Thơ sưu tầm
Tình yêu kỳ diệu Cuộc đời ta vẫn muôn ngàn trắc trở
Vậy mà tại sao em lại yêu anh
Chịu nhiều vất vả lỡ cả tuổi xanh
Có đâu những chiều công viên hò hẹn
Em đến bên ta, người không toàn vẹn
Chỉ thấy cuộc đời là một màu đen
Vẫn chưa một lần biết mặt người quen
Và sắc màu chỉ là điều tưởng tượng
Vậy mà em vẫn một lòng tin tưởng
Đã trao cho anh cả cuộc đời em
Nhưng anh lo kẻ không biết ngày đêm
Sẽ chăm sóc em làm sao trọn vẹn
Nhưng trả lời anh, cái choàng vai bẽn lẽn
Cùng lời thì thầm: anh biết sao không?
Em yêu anh vì lòng anh chân thật
Sống vị tha, có trách nhiệm với đời
Được bên anh, hạnh phúc làm sao vơi
Bởi tim anh luôn tràn đầy nhiệt huyết
Luôn mỏi mong được đóng góp chút ít
Cùng dựng xây cho cuộc sống tươi hồng
Và giờ đây , hơn hai chục năm ròng
Họ vẫn yêu nhau như thời hò hẹn
Và tình yêu họ vẫn là toàn vẹn
Dù có một người chỉ thấy bóng đêm...
TXV
Nói với em
Em có biết trong quãng đời phiêu bạt
Được quen em là hạnh phúc tuyệt vời
Những tháng ngày kỹ niệm không vơi
Và dĩ vãng là khung trời hạnh phúc
Cho đến một ngày anh chợt tỉnh giấc
Chợt nhận ra mơ không thật bao giờ
Thuyền tình đôi ta chẳng đến được bờ
Và người chèo lái lênh đênh vô định
Em rời xa anh chắc là duyên mệnh
Hay vì em thích khám phá chân trời
Thoã lòng ngao du phiêu lãng cuộc đời
Được xa cõi đời mà em buồn chán
Nhưng em hỡi, dẫu qua bao ngày tháng
Hình ảnh của em vẫn không phai mờ
Và có khi nào em thấy bơ vơ
Hãy tìm về anh, khung trời vẫn mở... TXV
Nhỏ hàng xóm
Tôi muốn làm thơ tình
Sưu tập viết linh tinh
Rồi bẻ tay nặn óc
Sao thơ chẳng có tình
Tôi tìm nơi cảnh đẹp
Vẽ một mối tình xinh
Nhưng tình chứ làm thinh
Như chai lỳ sỏi đá
Tôi hóa thành chiếc lá
Bay đến cạnh bên em
Nhưng người đẹp buông rèm
Cho tôi hoài đứng đợi
Tôi viết hoài mòn mỏi
Sao thơ chẳng ra thơ
Nhỏ hàng xóm vẫn chờ
Ra bến sông ngắm cảnh.
Người ta đâu có rảnh
Mà dẫn nhỏ đi chơi
Ai mà lại thảnh thơi
Ra bến sông với nhỏ !
Con nhỏ kia vẫn đó
Quấn quít mãi không đi
« Ê nhỏ kia muốn gì ?
Ði cho anh làm việc »
Tôi làm thơ mãi miết
Bỏ quên nhỏ ngốc rồi
Con nhỏ thiệt lôi thôi
Sao cứ theo tôi mãi
Bến sông kia ngắm mãi
Từ cái thuở năm nào
Từ ghềnh đá, phi lao
Trong bàn tay tôi hết.
Nhỏ kia thiệt là mệt
Cứ ủ rũ bên tôi
Người ta đã nói rồi
«Nhỏ rầy rà dễ ghét»
Rồi đông qua giá rét
Rồi xuân đến ấm lên
Tôi vẫn cứ viết thêm
Những vần thơ chai đá!
Thời gian trôi nhanh quá
Thấm thoắt mấy lá rơi
Nhìn quanh bỗng chơi vơi
Nhỏ ngốc đâu rồi hả???
Nhà bên sao rộn rã
Sao kẻ tới người lui
Không khí thiệt đông vui
Tôi kiếm tìm bóng nhỏ
Nhỏ không còn là nhỏ
Nhỏ sắp phải lấy chồng
Hỏi rằng có thật không ?
Sao tôi nghe trống rỗng
Con tim nghe bay bỗng
Sao nhỏ lại đi xa
Sao nhỏ muốn xa nhà
Hay giận tôi rồi hả?
Tôi chạy, tôi hối hả
Ðánh mình đặng tỉnh mơ
Sao nhỏ nói đợi thơ
Chờ viết xong để đọc???
Nhỏ nhìn tôi rồi khóc
“ Em chỉ muốn bài thơ
Anh làm đi em chờ
Làm quà cho ngày cưới ”
Sao gió buồn tức tưởi
Sao mây khóc não lòng
Thơ tự trong đáy l òng
Và xung quanh tôi đó
Một câu trong làn gió
Một câu nữa trong mây
Một từ trong ngọn cây
Một ý trong sương sớm.
Nắng mai vừa mới chớm
Ðến ánh s áng tàn trôi
Tôi viết mãi không thôi
Thơ dâng trào không dứt.
Những vần thơ thao thức
Những trăn trở trong mơ
Bao kỹ niệm ấu thơ
Như suối nguồi tuôn chảy.
Tôi viết câu thừa thãi
Tôi sắp ý dư thừa
Thơ-lệ thấm như mưa
Chả thiết vần-bằng trắc!
Tắm gội tôi bỏ mặc
Tóc râu cạo cũng thừa
Cơm nước rồi hay chưa?
Tôi chả màng, chả nghĩ
Cõi lòng sao âm ỷ
Thơ trao nhỏ ngày vui
Sao đau mãi chưa nguôi
Tôi vẫn hoài viết mãi.
Thời gian nào trôi mãi
Nhưng hình bóng chẳng quên
Tôi vẫn thầm gọi tên
Và ôm em trong mộng
Tôi đắm trong bể rộng
Cùng với những vần thơ
Và bóng nhỏ trong mơ
Vẫn trở về êm ả!
cattran
Lối nhỏ vắng em
Ngày em đi, tóc em còn thắt bím
Tuổi mười lăm em cắp sách tới trường
Còn bé lắm, chưa biết gì vấn vương
Chiều tan trường ta về chung lối nhỏ
Nhớ ngày ấy ta hay chờ trước ngõ
Để đợi em cùng chung bước đến trường
Qua ngõ nhỏ, giàn hoa giấy dễ thương
Ta khen đẹp nhưng em nào có chịu
Trước nhà em tigon đẹp hơn nhiều
Sắc hoa hồng, màu sắc thật đáng yêu
Ta chỉ biết giàn hoa thêm xinh đẹp
Tại vì có em hình dáng yêu kiều
Rồi hè về ta vắng những buổi chiều
Không đợi chờ em buồn biết bao nhiêu
Ta nhớ em hay nhớ giàn hoa ấy
Một sắc hồng, hình dáng tựa tim yêu
Từ dạo đó ta mới biết một điều
Hình như cõi lòng ta đang chớm yêu
Bao nhiêu nhớ nhung về trong đêm vắng
Dệt mộng mơ với cô bé yêu kiều
Rồi em tìm ta trong một buổi chiều
Sao mắt em sầu như lệ sắp rơi
Em muốn chào ta để đến một nơi
Mà từ đó không còn gặp nhau nữa
Bài thơ yêu ta mới làm phân nửa
Chẳng kịp gửi em để tỏ nỗi lòng
Giờ em đi xa ta chỉ trông mong
Tìm thấy dáng em bên giàn hoa ấy
Hoa thì còn đây nhưng sao ta thấy
Hình dáng tim yêu nay vỡ vụn rồi
Tự đáy lòng chỉ còn nỗi đơn côi
Còn đâu những chiều cùng em lối nhỏ. TXV
Cát vô tình Em ném cát vào lòng biển vắng
Cát lòng em lấp lánh những vần thơ
Và biển vắng như tình anh thầm lặng
Suốt đời yêu mà chẳng thốt nên lời
Cát vô tình, cát chẳng hiểu cát ơi
Lòng biển đó ngàn sao trời quẫy
Cát có hiểu là mắt lòng biển vậy
Câm lặng nhìn, thương cát đấy, cát ơi !
Cát vô tình, cát chỉ muốn đùa thôi
Để biển nhớ đến bạc lòng con sóng
Để biển khóc đến mặn lòng biển rộng
Trọn đời yêu thầm cát, cát ơi !
Em chỉ đùa mà chẳng chịu chung đôi
Để biển mặn và lòng anh cay đắng
Em chỉ biết ném vào lòng biển lặng
Cát vô tình để đau cả riêng anh Đình V An
Dặn Dò Đừng ăn kem khi trời lạnh em nhé Đừng thức khuya để đọc truyện làm gì Cũng đừng vì...nhớ anh mà nghĩ suy Ảnh hưởng nhiều đến việc học mùa thi Những cuối tuần đừng đến chỗ thường đi Cũng đừng ghé cửa hàng hay hiệu sách Những nơi mà ái tình thường thử thách Dễ làm quen, bắt chuyện lúc vắng anh! Để thời gian xa cách sẽ qua nhanh Em hãy đọc tin nhắn anh mỗi tối Giấc ngủ ngon sẵn sàng anh đánh đổi Để chập chờn mơ thấy nụ cười em Muốn cầm tay lâu nữa nói nhiều thêm Chợt nhìn thấy mắt em là sương mỏng Có cái gì rơi nhè nhẹ trong lòng Ngoéo tay rồi, giữ chặt giữa thinh không... NHN
Gia vị khi yêu Nếu tình yêu không thêm vào gia vị Sẽ nhạt nhoà như là chẳng hề yêu Cần môi hôn cho tình ngọt thêm nhiều Dùng vào lúc hai tâm hồn hoà điệu Cũng có khi ái tình sao khó hiểu Lại cần thêm vị mặn nước mắt rơi Cả đắng cay của những lúc lỡ lời Và một chút bùi ngùi lời xin lỗi Nếu có thể hãy cho thêm mong đợi Sẽ nồng hơn dù xa cách đôi nơi Những lá thư chắp cánh nói thay lời Như bằng chứng muôn đời cho tình ý! Món quà xinh sẽ ướp thêm hương vị Sau cách xa tim bỗng hoá gần hơn Nếu lỡ tình nguội lạnh bởi dỗi hờn Thì ủ ấm bằng vòng tay trìu mến Để tình yêu mới như là vừa đến Không nên dùng dù một chút tự cao Chẳng cho thêm ích kỷ một muỗng nào Sợ làm hỏng vị tình yêu huyền ảo! NHN
Cửa hàng định mệnh Cuối đường này có một siêu thị nhỏ Dẫu vô tình cũng xin chớ ghé qua Bởi nơi đây bán những điều kỳ lạ Chỉ dành cho những cuộc sống xa hoa Tại gian hàng trung tâm luôn khuyến mãi Mua niềm vui thì tặng với nỗi buồn Mua danh vọng lại kèm theo thất bại Còn hạnh phúc sẽ bán với không may Chỉ tiếc rằng người mua chẳng hề hay Hàng khuyến mãi sẽ gửi về sau đó Bao con người không màng chi đắt đỏ Mua thật nhiều ảo tưởng, chẳng âu lo Nếu một lần vô tình qua đường đó Hãy dừng chân cạnh siêu thị đông vui Thấy cửa hàng cũ kỹ rất vắng người Chỉ bày bán một mặt hàng gian khổ Người chủ tiệm chịu kinh doanh thua lỗ Lấy hàng mà chẳng phải mất tiền đâu Nếu kiên trì sử dụng chẳng bao lâu Niềm hạnh phúc tặng kèm liền gửi đến. NHN
Anh Về Khi Mai Nở Xuân lại đến người mừng nhau chúc tụng
Tôi lại về thờ phụng cúng tổ tiên
Xa quê hương niềm thương nhớ vô biên
Ray rức mãi triền miên theo năm tháng
Tôi về lại sau nhiều năm phiêu lãng
Nơi xứ người ôi ngao ngán làm sao
Thèm được nghe tiếng mẹ hát ngọt ngào
Lời dạy bảo không thể nào quên được
Tôi sẽ trồng hoa mai vàng ngõ trước
Hoa anh đào, hoa thược dược cửa sau
Tường vôi trắng giờ rêu phủ phai màu
Tôi sẽ sơn với màu xanh hy vọng
Mẹ hiền tôi sẽ không còn trông ngóng
Giọt lệ sầu thôi vướng đọng bờ mi
Tôi xóa tan bao cay đắng sầu bi
Cho mẹ thấy những gì Xuân mang tới
Bầy em thơ tung tăng trong áo mới
Dáng hồn nhiên mừng khoe với xóm làng
Kể từ đây cứ mỗi độ Xuân sang
Anh về lại khi mai vàng nở rộ gió bụi
Lúc Buồn Đừng Nói Yêu Anh Lúc buồn xin đừng nói yêu anh Đừng làm lầm tưởng rất chân thành Làm trái tim kia đang vui lắm Bỗng rơi xuống vực vỡ tan tành Nếu giận cũng đừng nói ghét anh Lỡ ra có lúc muốn làm lành Nhìn nhau e ngại câu chuyện cũ Nửa muốn làm lơ, nửa chẳng đành, Lúc nào không khoẻ hãy gọi anh Dẫu chẳng biết sao để chữa lành Nhưng sẽ bên em khi mưa nắng Nâng giấc cho em suốt năm canh Lúc nào thất vọng cũng tìm anh Sẽ lắng nghe em kể ngọn ngành Dù rằng câu chuyện kia có thể Làm đau thương biết mấy lòng anh Lúc nào cũng được hãy tìm anh Dẫu có bao xa chẳng ngại ngần Nhưng chỉ mong em đừng như vậy Lúc buồn xin đừng nói yêu anh!
Người ở lại Người đi rồi .... mình tôi ở lại
Dựa đỉnh sầu tiếc nhớ khôn nguôi
Chiều vẫn vàng, mây trắng ngập ngừng trôi
Nghe rã mục chút bọt bèo hạnh phúc
Người đi rồi ..... nỗi buồn thôi thúc
Ôm chặt tôi tê điếng, rã rời
Thế là thôi hạnh phúc cả một đời
Ai rao bán cho người mua mặc cả
Người đi rồi .... vần thơ khắc khoải
Mắt lệ mờ thao thức canh thâu
Cất giọng ngâm, hời hợt khối tình sầu
Cho dĩ vãng hòa tan thành câm nín
Người đi rồi .... có còn lưu luyến
Như lá thu sót lại trên cành
Dù biết rằng cuống lá rất mong manh
Như tâm sự của tôi - người ở lại!
Yên Sơn
Thời gian rơi từng giọt
Từng giọt trong cuộc đời
Nhớ thương rơi từng giọt
Từng giọt trong tim coi.
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 2 bạn đọc.
Kiểu: