Trích đoạn: kiếp nhân gian
Cám ơn các bạn Cánh Diều, Cỏ Lau, Nhã Trang đã ghé vào góc của KNG...
KHG trở về chút rồi lại quay đi ngay...
Chúc mọi người hạnh phúc
KNG
Giấc mơ dịu dàng
Anh cứ tưởng là mơ nhưng là thật. Nàng đứng đó nét mặt dịu dàng với đôi mắt tròn xoe. Anh bước đến gần, nhìn sát mặt nàng. Nàng vẫn to mắt nhìn anh không chớp. Không hồ hởi không ngạc nhiên cũng không rụt rè. Một thái độ thanh thản đón nhận nơi anh những nụ hôn như đã hứa đêm qua khiến anh ngây ngất, nhưng hiện tại lại làm anh lúng túng. Anh ngập ngừng nhìn vào mắt nàng với giọng nói đầy thổn thức, cho anh xin lổi, thật tình anh không muốn thế nhưng vì quá yêu nhớ em nên anh nghĩ như thế có nghĩa là...Bàn tay nàng chợt đưa ra nắm bàn tay anh. ANh ngh mình run không phải vì sự hạnh phúc ngọt ngào dâng lên mà vì nàng trong suốt đến thánh thiện trước sự rưng rưng của anh đang ngỡ ngàng. Nhìn sâu vào mắt anh nàng dịu dàng, hãy hôn em đi nếu điều đó làm anh hạnh phúc. Anh thảng thốt trong niềm hân hoan lẫn bẻ bàng vì lời nàng nói sao quá ngọt ngào và bình thản. Giọng anh đứt quảng. Ồ không không, anh sẽ như thế...nếu khi ấy em thấy hạnh phúc, còn bây giờ với anh vậy là quá hạnh phúc rồi em à. Anh bảo nàng, em hãy giơ tay ra và nhắm mắt lại anh sẽ cho em cái này. Nàng nhắm mắt và anh đưa cái nắm tay của anh đặt vào bản tay của nàng, em hãy nhìn xem đó là gì vậy? Nàng mở mắt ra trong lòng bàn tay không thấy có gì cả và ngước mắt nhìn anh như dò hỏi. Anh trả lời, những điều anh gởi cho em em không thể nhìn thấy được và cũng không thể nhìn thấy được và cũng không thể nắm được trong tay bao giờ. Em có hiểu điếu anh muốn nói không. Giọng nàng dịu dàng, vâng em hiểu.
Mắt nàng rưng rưng. Mắt anh cũng rưng rưng. Anh lùa những ngón tay của mình vào mái tóc mềm mại của nàng và nàng dịu dàng nắm lấy bàn tay anh áp vào má. Anh không tin vào sự cảm nhận này đang là hiện tại. Nàng nói , em là thật mà, anh không tin sao? Anh ngờ vực, không em chỉ có trong mơ thôi, em chỉ là ảo ảnh thôi...giọng anh đứt quảng vì xúc động
Ngoài kia gió miên man đưa vào ô cửa nhỏ một luồng mát dịu và nàng vòng cánh tay mình ra sao lưng anh. Anh nghe tim mình thắt lại, sự nghẹn ngào bất ngờ dâng lên khoé mắt. Nàng tựa đầu vào ngực anh, hãy ôm em đi để anh biết rằng em là có thật. Anh nghe lời và siết chặt lưng nàng. Rồi nàng tiếp, chỉ một lần thôi rồi sẽ không bao giờ có nửa và khi đó anh cũng sẽ biết là em chỉ đến trong giấc mơ của anh mà thôi.
Anh dịu dàng đặt lên trán, lên mắt nàng một nụ hôn của tình yêu và lòng biết ơn. Những giọt nước mắt hạnh phúc trào ra bờ mi chảy tràn xuống má nóng hổi. Người anh vã mồ hôi ướt đẫm và chợt tỉnh giấc. Thì ra là anh đang nằm mơ chứ không có thật bao giờ....
KNG
NT thật ngở ngàng khi thấy anh xuất hiện, vậy có lẽ anh không phải là người đó rồi, nhưng không hiểu sao trong lòng NT lại nghĩ đây là anh...Mà không phải, nếu là anh thì làm sao anh có thể ngồi dậy để viết như thế này???
Dù anh là ai thì NT cũng xin được lấy trang viết của anh để tâm sự vóí một người nha anh, NT nghĩ chắc anh cũng vui vẻ và mĩm cười chứ!
Xin được góp một chút vào trang viết của anh một bài mà NT và người đó đã từng đi qua...
Một đời và...Khoảnh khắc Ngân hàng sáng hôm ấy khá đông người. Như mọi lần, tôi lấy số thứ tự và cùng anh xếp hàng chờ. Tôi luôn được anh phân công đi cùng anh giao dịch ở tất cả các ngân hàng...Cùng lúc ấy, có một ông cụ bước vào, tay xách hành lý cồng kềnh...
Có lẽ ông cụ chưa rỏ nguyên tắc làm việc của ngân hàng nên đi thẳng đến quầy và đề nghị rút tiền. Cô nhân viên tỏ ý khó chịu, bảo ông dẹp túi xách sang một bên và xếp hàng như mọi người
Ông cụ từ tốn hỏi:" Liệu tôi có thể để túi ở đây và quay lại sau nửa tiếng để rút tiền không?" Cô nhân viên đáp gọn:" Không. Ông đi xuống cuối hàng mà chờ!".
Chứng kiến mọi hành vi của cô nhân viên với ông cụ, tôi thấy anh hơi cau mày. Anh rất dị ứng với tất cả mọi nhân viên ngân hàng (điều này có lẽ tôi cũng hiểu vì vợ anh cũng là nhân viên cao cấp của ngân hàng)...Và thật sự khó chịu trước thái độ vô lễ ấy, Anh bèn bườc ra và mời ông cụ đứng trước anh để rút tiền. Không những thế, anh còn quay sang từng người đang xếp hàng, anh đề nghị họ nhường cho ông tiến lên trước. Mọi người đều nhất trí.
Chỉ vài phút sau, ông cụ rút tiền xong. Trước khi ra về, ông không quên cảm ơn mọi người. Cô nhân viên lẩm bẩm:" Không hiểu nổi mấy ông bà già bây giờ, lúc nào cũng xông vào đòi rút tiền trước."
Như không thể nào chịu đựng nổi thái độ quá trịch thượng của cô nhân viên, anh bước đến và nhìn thẳng vào mắt cô ta. Tôi nhớ mãi câu nói của anh:" Cô có thấy ông cụ đã quá 80 tuổi và đi lại rất khó khăn không? Ông ấy đã xếp hàng cả một đời rồi. Cô nghĩ với chừng ấy thời gian vẫn chưa đủ sao? Hãy nhìn lại bản thân mỉnh một chút đi. Cuộc sống sẽ tốt đẹp hơn khi mọi người đều có chung một tấm lòng. Cô hiểu tôi nói gì chứ?". Và anh bảo tôi đi về, để lại nổi ngơ ngác pha lẫn xấu hổ của cô nhân viên...
Anh là như vậy đó bạn ạ! Chỉ cần nhìn thấy một chút gì đó trái với cuộc sống là bất kể bản thân, cố lao vào để...hoàn toàn không nghĩ gì đến bản thân... Nhưng đó mới chính là anh, là sếp, là người mà tôi luôn luôn ngưởng mộ, hy vọng sau này mình cũng sẽ có một người như anh để mà dìu dắt tôi đi hết cuộc đời...