đu khác và nói, "Bố xin lỗi đã xẵng giọng với con, con yêu. Đây là mười đồng con muốn nè."

Mark lại rạng rỡ ra. Nói móc túi lấy ra một tờ mười đồng nhàu cuộn, đoạn nói, "Bây giờ con đã đủ tiền. Bố ơi, con có thể mua một giờ thời gian của Bố không? "

Câu chuyện chấm dứt ở đây, nhưng dư âm còn vọng mãi. Những người cha, những người mẹ thời nay thường rất bận bịu với công ăn việc làm, đôi lúc cũng nên xem lại mục đích đời sống mình là gì, con cái hay tiền bạc quan trọng để quân bình cuộc sống mình, nhất là dịp lễ Giáng sinh sắp tới. Tôi đọc báo thấy có dịp máy Play Station 3 ra, có bà mẹ tới trường đưa con về từ chiều thứ năm thả con xuống chỗ đậu xe tiệm Best Buy để chờ mua chiếc máy chơi điện tử PS 3 giá 600 Mỹ Kim vào sáng thứ Sáu, có các sinh viên đại học nghỉ học từ thứ Ba để chờ mua chiếc máy đó vì số lượng hạn chế để sau khi mua được bán ra liền tại chỗ với giá gấp ba, gấp bốn. Có những cha mẹ chạy hết tiệm này tới tiệm kia để mua quà cho con cái, không chừng đám nhỏ chỉ cần chút thời giờ để tâm sự hay quấy phiền họ một tí thôi.



Nguyên Đỗ
<bài viết được chỉnh sửa lúc 09.12.2006 12:48:30 bởi Nguyên Đỗ >
#1
    Chuyển nhanh đến:

    Thống kê hiện tại

    Hiện đang có 0 thành viên và 2 bạn đọc.
    Kiểu:
    2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9