Những đoạn văn đi hoang.
whyube 28.03.2007 05:08:47 (permalink)
Tôi bước xuống xe. Cả một bầu không khí nóng oi nồng và bụi ào tới tôi. Chiếc xe khách lật khật hồng hộc như một con lợn nuôi rông chạy tiếp trên đoạn đường rộng lổn nhổn đá và thênh thang tha hồ bụi. Chiếc xe lắc lên lắc xuống giữa lưng chừng bụi xa dần nhìn như một con thuyền nhỏ đang đánh vật với sóng nước, sóng tung bọt trắng xóa phủ mờ con thuyền.
Rẽ vào con đường nhỏ nối từ đường cái, tôi chợt nhận ra mình nhỏ bé đang đứng trước một cách đồng rộng bát ngát, gió lồng lộng chạy siết lào xào trên những ngọn mía rập rờn luống cuống và vuốt ve một vài bụi kè đơn độc bơ vơ nghiêng mình trong nắng chiều đang nhạt dần. Giữa một con đường gập ghềnh lóc xóc đá, mù bụi và một cánh đồng xanh mướt mát, tôi có cảm tưởng mình là sinh linh nhỏ bé duy nhất thoi thóp đứng giữa ranh giới mỏng manh của bình lặng và ồn ã, của cội nguồn trong lành và đường mưu sinh bon chen những lo toan. Tôi hấp tấp bước trên con đường ngút ngàn gió và ưỡn cả vầng ngực ra đón một thứ hương thơm nồng nàn đang vồ vập tôi. Thứ hương thơm ấy mới quá, lạ quá mà sao bỗng dưng tôi lại thấy quen thuộc vô cùng. Mùi hương bay là là kéo theo vị mặn nồng của biển, qua một trảng cát, ùa tới những ruộng mía lịm ngọt mật và thỉnh thoảng là mùi thơm của đất, của khoai, của làng mạc thôn xóm, của ký ức tuổi thơ … Lạ như cả đời người chưa gặp và quen như ngấm vào từng thớ thịt mình từ kiếp trước.
#1
    whyube 03.04.2007 19:51:17 (permalink)

    Mày lên đây sẽ thấy bọn nó để mỗi đứa một kiểu đầu, không đứa nào giống đứa nào, mà toàn kiểu hay. Phải rồi, dân Hà Nội thủ đô nghìn năm văn hiến thì kiểu tóc cũng phải cam sành một chút chứ.
    Mới lên Hà Nội hai ba hôm thằng Minh nó đã chê đầu tóc mình thế này thế kia. Rồi bảo mày cứ yên tâm, tao sẽ cắt cho mày kiểu đầu chất chất. Mày thích kiểu gì?
    Kiểu gì à? Chất gì à? Chất rock được không? Lâu rồi không xem rock, thèm vật vã như nghiện thèm thuốc mày ạ. Nhớ ngày xưa mấy lần đi xem rock đều mặc quần tụt, trông ngu ngu bỏ mẹ. Có lần thấy bọn nó chế quần rách toe tua, về nhà cũng xí xớn, nhưng chế xong đéo dám mặc. Áo rock cũng không có luôn, đi xem mà kiếm được cái áo nào đen đen 1 tí là ngon lành lắm rồi. Mà nói thật, có lần nào đi xem rock mà ko cởi mẹ nó áo ra đâu? Bây giờ mày bảo tao để đầu rock được không? Tao thấy bọn rock cũng hay hoặc là cắt trọc, hoặc là để dài, trông ngu bỏ mẹ. Đéo thấy ngầu mà cũng đéo thấy nghệ.
    À, hay là để kiểu nghệ nghệ? Kể cho mày nghe, tao cũng hay nghệ sĩ lắm. (Viết đến đây nhớ thằng chó Đạt, nó bảo mình có bao giờ vừa đi đường vừa lẩn thẩn nhìn cây nhìn cối không ). Hôm nay tao cũng tập tành nhìn cây cối thử lúc đi lấy xe, đ.mẹ. con bé đi phía trước nó tự dưng đứng lại lục túi (tìm vé xe hay là băng keo băng dán gì đó). Tao đâm sầm vào nó, tự dưng, ngu bỏ con mẹ, nó nhìn mình như thể mình định làm gì nó, may là nó không chửi. Mà có chửi tao cũng đéo dám ho he, tao vốn không thích lằng nhằng với những đứa cỡ 70 kg trở ra. Hay tao cứ để kiểu đầu nghệ sĩ? Ừ, tao cũng hay nói văn nói vẻ cho nó sĩ diện lắm, đôi khi còn triết lí rẻ tiền mà. Sao? Bọn nghệ sĩ trông bẩn lắm à? Ừ, thế thì tao đéo cần nghệ sĩ nữa, ra đường nó bảo điên.
    Mày bảo tao để kiểu sành điệu à? Hố hố hố, tiền ăn đéo có, cả đời không ăn sáng mà đầu tóc đua đòi cam sành!?! Nhưng nghe cũng hấp dẫn đấy. Ừ ừ, thì tao đéo có Style (cái đấy may ra bọn con gái nó có thôi, tao quan tâm làm đéo gì?) À, mày bảo phong cách hả? Trông tao cục mịch à? Ừ cũng đúng. Nói đến cục mịch, tao thèm đấm nhau quá. Thôi được rồi, mày cứ cắt kiểu đầu chất đi, để khi tao ra đường bọn nó kiềng.
    Vậy là thằng Minh nó cũng cắt cho mình. Đại loại thế này: Phía trước phía sau trụi lủi, ở giữa có 1 tí chỏm tóc dựng lên lố bịch. Nhác qua thì thấy cái đầu giống Nakata, cái mặt giống Công Lý. Thằng Quân cười khả ố khi ngó thấy cái đầu này. Đẹp thì có đẹp. Nhưng tối hôm trước cắt thì sáng hôm sau nó lại lôi mình dậy, cắt phăng cái chỏm đi. Bây giờ trông cái đầu na ná cạo trọc, dài hơn 1 tí.
    Mình cắt trọc, đi gặp bà cô, cô la oai oái bảo rằng răng mà mi cắt như rứa? Khổ thân, đúng là sinh viên. (!!!) Về nhà gặp mấy đứa bạn, có đứa nhìn mình rất chi là thông cảm, rồi hỏi chuyện yêu đương dạo này thế nào? Bà chị mình thì buông một câu: "Quyết chí rồi hả?" Bó tay luôn.
    Dù sao dạo này cũng đang dài ra. Mấy hôm nay thấy người dở dở, nhiều lúc muốn biến mẹ đi nơi nào đéo có người, hoặc được đập phá đánh đấm gì đó ... Tự dưng nghĩ hay là mình cạo mẹ nó trọc đi?
    #2
      whyube 04.04.2007 10:48:45 (permalink)
      Con sông nhỏ vắt vẻo qua một triền dài những bãi bồi, những đồng ruộng và sau khi lách mình qua một mô đất thiêng liêng mà người trong làng hay gọi là Gò Ông Đắc thì nó nhọc nhằn trút hết nước trong bụng mình chảy ào vào dòng chảy ngút ngàn của con sông Hồng hùng vĩ.
      Con sông nhỏ không có tên. Ai thích gọi nó bằng tên gì thì gọi. Có người gọi nó bằng tên làng, có người gọi nó là sông đồng giữa vì nó chạy cắt ngang cánh đồng giữa, nhưng cũng có người gọi nó là sông đổi dòng. 
      Sông chảy cắt dọc làng, ngày xưa bên mạn đông và bên mạn tây của dòng sông là hai làng khác nhau. Nhưng dòng sông nhỏ quá, đôi chỗ thắt vào nhỏ tưởng chừng không thể xoay ngang một đuôi thuyền. Mùa khô, lòng sông trơ ra tựa một rãnh nhỏ người ta đào lấy đất đun làm gạch. Lúc đó có người khách lạ nào đi qua mà dân làng trỏ vào cái rãnh nho nhỏ gọi là sông thì e rằng cũng bị cho là lố bịch.  Đầu làng sông chảy êm ru, lững thững trôi qua con đê nhỏ đắp che ngang mặt một cái cổng chùa khép nép. Đoạn sông hẹp, sau được dân hai làng bắc vài cây cầu qua, thời bao cấp có ông chủ tịch huyện về, nhìn cái sông bé tẹo, bám dính lửng lơ hai bên là hai cái làng cũng bé tẹo nên ông sát nhập hai làng thành một.
      Sông bắt đầu chảy siết từ chỗ đổi dòng. Ấy là chỗ gần cuối làng, mạn tây của con sông có một mui đất nhô ra uốn con sông gập lại, dòng sông từ đây bỗng chốc mở rộng đẩy hai bờ sông ra xa lắc để phơi phơi đón gió lồng lộng ngày qua ngày. Từ đoạn này sông, thi thoảng người ta thấy tàu bè rà rà tới như mấy ông khách cao niên chắp tay đủng đỉnh đi dạo ngắm cảnh đồng quê. Phần lớn là mấy cái thuyền bán hàng khô, hàng hoa quả hay hàng mắm muối vào đổ chợ. Nhưng đôi khi, ít thôi, người ta lại thấy có vài cái xà lan nhỏ lặc lờ trôi neo vào bến sông im lìm này trú chân sau những buổi long dong trên con sông lớn. Trong số đó, có một cái xà lan sơn xanh lúc nào cũng rúc vào sâu hơn các xà lan khác, vào tận cái doi đất mạn tây sông và thả neo ở đấy.
      Trên doi đất mạn tây sông là một căn nhà nhỏ, nằm lọt thỏm dưới bóng của gốc đa to, bọc lại một khu vườn con con chớm mép nước, năm tháng xôn xao gió cuối nguồn.
      Người phụ nữ tóc dài, mỗi lần ra sông gánh nước lại hấp háy mắt nhìn xa xăm, hứng trọn gió, trọn nắng hắt nghiêng xuống tà áo mỏng lật phật kéo căng một khuôn ngực đẹp. Đôi mắt ấy dập dìu theo từng gợn nước sông lăn từ mạn tây sang mạn đông, thỉnh thoảng giật mình như nghe thấy tiếng một hồi còi xa, như nhìn thấy một làn khói vương vất mùi xăng dầu thoảng theo gió đưa lại.
      #3
        Chuyển nhanh đến:

        Thống kê hiện tại

        Hiện đang có 0 thành viên và 2 bạn đọc.
        Kiểu:
        2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9