THƠ CỦA NGUYỄN ÁI VÂN QUỐC
meocon_thongminh93 12.02.2007 23:23:36 (permalink)
Ngọn đèn*
 
trời đất còn không thể lâu dài/trường cửu, huống là người/người ta (Lão tử)**
 
 
tuổi lên năm theo anh trốn cha ra chơi phố huyện
lần đầu phát hiện vũ trụ:
ở bên ngoài căn nhà đất của cha, có thực một thế giới bao la
ở bên ngoài ngọn đèn dầu của cha, có thực những hàng đèn đường quyến rũ
 
 tha thẩn lần đầu như mân mê mương nước đầu làng: những mảnh thủy tinh lượn quanh đàn cá phướn khoai lang hồng bới lên từ nắng cạnh con đường xâu bánh đa rắc vừng treo trên tường cũ quánvượt qua sân vận động sang bên kia là gió hoa bòng*** rười rượi cổng trường  phố huyện giờ này ở đâu trong đám mây trắng kiađêm nay dưới ngọn đèn đường cha ở trong phố huyện trong đám mây trong căn nhà đấtdưới một mét rưỡi hơn, trên có nhiều vòng hoa đang héo dần   ngọn đèn của cha vẫn đang tiếp cháy trong con hiện lên đầu dãy đèn đường đêm nay, và nối những đêm mai   




ánh trăng chối từ






 
gửi các anh Bắc Đảo và Tưởng Phẩm Siêu*
  mỗi tế bào gen của chúng ta thoảng mùi thuốc bắc xái ba, mùi mít chín rục trên câymùi khai trong toa tàumùi nước đái lạc đà vắt qua sa mạc mùi khẳn của băng vệ sinh rớt nơi vọng gác hung nô trên vạn lí trường thànhmùi phân ngựa lẫn máu người trước điện ngọc thành tơ-roa  của chúng ta: mỗi phần tim có mưng nhiều nước mắt giống nòimỗi hạt máu cài đặt nhiều xảo thuật mỗi giọt mồ hôi bốc màu dối trá   đóng trong bao ni-lông: tiết dịch di truyền rữa từ cơ thể chúng tađang làm thối đấtruỗng nhiễm mọi nẻo đường   hãy đừng tự nhân bản** anh và tôiđừng nhân bản chúa, tình nhân, và giáo tổđừng rao bán đấu giá tiếng hót cùng font chữ đừng tự gột rửa trái tim bằng nước đánh phèn chở đến từ ngoài hành tinh  lộn trái từng tế bào cũng vô nghĩachúng ta không khác nhau anh với tôi cùng họ, cùng tên, cùng máu, cùng tế bào  tất cả: xin chối từchỉ nguyện căng xác mình nhiệm màulàm màng tự lọc máu cho anh, cho tôi  ***
  đi kín trăng suông ngoài mó nước hãy căng xác tôi lên miệng thùng tôi là màng xơ mướp già trong cổ tíchthay viên phènlọc nước uống cho em   nước trong thùng khoả sạch đôi bàn chân em đã trải trên lối ngập phi gà*** rung rung hốc đábàn chân trần vừa đặt lên sàn gỗ trước hiên nhàánh trăng chối từ làm nhẹ gác thang  
 





rác và im lặng






 
trò chuyện cùng bốn anh* bên bờ sông Xen (La Seine/Seine River)
  ném không tiếc sức vào đường kẻ phân giới nhập nhằng giữa các thửa ruộng ươm lên cây, chữ, tư tưởng khác nhau chúng tôi kể chuyện tiếu lâm khi lên bờ nghỉ tay uống nướcmỗi người đều tự làm cao với sản phẩm canh tác của riêng mìnhcụm nhau lại chỉ để thi tài tiếu lâm  giao thông lộ kín đặc và chồng tầngở trên tum trời và trong lòng đất  nườm nượp người xe nhích nhích bò về phía bên kia phía ấy giương cao biển hàng trí tuệ   tôi bước lên từ một khoảnh ruộng ươm đâm đơn làm thợ khuân vác dưới biển hànghùng hục hùng hụcquần quật quần quật  dưới ánh nê-ông một đêm im lặng đã chùng xuốngnói với tôi những điều gan ruột: trí tuệ là rácbiển hàng là một thứ rác của rác  biển hàng giữ chân tôi bằng tờ khế ước có dấu điểm chỉdây xích bằng lời ngọt ngào mở ngoặc nhét thêm những điều hăm dọaim lặng bay đimặc tôi quần quật quần quậthùng hục hùng hục: đóng, mở, bốc, dỡ, kéo, đẩy, tung, cọ, nhặttỉa tót, chưng diện, ăn vụng, ăn trộm, nói dối, nịnh bợ, khúm núm, vênh vang  đêm nay dũng cảm trong tôi lại một lần quyết đấu với im lặngvặc nhau chém chảtục tĩu chửi thềhét vào mặt im lặng: mày cũng là rác, con đĩ dâm ô !tát nóđá nóxích nó vào chân giườngđưa ra một tờ khế ước, ấn ngón tay cái nó vào đĩa mực   im lặng chùng xuốnghổn hển như trăng trối: tôi, anh, ánh nê-ông, thằng người, đều là rác chìm có màuđi xuyên qua chúng ta, kết chúng ta lại thành những đống rác, là thứ rác lửng lơ không màu   tôi chưa cất bước lên đượcsợi xích giam chân tôi vào cái biển hàngtri thức của tôi cột tôi vào rác và im lặngdũng cảm đôi khi hiện ra chỉ để vặc nhau với chính nó, và với im lặng 
1.2007
------------------- * bốn anh: Jean-Paul Sartre (1905-1980), Trần Đức Thảo (1917-1993), Claude Lévi-Strauss (1908~), và Phan Huy Đường (1945~).  Không hiểu từ khi nào trong tôi tự có những ngữ vựng mang tính văn học như “người đàn ông khuân đá mắt hiếng” để ngầm gọi thân mến với Sartre, và “con hùm xám có bộ lông cấu tạo” với Levi-Strauss. Giữa hai vị đã từng nổ ra cuộc tranh luận học thuật nảy lửa. Cũng đã có sự kiện tương tự giữa Trần Đức Thảo và Sartre. Tôi đặc biệt thích thú với cách đọc và bình luận về triết học Trần Đức Thảo của Phan Huy Đường – tác giả cuốn Penser librement / Tư duy tự do (Chronique Sociale: 2000 / Đà Nẵng: 2006). 
 
 





trực giác







 
sáu trăm ngày ngồi không* trong động đá để quên [tặng phương trượng K.]
  mì somen, ăn đi noomaku—sanmadaa-baa-zaradan—sendaa-maa-karosyaa-daa-sowataya—untarataa-kanman  rồi lên núi oomaku—sanmandaa-bodanan—baku  nhớ mang theo khăn gai onarahashyanoo  nón khất thực on—sanmaya—satoban  và hộp quẹt tạo lửa bằng gas on—kakaka—bisanmaeii—sowaka  hồng tráng miệng, ăn thêm chút on—mai—tareiya—sowaka  không được mang theo giấy bút để lại từ điển để lại máy tính on—korokoro—sendari—matougi—sowaka  không được mang kiếm gỗ on—arorikya—sowaka  không được mang bất cứ cuốn kinh nào on—sanzansaku—sowaka  nào, bắt đầu đi on—amirita teisei—karaun  11. on—akyshyubiya—un  12. on—abiraunken—bazara—dadoban  13. nooboo—akyasyakyaraa-bayaonarikya-mari—bori—sowaka   quay lại 13 lượt 1 vòng đủ 88 vòng thì nghỉ một lát tiếp đi thấy không thấy ! một hitch-hiker ** người Anh đêm nay chưa có chỗ gác chân trong tuyết đang tính đãi hắn no nê bằng cơm trắng nấu điện và cá sống sasimi đang tính sẽ nhắm sasimi với bia chai kirin sẽ là sasimi cá chép thịt hồng sẽ không nhờ người sẽ tự phanh sẽ tự bày nghệ thuật theo hình tia mặt trời lên đĩa gốm xù xì hiệu arita phần xương sẽ nấu canh rắc thì là đó ! onarahashyanoo*** đấy là trực giác  
01.2007
 -------------------------------------------- * ngồi không: tư tưởng thiền định cơ bản của sư Đạo Nguyên [?元 / Dogen, 1200-53, người xứ Phù Tang, vượt biển sang Tống tu học; về nước, mở ra phái thiền Tào Động] . ** hitch-hiker: lãng tử/du thử du thực/lữ khách vô liêu, thường bắt/vẫy hú họa xe trên đường để xin đi nhờ [ôtô nhỏ, đôi khi cả xe tải hàng/tải xăng/tải lợn], trong ba-lô luôn mang sẵn túi ngủ, nước uống, và giấy viết. *** onarahashyanoo: mật ngôn thỉnh Văn Thù bồ tát, theo âm Phù Tang [vốn là Phạn ngữ; dịch thoát dạng dân dã: “vừng ơi mở cửa ra”]. Các chỗ không phải tiếng Việt khác trong bài đều là tiếng Nhật.  
 





đằng sau khung cổng nhựa đỏ






 
lạc trong rừng trúc nhớ bạn{you, anata /kun/kimi/omae/teme/san/sama/dono/ o) *
avq
  luống cày nhà vua xới trên cánh đồng xuângiờ này trơ muôn ngàn gốc rạ  rừng quế mỡ đã cháy khô xa trông chỉ thấy những ô đầu trọcdưới chân đồi xác xe min** hóa rác  khe nước trong veo không có cá róc rách chảy lên ngàn bất động minh vương trừng mắt giương gươm chém quỉ  “quỉ dữ đã đâm đầu vào thác chết cùng thánh kinh”  dưới chân minh vương là rắnlà hổlà tất cả mãnh thú cả gươm báucả pháp thân cả vầng pháp quang trên đầu ngài đều đúc bằng bê-tông  bầy dơi đen trên bức phù điêu trong đền báo mộng:sau muôn dặm giang hồ tráng sĩ đã quyên sinh hồn ngụ trong ruột cột cổng đỏ   cổng đỏ không là gỗ limkhông là bê-tông có cốt sắt  cổng đỏ là plastic sơn sonvà rỗng ruột  lơ lác một đực-chồn đứng bóng giữa trưa hai hàng cột nhựa   kìa you{bạn}hãy trông vua và các đại phu đương tung cầu mây trước sân rồng năm mớiquan khách cả ngàn ngườilớp lớpáo thụng xanháo tíaáo hồnglực sĩ trần mình trước gió đông  lên thăm lại động tiêngiường đá xưa nơi bạn nằmđâu thấy rêu phongđâu thấy lâu đàiđâu thấy giai nhân  uống cạn gáo nước giếng khơi trong nền xưa nhà bạntôi lang thang theo gió chạy đùa trên ngã sáu những dòng sôngkhông bóng thuyền thankhông kẻ câukhông người quăng lưới  dưới hàng thông dẫn lối in dấu hài bạn đã đitôi lượm lên một chiếc kim khâu   kim khâu hóa mũi tên đồnghóa nỏ thầnhóa gươm đao và lũ lũ giặc trời cuồng loạn  bão cát sa mạc  giá băng   đêm đen  mọi sự đã/đang quacánh én đã/đang về thay chiếc kim khâu   hóa ngô-chuồn-chuồnbạn đó ư ? 
Chí Linh, 1.1997
Đông Kinh, 1.2007
 ------------------------------* anata/kun/kimi/omae/teme/san/sama/dono/o: dành riêng sự hiểu và cảm thụ cho các bạn thạo tiếng Nhật. ** xe min: tên quen gọi của xe máy nhãn hiệu Mink sản xuất ở Đông Âu, nay vẫn rất thịnh hành ở vùng các tộc người thiểu số sống tại miền núi phía bắc Việt Nam và các tỉnh miền tây nam Trung Quốc (Thái, Tày, Nùng, Mông, Dao, Choang, …).
#1
    meocon_thongminh93 12.02.2007 23:32:42 (permalink)




    Chiếc búa thời gian







     
    chiếc búa nhỏ trong tay tôi đã từng nện xuống đá hoa cươnglàm vỡ tan nhiều mắt nhìn   mắt mắt nhiều mắt nhìn khácđã vỡ   hối hận vẫn tấy đau cốc cà-fê buổi sớm naynhỏ qua phin từng giọt đen máu của tôi vàcủa bạn   ở hai bên đại dươnggiờ nàychúng ta cùng khóc thương chiếc búa sẽ hóa đá hoa cương vỡ vỡ ramỗi mảnh hoa cương : mỗi mảnh búa : mỗi mắt nhìn  chạm vào búa sắt của thời gian bạn và tôi cùng vỡ ra thành mỗi mảnh hoa cươnggiấc mộng đêm qua ghép chúng lạicố côngkhông thành  từng đêmtừng đêm rớt dãi trên gối chănlặng lẽ phết mùi thời gian lên mộng mị  qua đại dươngqua tiếng chim sớm naytôi thấy bạn đương cười  tiếng cười đương còn lại không tan dưới nhát búa thời gian  gián cách giữa chúng ta đang được lấp đầy bằng ánh nắng mặt trời và không khívà những sợi ADN xoăn xoắn phát sáng đêm đêm 
    Tokyo, 1.2007
     
     
     
     





    đồng trinh chữ






     vượt đêm dài thông sang bên kia mắt chạm vào một đêm dài khác không ngày  bó nến cháy giữa lối xuyên đêmhiu hiu tả tơi tuyết tuyết  cuối đường hầm thông sang bên kiatôi và em loạng choạng vấp bóng mặt trời   ta vấp nhau lịm đi trong căn nhà giấy mỏng tangtang  lại một đêm sắp tànlệ máu ứaứa ra văng về phía hừng đông gọi thay tiếng gà  tôi nằm nán lạiđợi mặt trời chui lêntừ sản đạo một đại thằn lằn   muốn chọc màn sương nhờnhờ đỏđang nhô cao trên ngã tư phố Tottenham* một mặt trời không trống**  
    2 & 12. 2006
     ---------------* phố Tottemham: tức Tottenham Court Road (phố điện tử ở London, thủ đô Anh quốc). Ngã tư này tạo bởi chỗ cắt nhau giữa Tottenham Court Road và Oxford Street. ** trống: trong trống mái. 
     
     
     





    tiếng khói






     
    gửi bà nội và những người bạn cùng thời của người
      suy tư luồn thông gió tuôn rangoài kia khói ngấm xuốngđất xoè trời hoa trạng nguyênđỏ nhuộm mùa sắp giáng sinhbóng ai chạy trên những luống nhà kính loang loáng rắc mưa thưa  từ chiến trường xa lửa lanvề cháy lại trong bờ cúc tầntrên ấy còn mắc một bàn tay ngùn ngụt khói mờ năm ngónmờ mắt ngóng anh đã tan lên trời cùng khói với bàn taymẹ xé bờ cúc tần mắt loà trong đêm đuổi theo bàn tay anh  ngược lên đồi khói đi ra biển khói  người vu nữ* vai thon treo lên cổng đền: búp bê con cùng những cọng rơm khô từ miệng đôi nghê đá, khói phả vào áo trắng và váy đỏ trinhnàng rảo bước chân đạp vô tình lên tiếng khói ngân   đoàn tàu không khóitừ từ trườn vào thành phố khóinhững dãy nhà trong thành đang bốc khói xuyên sang nhau bằng cáp quang   cụ già lặng lẽ dò gậybước xiên lên thềm thánh đường sáng ánh đèn và vang âm bóng khói  
    Tokyo, 12.2006
     
     
     
     





    Linh cảm lịch sử






     
    tặng Nguyễn Tông Quai* và Clifford Geertz**
      khu công nghệ cao nứt ra từ dưới rễ cỏ gà mởn lên xanhtrong đi hoang, gió đem sương muối/dầm trong đáy nông của những vỏ hến  đường cao tốc dẫn đàn bò lạc vào thành phố hóa kiếp dưới hầm tàu tiếng nặng nhọc của loài hữu móng thở qua những lỗ thông hơi của nhà bìa các-tông  những thuyền buồm mang theo dấu đỏđến rồi điđể lại một cây cầu vài hàng bia mộchỉ diều vuông chao cánh trong ráng chiều còn nhắc tiếng của con trẻ và đàn bà   gió đem thời gian chia mùa và giam chân chú/trú kháchmang những người đàn bàra khơicùng những mảnh gương in hình những con cá diếc  tôi quan trạng ruổi rong qua những miền tím của chiềucủa sắc chàmcủa những hàng đá dựng ngăn bờcủa những mó nước quẫy thuồng luồngcủa khói lam tỏa ra từ những cây tháp gạch  một đám người đi ngang qua thung lũng trong chiềugói tặng tôi những mảnh vỡ tiếng quê trong một chiếc khăn thêuhọ òa cười rồi khóc  lệ rỉ ra đẫm những vuông cỏ gà vi vu/lay động trên nóc nhà  
    Nam Ninh, 7.2000
    Đông Kinh, 11.2006
     --------------------* Nguyễn Tông Quai (trước năm 1993, vẫn thường được đọc (nhầm) thành Nguyễn Tông Khuê, 1693-1767), là thầy học của Lê Quí Đôn, hai lần đi sứ nhà Thanh (một lần cùng với Nguyễn Kiều – phu quân của Hồng Hà nữ sĩ Đoàn Thị Điểm). Đương thời, ông “nức tiếng thơ hay ở khắp cõi” với những tập thơ nôm và thơ vịnh sử, tiêu biểu nhất có Sứ Hoa tùng vịnh và Ngũ luân tự, được tôn là một trong “Trường An tứ hổ” (bốn con hổ Trường An/Hà thành). Có thể vì những lí do trong chính trường thời Lê Trịnh, nhất là xích mích kéo dài không dàn hòa được với Việp Quận công Hoàng Ngũ Phúc, nên thơ ông như bị cố tình quên/hủy, mãi đến thế kỉ 20, mới được phát hiện lại bởi Vũ Bích (thời thuộc Pháp, thập niên 1940), nhóm Đỗ Phú Hứa (thập niên 1980), nhóm Bùi Duy Tân, Mai Hồng, Chu Xuân Giao (thập niên 1990). ** Clifford Geertz (1926-2006), nhà nhân loại học/dân tộc học người Mĩ, tác phẩm tiêu biểu The interpretation of cultures: selected essays [Giải thích (học) về văn hóa – tuyển những bài viết] (Basic Books, 1973). Ông vừa buông xuôi hai tay tại USA, từ biệt những con phố nhỏ và những trận đá/đấu gà ăn tiền ở Indonexia [nơi điền dã chính của hai vợ chồng ông]. 
     
     





    đôi/khi






     
    trong {với/trước} cô đơn suốt hai tỉ năm ánh sáng
    bình thản, tớ hắt xì hơi
    (T.S.)*
      cắn nát những ngày xa lắc môiđêmlảđôi/khi   đôi/khi phù thủy emngậm lạo xạoxương xanh, móng vuốt non, tôi   đôi/khi vào biển áp tai nghe: rên, van, năn, nỉnhững hời chết đuối hờn  ối đông chiềugián tía hoàng cung liệng bè quạ đenđôi/khi đức vua là con trắng tướp nước trà trộn trong bầyngập ngừng chớp rángrắc phân lên thượng uyển liễu bào ngài bay qua bóng cỗ máy giảo hình dựng trên một ngũ giác đài  chó nhải nhai đêmrùng rục kéo lên những đoàn người trong đó đôi/khicó tôicó đức vua  đôi/khi xào khan hồn mình bên bậu cửavạc rượu sôi khônấc xuyên bản lề xám théptrong óc rũ tiếng ma cười   rời bảng vảng đôi khi trầm vào khitôi thấy một đường trục xuyên chiếc răng cửa xoắn nhập trùng trung tuyến một hạt gạoấy là kí ức quan âmấy là xa lộ tinxuyêntràn chảy vào trảng cát trắng vô ngần  
    Tokyo, 11.2006
     ---------------* TANIKAWA Shuntaro  (1931~), nhà thơ, dịch giả Nhật Bản, hiện sống tại Tokyo. Hai câu cuối trong bài “Cô đơn hai tỉ năm ánh sáng ” trong tập cùng tên — tập thơ đầu tay ra mắt năm 1952, làm nên tên tuổi của Tanikawa. Lời dịch avq. 
    #2
      meocon_thongminh93 12.02.2007 23:41:35 (permalink)




      Ảo: Những mảng màu







       
      không trăng giữa phố phường rã rượi
      con đàn bú mẹ trong làn bánh trung thu bão nổi lợn âm dương
      (avq)
        những mảng tímtràng đạn nhựa bắn vào gan   vũng nước bên đườngtrầm vào giác mạc trong veo  những mảng hườnghá khuôn dạng lông lá bờm xờm  thích liên hồi hỏa hơi hì hợp tan đêm  những mảng nâungời hàng phong ánh thu  rũ vàngrẩy run hồ mây bát ngát   những mảng tuyềnrưới giọt lầu cao đền tượng   những mảnh màu bò ra tườngđẹp mê   đẹp oà ra từ mồ không hương đêm rằm khói khóc ăn trăngđẹp bất tận lên từ ống hỏa thiêu bốc vào trời   những mảng màunhững nấm mồở giữa lặng lẽ những mắt những mẩu đời đang tan  khí đọng thành màumàu khô trên tường đang chảy vào những nấm mồ  rữa          ảo 
      Đông Kinh, 10-2006
       
       
       





      Nhớ: Không động từ






       
      không tuôn khỏi bóng cây buồn bã
      trên tay, Thánh kinh hóa thành bạc
      (H.S.)*
       không canh nghiêng nghiêng bát cơmđường vắng   tàu dàibiếng lười thời gian xa lắcmười sáu lửng lơ  nhịp nhịp khoan khoan mạch đêm khí cây loãng võng  nhà ta vòi või sau trăngđơn côi một sợi tóc em, của mùa trăng năm trước  ôi! sau cửa gió sương mờ rười rượi đáy sông quê   này! chú bé   miên man miên manmột sợi tóc giữa … giữaa … đáy … đáyy … sông … sôngg … wê… wêê… 
      Đông Kinh, rằm, 10-2006
       ---------------------* H.S: HAGIWARA Sakutaro (1886-1942), nhà thơ Nhật Bản. Hai câu cuối bài “San-kyo” (Sơn cư / Ẩn cư giữa núi), trong tập thơ đầu tay Tsuki ni hoeru (Sủa trăng), in lần đầu năm 1917. Lời dịch avq. 
       
       
       





      Không giá như và giá như







       
      Lân sàng thông bức thênh suông
      Nhành khuya gởi gió tênh loàng kẽ trăng
      (avq)
       không giá nhưhôm nay     diếc con     nhớp     bóng       diếc     khoả đuôi      đớp      bóng bèo   hôm naykhông giá như     bướm trắng, đen một cánh,      chới tìm      diếc nhỏ khoả đuôi       hanh      tanh     quái nắng chiều   ô hay !vẫn là đâytiếng mõai khua  ô hay !vẫn là đây viên tràng hạt đứt vòng lăn lóc   ô hay !vẫn là đây bông súng nở nước gẫm bùn mùi cữu ngàn năm   ô hay !vẫn mồi giunmóc câu  diếc nhớp hồn   diếcđớp giun  diếc lên bờ theo móc câu  …ngàn năm…  diếc nhớpnam tu sĩ ẩn quán trên tiểu đảo, nay, vẫn giữa hồvà bướm đen là ni côchưa thác cõi tiêu diêu  nhưng sao thế?giá như hai diếc nhí nhớp họ cùng một lầngiá như hai bướm, đen hay trắng, cõng họ cùng một lần cùng một lầnthì chẳng luân hồi và hoán kiếp chẳng có ngàn nămchỉ có tích tắc cá đớp bèo  ngàn năm: khoảng tích cá đớp bèo  diếc lên bờhồn nam tu lại diêu  không giá như hay giá nhưlà thực  hay không giá như và giá nhưđều ảo   hay không giá nhưlàgiá như    diếc nhỏ đớp bèothời gian là “tích tắc đớp bèo”“ngàn năm” là không gian   roang phiêu 
      9-2006
      Tặng R., những đêm gió khát trăng manh
        
       





      Tiếng vọng từ rãnh nước






       lê minh một ngày thuthức dậycon thiêu thânnằm hơ chếttrên phím pa-so-kon (cách gọi tắt của “personal computer”, theo kiểu của người xứ Phù Tang)   thiêu thân từ đâudạt vàonằm hơ rồi chết, không hay  một thiêu thân chỉ một thiêu thân chết mà bao điều mông lung   giữa lê minhnhớ  bên cửa sổ nhà mẹ cha đã cho những con dòi nhúc trong rãnh nướcăn muối vừng  bên cửa sổ kí túc xáđã cho những dòi như thế ăn muối vừng  đã cho những dòi như thếăn muối vừngbên rãnh nước xứ Phù Tang  ngày nhỏ vụt nghĩ: mời chúng ăn thứ mình thích ăn(không phải đồ xa xỉ, nhưng một thời, vừng/lạc cũng không sẵn, “cơm trắng muối vừng” đã là một dạng tựa như “đặc sản”)   trong sân trườngthoáng hiểu: chính những bạn dòi trong rãnh nước ngày xưa  ở xứ Phù Tangai gọitừ rãnh nước trong đêm“bạn ơi, tôi đã sang”  dòi ở bất cứ đâutrong rãnh nước thế gianđều là dòi  không nghi ngờmỗi chúng ta là một dòi trong rãnh nước vũ trụ(lấy từ ý của Thích Ca: chó, bọ, sâu, ruồi, đều có Phật tính)   những thơ/thư được viếtbởi những dòi thoát thai từ rãnh nước nói tiếng ngườivà biết soạn chữ bằng pa-so-kon  có những dòi khácnói tiếng ngườivà chưa từng biết pa-so-kon(xin làm người đi đường kể chuyện: chẳng phải chỉ ở miền sơn cước Mù Căng Chải, hay vạn chài bên Biển Hồ xứ Chùa Tháp, mà, cả những nơi như London hay Tokyo vẫn có người mù chữ)   tất cả: bằng tay người, dòi có thể viết thơươm câycày ruộngđứng máy(ca dao có tác giả: “bàn tay ta làm nên tất cả, có sức người sỏi đá cũng thành cơm”) và cả thánh chiến – như Bush, bố con, và Osama bin Laden  từ rãnh nước đêm thuvọng lên:nếu người, như Osama, biết cho người, như Bush, ăn muối vừng, hay ngược lại, hoặc, thiết thực hơn, nếu người, như các tướng ấy, cùng biết ngắm dòi trong rãnh nước thế gian(lời của dòi trong rãnh nước, giữa hoàng thành Thăng Long,* hay bất cứ nơi đâu)  
      Tokyo, 9-2006
       --------------------------* Những cái giếng hay rãnh nước trong hoàng thành Thăng Long — được bất ngờ tìm thấy (các chuyên gia nghiên cứu Hà Nội, mà quen gọi là “các nhà Hà Nội học”, từng ao ước, chờ đợi bao năm) — đang được chúng ta cẩn thận khai quật và bảo lưu, như với những cái (giếng hay rãnh nước) mà thế giới đã phát hiện trong thành quách cổ trung đại, tỉ dụ của nền văn minh Hi-La, hay của nền văn minh Đường-Tống. Bên cạnh những mâm vàng chén ngọc, đầu đao mảnh đĩa, hẳn giới khảo cổ còn tìm thấy sinh vật, hóa thạch sinh vật của hàng trăm/ngàn năm trước, như những dế mèn, hay cả những dòi, bọ, cung quăng.       Cuối mùa thu năm trước, cùng với ông bạn lớn tuổi mê khảo cổ xứ Phù Tang, tới xem mộ cổ vừa được khai quật. Mọi người kháo nhau: là của nữ hoàng tiểu quốc Ito — một nước trung gian trên đường đoàn sứ Tàu từ vùng Đái Phương bán đảo Triều Tiên đến kinh đô đại vương người Nỏa (người Nhật Bản ngày nay; hành trình này được ghi lại thành “Nỏa nhân truyện” trong bộ “Ngụy chí” hoàn thành vào thế kỉ thứ 3 scn; cũng có ý kiến ngờ rằng phần ghi chép ấy thuộc dạng ngụy thư). Tin loan nhanh khắp thị trấn. Ông bạn náo nức, gọi điện liên hồi, mang xe đón tận nhà. Đến nơi, giật mình, hóa ra: một cái rãnh vừa được phát hiện! Chỉ một! Nhà báo xúm đông. Dân mê khảo cổ còn đông gấp mấy. (avq) 
       
       
       





      Vườn xưa






                              Xin rắc tro thơ xuống suối cho cha                                                              (avq)  ong đêmvườn cũ nhuộm hương vương sương  hiên ướt bóngthược trắng trăng tơi vãi gió  rêu vẫn xanh dế ủimùi xưa  ngõ lườikhô ngất látơ giăng  hồn conrời xác nhẹ hiu đêmnương gió về Tây  trườn bờ rào kim cha vẫn tỉađậu nơi máng nướcconngó lại nhà xưa  sao mắt chakhuya hútthinh như nắngkhông lời  vâng !con giúp chacảmmột tiếng nhót rụngtrong vườn  thoangđêm rơitiếngsâu 
      Đông Phù Tang, 9-2006
      Trước ngày 49 của cha tôi – ông Akira K.
       
       
       





      Vườn xưa







                              Xin rắc tro thơ xuống suối cho cha                                                              (avq)  ong đêmvườn cũ nhuộm hương vương sương  hiên ướt bóngthược trắng trăng tơi vãi gió  rêu vẫn xanh dế ủimùi xưa  ngõ lườikhô ngất látơ giăng  hồn conrời xác nhẹ hiu đêmnương gió về Tây  trườn bờ rào kim cha vẫn tỉađậu nơi máng nướcconngó lại nhà xưa  sao mắt chakhuya hútthinh như nắngkhông lời  vâng !con giúp chacảmmột tiếng nhót rụngtrong vườn  thoangđêm rơitiếngsâu 
      Đông Phù Tang, 9-2006
      Trước ngày 49 của cha tôi – ông Akira K.
       
       
       





      Vết rạn trên tường







       
      Đêm mơ, trông vết nứt tường chùa
      Ngày mê, tha thẩn thềm đền rêu lên
      (avq)
       Điên và Ngộ đến tự naolẽ thuở người nở từ con mắt ếch[1]   Điên và Ngộrạnvết trên tường chùa xứ Tạng[2] hiển lại giữa đài cao Thánh thất[3] loanghương nhà mẹ Nara[4]   Điên và Ngộ vốn sống cùngmặt trời đenkhông khí đỏ  Điên và Ngộ từ biển lênhoáAM, EM[5] hẳn AM là Điên và EM là Ngộ(thuở ấy mặt trời đen và không khí đỏ)   Điên và Ngộ từ hang ratàu cỏbước sen(tương truyền: trước thuở ấy không lâu, mặt trời hóa đỏ, không khí chuyển trơ, nên, mắt người mù màu, nhìn lộn đen thành đỏ, đỏ thành đen)  Ngộ trốn Long cungnhả khóimặc người (bởi: từ thưở ấy loài người loạn lạc, chỉ biết Điên, không còn biết Ngộ)  thi thoảngNgộ hiển sóng thầnkhi bầy con ra biển gọi “Bô”[6] (không hiểu sao, dân tôi không được dặn lên rừng gọi “Má”. Vẫn biết Má là Mẫu về từ Thượng Ngàn áo xanh, và Thoải Phủ áo trắng)bầy con hưsóng bão liên hồi  Điên và Ngộ vừa là anh vừa là emvừa là chồng vừa là vợ(sáng thế: hết một vòng đồi, anh em hoá vợ chồng)vừa đực vừa mái  Điên và Ngộ vừa là ông vừa là thằngvừa là bà vừa là đĩ(ngẫm trông: hôm trước ở chốn lầu xanh, ngày sau ra roi thẩm phán)vừa ngày vừa đêm  Điên và Ngộ chẳng em chẳng anhchẳng vợ chẳng chồng(khi hoá vợ chồng mới ngỡ nhận ra nhau, từ đó, không biết nên là vợ chồng hay trở lại anh em, để nên hòn Vọng Phu – nghe nói đã biến thành vôi)chẳng cái chẳng đực  Điên và Ngộ chẳng thằng chẳng ông chẳng đĩ chẳng bà chẳng đêm chẳng ngày  Điên và Ngộ vừa một vừa haivừa hai vừa một  Điên và Ngộvừa có vừa khôngkhông “có”/không “Điên”không “không”/không “Ngộ”(nhà sư xứ Phù Tang: kinh Đại thừa không nói giả dụ rằng “có” là “Điên”, và “không” là “Ngộ”)  trơ mắt ếch một mắt ếchsinh hai mắt người  nhưng người đã quên: tất cả từ một mắt ếchĐIÊN = NGỘNGỘ = ĐIÊN  NGỘ chỉ giản đơn là vết rạntrên tườngnhư ĐIÊN  bí mật loài người rạn vết trên tường 
      Đông Phù Tang, 9-2006
       _________________________[1]“mắt ếch”: hãy đến ngưỡng xem đền đài Tây Tạng, hay xem các công trình thám hiểm vùng này của người Âu Mĩ và Nhật Bản.

      [2]“xứ Tạng”: Tây Tạng

      [3]“thánh Thất”: Tây Ninh

      [4]“mẹ Nara”: nền nhà cũ giáo tổ Thiên Lí (Tenri), ở Tây Phù Tang.

      [5]“AM và EM”: ADAM và A, EVA và UM, tức ADAM/EVA (Thiên Chúa) và A/UM (Mật tông).

      [6]“Bô”: Bố Rồng

      #3
        dinhhoi0101 20.02.2007 09:30:23 (permalink)
        Tôi đọc ở website Tien Ve.org thì thấy tên của thi sĩ này là Ái Vân Quốc mà ko phải là Nguyễn Ái Vân Quốc.
         
        Dinh Hoi
        #4
          dinhhoi0101 20.02.2007 11:16:21 (permalink)




                                                 Thực: Thời đại chúng ta
          http://www.tienve.org/home/literature/viewLiterature.do?action=viewArtwork&artworkId=5579







           hơi nước ngạo nghễ vỡ tiếng thời đại chúng ta   bắt đầu bằng buổi sớm với cái ngáp thượt làm xám xịt chân mâynóng lạnh trong huyết quản không còn đo đếm đượcnỗi buồn hắt ra từ óc như hạt lựu trái mùamà niềm vui tất thảy được đóng hộp bày chào trong siêu thịhạnh phúc đến giữa đường xách làn ra chợ nhận được thư mail vẽ vời hoa lá nhì nhằng  sắt vụn gạ ép-phenthế giới chúng ta   tự khoá tay mình thành lũ lưu đày tình nguyệnđất thánh thần khô máu dưới vỉ đầu ruồicá mập đen đổ bóng xuống những dòng sông ối đỏ hoang liêulặng lẽ bỏ làng người quê biến lên sao hoảkẻ chợ thầm thì giết con như giết sâuvà thắt cổ tập thể trong/với những chiếc xe benz  thời đại chúng ta đang sống là thời đại nàothế giới chúng ta đang sống là thế giới nàonhành xuân liệu còn nở trên đất thánh thần mặt trời lên không sau những giấc ngủ dài miên man không muốn dậy trong bụng biển đã sặc uế dầu   ta đang sống thời đại của mỗi chính ta tận hưởng kiệt cùng thế giới của mỗi chính ta  đâu phải từ dạ biển đã chết sặc dầuđâu phải từ lưng núi đã khánh tận mọi nguồn trữ vậttừ chính mỗi ta, thế giới bước ramặt trời thướng lên, từ chính mỗi tamỗi ta là mỗi thánh thần  thay tạo hoá, tạo chính ta thế-giới-chúng-ta tự hủy bởi quá nhiều thế-giới-chính-ta không thể dung nhaumỗi chính ta đang là nô lệ cho thế-giới-chính-ta  thế-giới-chính-ta tự ăn vẹt trái-tim-chúng-tamặcnỗi buồn của mỗi chính tachỉ còn hắt ra từ óc long lanhrã rượinhư những hạt lựu trái mùa  
          Đông Nhật Bản,* 9 - 2006
           -------------------------* Bên cạnh biểu tượng hoa anh đào và máy tính điện tử, Nhật Bản là xứ còn nổi tiếng cả với lượng người quyên sinh mỗi năm, mỗi tháng, mỗi ngày. Một vấn nạn xã hội những năm đầu thế kỉ 21 của nước này chưa được giải minh: nhiều cha mẹ tự giết hại hoặc đày đọa dã man con đẻ của mình, hay ngược lại, và, những vụ quyên sinh tập thể của giới trẻ có sự trợ giúp của mạng internet. 
          #5
            dinhhoi0101 25.02.2007 15:18:48 (permalink)
            qưên
            <bài viết được chỉnh sửa lúc 25.02.2007 15:24:34 bởi dinhhoi0101 >
            #6
              dinhhoi0101 26.02.2007 18:42:38 (permalink)
              Em đọc kĩ thơ của bác Quốc này rồi. Thấy bác này viết sâu sắc mà độc đáo lắm. Sao chưa thấy ai bình luận về thơ của bác này nhỉ.
              Bác này chắc là dân học triết và lại giỏi thơ nữa.
              #7
                dinhhoi0101 01.03.2007 09:04:15 (permalink)




                ba mẩu thơ ngắn: vô đề đoản thi tam thủ







                 

                 
                thơ ngắn mà không phải haiku* (avq)
                 1. ngày vật lộn với cơn đau, tôi bất giác cườimỉm từ giữa những đợt nhoi nhói của quả tim tôi với ngón tay em phía dưới đáy cốc nước lọccảm dần ra hai sợi lông đang thầm bạc đi trong hốc mũi của em và của tôi   2. không còn người để vục đầu nũng nịuđể tâng vài ba công tẻo teochỗ ấy giờ chỉ: mấy nàng ruồi đang nhặng lên xia bậy lung tung vào màn hình máy tính vista  3. đằng sau chuỗi gào rú của máy hút bụi đã quá lỗi mốt vào ngày chủ nhậtcộng hưởng với tiếng tàu điện chạy xuyên đường chéo nhau ở phía đầu hồi nhàtôi không nghe thấy gì sất ngoài một tiếng thở nhẹ rớt xuống từ thái dương của chính tôi 
                Tokyo, 2.2007
                 
                #8
                  Chuyển nhanh đến:

                  Thống kê hiện tại

                  Hiện đang có 0 thành viên và 2 bạn đọc.
                  Kiểu:
                  2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9