VÔ HƯƠNG TỰ ( truyện ngắn nguyetthao)
nguyệt thảo 08.01.2007 00:10:40 (permalink)
VÔ  HƯƠNG  TỰ
 
 
Tháng giêng  phật  rủ thăm chùa
hẹn  nhau ở núi  tịch thừa ngộ nhau
chợt đâu giang vĩ giang đầu
trên cây giác hạnh dưới cầu chúng sinh
*
giữa giòng hoan lạc bòng bềnh
con thuyền tam bảo tròng trành ngược xuôi
bến bờ luân kiếp loạn hồi
áo chùng ni khép lại trời ý yên
*
bỏ ta lạc giữa cổng thiền
em trôi vào suối lâm tuyền thỏa thuê
nhành lan dưới cội bồ đề
ngàn năm đợi đủ nhau  về mới thơm


(thơ nhã thảo )
 
 
 
một
 
 
 
 
Nhà  tôi  ở xóm  đạo nhỏ  dưới  chân đèo  .
Vô  Hương  Tự   ở  lưng chưng  núi  .  Đi  về  cũng  ba  bốn  cây  số  đường  chim  bay  .   Từ nhỏ  lớn  đến  giờ  tôi  chẳng  mặn  mòi  chuyện  chùa  chiền  lắm , chỉ   mang  máng  hồi  cấp một  có đôi ba  lần  trốn  học  lên  chùa  chơi , toàn  cảnh còn  nhớ  lại nơi cúng  bái  thờ  lạy  là    căn    chính  điện  tường  xây  mai  ngói  với     dãy  ba  gian nhà  ăn  ngủ phía  sau bằng  lá  nứa tre .Tất  cả  lồ lộ  ra  một  vẻ  hoang  tàn  cũ  nát. . .
Chùa  chẳng  có   cổng  cũng  chẳng  có  bảng  tên  chùa  nhưng  dân  xóm  tôi gọi  là Vô  Hương  Tự  .  Đơn  giản  và  cũng đặc  biệt  một  lẽ  :  trên  chùa  có  rất  nhiều  hoa  .  màu  sắc  hoa  thì    lông  lẫy    đẹp   nhưng  tất   cả  các  loại  hoa , từ  hoa  rừng  hoa  dại  đến  hoa  do  người  ươm giống  gieo  trồng  đều  không  hương  không    mùi  .  Chuyện  này   dân  xóm  đạo chúng  tôi ai  cũng  biết  . Đã   từng  có người    thử - và  nhà  chùa  cũng  chẳng  ngăn  cản  - mua  nguyên   cả hai ba  gốc  hoa lên  chùa  trồng  .  Hoa  sống  tươi tốt màu   sắc  lộng  lẫy  nhưng  nhất  định  không  toát   ra  một  chút  tí  ti  mùi  vị  gì  .
Đúng   là  Vô  Hương  tự
Rồi  tôi  đi  thành  phố  học  .
Nghỉ  hè  về  , chưa  đày  năm  thôi  mà  cả  cái  xóm  đạo  quê  tôi thay da  đổi  thịt  .  Tất cả  là  nhờ  Vô  Hương  tự !
Mẹ  tôi  bảo  chùa  nổi  tiếng  vì  linh  nghiệm   .
Ngày  nào  cũng  có  người   hành  hương  ghé  chùa   .  Riêng  mùng  một và  rằm  thì  khỏi  nói  .
Người  ta  đến  chùa    thờ  cúng  khấn  bái  với chỉ  vẻn  vẹn  một  mục  đích  : hỏi  xin  về  chuyện  vợ  chồng  .
Chị  tôi  , (   sau  khi  nửa  đùa nửa  thật   hỏi    đã kiếm  được  anh chàng  nào  có  hậu khổ  thành  phố  chưa  thì  đưa  về  đây  chị  ấy  sẽ  dắt  lên  chùa  xem  quẻ  .  Kết  quả  chắc   chắn    99/99%  chuẩn  xác   với đáp  số  cụ  thể chỉ  hoặc  là  được  hoặc  là  không  được  lấy  nhau  thôi ) đã   kể cho  nghe cách    xin  quẻ  ở  Vô  Hương   tự  hoàn  toàn  khác hẳn  tất  cả  những  hình  thức  bói  toán  xin  xăm  mà  tôi  đã  biết  hoặc  nghe  nói  lại  .   Những  đôi  tình  nhân  nào   thực  lòng  yêu   nhau  muốn  kết  hôn  ăn  ở  lâu  dài  hạnh  phúc với  nhau  thì   cứ  lên  chùa  . Chỉ  một điều  kiên là  phải  có  lòng  thành  và  niềm  tin . .   Người  nữ  bắt  buộc  phải  sức  một  mùi nước  hoa  thật  nồng  nàn / nhớ  là  chỉ  cần   mùi  hương  thật nồng  nàn  thôi  / còn  loại  nào  hiệu nào  không  quan trọng  .  Cả  hai  người sau  khi  hành  lễ  ở   bàn  thờ chính  điện   sẽ  phải  trở  ngược lại  cái   ranh  giới  cổng  chùa  đựơc  mặc  định  ở  chỗ  eo  thắt  lại  hẹp  nhất   trên  cái lối  dẫn  vào  chùa   . Ngang  vạch  đó ,  bên  trái  là  một  cội  bồ  đề  sum  xuê  nhánh  lá  .  Từ  trong  bụng  cây bồ  đề  ký  sinh  ra  một  gốc  Lan   thường là  rất  xanh  tốt   . .  Đối  diện  cây  bồ  đề   có một  ngôi  mộ  nhỏ  nằm  dưới  một  tảng  đá nhỏ  .  Đằng  trước ngôi  đá  mộ -  thay  tấm  bia  -   là  một  miễu  thờ  nhỏ     bên  cạnh   có  một  chum  (  vại  )  nước   trong  veo  mát  lạnh    dành  cho  khách hành  hương  hoăc  những  người  đi  rừng  giã  khát  .  Đôi  tình  nhân  ,  mỗi người   sẽ  đốt  ba  cây  nhang  lấy  lửa  từ  ngọn  đèn   dầu  đỏ  trong  cái  miễu  .  một  nhang  gửi lai  miễu  .  một  nhang  cắm  ở cội  bồ  đề   .  Tiếp  theo  ,  mỗi  người  cầm  một  nhang   nắm  tay  nhau  và  thong  thả.  đi  vào chính  điên  .  Sau khi  cây  nhang  cuối cùng   đựoc  cắm  lại ở  bàn  thờ  chính  điện  cả  hai  bước  ra  ngoài  và  đây chính  là  lúc  Vô Hương  tự  cho  câu  trả  lời   :  Đôi  tình  nhân  này  có  ăn  ở  lâu  dài  được  với  nhau  hay  không  .  ĐƯỢC  là  khi  trên  thân thể   người nữ  không  còn  một  chút  tí  ti  nào  mùi  nứoc  hoa  ( vô  hương  )  Còn  ngược  lại  tuyệt  đối  đừng  bao  giờ     nghĩ  đến  chuyện  cưới  xin  ăn  ở  . 
 
Kỳ nghỉ  hè  ấy  tôi đã  chứng  kiến  khoảng  vài  trăm cặp  tình  nhân  từ  chùa  trở  về  ngang  qua  nhà  mình  và  cứ  tiếc  hùi  hụi  là  không  có  được  cái  camera  để  lưu  chụp   lại  hàng  trăm  những  khuôn  mặt  với những  trạng  thái  hỷ  nộ  ái ố  ưu   . .
 
Nghe  bà  chị  kể  chuyện  ,  tôi  chẳng  bày  tỏ   cò  kiến  gì   trong  lòng  chỉ  có  mổi  một  suy  nghĩ  :  dị đoan  .  Hình như hiểu ý .  Chị dẫn  đủ  lý  chứng   .  Và  rõ ràng   đó  là  những chứng  lý rất thuýet  phục  :
-  Mới năm  ngoái   đây thôi chùa  còn  xơ xác  thế mà  bây giờ . . . em  thấy  nè     nhà  chùa  không kinh doanh  buôn bán gì  hết ,  không  thu     bất  kỳ  một  đồng nào  của  ai hết , củng  không  kêu  gọi  quyên góp  .  tất  cả  hoàn toàn   là  do  những  cặp vơ  chồng   . .  những  người   đến  xin  quẻ    trở  lại  ta.  lễ  thôi   . .
Rồi  bất  chợt nhớ  ra  một  chứng  nhân  cụ  thể  nhất   chị  kéo  tôi  tới  một  cái  tháp  chuông  :
-  Đây   !  em    nhớ  chị  Thuân   con  bác  T   chứ  .  Cái  chuông  này là  của  chị  ấy  cúng  chùa  đấy  .
Chị  Thuận là  chị  họ  con  của  bác  ruột  tôi  đã hơn  ba  chục  tuổi  .  Một hai  năm  nay  chị  làm  ăn  phất  lên  có tiếng  .  Nghe  nói cũng  nhờ  một  đối  tác -  sau  là  phụ  tá  thân cận   và  cuối cùng  trở  thành  vị  hôn  phu  của  chị  .  Hai người  đã  chọn  được  tháng  tốt ngày  lành   và  đánh  tiếng  rùm  beng về  cái  đám  cưới  sẽ  tương đối  hoành  tráng  mai này   .  Đùng  cái  .    Nhân  chuyến  du  lịch  nho  nhỏ , chợt  nghĩ  đến  ruột  rà máu  mủ một  hai  chị  đòi  người  yêu  trên  đường  về  phải  ghé  vào  thăm    bà  thím  với  mấy  đứa  em  họ  cơ  hàn  -  thật  ra  chủ  yếu  là  khoe   ông  chồng  tương  lai  bảnh  bao  của  mình  -  Thế  là nảy  sinh  ra  cái  vụ  lên  chùa xin xăm  . 
Lần  thứ  nhất   anh   đổ  thừa  là  do  tai chị  sài  nước  hoa  Chane  chính  hiệu  Phăngxe   nên  thần  thánh   gốc  Việt  không  đủ  sức  làm cho  bay  hết mùi  .
Quýêt  định  ngủ  lại  ngay  tai  nhà  tôi  một đêm  .
Sáng  hôm sau   ,   anh chị ra   lùng  khắp  chơ  huyện  kiếm  một  loại nước hoa  nội  địa và phải   rất  nhẹ mùi  .
Hỡi  ơi   dù  đã  đốt  đến  cả  gần  nửa  bó  nhang  trầm  thượng  hạng   cũng như  dấm  dúi   nhét   thêm  cái phong  bì   nho  nhỏ  nữa  dưới  đáy  chén  nhang   nhưng  cái  mùi  nước hoa  tuy  rất thoang  thoảng  nhẹ  mà   chị phải nhăn  nhó  chịu  đựng    cũng  nhất  định  không  chịu lìa  bỏ  cái  thân  thề  nõn  nường  nồng  cháy  ấy  .
Chắng  kể  gì  quê  mùa ít  hoc  như  mẹ  tôi , chị  tôi  mà   ngay   đến  cả tôi  đi  nữa  nếu  có được  chứng  kiến cái  tâm  trạng   anh  chị  Thuận    trở  về  nhà   tôi  sau  phán  quyết  của  Vô Hương tự lúc  ấy   thì cũng  chẳng  thể  nào  kể  lể trọn  vẹn  chuẩn  xác  ra  đây  được   . Chị tôi  mô tả lại  thế  này :
-  Thê  lương  lắm  mi  ơi  .  Cả  nhà  như  còn  hơn là  có  đám  tang  nữa  .  Chẳng  một ai  biết nói  và  dám  nói  năng  gì  .
Chị  Thuân  về  thành  phố tốn  mớ  tiền  lớn  tiêu lòn  với  ông  thày  bói vốn  là  phe  nhà  rất  thân cận  với người  yêu   chỉ  để  xin  thày     một  lời khuyên  (cho  cả  hai  người  )  phải  di  dờì  đám  cưới   lại  sau  một  tháng  .
Hai  mươi  bốn   ngày    sau   .  Có  một người  đàn  bà  dắt  ba  đứa  con    từ bắc  vô nam  đi  tìm  bố  đây     Cũng may nếu  chậm  một tuần  nữa  chưa  chắc  Vô  Hương tự đã  có  được  cái  chuông   rỗn rang  ngân  vọng  như  thế
 .
Vài  năm  sau  tôi  dắt   người  lạ   về  với  ý  định  lên chùa   xin  quẻ .  Than  ôi  !  Vô  Hương  tự  không  còn  nữa  .
Người  ta  đang  chuẩn  bị  xây  ở  đó một  ngôi chuà   thật  lớn   .  Mai  sau  sẽ   là  điểm di  tích văn  hoá  cấp  tỉnh  !
 
 
                                                                               *
Hai 
(chuyện  của  một  việt  kiều  )
 
 
Chưa  hết  nửa  cái bản  án  muời  năm  tù   người  ta   đưa  tôi một  cái  đơn  đăng  lính  .
Rồi  cuộc  chiến  cũng  đến  ngày  tàn , từ  Đà  Nẵng  chúng  tôi  rút  chạy  xuống  tàu   chỉ  cầu  mong  về  được  tới  Saigòn  .  Nhưng  đó  là  cái  nơi  mà phải  hơn  hai  chục  năm  sau  tôi  mới  có  dịp trở  lại  .  Đơn  giản   tôi  chẳng  còn bất kỳ  ai  gọi là  thân  thuộc  ở  lại đây nữa cả
Quanh quẩn  nhiều ngày  với mấy  người bạn  đã  về  đây .trước  . Ăn  nhậu  chơi  bời  mãi  hoài  .  Chán  quá    .   Đang tính  trở  về    Mỹ  thì  tình cờ   một ai đó cũng  tình  cờ nói đến  một  địa danh  nào đó có thể  làm  ăn  được  . Thế  là   bất  chợt  trong tôi  nhớ  lại : đó  là  một địa  danh  mà  vài  ba  chục năm  trước  tôi có  lần  mơ hồ  nghe nói   .
 
Chúng  tôi  ghé thẳng  vào văn  phòng uỷ  ban  .  Chủ  tịch  huyện  vốn  là  anh  em  họ  với  một người  trong  nhóm  .  Ông ta nói    về  cái  anh  dũng nhất  trong  chiến  tranh   cũng  bằng  với cái  nghèo  nhất  hiện  nay  của  huyện mình  .  Tôi  hỏi  ông  ta  về  một địa  danh  nổi  tiêng  nhất  huyện . Câu trả  lời  vỏn  vẹn   Vô  Hương tự  .  Hỏi  thêm  nữa về  Vô  Hương  tự  ông  lắc  đầu   rồi như  chợt  nhớ  ra  lại sởi lởi  bảo  để  kêu  anh  lái  xe  lên  nói  hết cho  nghe  .  Bởi  theo  ông  ta  biết , thì  nó nổi  tiếng  bởi  những  tin  đồn  và tin  đồn   thì  lái  xe  là  giới   đồn thổi  và  thành  thao  nhất  .
 
Nghe  qua   anh  tài  xế   nói  chuyện  , tôi  lập  tức   ngỏ  ý   đi tham quan  Vô   Hương  tự .  Cả  nhóm  đồng  ý  và  ông  chủ  tịch  cũng  vui  vẻ  đòi  làm  trưởng  đoàn hướng  dẫn   theo luôn  .
Sau  bữa  cơm  trưa  rôm  rả  rượu  thịt  chúng  tôi  leo  vào  chiếc  xe  công  12  chỗ  ngồi  của  uỹ  ban  huyện  phom  phom  chạy  ngược lên   hướng  cao  .   Dù  là buổi  trưa   nhưng  miền  trung  vào  những ngày  đầu  đông  trời  dịu  mát  . Phong cảnh  thôn  quê  miền  núi   cùng  với  âm  thanh  rù  rù  rù  rù  đằm  điệu  trong  xe  khiến  tôi   ch ìm vào  giấc  ngủ  lúc  nào   không  hay.
Tôi  ngủ  gật  trong  xe !
Lần đầu  tiên  từ chục  năm  nay  trong giấc  ngủ  tôi  nằm  mơ  !
Và   cũng là  lần  đầu tiên   từ  hơn  hai  chục  năm  nay  trong  giấc  mơ   tôi  nói  mớ  .
Tiêng  nói  mớ  quá  lớn    khiến  nguời  tài  xế  phải  thắng  gấp  tắp  xe  vào  lề .  Trên dưới chục  đôi  mắt  đổ  dồn  vào  tôi  kỳ  quặc  ngạc  nhiên  .
-          Xin  lỗi  !  xin  lỗi  !  vô  cùng  xin  lỗi  .   Tôi  vừa  bị  thiếp đi  và  có  một  cơn  ác  mộng  về  thời   . . .chiến  tranh  .
Anh  bạn  ngồi  sát cạnh  thì  thầm  :
-  Anh  thét  lên  đòi   lá  thư   . . . lá thư   .
Tôi nhìn hắn  cười  cầu  cạnh  :  giấc  mơ  mà  .
 
Người  bạn  nói  đúng  .  tôi  chẳng  có  cơn ác  mộng  nào  về  chiến  tranh  cả   .  Chỉ  là  một  giấc  mơ  hai  đứa  trẻ  mồ  côi được  một  gia  đình giàu  có đem  về  nuôi  nấng  làm  người  ăn  kẻ ở  trong  nhà  .  mười  năm  sau  ,   một  buổi  tối   định  mệnh  khi  cã nhà  chũ  đi vắng .  Trong  ngôi  biệt thư  rộng mênh  mông  gã  tuỳ  phái  và  cô  người  ở  chợt nhận ra  rằng  họ  đã   và  sẽ  là  của  nhau    trọn  đời  trọn kiếp  !  
Trao  thân xong   chẳng  biết nói gì với nhau cả  .  Trong  vòng tay của  người  tình  cô  gái  ngước  đôi  mắt  đằm  đẵm  nhìn  lên  bầu  trời  xanh  đen  cao thăm  thẵm  . Đêm  tĩnh mịch  đến vô  cùng  .   Bất  chợt  hai  giọt lệ nóng trong đôi  mắt  rơi xuống  bàn  tay  lạnh .  Gã thanh niên  rùng  mình  hoảng  hốt   :
 -  Em   . . . đừng  khóc  !   em  sao vậy
            Cô  gái  nhoẻn miệng cười  nắm  chặt  bàn tay  gã  :
 -  Không   sao   cả  .  em  chỉ ước  mơ  thôi  !
 -  Ước mơ   thôi   !  em  ước  mơ gì   mà  lại khóc  .
Hạnh phúc  dường  như  vừa  đến đã vụt trôi  đi  . Trăm  đứa  con gái  bây  giờ  thì cũng chỉ  có mỗi một  mơ  ước giống  nhau  thôi  :  lấy  chồng  giàu ,  nhà cửa  .  vòng  vàng  , quần  áo . .  gã  thanh niên  ngồi chết lặng trong nỗi lo lắng  hoang mang .Nhưng  hai  bàn  tay cô  gái  đã  ôm  chặt   khuôn  mặt  đờ  đẫn  dại  khờ  :
 -  Anh  biết  em  mơ ước  gì  hong  !  em chỉ  ước ao có được  một  lọ  nước hoa  .  Lọ  nước hoa  mà  bà  chủ  đang dùng  đấy  .Trời ơi . Bao giờ có được lọ  nước  hoa  ấy  em  sẽ  sức  cho anh   . .  cái mùi  thơm   trời  ơi cái mùi  thơm ấy  em sẽ  đề  cho anh  . .
          Từ  hoang mang  lo  lắng   gã thanh  niên  chuyển  sang  ngạc  nhiên  sững  sờ  :
-          Lọ  nước hoa  ?!  em chỉ  mơ ước mỗi  lọ nước hoa  ấy  thôi  . . .
-          Vâng    cả đời  em  chỉ  mơ ước  được một lần  sức  cái  mùi  nước hoa  ấy  thôi . .
 
Ba  tuần  sau  ,  một  vụ  trộm  cắp  có  tính  chất  nghiêm trọng  bị  bắt  quả  tang  ngay tại phòng riêng  của bà  chũ  .  Những  viên cảnh  sát sau khi lập xong  biên  bản  đã  bõ đi  .  Người  đàn  bà  thễ  hiện ngay  sự  trả  thù  tàn  ác  nhẫn tâm  /  không  phải  vì  việc  lọ nước  hoa  bị  đánh cắp   / mà  vì  cái thái độ theo  bà  là   ăn  cháo  đá  bát của  hai  kẻ  làm  công  khi  dám  bày  tõ  ý  định  xin  nghỉ  việc  để  tự  xây dưng  cuộc  sống  khác  :
 -   Tôi cho  cậu  một  cơ  hộ  cuối cùng  để  chọn  lựa  .  Một  là   sẽ  không có  chuyện gì xảy ra   ở đây  tối  hôm  nay  cả  và  ngày  mai cậu  vẫn  sống bình  thường  như  hồi  nào tới giờ .  cậu  sẽ  bảo với  con  Thảo  là   không có một tình  ỵêu  , một cuộc  sống  bên ngoài  nào khác  cả  vào  lúc  tống   tiễn  nó  ra  khỏi  căn  nhà  này  vĩnh  viễn.  Cậu  vẫn  là  con  cháu   nhà  này và  sau  này   vợ  chồng  tôi  sẽ  lo  chuyên tương lai gia  đình  cho  cậu .  Hai là sự tra khảo và những  năm tháng  tù  đày  .  Chắc   chắn  là  không  ngắn  .
                 Không  cần  chờ  hết  cái thời gian còn  lại   gả thanh  niên vẫn  chọn được  cho  mìh  cái  quyết  định  qua  những suy nghĩ  đơn  giản    :  trứoc sau gì thì cũng là  chia biệt .  mỗi người  một  đường  .  Thà  rằng  cứ  để cho cô  gái  ra  đi  với một niềm tin là  cô ấy đang  mang  theo một tình  yêu chung thuỷ  .  Chắc  chắn  là  cô  ấy  sẽ  đau  khổ  tuyệt  vọng  biết  bao  khi  nghĩ  rằng  mình  đã bị  phản  bội và  mối tình  đầu  chỉ  là chuyện  chót  lưỡi  đầu  môi  .
                 Sáng  hôm  sau   gã  tuỳ  phái   đi   vào  nhà  giam  và  cô  người  ở bước những  bước  chân đầu  tiên   vào cuộc đời .  một  thân  một  minh .  bơ vơ .  với  một  cuộc tình  và một  giọt  máu    và đoạn  cuối  của  giấc  mơ ấy là   khi  chiếc xe  jeep  chở  tên   ăn  cắp  vừa  rồ  máy  lao  đi  thì  bên  kia  đường  một  cô  gái  phóng  vụt  ra  giữa  lộ  .  Trên  tay    cầm  một  cái  phong  thư  .  Rõ  ràng  cô  gái  hiểu  rằng  mình  không  thể  nói  gì  được  và  ước  muốn   duy  nhất   nhất của  cô  là  phải  đưa   được  lá  thư  đến  tay  người  nhân  . 
-          Lá  thư  ! lá thư  của  tôi  các ông làm  ơn  . . .
 
 
                                                                                    *
 
 
Cả  phái  đoàn   và  nhất  là  ông  chủ tịch huyện  tỏ  ra  thất  vọng  chán nản  và  bực  bội  vì  cái  sự  viên  tịch  chẵng đúng  lúc  tí  nào của  nhà  sư  trụ  trì  Vô   Hương tự  .  Thật  ra  ông  ta đã chết  bốn  ngày  rồi  và  hình  như  đêm  hoặc chiều nay  sẽ làm  lễ  hoả táng .Trong lúc  cả  nhóm còn  lúng  túng  thì ông  chủ tịch huyện  lại  thể  hiện  được  cái bản lãnh  láu  cá  vặt  vốn  có  .  Bảo tài  xế  ghé  ngay  vào  cái  xóm  đạo nơi có  khả  năng tập  trung  đông người  ta   nhất  ,  ông  dấu  béng  cái vai  vế  của mình  và  sai  anh  tài  xế  tiếp xúc với  cư  dân  :
-          Các  ông đây  toàn  là  Việt  kiều  ở  Mỹ  .  Họ  có  dự án  đầu  tư  lớn  giúp   địa phương  mình giàu sang   hoá  đấy  .  Chuyên  Vô  Hưong tự  linh  thiêng  nổi tiêng  đến  cả  nước  mỹ  cũng  nghe  nói  nữa  .
Sự  ma mãnh  của  thày  trò  ông  chủ  tịch  níu  kéo  người dân  lại  làm  chúng  tôi cũng  vui  vui  .  Xe  đỗ  ngay  bãi  trống  gần  cái  chợ  nhỏ  khiến   chúng tôi  nhanh chóng  thân  cận   được vối  tất cả  từng  lớp  cư dân     và  câu  chuyện  về  Vô  Hương  tự  có  vẻ  thật  hơn ,  chơn  chất  hơn  và  bớt  đi  nhiều  hơn  tính   chất  đồn  thổi  phóng  đại  .   Duy có  điều  đây  là  xóm  đạo  .  chín  mươi  phần  trăm  không là  phật tử  nên tuy  trong  thâm tâm  vẫn  có  sự thầm  kín  tri ân  những  ích  lợi  từ  Vô  Hương  tự  ban cho  nhưng   giáo  dân  thì  lại  hoàn  toàn  thờ  ơ  về  cái  đám  ma  -  theo  nghi  thức  nhà  Phật  -  đang  diễn  ra lặng  lẽ  mấy  ngày  nay trên  ngôi chùa  .
Nghe  nói  tôi  ngò ý  nhờ  ai đó  dẫn  đi đường   mòn  tắt  lên  chùa  .  Ông  chủ tịch  huyện  chẳng  biết ngay  hay  giả  cũng  làm  bộ  ngộ  ra  một  vấn  đề   bèn  gọi  ngay  viên  tài  xế  nổ  máy xe 
-   Không   leo  đường  mòn  được   .   Tôi  đi  với  ông  .  Dầu  gì  tôi cũng phải  thực  hiên  một  công  vụ có  tính  mặt  trận  ở  đây  thôi  .  Ông  ta   bề  nào  cũng là  một  chức  sắc  tôn  giáo mà  . .
 
Xuống  xe  .  đi  thêm vài  chục  bước  chúng  tôi  đến  cội  bồ  đề  và  do  càng  vô  sâu  là  càng  lên  cao   nên  từ  đây  toàn  cảnh   khuôn  viên   ngôi  chùa  đã  hiên  ra  trước mắt   . 
Và  trước mắt tôi  là  một  cõi  thê  lương  lịm  người   .
 Từ cội  bồ  đề  bất  chợt  tôi  quay  lưng   nhìn  sững  vào  ngôi  miễu  nhỏ  , vẫn leo  lét  một  vạt  khói mỏng  manh  từ  chân   nhang  sắp  cạn  .  Tôi  vừa   thắp  thêm   cây  nhang  khác  cho  miễu  thì  một  cái  quặn  mình  trong  bụng  ,  một  vết  nhói  ngang ngực  và một vạt   sướt  ở  thái  dương  làm  cả  thân  người  lảo  đảo  .  . .
Gượng  người  lên được và  như  một  kẽ  mông  du  tôi đi  thẳng  lai nơi  đặt  quan  tài.  Những  ngọn nến  leo  lét  phập  phù   níu  kéo    .  Những  vạt áo  nâu  lập  lò  qua  lại chào  mời  .  Một  khuôn  mặt  người  chết  khô  dét  mỉn  cười  quyến  rũ
-          Lá  thư  !  lá  thư  của  tôi . . .
 
 
                                                                     *
 
Ba
(  chuyện  nhà  chùa  )
 
Ta  chỉ  xin  các  người  một  điều  duy  nhất   /    Hãy  cho  ta  thêm  bốn  ngày  chờ  đợi  .   Đến  đúng  giờ  thân của  cái  ngày  thứ   tư /  nếu  người  ấy  không  đến   các  người   hãy  làm   tang  lễ  .  Hãy  nhớ  và  phải  nhớ    bỏ  lá  thư  này  vào  tro  bụi  xác  thân  ta  
. .   thuộc  lòng  từng  câu   một  lời  dăn  dò  của  vị  trụ  trì  .    Viên  sư  phó  sự  -  bây  giờ là trụ  trì  của  Vô  Hương  tự  -  khi  nghe tiếng  xe  hơi  từ  xa  rồi  thấy  bóng  dáng  của  ông khách  lìm  lịm  đi  vào  thì  biết ngay  rằng  người  ấy  đã  đến  .
-   Thưa  quan  chủ   !  Đây  là  lá thư  của  Người  . .
Một  tay  cầm  lá  thư  , một  tay  vén  miếng  khăn    liệm ,  Ông  khách  nhìn   khuôn mặt  người  chết  hiện  ra  trong  góc  quan  tài .  Không  có  bất  kỳ  một  dấu hiệu  xúc cảm   nào  hiên  lên  trên  da  thịt   . Thật  lâu   .  Lâu  lắm   trong  khoé  mắt  ông   ngân  ngấn rồi  rỉ  ra  hai  giọt  lệ  .  Hai  giọt lệ từ  mi  mắt  lăn  hết   chiều  dài  khuôn mặt  ông  rồi  nhiễu  xuống  rơi  vào quan  tài  và  chạm lên  khuôn mặt  người  chết  . . .
-          Nam  mo  a  di  đa  phật
-          Nam  mô  a di  đà  phật
-          Nam mô a  di  đà  phật
Khi  những  tiếng  tụng  kinh  dồn  dập  vang  lên   thì   cách   khoảng  hơn  muơi  bước  chân  gần  đấy thày  trò  ông  chủ  tịch   cũng  cùng  lúc   lần  túi  rút    khăn   . .  Không  chùi   nước  mắt  cũng  không  lau  mặt   cả  hai  cùng  lúc  đưa khăn  lên  bụm  mũi  rồi  bất  chợt  đưa mắt nhìn  nhau  :
-   Thơm  quá  !   không  biết  loại hoa  gì  mà có một  hương thơm  cực  kỳ  . . .
Vô  Hương  tự  không còn  là   vô  hương  tự  kể  từ  giờ  phút  ấy  !
-   Thưa  quan  chủ   !  ngài  có  sáng  ý  gì  về  việc  tang . . .
-  Không  !   Các vị  cứ  làm  bình  thường  tất  cả những  gì  các  vị  đã  sắp  đặt  .  Kể  cả  việc  bỏ  lá  thư này  vào  tro  bụi  xác  thân  người  .
Không  được  mở  ra    .  Lá  thư  từ  trong  tay  ông khách  được   thận  trong  kính cẩn  đặt trở lại  vào  bên trong  cỗ  quan  tài  .
Chiếc  xe  đổ  xuống đèo  .
Vô  Hương  tự  bốc  lên  một  vạt  khói trăng  trắng
Cái  đồng  hồ  trên  kiếng  xe  chỉ  bốn  giờ  chiều   .



(cáo  lỗi /còn  một  kỳ )

 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 



[image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/25823/8BDB6415142F4CEE9B17825868FC8CD2.jpg[/image]
Attached Image(s)
#1
    nguyệt thảo 11.01.2007 00:07:43 (permalink)

    Trích đoạn: hienthao

    VÔ  HƯƠNG  TỰ
     
     
    Tháng giêng  phật  rủ thăm chùa
    hẹn  nhau ở núi  tịch thừa ngộ nhau
    chợt đâu giang vĩ giang đầu
    trên cây giác hạnh dưới cầu chúng sinh
    *
    giữa giòng hoan lạc bòng bềnh
    con thuyền tam bảo tròng trành ngược xuôi
    bến bờ luân kiếp loạn hồi
    áo chùng ni khép lại trời ý yên
    *
    bỏ ta lạc giữa cổng thiền
    em trôi vào suối lâm tuyền thỏa thuê
    nhành lan dưới cội bồ đề
    ngàn năm đợi đủ nhau  về mới thơm


    (thơ nhã thảo )
     
     
     
    một
     
     
     
     
    Nhà  tôi  ở xóm  đạo nhỏ  dưới  chân đèo  .
    Vô  Hương  Tự   ở  lưng chưng  núi  .  Đi  về  cũng  ba  bốn  cây  số  đường  chim  bay  .   Từ nhỏ  lớn  đến  giờ  tôi  chẳng  mặn  mòi  chuyện  chùa  chiền  lắm , chỉ   mang  máng  hồi  cấp một  có đôi ba  lần  trốn  học  lên  chùa  chơi , toàn  cảnh còn  nhớ  lại nơi cúng  bái  thờ  lạy  là    căn    chính  điện  tường  xây  mai  ngói  với     dãy  ba  gian nhà  ăn  ngủ phía  sau bằng  lá  nứa tre .Tất  cả  lồ lộ  ra  một  vẻ  hoang  tàn  cũ  nát. . .
    Chùa  chẳng  có   cổng  cũng  chẳng  có  bảng  tên  chùa  nhưng  dân  xóm  tôi gọi  là Vô  Hương  Tự  .  Đơn  giản  và  cũng đặc  biệt  một  lẽ  :  trên  chùa  có  rất  nhiều  hoa  .  màu  sắc  hoa  thì    lông  lẫy    đẹp   nhưng  tất   cả  các  loại  hoa , từ  hoa  rừng  hoa  dại  đến  hoa  do  người  ươm giống  gieo  trồng  đều  không  hương  không    mùi  .  Chuyện  này   dân  xóm  đạo chúng  tôi ai  cũng  biết  . Đã   từng  có người    thử - và  nhà  chùa  cũng  chẳng  ngăn  cản  - mua  nguyên   cả hai ba  gốc  hoa lên  chùa  trồng  .  Hoa  sống  tươi tốt màu   sắc  lộng  lẫy  nhưng  nhất  định  không  toát   ra  một  chút  tí  ti  mùi  vị  gì  .
    Đúng   là  Vô  Hương  tự
    Rồi  tôi  đi  thành  phố  học  .
    Nghỉ  hè  về  , chưa  đày  năm  thôi  mà  cả  cái  xóm  đạo  quê  tôi thay da  đổi  thịt  .  Tất cả  là  nhờ  Vô  Hương  tự !
    Mẹ  tôi  bảo  chùa  nổi  tiếng  vì  linh  nghiệm   .
    Ngày  nào  cũng  có  người   hành  hương  ghé  chùa   .  Riêng  mùng  một và  rằm  thì  khỏi  nói  .
    Người  ta  đến  chùa    thờ  cúng  khấn  bái  với chỉ  vẻn  vẹn  một  mục  đích  : hỏi  xin  về  chuyện  vợ  chồng  .
    Chị  tôi  , (   sau  khi  nửa  đùa nửa  thật   hỏi    đã kiếm  được  anh chàng  nào  có  hậu khổ  thành  phố  chưa  thì  đưa  về  đây  chị  ấy  sẽ  dắt  lên  chùa  xem  quẻ  .  Kết  quả  chắc   chắn    99/99%  chuẩn  xác   với đáp  số  cụ  thể chỉ  hoặc  là  được  hoặc  là  không  được  lấy  nhau  thôi ) đã   kể cho  nghe cách    xin  quẻ  ở  Vô  Hương   tự  hoàn  toàn  khác hẳn  tất  cả  những  hình  thức  bói  toán  xin  xăm  mà  tôi  đã  biết  hoặc  nghe  nói  lại  .   Những  đôi  tình  nhân  nào   thực  lòng  yêu   nhau  muốn  kết  hôn  ăn  ở  lâu  dài  hạnh  phúc với  nhau  thì   cứ  lên  chùa  . Chỉ  một điều  kiên là  phải  có  lòng  thành  và  niềm  tin . .   Người  nữ  bắt  buộc  phải  sức  một  mùi nước  hoa  thật  nồng  nàn / nhớ  là  chỉ  cần   mùi  hương  thật nồng  nàn  thôi  / còn  loại  nào  hiệu nào  không  quan trọng  .  Cả  hai  người sau  khi  hành  lễ  ở   bàn  thờ chính  điện   sẽ  phải  trở  ngược lại  cái   ranh  giới  cổng  chùa  đựơc  mặc  định  ở  chỗ  eo  thắt  lại  hẹp  nhất   trên  cái lối  dẫn  vào  chùa   . Ngang  vạch  đó ,  bên  trái  là  một  cội  bồ  đề  sum  xuê  nhánh  lá  .  Từ  trong  bụng  cây bồ  đề  ký  sinh  ra  một  gốc  Lan   thường là  rất  xanh  tốt   . .  Đối  diện  cây  bồ  đề   có một  ngôi  mộ  nhỏ  nằm  dưới  một  tảng  đá nhỏ  .  Đằng  trước ngôi  đá  mộ -  thay  tấm  bia  -   là  một  miễu  thờ  nhỏ     bên  cạnh   có  một  chum  (  vại  )  nước   trong  veo  mát  lạnh    dành  cho  khách hành  hương  hoăc  những  người  đi  rừng  giã  khát  .  Đôi  tình  nhân  ,  mỗi người   sẽ  đốt  ba  cây  nhang  lấy  lửa  từ  ngọn  đèn   dầu  đỏ  trong  cái  miễu  .  một  nhang  gửi lai  miễu  .  một  nhang  cắm  ở cội  bồ  đề   .  Tiếp  theo  ,  mỗi  người  cầm  một  nhang   nắm  tay  nhau  và  thong  thả.  đi  vào chính  điên  .  Sau khi  cây  nhang  cuối cùng   đựoc  cắm  lại ở  bàn  thờ  chính  điện  cả  hai  bước  ra  ngoài  và  đây chính  là  lúc  Vô Hương  tự  cho  câu  trả  lời   :  Đôi  tình  nhân  này  có  ăn  ở  lâu  dài  được  với  nhau  hay  không  .  ĐƯỢC  là  khi  trên  thân thể   người nữ  không  còn  một  chút  tí  ti  nào  mùi  nứoc  hoa  ( vô  hương  )  Còn  ngược  lại  tuyệt  đối  đừng  bao  giờ     nghĩ  đến  chuyện  cưới  xin  ăn  ở  . 
     
    Kỳ nghỉ  hè  ấy  tôi đã  chứng  kiến  khoảng  vài  trăm cặp  tình  nhân  từ  chùa  trở  về  ngang  qua  nhà  mình  và  cứ  tiếc  hùi  hụi  là  không  có  được  cái  camera  để  lưu  chụp   lại  hàng  trăm  những  khuôn  mặt  với những  trạng  thái  hỷ  nộ  ái ố  ưu   . .
     
    Nghe  bà  chị  kể  chuyện  ,  tôi  chẳng  bày  tỏ   cò  kiến  gì   trong  lòng  chỉ  có  mổi  một  suy  nghĩ  :  dị đoan  .  Hình như hiểu ý .  Chị dẫn  đủ  lý  chứng   .  Và  rõ ràng   đó  là  những chứng  lý rất thuýet  phục  :
    -  Mới năm  ngoái   đây thôi chùa  còn  xơ xác  thế mà  bây giờ . . . em  thấy  nè     nhà  chùa  không kinh doanh  buôn bán gì  hết ,  không  thu     bất  kỳ  một  đồng nào  của  ai hết , củng  không  kêu  gọi  quyên góp  .  tất  cả  hoàn toàn   là  do  những  cặp vơ  chồng   . .  những  người   đến  xin  quẻ    trở  lại  ta.  lễ  thôi   . .
    Rồi  bất  chợt nhớ  ra  một  chứng  nhân  cụ  thể  nhất   chị  kéo  tôi  tới  một  cái  tháp  chuông  :
    -  Đây   !  em    nhớ  chị  Thuân   con  bác  T   chứ  .  Cái  chuông  này là  của  chị  ấy  cúng  chùa  đấy  .
    Chị  Thuận là  chị  họ  con  của  bác  ruột  tôi  đã hơn  ba  chục  tuổi  .  Một hai  năm  nay  chị  làm  ăn  phất  lên  có tiếng  .  Nghe  nói cũng  nhờ  một  đối  tác -  sau  là  phụ  tá  thân cận   và  cuối cùng  trở  thành  vị  hôn  phu  của  chị  .  Hai người  đã  chọn  được  tháng  tốt ngày  lành   và  đánh  tiếng  rùm  beng về  cái  đám  cưới  sẽ  tương đối  hoành  tráng  mai này   .  Đùng  cái  .    Nhân  chuyến  du  lịch  nho  nhỏ , chợt  nghĩ  đến  ruột  rà máu  mủ một  hai  chị  đòi  người  yêu  trên  đường  về  phải  ghé  vào  thăm    bà  thím  với  mấy  đứa  em  họ  cơ  hàn  -  thật  ra  chủ  yếu  là  khoe   ông  chồng  tương  lai  bảnh  bao  của  mình  -  Thế  là nảy  sinh  ra  cái  vụ  lên  chùa xin xăm  . 
    Lần  thứ  nhất   anh   đổ  thừa  là  do  tai chị  sài  nước  hoa  Chane  chính  hiệu  Phăngxe   nên  thần  thánh   gốc  Việt  không  đủ  sức  làm cho  bay  hết mùi  .
    Quýêt  định  ngủ  lại  ngay  tai  nhà  tôi  một đêm  .
    Sáng  hôm sau   ,   anh chị ra   lùng  khắp  chơ  huyện  kiếm  một  loại nước hoa  nội  địa và phải   rất  nhẹ mùi  .
    Hỡi  ơi   dù  đã  đốt  đến  cả  gần  nửa  bó  nhang  trầm  thượng  hạng   cũng như  dấm  dúi   nhét   thêm  cái phong  bì   nho  nhỏ  nữa  dưới  đáy  chén  nhang   nhưng  cái  mùi  nước hoa  tuy  rất thoang  thoảng  nhẹ  mà   chị phải nhăn  nhó  chịu  đựng    cũng  nhất  định  không  chịu lìa  bỏ  cái  thân  thề  nõn  nường  nồng  cháy  ấy  .
    Chắng  kể  gì  quê  mùa ít  hoc  như  mẹ  tôi , chị  tôi  mà   ngay   đến  cả tôi  đi  nữa  nếu  có được  chứng  kiến cái  tâm  trạng   anh  chị  Thuận    trở  về  nhà   tôi  sau  phán  quyết  của  Vô Hương tự lúc  ấy   thì cũng  chẳng  thể  nào  kể  lể trọn  vẹn  chuẩn  xác  ra  đây  được   . Chị tôi  mô tả lại  thế  này :
    -  Thê  lương  lắm  mi  ơi  .  Cả  nhà  như  còn  hơn là  có  đám  tang  nữa  .  Chẳng  một ai  biết nói  và  dám  nói  năng  gì  .
    Chị  Thuân  về  thành  phố tốn  mớ  tiền  lớn  tiêu lòn  với  ông  thày  bói vốn  là  phe  nhà  rất  thân cận  với người  yêu   chỉ  để  xin  thày     một  lời khuyên  (cho  cả  hai  người  )  phải  di  dờì  đám  cưới   lại  sau  một  tháng  .
    Hai  mươi  bốn   ngày    sau   .  Có  một người  đàn  bà  dắt  ba  đứa  con    từ bắc  vô nam  đi  tìm  bố  đây     Cũng may nếu  chậm  một tuần  nữa  chưa  chắc  Vô  Hương tự đã  có  được  cái  chuông   rỗn rang  ngân  vọng  như  thế
     .
    Vài  năm  sau  tôi  dắt   người  lạ   về  với  ý  định  lên chùa   xin  quẻ .  Than  ôi  !  Vô  Hương  tự  không  còn  nữa  .
    Người  ta  đang  chuẩn  bị  xây  ở  đó một  ngôi chuà   thật  lớn   .  Mai  sau  sẽ   là  điểm di  tích văn  hoá  cấp  tỉnh  !
     
     
                                                                                   *
    Hai 
    (chuyện  của  một  việt  kiều  )
     
     
    Chưa  hết  nửa  cái bản  án  muời  năm  tù   người  ta   đưa  tôi một  cái  đơn  đăng  lính  .
    Rồi  cuộc  chiến  cũng  đến  ngày  tàn , từ  Đà  Nẵng  chúng  tôi  rút  chạy  xuống  tàu   chỉ  cầu  mong  về  được  tới  Saigòn  .  Nhưng  đó  là  cái  nơi  mà phải  hơn  hai  chục  năm  sau  tôi  mới  có  dịp trở  lại  .  Đơn  giản   tôi  chẳng  còn bất kỳ  ai  gọi là  thân  thuộc  ở  lại đây nữa cả
    Quanh quẩn  nhiều ngày  với mấy  người bạn  đã  về  đây .trước  . Ăn  nhậu  chơi  bời  mãi  hoài  .  Chán  quá    .   Đang tính  trở  về    Mỹ  thì  tình cờ   một ai đó cũng  tình  cờ nói đến  một  địa danh  nào đó có thể  làm  ăn  được  . Thế  là   bất  chợt  trong tôi  nhớ  lại : đó  là  một địa  danh  mà  vài  ba  chục năm  trước  tôi có  lần  mơ hồ  nghe nói   .
     
    Chúng  tôi  ghé thẳng  vào văn  phòng uỷ  ban  .  Chủ  tịch  huyện  vốn  là  anh  em  họ  với  một người  trong  nhóm  .  Ông ta nói    về  cái  anh  dũng nhất  trong  chiến  tranh   cũng  bằng  với cái  nghèo  nhất  hiện  nay  của  huyện mình  .  Tôi  hỏi  ông  ta  về  một địa  danh  nổi  tiêng  nhất  huyện . Câu trả  lời  vỏn  vẹn   Vô  Hương tự  .  Hỏi  thêm  nữa về  Vô  Hương  tự  ông  lắc  đầu   rồi như  chợt  nhớ  ra  lại sởi lởi  bảo  để  kêu  anh  lái  xe  lên  nói  hết cho  nghe  .  Bởi  theo  ông  ta  biết , thì  nó nổi  tiếng  bởi  những  tin  đồn  và tin  đồn   thì  lái  xe  là  giới   đồn thổi  và  thành  thao  nhất  .
     
    Nghe  qua   anh  tài  xế   nói  chuyện  , tôi  lập  tức   ngỏ  ý   đi tham quan  Vô   Hương  tự .  Cả  nhóm  đồng  ý  và  ông  chủ  tịch  cũng  vui  vẻ  đòi  làm  trưởng  đoàn hướng  dẫn   theo luôn  .
    Sau  bữa  cơm  trưa  rôm  rả  rượu  thịt  chúng  tôi  leo  vào  chiếc  xe  công  12  chỗ  ngồi  của  uỹ  ban  huyện  phom  phom  chạy  ngược lên   hướng  cao  .   Dù  là buổi  trưa   nhưng  miền  trung  vào  những ngày  đầu  đông  trời  dịu  mát  . Phong cảnh  thôn  quê  miền  núi   cùng  với  âm  thanh  rù  rù  rù  rù  đằm  điệu  trong  xe  khiến  tôi   ch ìm vào  giấc  ngủ  lúc  nào   không  hay.
    Tôi  ngủ  gật  trong  xe !
    Lần đầu  tiên  từ chục  năm  nay  trong giấc  ngủ  tôi  nằm  mơ  !
    Và   cũng là  lần  đầu tiên   từ  hơn  hai  chục  năm  nay  trong  giấc  mơ   tôi  nói  mớ  .
    Tiêng  nói  mớ  quá  lớn    khiến  nguời  tài  xế  phải  thắng  gấp  tắp  xe  vào  lề .  Trên dưới chục  đôi  mắt  đổ  dồn  vào  tôi  kỳ  quặc  ngạc  nhiên  .
    -          Xin  lỗi  !  xin  lỗi  !  vô  cùng  xin  lỗi  .   Tôi  vừa  bị  thiếp đi  và  có  một  cơn  ác  mộng  về  thời   . . .chiến  tranh  .
    Anh  bạn  ngồi  sát cạnh  thì  thầm  :
    -  Anh  thét  lên  đòi   lá  thư   . . . lá thư   .
    Tôi nhìn hắn  cười  cầu  cạnh  :  giấc  mơ  mà  .
     
    Người  bạn  nói  đúng  .  tôi  chẳng  có  cơn ác  mộng  nào  về  chiến  tranh  cả   .  Chỉ  là  một  giấc  mơ  hai  đứa  trẻ  mồ  côi được  một  gia  đình giàu  có đem  về  nuôi  nấng  làm  người  ăn  kẻ ở  trong  nhà  .  mười  năm  sau  ,   một  buổi  tối   định  mệnh  khi  cã nhà  chũ  đi vắng .  Trong  ngôi  biệt thư  rộng mênh  mông  gã  tuỳ  phái  và  cô  người  ở  chợt nhận ra  rằng  họ  đã   và  sẽ  là  của  nhau    trọn  đời  trọn kiếp  !  
    Trao  thân xong   chẳng  biết nói gì với nhau cả  .  Trong  vòng tay của  người  tình  cô  gái  ngước  đôi  mắt  đằm  đẵm  nhìn  lên  bầu  trời  xanh  đen  cao thăm  thẵm  . Đêm  tĩnh mịch  đến vô  cùng  .   Bất  chợt  hai  giọt lệ nóng trong đôi  mắt  rơi xuống  bàn  tay  lạnh .  Gã thanh niên  rùng  mình  hoảng  hốt   :
     -  Em   . . . đừng  khóc  !   em  sao vậy
                Cô  gái  nhoẻn miệng cười  nắm  chặt  bàn tay  gã  :
     -  Không   sao   cả  .  em  chỉ ước  mơ  thôi  !
     -  Ước mơ   thôi   !  em  ước  mơ gì   mà  lại khóc  .
    Hạnh phúc  dường  như  vừa  đến đã vụt trôi  đi  . Trăm  đứa  con gái  bây  giờ  thì cũng chỉ  có mỗi một  mơ  ước giống  nhau  thôi  :  lấy  chồng  giàu ,  nhà cửa  .  vòng  vàng  , quần  áo . .  gã  thanh niên  ngồi chết lặng trong nỗi lo lắng  hoang mang .Nhưng  hai  bàn  tay cô  gái  đã  ôm  chặt   khuôn  mặt  đờ  đẫn  dại  khờ  :
     -  Anh  biết  em  mơ ước  gì  hong  !  em chỉ  ước ao có được  một  lọ  nước hoa  .  Lọ  nước hoa  mà  bà  chủ  đang dùng  đấy  .Trời ơi . Bao giờ có được lọ  nước  hoa  ấy  em  sẽ  sức  cho anh   . .  cái mùi  thơm   trời  ơi cái mùi  thơm ấy  em sẽ  đề  cho anh  . .
              Từ  hoang mang  lo  lắng   gã thanh  niên  chuyển  sang  ngạc  nhiên  sững  sờ  :
    -          Lọ  nước hoa  ?!  em chỉ  mơ ước mỗi  lọ nước hoa  ấy  thôi  . . .
    -          Vâng    cả đời  em  chỉ  mơ ước  được một lần  sức  cái  mùi  nước hoa  ấy  thôi . .
     
    Ba  tuần  sau  ,  một  vụ  trộm  cắp  có  tính  chất  nghiêm trọng  bị  bắt  quả  tang  ngay tại phòng riêng  của bà  chũ  .  Những  viên cảnh  sát sau khi lập xong  biên  bản  đã  bõ đi  .  Người  đàn  bà  thễ  hiện ngay  sự  trả  thù  tàn  ác  nhẫn tâm  /  không  phải  vì  việc  lọ nước  hoa  bị  đánh cắp   / mà  vì  cái thái độ theo  bà  là   ăn  cháo  đá  bát của  hai  kẻ  làm  công  khi  dám  bày  tõ  ý  định  xin  nghỉ  việc  để  tự  xây dưng  cuộc  sống  khác  :
     -   Tôi cho  cậu  một  cơ  hộ  cuối cùng  để  chọn  lựa  .  Một  là   sẽ  không có  chuyện gì xảy ra   ở đây  tối  hôm  nay  cả  và  ngày  mai cậu  vẫn  sống bình  thường  như  hồi  nào tới giờ .  cậu  sẽ  bảo với  con  Thảo  là   không có một tình  ỵêu  , một cuộc  sống  bên ngoài  nào khác  cả  vào  lúc  tống   tiễn  nó  ra  khỏi  căn  nhà  này  vĩnh  viễn.  Cậu  vẫn  là  con  cháu   nhà  này và  sau  này   vợ  chồng  tôi  sẽ  lo  chuyên tương lai gia  đình  cho  cậu .  Hai là sự tra khảo và những  năm tháng  tù  đày  .  Chắc   chắn  là  không  ngắn  .
                     Không  cần  chờ  hết  cái thời gian còn  lại   gả thanh  niên vẫn  chọn được  cho  mìh  cái  quyết  định  qua  những suy nghĩ  đơn  giản    :  trứoc sau gì thì cũng là  chia biệt .  mỗi người  một  đường  .  Thà  rằng  cứ  để cho cô  gái  ra  đi  với một niềm tin là  cô ấy đang  mang  theo một tình  yêu chung thuỷ  .  Chắc  chắn  là  cô  ấy  sẽ  đau  khổ  tuyệt  vọng  biết  bao  khi  nghĩ  rằng  mình  đã bị  phản  bội và  mối tình  đầu  chỉ  là chuyện  chót  lưỡi  đầu  môi  .
                     Sáng  hôm  sau   gã  tuỳ  phái   đi   vào  nhà  giam  và  cô  người  ở bước những  bước  chân đầu  tiên   vào cuộc đời .  một  thân  một  minh .  bơ vơ .  với  một  cuộc tình  và một  giọt  máu    và đoạn  cuối  của  giấc  mơ ấy là   khi  chiếc xe  jeep  chở  tên   ăn  cắp  vừa  rồ  máy  lao  đi  thì  bên  kia  đường  một  cô  gái  phóng  vụt  ra  giữa  lộ  .  Trên  tay    cầm  một  cái  phong  thư  .  Rõ  ràng  cô  gái  hiểu  rằng  mình  không  thể  nói  gì  được  và  ước  muốn   duy  nhất   nhất của  cô  là  phải  đưa   được  lá  thư  đến  tay  người  nhân  . 
    -          Lá  thư  ! lá thư  của  tôi  các ông làm  ơn  . . .
     
     
                                                                                        *
     
     
    Cả  phái  đoàn   và  nhất  là  ông  chủ tịch huyện  tỏ  ra  thất  vọng  chán nản  và  bực  bội  vì  cái  sự  viên  tịch  chẵng đúng  lúc  tí  nào của  nhà  sư  trụ  trì  Vô   Hương tự  .  Thật  ra  ông  ta đã chết  bốn  ngày  rồi  và  hình  như  đêm  hoặc chiều nay  sẽ làm  lễ  hoả táng .Trong lúc  cả  nhóm còn  lúng  túng  thì ông  chủ tịch huyện  lại  thể  hiện  được  cái bản lãnh  láu  cá  vặt  vốn  có  .  Bảo tài  xế  ghé  ngay  vào  cái  xóm  đạo nơi có  khả  năng tập  trung  đông người  ta   nhất  ,  ông  dấu  béng  cái vai  vế  của mình  và  sai  anh  tài  xế  tiếp xúc với  cư  dân  :
    -          Các  ông đây  toàn  là  Việt  kiều  ở  Mỹ  .  Họ  có  dự án  đầu  tư  lớn  giúp   địa phương  mình giàu sang   hoá  đấy  .  Chuyên  Vô  Hưong tự  linh  thiêng  nổi tiêng  đến  cả  nước  mỹ  cũng  nghe  nói  nữa  .
    Sự  ma mãnh  của  thày  trò  ông  chủ  tịch  níu  kéo  người dân  lại  làm  chúng  tôi cũng  vui  vui  .  Xe  đỗ  ngay  bãi  trống  gần  cái  chợ  nhỏ  khiến   chúng tôi  nhanh chóng  thân  cận   được vối  tất cả  từng  lớp  cư dân     và  câu  chuyện  về  Vô  Hương  tự  có  vẻ  thật  hơn ,  chơn  chất  hơn  và  bớt  đi  nhiều  hơn  tính   chất  đồn  thổi  phóng  đại  .   Duy có  điều  đây  là  xóm  đạo  .  chín  mươi  phần  trăm  không là  phật tử  nên tuy  trong  thâm tâm  vẫn  có  sự thầm  kín  tri ân  những  ích  lợi  từ  Vô  Hương  tự  ban cho  nhưng   giáo  dân  thì  lại  hoàn  toàn  thờ  ơ  về  cái  đám  ma  -  theo  nghi  thức  nhà  Phật  -  đang  diễn  ra lặng  lẽ  mấy  ngày  nay trên  ngôi chùa  .
    Nghe  nói  tôi  ngò ý  nhờ  ai đó  dẫn  đi đường   mòn  tắt  lên  chùa  .  Ông  chủ tịch  huyện  chẳng  biết ngay  hay  giả  cũng  làm  bộ  ngộ  ra  một  vấn  đề   bèn  gọi  ngay  viên  tài  xế  nổ  máy xe 
    -   Không   leo  đường  mòn  được   .   Tôi  đi  với  ông  .  Dầu  gì  tôi cũng phải  thực  hiên  một  công  vụ có  tính  mặt  trận  ở  đây  thôi  .  Ông  ta   bề  nào  cũng là  một  chức  sắc  tôn  giáo mà  . .
     
    Xuống  xe  .  đi  thêm vài  chục  bước  chúng  tôi  đến  cội  bồ  đề  và  do  càng  vô  sâu  là  càng  lên  cao   nên  từ  đây  toàn  cảnh   khuôn  viên   ngôi  chùa  đã  hiên  ra  trước mắt   . 
    Và  trước mắt tôi  là  một  cõi  thê  lương  lịm  người   .
     Từ cội  bồ  đề  bất  chợt  tôi  quay  lưng   nhìn  sững  vào  ngôi  miễu  nhỏ  , vẫn leo  lét  một  vạt  khói mỏng  manh  từ  chân   nhang  sắp  cạn  .  Tôi  vừa   thắp  thêm   cây  nhang  khác  cho  miễu  thì  một  cái  quặn  mình  trong  bụng  ,  một  vết  nhói  ngang ngực  và một vạt   sướt  ở  thái  dương  làm  cả  thân  người  lảo  đảo  .  . .
    Gượng  người  lên được và  như  một  kẽ  mông  du  tôi đi  thẳng  lai nơi  đặt  quan  tài.  Những  ngọn nến  leo  lét  phập  phù   níu  kéo    .  Những  vạt áo  nâu  lập  lò  qua  lại chào  mời  .  Một  khuôn  mặt  người  chết  khô  dét  mỉn  cười  quyến  rũ
    -          Lá  thư  !  lá  thư  của  tôi . . .
     
     
                                                                         *
     
    Ba
    (  chuyện  nhà  chùa  )
     
    Ta  chỉ  xin  các  người  một  điều  duy  nhất   /    Hãy  cho  ta  thêm  bốn  ngày  chờ  đợi  .   Đến  đúng  giờ  thân của  cái  ngày  thứ   tư /  nếu  người  ấy  không  đến   các  người   hãy  làm   tang  lễ  .  Hãy  nhớ  và  phải  nhớ    bỏ  lá  thư  này  vào  tro  bụi  xác  thân  ta  
    . .   thuộc  lòng  từng  câu   một  lời  dăn  dò  của  vị  trụ  trì  .    Viên  sư  phó  sự  -  bây  giờ là trụ  trì  của  Vô  Hương  tự  -  khi  nghe tiếng  xe  hơi  từ  xa  rồi  thấy  bóng  dáng  của  ông khách  lìm  lịm  đi  vào  thì  biết ngay  rằng  người  ấy  đã  đến  .
    -   Thưa  quan  chủ   !  Đây  là  lá thư  của  Người  . .
    Một  tay  cầm  lá  thư  , một  tay  vén  miếng  khăn    liệm ,  Ông  khách  nhìn   khuôn mặt  người  chết  hiện  ra  trong  góc  quan  tài .  Không  có  bất  kỳ  một  dấu hiệu  xúc cảm   nào  hiên  lên  trên  da  thịt   . Thật  lâu   .  Lâu  lắm   trong  khoé  mắt  ông   ngân  ngấn rồi  rỉ  ra  hai  giọt  lệ  .  Hai  giọt lệ từ  mi  mắt  lăn  hết   chiều  dài  khuôn mặt  ông  rồi  nhiễu  xuống  rơi  vào quan  tài  và  chạm lên  khuôn mặt  người  chết  . . .
    -          Nam  mo  a  di  đa  phật
    -          Nam  mô  a di  đà  phật
    -          Nam mô a  di  đà  phật
    Khi  những  tiếng  tụng  kinh  dồn  dập  vang  lên   thì   cách   khoảng  hơn  muơi  bước  chân  gần  đấy thày  trò  ông  chủ  tịch   cũng  cùng  lúc   lần  túi  rút    khăn   . .  Không  chùi   nước  mắt  cũng  không  lau  mặt   cả  hai  cùng  lúc  đưa khăn  lên  bụm  mũi  rồi  bất  chợt  đưa mắt nhìn  nhau  :
    -   Thơm  quá  !   không  biết  loại hoa  gì  mà có một  hương thơm  cực  kỳ  . . .
    Vô  Hương  tự  không còn  là   vô  hương  tự  kể  từ  giờ  phút  ấy  !
    -   Thưa  quan  chủ   !  ngài  có  sáng  ý  gì  về  việc  tang . . .
    -  Không  !   Các vị  cứ  làm  bình  thường  tất  cả những  gì  các  vị  đã  sắp  đặt  .  Kể  cả  việc  bỏ  lá  thư này  vào  tro  bụi  xác  thân  người  .
    Không  được  mở  ra    .  Lá  thư  từ  trong  tay  ông khách  được   thận  trong  kính cẩn  đặt trở lại  vào  bên trong  cỗ  quan  tài  .
    Chiếc  xe  đổ  xuống đèo  .
    Vô  Hương  tự  bốc  lên  một  vạt  khói trăng  trắng
    Cái  đồng  hồ  trên  kiếng  xe  chỉ  bốn  giờ  chiều   .  Gìơ  thân !

      bốn
    (lá  thư  )

     Chẳng  còn  cách  nào  khác   tôi   lại  phải  trở  về  làm   một  người  đi  ở  đợ   .  Vài   năm thay đổi   mấy  đời  chủ  .  Chẳng    phải  vì  chỉ gặp   toàn chủ  ác  chủ  khó  mà  là  tại  vì  tôi   -  chỉ  sau  dăm  ba  tháng  thôi  là đã  - không  sao  chịu nổi   cái  mùi  nước  hoa  mà  các  bà  chủ  cô  chủ  thời  đó  thường  dùng  .  Cái  mùi  nước  hoa  luôn  luôn  gợi  lại  trong  tôi  hình ảnh  một  người  tù  bị  kẹp  giữa  hai cảnh sát  ngồi  trên  chiếc  xe  công  vụ  lao  vụt  qua  mặt    tôi  vào  một  buổi  sáng  thê  lương .   Trời  ơi  !  tất  cả  cũng  chỉ   tại  vì    cả  đời  em  chỉ  mơ  ước  một lần  được   sức  cái  mùi  nước  hoa  ấy  thôi  . . .
    Tình  yêu  cùng  với  nỗi  dằn  vặt    muôn kiếp  này  khiến  tôi  nguyện thệ  với  lòng  sẽ  gìn  giữ  thân  mình nuôi  con  chờ  đợi / anh / chẳng  phải   mười năm  mà   sẽ   là  suốt  cả  cuộc  đời  mình  .
    Bơ  vơ  lạc  lõng   , cơm  áo   việc  làm   ,  thai  nghén    sinh đẻ   rồi  nuôi  con  thơ  dại  nên  phải  đến  ba  năm  sau  ngày  chia  biệt  tôi  mới  có  được    cũng  chỉ  một  lần  duy  nhất   đi  tìm  được đến  tận nơi  anh  bị  giam  cầm  .   Hỡi  ơi  !  chậm mất   bốn ngày  .   Người  ta  quả  quyết  rằng   bốn  ngày  trước  anh  đã  thay  áo  tù   bàng  một  sắc áo  lính  .  Nghĩa  là  với  riêng   mẹ  con   tôi  /anh /   người  chồng  người cha  ấy   đã  biền  biệt  chim   trời  !
                                                                  *
    Lúc  ấy  tôi  đang  làm  cho   một   đôi  vợ chồng  nhà  giáo .   Một   buổi trưa    ,  quét  dọn   xong  cái  vườn  bên  hông   nhà    tôi  ngả  lưng  vào  cái  ghế  xích  đu   bên  cạnh  cửa  sỗ  thiu  thiu  mắt   .  Trong  phòng  ,  ông  chủ  thày  giáo  đang  thao  thao  giảng  cho  bốn  năm  đứa  học  trò  cái  bài  thơ  Mẹ   Mốc .  Trọn  vẹn  bài  thơ  bài  giảng  thanh  thoát  lọt  vào  tai  làm  tôi  tỉnh  ngủ  và  tức  thời  manh  nha  trong đầu  óc  một  hướng  đi  mới  cho  đời  mình  .   Còn  ông  thày  giáo  thì chẳng  bao giờ  nghĩ rằng  chính  vì  bài  giảng  cuốn  hút  của  mình  mà  không  bao  lâu sau đó cô  giáo  ở  nhà  lại  phải  vất  vả  đi tìm  kiếm một  người  ở  khác  thay  thế  .
    Tôi  quyết  định  trở về  cái  nơi   mà  tôi  luôn  luôn mường  tưởng   gọi  là   quê  mình  .  Một  quận  lỵ  nghèo  khó  trung  du  .
                                                                     *
     
    Thời  tôi đến    Vô  Hương  tự  chưa  hẳn  là  chùa   .  
    Sư  Hiền  ,  người  ngỏ  ý   cho   mẹ  con  tôi   về    tá  túc   sau  lần   thứ  ba  gặp  chúng  tôi   lang thang  ở phố chợ    chính  là  người  cai  quản  gần  chục  cái  thây  ma  lặc  lè  tập tụ  sống  với  nhau   trên  cái  miễu  nhõ  lưng  chừng  núi  .  Vài  tháng  sau  thì  tôi   đã  tự    hiểu   ra  được  hai  cái lẽ  một  là  điều  kiện   và  một  là  lời  khuyên   của  sư Hiền trước   đây  .  Thứ  nhất  , tôi  phải  hoá  thành  đàn  ông   đây  là  hai  cha  con bất  hạnh  người mà tôi  đã nói  với  quí  vị   . . . Thứ  nhì   ,  ở  đây  càng  ít nói  càng  tốt   và  khi  bắt  buộc  phải  nói  thì  chỉ  nói  những  điều  thấy  chứ  đừng  nói  những  điều  biết   .Chúng  tôi sống  lặng  lẽ lam  lũ  bên  nhau   bằng  chính  công  sức  lao đông của mình  đổ  ra  trên gần  ba  ha  đất  canh  tác  quanh  chùa   .  (  một  trong  những  cái  thấy  khác  với  biết  là  chỗ  này    đó  )
    Đời  mình  !  tôi  nghĩ  như  thế là  đã    an  bài   .
    Chỉ  tội  nghiệp cho con  tôi  .  Đứa  bé  gái   ốm  yếu  xanh xao  từ  lẫm  chẫm  đi  đến  lon  ton  chạy  rồi lại  trở  về  với  cái  dáng  lơ  thơ  lẫn  thẫn   nhỏ  nhoi    loi  lẽ   một  mình  ở  giữa  không  gian  bao  la  quả  là  khắc  nghiệt     .   Thât  ra  ,  nó cũng  có  bạn .   Hết bày chó này  đến bày  chó khác    .  Hết  lớp  gà  vịt  này  đến  bày  chim  ngỗng  nọ  .  Đôi  khi tôi  cũng  hoảng hồn  khiếp đản  khi  thấy  ngoài những  con  thỏ con  sóc  con khỉ  hiền  lành  con  bé  còn  ngồi  chơi  vầy  vò  với  cả  những  con  táckè  xanh  đỏ ,  con  rít  lẳng  ngoẳng  lằng ngoằng  hoặc con   bò  cạp  đen  thủi  đen   thui  .  Được  cái  là   ai  ai cũng  thương  cũng  thích  con  bé  và  nhất  là cái  điều  tôi  lo sợ  nhất  tuyệt  đối không  một  ai nhắc  đến  người  mẹ ( ?) bạc  bẽo  vô  lương của  nó  cả   !
     Một  bữa   ,  nghe   sư  Hiền  nói   chuyên  với  tôi  về  con bé .  Tất  cả  đều  nhất trí  vài  năm  nữa  sẽ    phải  lo  tiền  cho  con  bé   ra   tỉnh  học  nội  trú  hoặc   ngược  lại  nếu  nó  không thích thì sẽ  tìm  cho  nó  một  ni  viện   .   Đêm  đó  nằm  ôm  con  tôi  trào nước mắt  .  Trong  tận thâm  tâm tôi  vẫn  mong  mỏi  cũng  như  lo  sợ   một  ngày nào  đó  cha  con  nó  sẽ  gặp  lại  nhau . . .
    Ngày  hôm  sau   con  bé  chết  .
    Có một  nhánh  lan   chơ  vơ   chui  ra từ  giữa khe   hai  tảng  đá   lơ  lửng  .  Đi  với  con   ngang  đó  mấy  lần   nó  chỏ  tôi  khi  thấy   lan  nở  hoa   .  Tôi  thường  hay  gật  gật  gù  gù  theo  con   nhưng  riêng  cái  nhánh   lan   này  con  bé  lại có ý   khác
    -  Hoa  này  thơm  lạ  lắm  cha  ơi   .  Không  đâu  có  hết  á   !
    Rồi  !  Ngay  lúc  này  tôi đã   biết  chắc  chắn  cái  mùi  thơm  lạ   lắm  cha  ơi  ấy  đã  rủ  rê  xúi  bẩy  con  bé  leo  lên  tảng  đá  bên  trên  để  rướn  người  cúi  xuống  hái  cho  bằng  được   . .và  con  bé  lộn  cổ  xuống  vực  tay  còn  níu    một  cọng  rễ , đôi  mắt  trợn  trừng  nhìn  lên  nhanh   hoa  bị  bứt  ra  treo  phơ  phất  lủng  liẽng  giữa  vô  vọng  lưng  chừng  .
    Tôi  chạy  về  sau  nhất  .
    Mọi người  vuốt  mặt  !  mắt  con  bé  trừng  trừng
    Sư  Hiền  vuốt  mặt  ! mắt  con  bé  vẫn  trừng  trừng   .
    Có  người bảo  :  tội  nghiệp   !  nó  chờ   cha (!) nó  .
    Đến  lượt  tôi  vuốt  mặt  lần  thứ nhất   !    con  bé  cứ  trưng  trừng  mắt
    Tất  cả  giãn  ra  đến  trước  bàn thờ  Phật  và  sư  Hiền  xướng  một  bài  kinh  siêu  độ .
    Tôi  vuốt mặt  lần  thứ  hai   !  con  bé  ngoan cố  đến lạnh  lùng  .
    Nước  mắt  tôi  bắt  đầu  ứa  ra  .  Tôi  nghĩ đến  cha nó 
    Và  tôi  sợ  không  thể  kìm  được  cái  tiếng  mẹ sẽ  trôi  ra  từ  miệng  mình  .
    Có  tiếng   sư  Hiền  gọi  ai  đó  bảo  chạy  vòng  ngõ  sau  chùa  xuống  vực  .   Lát  sau  cả  gốc  lan  ấy  đữơc  trang  trọng  đặt  sát  cạnh  thi  thể  con  bé  .
    Tôi  vuốt  mặt   lần  thứ  ba  .  Đôi  mắt con  bé  khắp  lại  .  hai  giọt nước  long  lanh  ứa  ra  .   Một  mùi hương    ngào ngạt  chiếm  lĩnh  cả  không  gian   chùa  .
    Có rất nhiều  những ánh mắt  nhìn nhau  :  mùi thơm  lạ thực  !  lạ  cực  kỳ   . .
     
    Xác  con  bé  được  chôn  ở  chỗ  gần  nhất  nơi  có   nhánh  lan   ngoi  ra  đối  diên  với  cây  bồ  đề  vô  hình trung  tạo  thành  một  cái  ngưỡng  cổng  cho chùa  sau  này  . 
    Và  để  cho  nhánh  lan  được  tồn  sinh  ,  sư  Hiền  phải  vất  vả tìm  cách  tháp  ghép cách  nào  đó  cho  nó  bám  nhờ  vào  chính  cội  bồ  đề  này   .   Nhánh  lan  thường  là  tươi  tốt  ,  thỉnh thoảng  cũng  có  nở  hoa  nhưng  nhất  định  :
     
    Nhành   lan    dưới cội  bồ  đề
    Ngàn   năm  đợi  đủ  nhau  về  mới  thơm  .
     
    Vài  năm  sau   sư  Hiền  chết  .  Sư trăn  trối  với  mọi  người  chọn  tôi  là  người  thay thế  cai  quản  cơ  ngơi  này  .   Cũng   chỉ  duy  nhất  tôi  biết  được  Sư  là  một     phụ  nữ   .
     
     
     Năm
    (đoạn  kết  )
     Câu  chuyên   này  tôi  được  nghe  chính  người  bạn  thân   và  cũng  là  đại  diên  pháp  nhân  của  ông  Việt  kiều  ấy  kể  lại  vào  cái  ngày  tôi  và  Ng.  lên  thăm  Vô  Hương  tự  khi  ngôi  chùa   đã là  một công  trình  xây  dựng  .  Người  kể  buộc  hai  đứa tôi  phải  đốt  nhang  thề  không tiết  lộ  chuyên  này  cho bất  kỳ  một  ai   trong  khoảng  thời  hạn  sáu  năm   .  Và  để tôn trong vong  linh  người  khuất  tôi  cộng thêm  hai năm   nữa  để  đến bây  giờ  mới  kể  .
     
    Hôm  sau     ,  người  ấy  trở  lại  .   Thời  gian  ở  Viêtnam  chỉ  cho  phép  ông  ta  tự  thân  đứng  ra  xây  cất  hai  ngôi  tháp  /  gọi  là  tháp  Mẫu  Tử  /  cho  hai  cha  con  viên  trụ  trì  .  Chính  tay  ông  ta  đặt  cái  hũ  cốt  tro  vào  tháp   Mẫu  và  cái  hũ  cốt  được  bốc  lên từ  ngôi  mộ đá  nhỏ   vào  tháp  Tử  .   Tất  nhiên   ông  cũng  nhắc  đến  đến  sư  Hiền  vị  ân  nhân  vĩ  đại  ,  nhưng  tháp  của  sư  sẽ  được  kiến  trúc  chung  trong    quần   cảnh  của  Vô  Hương  tự  sau  này  . 
     Ông  về  Mỹ  và   hứa  sáu  tháng  sau  trở  lại .
     
    Bốn  ngày  trước  khi  lên  máy  bay   về  Vô  Hương  tự   ông  qua  đời  vì  tai  nạn  giao thông  !
     
    Trong  chúc  thư  ông  viết  ước  muốn  đưa    toàn  bộ  tài  sản  về  Viêt  nam  mở  một  trường  cô  nhi  tai  ngay  Vô  Hương  tự  và  sẽ  do  chính  ông  đứng  điều  hành  .
    Ước muốn  ấy  không  thành  .   Ông  uỷ  quyền  cho  người  bạn   toàn  quyền  xây  dựng  lại   Vô  Hương  tự  lộng  lẫy  bề  thế  hơn  cũng  như  ưu  tiên  quan  tâm  đến  cuộc  sông  của  những  người  đang ỡ  trong  chùa  nhiều  hơn  .
     Nhưng  quan  trọng  nhất  là  xây  thêm  một  tháp  nữa bên  cạnh  tháp  Mẫu  tử  .  Ông  muốn  hài  cót  của  mình  được an  nghỉ  ở đó  vĩnh  viễn  bên  cạnh   . .
     
    Chung  quanh  đấy  sẽ là  một  vườn  lan  . 
    Có  còn  ai  biết  chùa  Vô  Hương  tự  ở  đâu  nữa  không  nhỉ  !
     
     
    Nguyetthao 012007
     
     
     
     
     
     
     
     
     
     
     
     
     
     


    (cáo  lỗi /còn  một  kỳ )

     
     
     
     
     
     
     
     
     
     
     



    [image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/25823/8BDB6415142F4CEE9B17825868FC8CD2.jpg[/image]
    #2
      Chuyển nhanh đến:

      Thống kê hiện tại

      Hiện đang có 0 thành viên và 3 bạn đọc.
      Kiểu:
      2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9