Cỏ lau
Thay đổi trang: << < 78 | Trang 8 của 8 trang, bài viết từ 106 đến 116 trên tổng số 116 bài trong đề mục
namtuocbongdem_lfo 26.06.2008 11:54:03 (permalink)
nó hiện diện nơi đây chỉ là hình ảnh của một thằng khờ,một thằng khờ trong đời thực để online với một chức danh thật chẳng bình thường,và dĩ nhiên nó cảm thấy nó chẳng bình thường chút nào cả.Nó đặt ra rất nhiều tình huống có thể xảy ra,mọi tiên đoán của nó về tương lai về bước đường mà nó phải đi,và rồi nó đã nhận thấy rằng nó đã lầm,nó không nên đặt ra những đường lối sai lầm như vậy,để rằng nó đã lạc lối,nó đi lạc trong chính tâm hồn nó.Bởi rằng nó đâu có phải con người toàn thiện.cái chân thiện mỹ mà người ta đặt ra đó đâu phải là dành cho nó.thật là một ý nghĩ thật tồi tệ để rồi nó đã đặt chân vào một bước đường mà nó gọi đó là "bước đường cùng" thế rồi nó cũng đã hiểu ra.Nó cũng  đã hiểu ra và hình như nó đang cảm nhận được chính nó.nó đang dần cảm nhận được chính con người nó,con người của những dự đoán,của những giả thuyết mà nó đã đặt ra ấy.Nó đặt ra một câu hỏi mà nó không thể tự trả lời được,có phải nó đã quá ngây thơ để tin vào những lời dối trá mà nó đã đặt ra không,đối với nó bây giờ sự đời đã không còn gì là đáng tin với nó nữa,mọi sự đều đang lừa dối nó thì phải.nó bây giờ cứ điên điên khùng khùng vậy.nó làm cái điều mà mọi người chẳng ai nghĩ đến.thật là hoang đường biết bao.nó lại còn tự nghĩ rằng nó cần phải tìm ra cho nó một hướng đi hoàn toàn mới,một hướng đi đúng cho chính nó.chẳng lẽ một hướng đi cho chính nó mà nó lại không nghĩ ra sao.chẳng có điều gì là chắc chắn đối với nó.nếu nó tin vào chúa hay tin vào nhà phật có lẽ nó đã nhờ đến rôì nhưng nó lại nửa tin nửa ngờ mới khổ chứ.cái điều 50/50 có lẽ là đáng cho nó phải suy nghĩ.....
namtuocbongdem_lfo 27.06.2008 23:11:45 (permalink)
nó ngờ rằng,trong cái sự an bài của số phận đã có sự sai lầm khi mà nó nảy sinh ra đúng vào trong tâm trí của nó.ngày ấy cái ngày mà thường thường các đôi tình nhân hay đi với nhau thì nó lại đi uống rượu một mình.để rồi đúng cái đêm định mệnh ấy em đã xuất hiện.một ý nghĩ ngông cuồng đã nảy sinh trong nó,và rồi nó đã đến và làm quen với em.thế rồi thời gian trôi qua,một tuần sau nó và em đã chính thức giống như những đôi tình nhân kia.Bỗng một ngày người bạn thân của em đã nhắn cho nó một dòng tin rằng :"nó đến với anh chỉ là do những đồng tiền trong túi của anh mà thôi" Và dường như trời đất đã hoà hợp làm một ngay dưới chân của nó.Nó bây giờ phải làm gì đây khi mà trong tâm trí của nó lúc nào cũng nghĩ đến em,với nó giờ đây là cả một quãng đường dài..........
 
namtuocbongdem_lfo 19.07.2008 22:13:27 (permalink)
đùa mãi thì cũng phải thành thật.mà nó cũng chẳng muốn đùa chút nào cả.chỉ bởi vì ngày ấy tình yêu đã đùa với nó trước mà rằng giờ nó lại rất thích bỡn cợt với tình yêu.nhưng bỡn cợt hoài thì cũng có lúc nó phải chán.nó chán chường khi cứ phải bỡn cợt hòai với tình yêu mà những năm trước nó đã từng mong đợi.để giờ nó đã phải yêu lầm một người yêu lầm một người không hề yêu nó chút nào.bọt bèo ở chỗ là cô bé ấy cũng giống như nó,chỉ vì thất tình ở cái màu mực tím mà giờ đây cũng chỉ giống như một trò trốn tìm cũ rích từ thời thơ ấu.ừ nó đang trốn chạy,nó muốn trốn khỏi cuộc đời để nó không còn cảm giác gì về cuộc sống nữa.có phải chỉ đơn giản là giờ đây chính nó cũng không còn biết nó muốn gì nữa.cứ ngẫm nghĩ xem mình muốn gì?và phải làm gì để đạt được nó?
 
Cỏ lau 22.07.2008 00:30:22 (permalink)
Trong cuộc sống tôi đã nghiệm ra rằng, bất kể điều gì đã đến rồi thì sẽ ra đi giống như cuộc vui nào cũng đến hồi phải kết thúc mà thôi, tất cả đều phụ thuộc vào lý trí của con người.Tôi đã từng hoạn nạn và tôi đã từng chết điếng người trong hoạn nạn đó, tưởng chừng không thoát ra được ấy vậy mà khi tôi quyết lòng không mảy may nghĩ đến nó nữa và quyết tâm sống lại từ đầu thì nó lại buông tha tôi một cách nhanh đến bất ngờ và các cơ hội lại đến với tôi như suối chảy.
Trong tình yêu cũng vậy, khi tôi đánh rơi những giọt nước mắt thì ngay lập tức nó quánh lại và dính chặt vào tâm trí tôi đến bức bối mà vẫn không buông tha, ấy vậy mà khi đó tôi mỉm cười và nói rằng "hãy xứng đáng với những gì mình đang có" thì nhẹ lòng biết bao. Tôi không phải là người may mắn trong tình yêu và không ít lần tôi đã rơi vào những tình huống trớ trêu đến tàn nhẫn khiến tôi chìm đắm trong đau đớn hận thù. Bước cuối cùng tôi gửi lòng mình vào nơi cửa chùa và điều kỳ diệu đã đến với tôi - tôi hồi sinh từ đó. Trở về với đời thường tôi nhìn mọi việc thoáng hơn, bao dung hơn và tình người hơn. Hạnh phúc không còn là trọn vẹn nhưng cũng hé cho tôi những nụ hồng đáng yêu.
Vậy thì bạn hỡi sao mãi nặng lòng với những gì đã qua? Ngày hôm qua mãi là ngày hôm qua có kéo lại được không? Tôi còn nhớ khi xưa mẹ tôi nói rằng "Mỗi sáng mai thức dậy, nếu con mỉm cười thì cả ngày sẽ gặp nhiều niềm vui và may mắn". Qua thật nhiều thăng trầm tôi mới hiểu được rằng, ngày mới cũng như một người khách đến thăm mình, nếu mình đon đả chào mời thì họ cũng sẽ vui vẻ bước vào, nếu ta lạnh lùng thì họ sẽ lướt qua ta mà thôi.
Hãy mở rộng lòng mình để đón chào ngày mới bạn nhé.
namtuocbongdem_lfo 11.08.2008 23:11:07 (permalink)
hôm nay!bầu trời đầy thật đầy những bóng mây! có lẽ mưa sẽ rất to.nó buồn lắm vì nó không biết sẽ phải làm gì trong mưa.mưa sẽ ngăn cản bước chân của nó.nó đã lên kế hoạch để cho riêng tối nay nó và em sẽ cùng đi chơi.nó sẽ được bên em.vậy mà mưa đến sớm quá.lúc này nó ước sao nó đang được cùng bên em....
namtuocbongdem_lfo 08.01.2009 18:24:38 (permalink)
một mùa đông lạnh giá sắp qua đi,và mùa xuân mang ấm áp đến với mọi người.đêm sắp qua đi và ngày mới đang đến.ai cũng náo nức đón chờ mùa xuân sang.đã lâu rồi không trở lại với thư quán sau những mệt nhọc ngày thường tôi lại đi tìm cho riêng mình một góc chân trời nơi mà những riêng tư thường ngày đã mang đến cho tôi những nhọc nhằn gian khổ nơi mà những ước mơ trong tôi luôn thôi thúc để thực hiện nó.ước gì mình có thể trở lại những ngày xưa yêu dấu.những năm tháng của thời phổ thông.ôi tôi nhớ nó biết bao.có những kỉ niệm mà tôi đã không thể nào quên như chính tôi vậy....
Cỏ lau 18.08.2009 11:52:31 (permalink)
Hơn một năm rồi tôi mới có dịp trở về đây để vui buồn cùng mây trời. Thương cho kiếp Cỏ lau luôn phải chịu bão dông dập vùi. Thôi thì ta cứ là ta để tâm hồn được thanh thản Cỏ lau nhé. Thương em.
Cỏ lau 19.08.2009 15:56:25 (permalink)
Ngày đầu vắng anh trái tim hoang vắng, ngày thứ hai vắng anh như cây non thiếu nước. Uất hận bao nhiêu tôi lạnh lòng bấy nhiêu, thế mà chỉ nghĩ đến những gì đã xảy ra mà nước mắt muốn trào ra. Lao xe đi như điên như dại mà sao tai nạn lại không xảy ra để giờ này ngồi đây lóc cóc những con chữ ko nói nổi tâm sự?
Cỏ lau 22.08.2009 12:29:11 (permalink)
Đúng là tất cả mọi điều đều có thể xảy ra trong cuộc sống nhưng chung quy cũng chỉ nằm trong bốn chữ: Ái - Ố - Hỉ - Nộ mà thôi. Khi người ta còn quý nhau thì chữ Ái, chữ Hỉ lên ngôi, khi bất đồng quan điểm thì chữ Nộ là chúa tể muôn loài. Câu chuyện của cuộc đời ai cũng như ai nhưng cứ khoác cho nó cái áo mang chữ TÔI thì lập tức nó trở thành khác người và lấy đi bao nước mắt của người đời. Những áng văn hay, những ca từ xúc động, những luyến láy huyền ảo mang màu sắc riêng chung lẫn lộn như một ai đó đã nói với tôi rằng trong đen có trắng - trong trắng có đen, trong dương có âm, trong âm có dương. Cái khéo của mỗi người là bộc lộ đến đấu, bộc lộ khi nào những đen những trắng đó. Và dù khéo đến đâu thì cũng có lúc cái đen bộ lộ bất ngờ bởi sự tồn tại của đen ẩn sâu trong tiềm thức và cơ chế xuất hiện là vô thức.
Tôi đã bật cười khi hai người đàn ông thuộc hai thế hệ cùng gặp nhau trong một khách sạn mini với hai mục đích giống hệt nhau để rồi trong tâm tưởng hai người khẳng định hai trạng thái đạo đức khác nhau. Trong khi đó những người đàn ông khác đứng bịt mũi lắc đầu và lén đưa tay lên sờ gáy mình. Ha ha...
Cỏ lau 22.08.2009 12:44:46 (permalink)
Như bao đứa con gái nhà lành mới lớn khác, tôi bước vào yêu với hành trang là những lời khuyên trân thành của mẹ cha, thày cô và bạn bè. Nhưng bản ngã của tôi ương ngạnh không chịu tin vào những gì tai nghe mắt thấy từ người khác. Tôi âm thầm lẳng lặng với những vui buồn của riêng tôi, cho đến một ngày sức chịu đựng non nớt của tôi nổi giận, tôi điên cuồng lao vào Thần chết an vạ ông, buộc ông phải chấp nhận những yêu cầu khẩn thiết của tôi. Quá thương tâm trước những van nài đẫm nước mắt của tôi ông đã mủi lòng ra tay tát cho tôi một cái đau điếng khiến tôi tỉnh cả người không khóc nổi nữa. Mở mắt ra chợt nhớ bài hát Sắc màu của Trần Tiến và yêu đồng loại nhiều hơn.
namtuocbongdem_lfo 28.10.2009 20:50:38 (permalink)
ừ nhỉ !sau hơn 1 năm rồi,những trải nghiệm của cuộc sống cũng đã giúp con người ta trưởng thành hơn,những lời yêu thương,những vui,những buồn,những hờn,những giận....tất cả đã cùng hòa quyện vào nhau để mang đến cho ta là những trải nghiệm của cuộc sống.gần 1 năm trời có thể nói là tôi đã phiêu du hay đi lang thang trên những nẻo đường.tôi nhận thấy tất cả mọi điều trong cuộc sống đều không có chỗ để dành cho sự tự do.mọi người mọi vật hay tất cả những vật thể hay phi vật thể đều phải chịu đựng một hoàn cảnh giống như những tù nhân trong những trại giam riêng.cho đến bây giờ tôi nhận thấy những sai lầm đã từng gây cho tôi bao xót xa bao nỗi buồn.và giờ đây tất cả chúng đã trở thành vô nghĩa.tất cả đều trở về lại dĩ vãng.hạnh phúc là gì ?và tình yêu là gì ?......
Thay đổi trang: << < 78 | Trang 8 của 8 trang, bài viết từ 106 đến 116 trên tổng số 116 bài trong đề mục
Chuyển nhanh đến:

Thống kê hiện tại

Hiện đang có 0 thành viên và 3 bạn đọc.
Kiểu:
2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9