cho người và cho tôi
Thay đổi trang: < 123 | Trang 3 của 3 trang, bài viết từ 31 đến 42 trên tổng số 42 bài trong đề mục
mây trắng 09.04.2009 11:05:00 (permalink)
Khi điêu tàn thức dậy, con mắt thơ không nhìn sự đổ nát mà nhìn qua khao khát để tìm về Tổ Quốc trong tim!

Cao Nguyên
 
Khi điêu tàn thức dậy, con mắt thơ không nhìn sự đổ nát mà nhìn qua khao khát để tìm về tiếng nói con người trong tim!
Khi một con người đã đi vào hồn muôn người thì tiếng lòng của người ấy sẽ là bản hòa âm chung  của nhân loại….
vad

 
#31
    Cao Nguyên Việt 10.04.2009 06:44:15 (permalink)


     

    Chữ Nghĩa

    Chữ - Nghĩa
    Chữ / Nghĩa
    Chính xác là: Chữ và Nghĩa.

    Chữ Nghĩa và Thơ, Tâm của tôi
    vốc hạt tình gheo thấm cõi đời
    hạt rơi thăm thẳm vào trong đất
    hạt vọng thênh thang khắp ngõ trời!

    Nói về Chữ và Nghĩa, nó rộng bao la. Cứ thử lên Google mà search, bạn sẽ đọc và ngẫm suốt bao lâu cũng không hết Nghĩa của Chữ. Sự biến hóa tài tình của Chữ, chỉ 24 nốt từ A đến Y, trước thì viết, bây giờ thì gõ trên mặt keyboard, có khác nào như ta gõ những nốt Mi, Fa, Sol... Ráp nối và biến tấu thành những tình khúc Thơ/Nhạc thẩm thấu qua thời gian và không gian hiện hữu và trừu tượng.
    Không bàn đến (đúng hơn là tôi không đủ sức để ghé vào bàn và luận) về chữ nghĩa chính thống dòng họ Việt, với những pha trộn Hán Nôm, Âu Mỹ... Chỉ nói về Chữ gởi Nghĩa vào Tình, Đời và Quê Hương... là cả một hành trình Thơ tôi đi từ khởi thủy của sự ráp vần khi còn cắp sách vào Trường đến khi nhập cuộc vào Chiến Địa và thả bước Lưu Vong...Đã đầy lòng tôi những trăn trở trên từng Con Chữ vào Thơ, sao cho cảm Nghĩa bây giờ, mai sau!
    Không dễ đâu phải không bạn. Ai đó, và chính xác hơn mới đây, anh Trần Kim Đoàn trong 1 email gởi tôi, khi tôi (và bạn AT) báo là đã đọc hết quyển "Tu Bụi" của anh: mỗi một người đọc tác phẩm của mình là một tác giả thứ hai, họ thẩm định lại giá trị từng Chữ và Nghĩa, và họ có toàn quyền hiểu một chữ khác hay hoặc thích nghi hơn chữ mà tác giả đã viết.
    Chẳng hạn tôi đọc lại thơ tôi trong bài "ơn em", đã chỉnh lại câu" điệu vần lóng lánh duyên xưa > điệu vần lánh lóng duyên xưa". Duyên Xưa, Lánh lên và Lóng lại trong lòng mình một Nghĩa ân tình có phải là đẹp lắm không?
    Mới ngày hôm qua, một đọc giả PM hỏi tôi: có phải anh vừa sửa lại một số Chữ trong bài "ơn em". Tôi cám ơn người đọc có trí nhớ thật tốt viết lại những Chữ trong câu của bài thơ nguyên thủy. Tuy nhiên, tôi vẫn chưa hài lòng về Chữ và Nghĩa trong bài thơ đó. Sẽ nói tiếp sau này, với cả nguyên nhân tôi viết bài thơ. Cũng là Tình gởi Người, gởi Đời và Quê Hương.

     

     
    Ơn Em
     
    ơn em nhắc tình hạc vọng
    đường trăng sóng bước chân thơ
    tung tăng ý lời đối bóng
    điệu vần lánh lóng duyên xưa

    ơn em môi vừa trỗ ngọt
    ru tình ngon giấc mơ nồng
    nghe vui quyên oanh thánh thót
    hát xanh biếc đọt tơ hồng

    ơn em thuyền duyên hư ảo
    vượt đời giông bão hồ nghi
    nhẹ tênh cánh buồm tâm đạo
    lướt qua lối dạo huyền vi

    ơn em tầm nhìn vạn lý
    gởi lời tri kỷ vào thơ
    phối âm khúc tình tuyệt mỹ
    khởi duyên hệ lụy vô bờ!


    Cao Nguyên
     
     
    Có thể từ một ngẫu nhiên như chiều nay, trong cái lạnh còn mơn man trong đầu Xuân miền Đông Bắc Mỹ. Chợt thấy thèm một bếp lửa quê nhà. Có lẽ cảm được cái thèm này, mà thằng bạn - giữa thân và sơ - cho ngồi nơi phòng khách với tí tách lửa reo trong lò sưởi, với chút nồng của hương wishky. Và đặc biệt, nghe Trịnh Vĩnh Trinh hát nhạc TSC... Để lại ngẫm về ơn người khi "dòng sông đã qua đời", để "níu tay nghìn trùng", để "yêu trong nỗi vui đợi chờ"...
    Chữ và Nghĩa tuyệt vời ,., đọc để thấm, nghe để ngấm... Thơ và Nhạc không bao giờ khép (chứ đừng nói là đóng) lại cánh của âm hưởng. Đó cũng là lý do thơ tôi không thường để lại tháng năm sau mỗi bài. Trừ những bài phải mang cột mốc thời gian để thấy sức tàn phá của bom, của lửa... cho niềm đau như vết cắt đương thời trên một không gian tôi đi qua và thơ ở lại!
    Tình yêu, không có trước và sau của chữ nghĩa trong thơ. Dẫu một chốc làm nên cuộc tình, nhưng khó mà bỏ quên hay xóa mất cuộc tình như một cái click trên keyboard để lại khoảng trống. Sau khoảng trống hư vô đó, vẫn hiện hữu em, hiện hữu người và hiện hữu dòng sông!
    Và thế là có "ơn em" trong đời. Ơn từ ý, từ lời ở đâu đó gởi tới chạm nhẹ Lánh lên và Lóng lại trong lòng mình, đủ làm những nốt thơ rung lên như tiếng hạc vọng cuối trời.
    Tiếng hạc lưng mây!
    Tiếng hạc quê mình!
    Tiếng hạc của tình!
    Bài "hạc vọng" viết lên từ đó, và người đọc nhắc đến nó không chỉ là những dòng thơ, mà còn minh họa đôi chim hạc bay trên bầu trời xanh thẫm...trong một thư viện net. Không "ơn em" thì phải gọi là gì? Một chuỗi nguyên nhân cho một bài thơ cũng đủ chất đầy khoang một con thuyền duyên. Dẫu hư ảo vẫn thấy đẹp vô cùng.

    Chữ Nghĩa hóa thân tôi
    bay theo lời hạc vọng
    ơn em từ nghìn trùng
    về chập chùng cánh mỏng!

    * xem "hạc vọng":
    http://tetet.net/tv/viewtopic1.php?p=1454

     


    #32
      Cao Nguyên Việt 11.04.2009 20:54:17 (permalink)


      Chong chóng

        em ví em - con chong chóng quay
        bộn bề tất bật chạy quanh ngày
        buồn vui nhanh chậm tùy cơn gió
        giữa nắng trong mưa dưới bóng mây

        em bảo anh nhìn xuyên chong chóng
        sẽ thấy hình em trong bóng quay
        Xuân Hạ Thu Đông theo gió vỗ
        chong chóng quay vờn theo lá bay!

        *

        mỗi lúc nhìn em - chong chóng quay
        thương ơi tất bật chạy theo ngày
        trong Đông anh muốn làm cơn nắng
        hong ấm em từng cánh chóng quay

        hãy cứ là con chong chóng quay
        để biết ta còn giữa tháng ngày
        còn cả yêu thương, còn sức sống
        mặc kệ thời gian, chong chóng quay!


      ***

      Bài "chong chóng" tôi viết tặng một người bạn thơ. Bẵng đi thời gian khá dài, không còn thấy chữ bạn vất lên trời. Làm tôi mất tiếng cười từ những con chữ vốn không khách sáo với đời, với người.
      Cái hồn nhiên của chữ của bạn đủ níu tuổi đời khựng lại nơi khung cửa bốn mùa.Dường như chỉ có Trăng là hiểu lòng con chữ của bạn nhất, vì có lần bạn mét: nằm trong phòng nhìn trăng tròn treo ngoài khung cửa, lòng thanh thản chi lạ! Quên những chu kỳ chuyển động những vết rạn nhân sinh trong hành trình du mục bất đắc dĩ!
      Dẫu mùi vị đời nếm qua đắng chát,tiếng cười bạn vẫn dòn tan như tiếng vỡ thủy tinh. Tôi thật sự thích tiếng cười đó của bạn.Tiếng rơi dòn phá vỡ sự lắng yên sâu hút của tình người.
      Khi nói chuyện cùng tôi với cái điện thoại kẹp ở vai, một tay chỉ con chim hót ngoài hiên cho Cháu Ngoại xem, một tay khuấy đều đũa trong ồ soup cho kịp món điểm tâm cho Mẹ già. Tự dưng tôi nghĩ đến con chong chóng quay đều trong gió. Quay đều những con chữ :

      mỗi lúc nhìn em - chong chóng quay
      thương ơi tất bật chạy theo ngày

      Cái hình tượng chong chóng đủ Nghĩa hai chiều:
      Em đi chong chóng rồi về
      kịp cho Cháu ngủ, Mẹ kề bữa ăn
      ....
      em bảo anh nhìn xuyên chong chóng
      sẽ thấy hình em trong bóng quay
      ....
      Cái chữ "chong chong", với tôi hay chi lạ, vừa hiện thực, vừa ẩn dụ. Đủ cho tôi nhắc mình, nhắc bạn:

      hãy cứ là con chong chóng quay
      để biết ta còn giữa tháng ngày
      còn cả yêu thương, còn sức sống
      mặc kệ thời gian, chong chóng quay!

      Chỉ cầu Trời đừng nổi cơn gió chướng
      Chong chóng xa người, chong chóng bay!

      CN
      #33
        mây trắng 12.04.2009 11:19:26 (permalink)


        Tiếng gọi ngàn năm vang vọng mãi
        Bóng nắng vương rơi tóc thả dài
        Niềm xưa gởi gió thêm ngần ngại
        Tấc lòng vẫn trắng tựa ban mai
        vad

        #34
          Cao Nguyên Việt 12.04.2009 19:55:28 (permalink)
          ân tình

          Nhờ Duyên của chữ nghĩa hay Duyên với nguời, mà tôi được cái cơ may gặp nhà thơ Nhất Tuấn - tác giả Chuyện Chúng Mình - trên trời từ khanhly.net/phoxua để rồi anh em chào nhau qua điện thoại và kể chuyện mặt đất một thời binh lửa.
          Tôi không ngại nói với anh về nửa thế kỷ tôi đọc thơ Nhất Tuấn từ
          ngày xưa hè đến phượng hồng nở hoa đến Quê xa cũng Thái Bình Dương / Mà ta hai kẻ viễn phương lưu đày
          Năm 2005, khi được tin anh Phạm Huấn mất, tôi viết bài thơ "tiếc", như nén hương lòng gởi tiễn đưa một đàn anh:


          tiếc

          (thương kính gởi thiên thần Phạm Huấn)

          tiếc
          lúc gặp anh, Tây Nguyên mùa rực lửa
          hẹn rồi chờ, rượu chưa bữa mời nhau
          đêm thao thức chờ cổng thành rộng mở (*)
          đón bạn về từ giữa núi rừng sâu

          tiếc
          những tráng khúc, anh mơ chưa viết được
          ngọn bút tình nghẹn chết giữa tim đau
          bạn đang giữa trùng vây chưa bỏ cuộc
          mà khăn tang ai cố buộc trên đầu

          tiếc
          sự tàn nhẫn không thể nào hiểu được
          giữa lương tri và cứu cánh làm người
          trên đất lạ anh mãi còn thao thức
          nhìn xuyên đêm tìm kiếm lại nụ cười

          tiếc
          những nụ cười xưa, giờ đã mất
          trên chính anh và của bạn bè anh
          vậy mà lúc hoàng hôn anh sắp tắt
          nhìn cháu con, ánh mắt chợt long lanh

          tiếc
          khi anh đi, mình lại không được gặp
          nhìn anh thôi, không dám nhắc gì đâu
          chỉ lời nói còn trong tim là thật
          còn mọi điều, rất tiếc - đã là không!

          Cao Nguyên

          Tôi gặp anh Phạm Huấn chỉ vài lần trong thời gian quân vụ ở Pleiku, không quen lắm nên chưa được thân, chỉ là cảm mến tính cách và văn phong của anh.
          Đâu ngờ bài thơ này lại là một sợi dây nối kết tình thân ái giữa tôi và anh Nhất Tuấn - bào huynh của anh Phạm Huấn.
          Hôm qua, anh Nhất Tuấn nói sẽ chuyển bài thơ đến chị Minh Hà - vợ anh Phạm Huấn. Ô hay, cái vòng quay thời gian đã tạo nên mối ân tình huyền diệu giữa những tấm lòng mang ơn chữ nghĩa.
          Mà chữ nghĩa cũng lạ, có gì đó rất quen quen giữa 2 bài thơ: Thăm Người Lính Cao Nguyên (Nhất Tuấn - 1964) và chiều trên cao nguyên (Cao Nguyên - 2004). Bốn mươi năm, lịch sử chuyển dịch qua mấy chặng đường, mà chữ nghĩa vẫn một mạch đi:
          Đây có những người trai/Của núi rừng đất đỏ ngày xưa, nay nghe gió reo lời hát/ngỡ tiếng bạn về/từ cõi trăm năm
          Một Mở / Một Kết - Hai tâm hồn đồng điệu viết một tình khúc chứa cả bi và tráng của một thời mình đi qua trên vùng đất còn da diết nhớ:

          Thăm Người Lính Cao Nguyên

          Chiều muộn, lên rừng núi
          Thăm anh lính cao nguyên
          Mây đồi xa giăng khói
          Chìm dần trong mưa đêm

          Đây có những người trai
          Của núi rừng đất đỏ
          Ba lô nặng trĩu vai
          Từng hành quân gian khổ

          Hết ở “Pla-tô J”
          Lại sang miền “Dak-sut”
          Bụi nhòa bộ treillis
          Thân run trong giá buốt

          Vì dân anh diệt cộng
          Nào sá gì lầm than
          Chết cho mọi người sống
          Đem thân giữ giang san

          Đêm nay mưa rừng bay
          Thăm nhau trong chốc lát
          Ta cùng tay nắm tay
          Tìm vui trong điệu hát

          Rồi thanh bình trở lại
          Có những người em thơ
          Chờ anh về tâm sự
          Cho trọn niềm ước mơ

          Nhất Tuấn
          (“Truyện Chúng Mình” I. 1964)




          chiều trên cao nguyên


          chiều trên cao nguyên
          gió reo lời hát
          ngỡ tiếng bạn về
          từ cõi trăm năm
          bạn từng một thời
          trong đêm nước mắt
          mời rượu tiễn người
          vào đất lạnh căm!

          chiều trên cao nguyên
          sương mù rớt vội
          quyện phấn thông vàng
          khỏa dấu chân quen
          lòng ta đi qua
          từng con dốc sỏi
          trên đường về làng
          nỗi nhớ gọi vang!

          chiều trên cao nguyên
          giăng hàng phố mới
          đêm ta về đâu
          tìm lối trăng xưa
          lối chờ, lối đợi
          hoa lá giao mùa
          chừ xa vời vợi
          gót hồng đón đưa!

          Cao Nguyên

          (tháng ba 2004)


          Cám ơn anh Nhất Tuấn, nhờ giòng thơ anh, tôi có thêm một mối ân tình.

          Virginia - tháng hai 2009.

          Cao Nguyên
          <bài viết được chỉnh sửa lúc 12.04.2009 19:58:05 bởi Cao Nguyên Việt >
          #35
            Cao Nguyên Việt 14.04.2009 09:40:04 (permalink)


            Cuối năm 2005,tôi về vietbao online. Trên trang "Trưng Vương và Bằng Hữu" mở cái Quán Thơ với cái tên rất Thơ "Quán Mây". Bởi lẽ Quán dựng trên một vũng trời thoảng gió bốn phương và mây chắn quanh làm vách Quán.
            Tôi đến với Net cách đây chắc khoảng  10 năm, phỏng chừng vậy, vì có nhiều nơi ghé chơi một dạo rồi ra đi. Bởi như đã có lần thưa cùng bằng hữu thân quen, rằng tôi là một "thằng lãng tử". Thích thì chơi, không thích thì ngơi.
            Nói về Net, chắc phải thêm mấy hồi phân giải. Bởi ở mỗi nơi có một sắc thái riêng. Điều chung nhất làm tôi trụ lại khá lâu ở một nơi nào đó là do cái tình bằng hữu thân thương và thành thật. Không hào nhoáng với những phù phiếm rất đời. Bỏ đời lên trời chơi, phải có gì khác đời chứ, sao lại cứ rất đời: hỉ nộ ái ố nặng bời trên lưng.
            Lại nhớ ơn Nguyễn Hiến Lê dạy lời: quẵng gánh lo đi mà vui sống. Nhờ lời dạy này với ứng nghiệm tự thân mà tôi thoát qua mấy lần tai kiếp, vẫn cười trên môi, chân bước tiếp theo đời.
            Người quen tôi, tôi quen người trên net, đưa vào hàng thân quí "bạn, người tình và em" còn trân trọng giữ tình đến hôm nay cũng làm mình hởi dạ. Dù chính tôi, chính bạn đã không thường gặp nhau đây đó bởi không gian và thời gian bị nhu cầu công việc cách chia, xan xẻ... Đôi khi chỉ ghé chơi và quẳng lại một nhúm chữ tẻo teo. Nhưng thấy chữ như thấy người, không ôm được hình thì nhìn thấy bóng cũng vui.
            Riêng ở chỗ "Quán Mây", tình vẫn còn đầy  ắp. Vài ngày ghé lại, thấy thấp thoáng vết chân người dạo qua nơi cái đồng hồ đếm bước. Thế là vui, người còn lui tới quán là còn nghĩ đến chủ nhân, còn nghĩ đến Chữ và Nghĩa tôi treo nơi vách Quán. Một lần tôi viết "hạnh phúc của người làm thơ", là muốn ngỏ lời cám ơn chí tình những ai ghé mắt vào dòng thơ mình nghía vài con chữ, mỉm cười ra đi hay gởi lại đôi vần, lưu chút tình tri kỷ phối âm.
            Mong "trăm năm còn phía trước", tôi còn được bước đi,còn khúc khích cười với Chữ và Nghĩa, để thấy đời còn những tin yêu với Người, với Ta.
            Chữ Nghĩa như Tình không bao giờ tận. Bữa nay vào Quán Mây bên kia, nhặt và thảy về bên này một mớ Chữ và Nghĩa vui vui, cũng là cách chơi giữa đời đối bóng. Ơi những cái bóng đời dễ thương.

            cám ơn em nhé

            cám ơn em nhé, con chim nhỏ
            tin cậy tôi mà hỏi bầu trời
            ngày mai liệu còn bao cơn gió
            đủ sức rung giật vỡ cánh bay?

            cám ơn em nhé, người bạn nhỏ
            tin cậy tôi mà hỏi về đời
            còn bao lâu nữa thôi thù hận
            loài người vui yên ả một thời?

            cám ơn em nhé, dòng sông nhỏ
            tin cậy tôi mà hỏi về nguồn
            khi rừng núi cỏ cây cháy đỏ
            nước có về kịp lúa vụ Đông?

            cám ơn em nhé, con tim nhỏ
            tin cậy tôi mà hỏi yêu thương
            giữa trăm mối ân tình tan vỡ
            phải vì người chối bỏ lòng tin?

            trả lời em nhé, con tim nhỏ
            đất còn chịu tang, trời chưa tịnh yên
            khi thù hận vẫn còn đây, đó
            lửa đỏ rừng, nguồn nước vẫn khô!


            Cao Nguyên

            #36
              mây trắng 14.04.2009 21:52:17 (permalink)
              Nhà ai...

              Lời ca thoảng nhẹ giữa đời
              Reo trên ghềnh đá bước người vân du
              Mắt tìm trong cõi thiên thu
              Chút màu sương khói hương từ thênh thang...

              Nhặt từng viên đá bên đàng
              Ai xây nhịp bước ngỡ ngàng nét tâm
              Ngất ngây một thuở hương trầm
              Dáng hoa lãng đãng gọi thầm cố nhân
              Duyên thương vượt mấy dặm ngàn
              Gót hài năm cũ vương mang cõi lòng
              Mênh mông một chút say nồng
              Ảo hư ôm trọn tấm lòng giá băng
              Đến trong màu gió muộn màng
              Nghe mưa rơi rụng trăng tàn đáy khuya...

              Thác reo hoà khúc nhạc chiều
              Suối mơ đồng vọng tiếng tiêu hoang đường
              Thương ai một kiếp hoang lương
              Nữa đời ôm mộng vô thường lãng du
              Đan tâm mở ngõ tình ru
              Trăng vào nguyệt động tuyệt mù bóng hoa
              Thương ai bước nhỏ chơi vơi
              Gửi nơi ảo mộng hoa rơi động vàng
              Về trong âm vọng bàng hoàng
              Dáng ai thinh lặng bên đàng hoang vu...

              Lên non nhặt đoá hoa tàn
              Ép vào lòng đá khẽ khàng nỗi đau
              Xuống non uống trọn mạch sầu
              Tìm nơi huyền ảo nhiệm mầu thời gian
              Áo xưa bay giữa trầm luân
              Hương vàng trao lại phù vân bên đời
              Bàng hoàng tiếng hạc xa khơi
              Ngàn thông dẫn bước chơi vơi dặm dài
              Nhà ai dấu cũ hương phai
              Ngỡ như trong gió nét ai thẫn thờ...

              Lặng nghe tiếng vọng thiên thu
              Trống không một nỗi phù du ngậm ngùi
              Trăng xưa đồng vọng tóc thề
              Hỡi ai đã đến - đã về nơi nao...
              vad
               
               
              <bài viết được chỉnh sửa lúc 14.04.2009 21:54:54 bởi mây trắng >
              #37
                Cao Nguyên Việt 15.04.2009 22:20:21 (permalink)
                Nhóc Con

                Ba vẫn thích gọi tên Con như vậy, kể từ hồi do duyên mình có cái tình Cha Con từ một Phố Ảo. Dù Ba có biết đích thực tên con là Phương Trần - cái tên mà kẻ sinh thành ra con đã đặt như gởi tròn tâm ý của mình cho một kiệt tác vào đời mang dáng Thơm chững bước trên đường Trần cát bụi dưới vòm trời sương khói phù vân!
                Con biết, cái tên cũng ứng với vận số của một con người. Dẫu bối cảnh không gian và thời gian có khác qua mỗi thế thời. Qua cảm nhận tâm linh của Ba, nghiệm ra có thực. Dĩ nhiên trong tầm mức căn bản nhất của một dòng đời. Như tên Lan, dẫu là Xuân Hạ Thu Đông - Lan,về nguồn gốc vẫn là giòng họ nhà Lan. Con thử nghiệm với những cái tên con đã quen biết, nếu chung một nguyên căn, họ có những điểm tương đồng về tố chất và sự đồng cảm sắc màu và nhanh nhiệt.
                Cứ như một thứ trò chơi đi tìm ẩn số cho một phương trình nhiều nghiệm. Còn tin hay không thì tùy theo Tâm Ý.
                Cũng như người ta tin "đời người qua nét bút", tin vào "chữ ký"... mỗi nét thay đổi là mỗi chuyển dịch một góc cạnh đời, làm ảnh hưởng đến sự suy thịnh của phận người, với độ chính xác dung sai tùy sự ngộ thức khi quyết định sự thay đổi đó. Riêng nét bút thì khó mà thay đổi, bởi nó thuộc về căn cơ vốn định từ khi nhập Trần. Như bộ xương mỗi người đã được định hình từ khi kết thai. Chẳng thế mà, người Tàu có khoa "cốt tướng". Ba đã có dịp đến thăm một "cốt sư" ở Singapore. Ông ta mù, nhưng ngay khi Ba bước vào phòng, "cốt sư" đã biết về nhân dáng, và khi "cốt sư" tiếp xúc những khớp xương, đã có thể mô tả về huyết thống và sự di truyền phả hệ của người đến thăm.
                Với ý nghĩ của Ba, cái "tên" của mỗi người là vỏ bọc cái "tâm", có thể ngắm và ngẫm về lộ trình họ đi từ khởi điểm và về từ muôn lối. Đôi khi ngồi nghiệm về tên, Ba mỉm cười về tên của một ai đó, do duyên hoặc ngẫu nhiên vướng vào con chữ của mình. Từ nỗi nhớ về quê hương, về một bến tình... mà tên người như chiếc lá bay lên từ cội rồi rớt về nguồn; như chiếc thuyền rời bến vẫn nhớ đến bờ sông...nên lòng luôn ngoái lại.

                Sao tên em không là Đại Dương
                cho Thơ anh như sóng khôn lường
                khi yên ả lời nâng ghé bến
                lúc cuồng phong ý đắm chập chùng?

                Sao tên em không là Vô Thường
                cho Thơ anh như là hư không
                giữa trầm luân không nghe tiếng vọng
                dù yêu thương tuông mạch sóng trầm?

                Sao tên em không là Gió Trăng
                cho Thơ anh thôi lời nhọc nhằn
                tình yên vui trong đời tĩnh lặng
                chẳng đau thương, theo lòng băn khoăn?

                Sao tên em không là Quê Hương
                cho Thơ anh suốt đời vấn vương
                như xóm làng, đồng quê, ruộng lúa
                cứ hiện lên trong xa nghìn trùng?

                (tên em)

                Ba đã vượt lề rồi. Trở lại với tâm tình của hai Cha Con mình hén. Hôm kia Con nói: lại muốn làm một chuyến xuyên Việt như Con đã thực hiện cách đây mấy năm. Cũng nên lắm, khi mình cảm thấy cái đầu hơi nặng vì chứa đầy những vặt vãnh đời; Khi muốn dòng tâm cảm của mình chuyển lưu theo mạch nước sông, theo cơn gió vờn trên hoa cỏ của những thảo nguyên. Nhân tiện, nhìn ngắm lại vóc xưa của núi sông phía sau những kiến tạo mới. Để biết sự thích nghi của mình nhuốm khởi từ đâu, sau hoành tráng phản hóa vì sinh tồn! Là nguyên căn cổ kính thuần thành của lễ giáo triều nghi, hay là những phức điệu ráp nối không hoàn chỉnh giữa hai nền văn hóa Đông Tây!?
                Hiểu được sự thích nghi là mình trở về với mình, trở về với cái Tâm và cái tên chính mình.
                Ba vẫn còn giữ những tấm hình Con gởi qua email từ chuyến xuyên Việt của Con lần trước. Qua cảnh, Ba như thấy được những con đường và nơi chốn Ba đã đi qua từ những năm xưa. Xa lắc thế mà vẫn nhớ tên đất, tên người với những bồi hồi còn như nguyên vẹn. Như mỗi lần Con gọi Ba qua PM, Ba vẫn còn nỗi bồi hồi từ thuở mới quen. Có thể cái tên con là một ấn tượng vực dậy sự bồi hồi. Thanh nhã, giản dị mà đầy sức sống.
                Dù bây giờ Con đã trưởng thành, đã chững chạc đi trên đường đời, biết tự lo cho mình và nghĩ đến người khác. Ba vẫn gọi Con là Nhóc Con, nhí nhảnh hát:


                ... một ngày mới, một ngày đang tới, đóa tầm xuân vẫn ngủ trong hoang dại, giọt sương trắng, giọt sương tan nắng, thức dậy đi đóa tầm xuân thơ ngây của tôi...


                Cao Nguyên

                #38
                  Cao Nguyên Việt 16.04.2009 19:49:59 (permalink)
                  Chứng Nghiệm

                  Thử nhìn thế nhân trong vạn vật
                  và vạn vật trong thế nhân
                  qua thời gian xuôi ngược
                  và không gian vũ trụ quay tròn
                  Ta bắt gặp trong từng ánh chớp nhân sinh
                  sự huyền nhiệm Từ Tâm và Nhân Đức
                  đủ sức dần Ta đi vào cuộc làm Người
                  Chân Chính và Thiện Mỹ.
                  Ít ra
                  hãy trở thành chính bạn
                  như Alan Watts đã viết
                  Become What You Are.

                  ***
                  Trong cuộc sống mình đang bước tới
                  và thời gian bước lui.
                  Bạn và tôi đang lẩm nhẩm về cuộc đời:
                  có ích hay không?
                  sống sao cho đúng?
                  sự thật ở đâu?
                  Từ những ánh chớp nhân sinh
                  chứng bằng chữ nghĩa
                  nghiệm bằng tâm cảm
                  qua thực tế cuộc đời
                  sẽ cho mình sự trả lời chân xác
                  Ít ra
                  hãy trở thành chính bạn

                  ***
                  Trong tương quan bằng hữu
                  Trong tương ái tình người
                  Trong yêu thương tuyệt vời
                  Trong niềm tin một đời...
                  Bạn và tôi trên đường vui sống
                  sẽ cùng Chứng Nghiệm
                  những lời hay ý đẹp của Người
                  và của chính Ta từ Tâm Ái
                  với Người
                  với Đời
                  Ít ra
                  hãy trở thành chính bạn
                  tấm gương soi vô hạn chân thành!

                  Cao Nguyên
                   
                   

                  #39
                    mây trắng 21.04.2009 10:45:23 (permalink)
                    Trong Tiếng Thơ Người...
                     
                    Người ơi, trả nợ một lần chưa hết cùng ta ân tình sâu nặng với người!
                                                                      
                    Ta không hiểu đá có thể buồn và biết đau không mà lòng ta muốn trở thành tảng đá xanh rêu trong cõi nhân sinh để ngàn năm giấc mơ ta - một bóng hình - chỉ như là gió lay... Hôm nay và mãi mãi, ta biết là sẽ muôn trùng tìm vào sự tịch lặng giữa tháng ngày mênh mông sâu dày tình yêu và nỗi nhớ sau cùng của một cơn gió hư vô thoáng qua cõi đời ai lỡ làng. Ta dù cố dặn lòng hãy để phôi pha như một nụ hôn của ngọn gió đêm mong manh nhưng muốn rằng quên thì lại cứ nhớ thật rõ ràng trong cuộc đời ta ai đã nhẹ bước yêu thương muộn màng với cả tấm chân tình u uẩn ngàn năm...
                     
                     Nếu có thể để cho ta trong cuộc đời quên đi bao oan trái khắc nghiệt  thì chính là cái giây phút mỏng manh “ta ở bên người” để hòa nhập cả linh hồn và hơi thở trong cùng tận hư không thật quyết liệt mà lại thiết tha, đắm đuối này. Phải vượt qua mênh mông đại dương để chỉ cần tìm thấy cho được chân dung một nữa đời nhau thì đâu dễ dàng với người và ta. Một lời nói thì thầm, một ánh mắt nồng nàn, một hơi thở dịu êm,  tất cả của ta người nâng niu ôm trọn và thiết tha trải nhẹ thành thơ chất ngất men say cho linh hồn ta êm đềm bay bổng. Cái ánh sáng ôi dịu huyền thắm thiết pha lẫn đớn đau của người trân trọng trao ban nên ta đã lặng thầm tiếp nhận tựa như quà tặng tình yêu không dễ có trong phận đời nghiệt ngã của kiếp sống riêng mang này. Để lòng ai chợt nhận ra là đời thật nhẹ như tơ. Và ”em là ta mà ta cũng là em”...để nắng trong đời ôi vàng phai như một nỗi đời riêng của mỗi chúng ta
                                                           
                    Cũng đành, người ơi! Thật lòng cho mãi đến hôm nay, ta bàng hoàng chẳng thể nào hiểu nỗi chính mình khi đành tâm cho yêu dấu tan theo ngọn gió lùa qua sông trong nỗi chết khôn nguôi. Chẳng thể nào đâu, ta như muốn chìm xuống tận vực sâu muôn trùng thăm thẳm hay hoang địa trơ trụi không một bóng người cho trái tim ta như là tro bụi hay chính thân ta là khoảng không vô hạn mịt mùng. Và thật không dễ dàng xa lìa nhau nếu chúng ta, phải không hỡi người, chẳng thể cùng nhau hiểu thấu rằng “Một tình yêu là tình yêu khi chính nó sẽ khiến cho ta trở nên phong phú tốt đẹp và an hòa thanh thản trong tâm hồn và thân xác ta hơn. Chúng ta sẽ trao cho nhau điều ấy và mãi yêu nhau muôn đời mà không gì có thể phân ly được nữa”.
                     
                     Những tháng ngày dịu huyền...cho dù đời ta mai này có ra sao thì cũng không bao giờ nở đành tâm lãng quên đi mà lặng sâu chôn kín trong góc khuất cuộc đời để âm thầm tưởng vọng nhau!  Tiếng người lại vang vọng trong giọng cười thoải mái đong đầy hạnh phúc dù vẫn thấp thoáng nỗi buồn khi lướt qua ánh mắt u hoài ai đắm say ngây ngất lắng nghe. Người - một cõi mênh mông như băng tuyết xa xăm dịu vợi thu hút tận lòng Ai kia một nỗi lặng thầm u uẩn nồng nàn...nên lời tự tình ngan ngát vương trải mênh mông. Ôi những lời thơ nồng nàn cháy bỏng đất trời mà thấm đẩm quạnh hiu buốt giá của tuyết lạnh cô đơn trong trái tim người! Ta nghe thắt lòng trong sâu thẳm mênh mông sự giao hòa của một tình yêu nồng đậm kiếp người mãi ôm ấp suối mát trong lành của một trái tim rực lửa yêu thương đắm đuối không ngừng trào tuôn bất tận thiết tha vô cùng.  Ta với người lao thẳng vào tận đáy sâu tâm hồn nhau một cách chính xác bằng sự chân thành bộc trực của trái tim yêu bạo liệt trên cái mong manh sinh tử và nỗi cô liêu của chính mình mà không hề dấu che.
                     
                    Vừa gặp gở, ta với người đã chan hòa thân thiết như định sẵn lời giao ước kết đôi hẵn có từ lúc xa xăm của muôn nghìn năm trước, bổng rồi lặng ngắt trong nhau khi nhìn thấy vẻ đẹp của một mối tình thiên thu huyền ảo tinh khiết sẽ như tơ trời mong manh vi diệu như có như không.  Ngất ngây bàng hoàng người xúc động trong mãi mê tìm kiếm mõi mòn bỗng dưng bắt gặp, run rẩy chất ngất ta ngơ ngác nơi thẫn thờ vô vọng chợt nhận thấy bóng tình quân tiền kiếp, nên cũng đành phải bên nhau mà nước mắt ngỡ ngàng rơi đọng giữa thinh không trùng trùng bảo táp.
                     
                     Phải chăng, một con tim nếu còn biết rung động vì yêu thương thì niềm vui nỗi buồn của nó là mãi mãi dài lâu, còn sự phong phú hay nghèo nàn của nó thì bao la bất tận, hở người!  Nên mỗi lần thấy nhau là từng phút giây ta nghe hơi thở tiếng thơ người trong âm vang xoáy buốt giọng cười nồng ấm dấu yêu sưởi lòng ta cô quạnh
                     
                    Ánh mắt ngời ngợi tia nhìn đắm đuối ta sung sướng khi thấy người cười rộn ràng thoải mái và ray rức u buồn lúc ai kia bâng khuâng xa vắng để cùng chia xẻ một niềm vui lạ kỳ huyền hoặc. Và rồi cũng sẽ qua đi mọi sự để duy nhất còn lại chỉ một tấm lòng thắm thiết dịu dàng trong Mối Tình Thơ. Ta cũng nhận ra rằng mỗi lúc bên người cũng chính là khi ta với người hóa thân vào nhau trong sự hài hòa đồng nhất để giai điệu yêu thương chan chứa bừng lên cho cuộc sống quá đỗi cô liêu quạnh quẽ này.
                     
                    Ôi hai linh hồn sống giữa trái tim tôi
                    Cái kia muốn cùng cái nọ tách rời
                    Một cái trong khoái cảm của tình yêu mạnh mẽ
                    Muốn bám lấy cuộc đời với toàn cơ thể;
                    Một cái muốn nâng mình lên khỏi bụi trần
                    Mà bay tới thiên đường của những tiền nhân.
                                                     

                                                   (Goethe)
                     
                    Cái hạnh phúc muộn màng thấm đẩm cô đơn ấy như chực chờ một sự viên mãn ngọt ngào để hai ta trong cõi sâu linh hồn nhau vẫn muốn với tới sự trọn vẹn thanh khiết tinh ròng một nét đẹp tình yêu vĩnh cửu của nàng thơ. Người ơi...người ơi, tình ơi...tình ơi, một lần..là mãi mãi ta nhớ ân tình này như một khai mở tâm thức ta để trở về nguồn cội trong chính là mình vậy. Ôi, hạnh phúc thay trong một khoảnh khắc rung động sáng ngời để nghìn thu im vắng được hồi sinh cho một nỗi đời riêng!... 

                      
                    vad


                    #40
                      Cao Nguyên Việt 22.04.2009 19:27:37 (permalink)
                      Cõi Thơ

                      Cám ơn những tiếng gõ truyền cảm. Từ gió đùa chiếc phong linh rung lên những tiết tấu hòa nhịp tim ta chạm nhẹ vào một khoảng không gian. Đến tiếng gõ trên keyboard kết những mắt xích thời gian xoắn lại tạo nên những nhịp rung, để mãi ta thấy mình còn tồn tại với những thương yêu. Tặng phẩm vô giá mà vật và người gởi đến cho nhau theo độ rung truyền cảm huyền nhiệm. Ngôn ngữ thơ tiếp truyền sự rung cảm đó đến chỗ vô cùng tận.
                      Em hãy nhìn đất thở, những rễ cây rung lên theo mạch nước lách len qua từng viên sỏi làm giòng suối tịnh yên cũng nẩy lên điều bất chợt trong ta với ý niệm tìm về một nguồn cội nguyên xưa.



                      Sự tương quan giữa vạn vật và lòng người, làm Hồn của những con chữ chạy qua Tâm thành lời, là nhịp thở nuôi sống ý thơ .
                      Cảm tạ sự bí nhiệm của Trời Đất tiếp truyền hơi thở để mình có đủ sức chạy theo sự cuốn hút của cầu vồng Chân Thiện Mỹ, vượt thoát những hệ lụy đời thường, đến với một cõi khác trong Đời - Cõi Thơ - Cõi có những tiếng gõ truyền cảm thanh thoát ngân lên từ nhịp tim phối âm đồng cảm tuyệt vời!

                      Cao Nguyên
                      <bài viết được chỉnh sửa lúc 22.04.2009 19:29:00 bởi Cao Nguyên Việt >
                      #41
                        Ct.Ly 20.06.2009 07:43:28 (permalink)
                        #42
                          Thay đổi trang: < 123 | Trang 3 của 3 trang, bài viết từ 31 đến 42 trên tổng số 42 bài trong đề mục
                          Chuyển nhanh đến:

                          Thống kê hiện tại

                          Hiện đang có 0 thành viên và 2 bạn đọc.
                          Kiểu:
                          2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9