Tản mạn em... tản mạn mùa
MùaThu_16 12.03.2007 20:02:06 (permalink)
HƠI ẤM BÀN TAY...

    Một chút ánh nắng yếu ớt len lỏi vào trong quán vắng, ly kem như tan chảy giữa mùa đông khô khốc, cái lạnh khiến người ta rung mình sợ hãi…Áp tay vào hai bên má tránh lạnh mà như trong lòng còn thiếu thiếu một điều gì đó. Điều gì đó…phải chăng là hơi ấm của một bàn tay thân thuộc, bàn tay mà mùa đông trước em vẫn còn sở hữu nhưng ngày hôm nay sao bỗng nhiên quá xa lạ ?
    Em viết văn chẳng qua chỉ là một thú tản mạn, vì ngày lạnh không anh nên chỉ còn biết tản mạn với mùa…
    Ly kem socola hầu như đã tan chảy, một vị thật lạ, mùi vị socola mặn đắng trên bờ môi. Không, em đang khóc, khóc cho một tình yêu đã đến hồi kết thúc nhưng vẫn hoài tiếc nuối…Dẫu biết, khó có thể quên anh ngay trong một thời gian ngắn, nhưng rồi em sẽ quen thôi, quen với những mùa đông không có anh _ một hơi ấm bàn tay thân thuộc.
   Đường phố buồn quá, người ta đi trốn lạnh hết rồi, chỉ còn mổi con nhỏ ngớ ngẩn đi giữa hàng cây ngày lạnh, mong muốn nhìn thấy một chiếc lá rơi. Em nhớ anh nhiều quá, nhớ cả cái nắm tay mà anh ngô nghe trao cho em,y’‎‎ nghĩa hơn cả một nụ hôn nữa cơ, ấm áp nhiều lắm anh ạ! Bây giờ mới biết rõ có một người yêu thương cạnh bên thì quan trọng và hạnh phúc như thế nào? Biết rồi nhưng bây giờ vẫn chưa muộn đâu phải không anh?
    Anh đừng trách em nhớ anh như thế nhưng lại vẫn muốn chia tay, chia tay thôi anh, những kỉ niệm của chúng ta chỉ tồn tại ở thời quá khứ, hiện tại của chúng ta luôn là những lời yêu thương đầy gượng ép và em không muốn như thế, tình yêu đến hồi kết thúc thì vẫn phải kết thúc. Không lí do đâu anh… thế nên đừng hỏi em “Tại sao ?” …
Chắc có lẽ em sẽ có thêm một bàn tay nữa , một bàn tay thay thế anh trong những mùa đông, để thôi không còn lạnh giá…Sẽ đến thôi..và anh cũng sẽ thế…
                           Gởi Anh…
<bài viết được chỉnh sửa lúc 12.03.2007 20:08:01 bởi MùaThu_16 >
#1
    MùaThu_16 16.03.2007 08:59:40 (permalink)
                                                                            Cô bé mùa thu....
       Cơn gió thu thổi nhẹ qua mang theo những luồng se lạnh, con đường tình yêu hiện ra trước mặt đẹp một cách lung linh, hdườn như thu đang gõ cửa. Đến và gõ cửa tâm hồn cô nhà văn lãng mạn, mở cửa thành công trái tim của chàng họa sĩ với những nét vẽ nguệch ngoạc. Đến và giúp họ tạo ra bức tranh mùa thu không xanh xao , vàng vọt…
     *************
    Em, đang đứng giữa một trời thu rợp sắc đỏ, những hàng thu đẹp như trong tranh vẽ, mặc cho gió quyện vào người những luồng se sắt lạnh và tận hưởng trọn vẹn thời khắc giao mùa thật quí hiếm. Em thích thu , đầu tiên vì em yêu trọn cả bài “ Đây mùa thu tới” của Xuân Diệu. Hai vì em là một nhà văn, mà mùa thu thì có khả năng  giúp cho bất kì ai đều cũng có thể trở thành thi sĩ. Ba, vì mùa thu mang đầy nét buồn nhưng lại rất đẹp…Bất chợt, một cơn gió nhẹ thoảng qua, lá khô rơi xào xạc và em…đưa tay ra hứng ( báo bảo trong tháng này, nếu hứng được một chiếc là rơi, em sẽ được một điều ước) Một điều ước…Nếu  có một điều ước em sẽ ước cho mình có một chuyện tình đẹp như mùa thu nhưng không  xanh xao , vàng vọt…
    Bực! Chẳng có chiếc là nào rơi vào tay em.
    Bỏ qua giấc mộng lá rơi, em lại tiếp túc bước trên con đường thu nắng nhạt, quay lại với trò chơi quen thuộc của những ngày hôm qua. Rốp…rốp…à ! Em đang đạp lá khô. Bọn bạn thường hay trêu, bảo cứ như là “ Con nai vàng ngơ ngác_ Đạp trên lá vàng khô”…Hì ! em nào dám, chỉ là một trò chơi của em thôi mà , tạo ra một tiếng thu thật vui tai đâu có gì là quá khó !

    Lại tiếp tục bước, phía cuối con đường đã dần hiện ra, nơi mà em thích đến nhất trong một mùa thu, con đường cuối cùng càng lung linh, quyến rũ. Những hàng cây mọc như nhiều hơn, sát vào nhau hơn những con đường  trước, em như choáng ngợp giữa một màu vàng pha đỏ, vừa mang nét rực rỡ lại cũng thật dịu dàng.À ! Anh họa sĩ ấy lại đến.. Ghét thật ! lại ngồi vào đúng chỗ mà em thích nhất . Anh ấy chắc là một kẻ si mê mùa thu lắm lắm, em thấy anh ấy đến đây thật dều đặn kể từ khi em phát hiện ra “ con đường tình yêu” ( linh tính của một cô nhà văn bảo em nên tin vào điều đó)…Quái lạ, em đang nghĩ về anh họa sĩ nhiều hơn bình thường và dần cảm thấy…anh ấy cũng là một phần của mùa thu…
                                                                                                ***
     
    Tôi đang bước đi, cảm giác của một bước đi không định hướng và rồi tôi lạc chân vào con đường mùa thu đẹp nhất. Dưới chân tôi là con đường lát gạch sang bóng, và trước mặt tôi là những hàng cây mùa thu vàng rợp. Không kiềm lại được, kẻ họa sĩ trong tôi laị trỗi dậy sau mấy tháng dài ngái ngủ , bảo với tôi rằng hãy xách giá vẽ ra và dừng chân tại nơi đây...và thế là từ bắt đầu sang thu tôi lại tiếp tục vẽ và vẽ nhiều lắm . Những bức tranh mùa thu chỉ cần là cảnh thôi cũng đủ làm người ta ngây ngất, tranh của tôi cũng là tranh phong cảnh, nhưng dạo gần đây , tôi lại bắt đầu vẽ Em . Tôi chỉ đứng nhìn em từ phía xa nhưng Em trong tôi có một nét gì quen thuộc lắm, có lẽ vì em cũng là một kẻ mê thu, thích nghệ thuật như tôi. Kìa , cô bé ấy lại xuất hiện…
    Em bước thật nhẹ trên con đường nhạt nắng, vẻ mặt thật vui khi em giẫm lên những chiếc lá khô, nhìn em cứ như nhìn thấy “ chú nai vàng ngơ ngác”, đừng suy nghĩ nhiều về kiểu ví von ấy chỉ đơn giản là thấy em rất hay trong trò chơi của riêng em . “ Nè, cô bé! Hãy dừng lại để anh vẽ bé nào.” Ấy , dừng lại thật. Em lại giơ tay ra hứng lá…Em muốn có một điều gì chăng?
    “Được rồi, để anh vẽ tranh cho em nhé !” . muốn nói với em câu nói ấy biết bao nhưng bây giờ chỉ có thể nói với mình mình...
     


    _  Anh họa sĩ ơi, anh đang vẽ gì thế ?
    _  Hả ??...uhm…Anh đang vẽ mùa thu…
    _ Thật sao ? thích thật, em thấy tranh của anh rất… “lung linh”.
    _  Em thích thật à ? thế…vẽ xong anh sẽ tặng nó cho em nhé , cô bé mùa thu ?!!           
    _ Thật không anh ? vậy em cám ơn anh trước nhá. À ! sao anh biết tên em thế ? Em tên là Thu .
    _ Vậy em hãy gọi anh là…Mùa
     
     
    Câu chuyện đến đây thì gần như là kết thúc, cuối cùng thì mùa thu cũng đã thành công trong việc mở cửa thành công trái tim anh chàng họa sĩ tên Mùa, gõ cửa tâm hồn của cô bé tên Thu và giúp họ vẽ nên bức tranh mùa thu thật đẹp nhưng lại không xanh xao.
    Bất chợt…cơn gió nhẹ thổi qua…là vàng rơi xào xạc…Em hứng được một chiếc lá khô.
    Một câu chuyện mới lại bắt đầu…..


    <bài viết được chỉnh sửa lúc 17.03.2007 21:17:15 bởi MùaThu_16 >
    #2
      Chuyển nhanh đến:

      Thống kê hiện tại

      Hiện đang có 0 thành viên và 2 bạn đọc.
      Kiểu:
      2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9