Kẻ đi tìm mộng....
Hiền Văn Trần 28.03.2007 11:12:38 (permalink)
Lang thang hoài trên net mà hông biết làm gì , nhìn cái yahoo chả có một nick sáng đèn , ừ mọi người đều bận rộn . Vào diễn đàn đọc thơ , vào phòng tán dốc , rồi vào đọc nhật kí của mọi người ; tới đâu mình cũng có cái cảm giác lạc loài trống vắng . Muốn viết bài cho vui nhưng mình chẳng tìm thấy chút cảm xúc nào cả ...thật chán .
Cứ mỗi sáng thức dậy cái cảm giác mệt mỏi , chán nản lại xâm chiếm mình ....đi bộ lang thang trên phố nhìn những dòng người tất bật lòng chợt cảm thấy cô đơn lạ . Ừ là cái cảm giác đó lại tìm về với mình ...chợt thấy sợ quá ....
#1
    Hiền Văn Trần 29.03.2007 11:07:55 (permalink)
    Lang thang , lang thang...nhưng rồi cũng hỗng biết đi đâu và lại online. Mấy bửa nay ko biết mọi người đi đâu mà thư quán lại vắng vẻ thế này...hình như chỉ có mấy bài mới  được đăng ở những bõ mà mình vào. Thì thôi lại viết nhật kí vậy.....Nhưng viết cái gì đây...viết về những nổi buồn ư...thôi mình không muốn nhắc đến những chuyện buồn và cũng ko biết diễn đạt nó thế nào nửa.Vậy là chịu rồi hông có gì để viết thật sao...
    Tự nhiên thấy nhớ Đà Nẵng quá , nhớ mấy đứa  bạn ngoài đó , nhớ những ngày ở quán Xi Rô Na và nhớ tất cả...
    Mình nhớ cái ngày đầu tiên khi mình ra ĐN...hồi đó tuy vất vả nhưng thật vui....cả bọn bốn đứa chất trong cái phòng trọ nhỏ xíu , đến bửa cơm chỉ mua có hai hộp cơm và mấy ngàn cơm thêm vậy là bốn đứa ăn , nhớ thằng Lượm với cái câu bất hủ "ăn để sống chứ phải sống để ăn đâu ". Nhớ chị Đông ở phòng kề bên , cứ mỗi lần về quê đều mang quà vào cho , rồi đến cả khi đi ăn với người yêu cũng mua về nửa,...
    Những ngày vất vả nhất lại là những kỉ niệm đẹp nhất  để mỗi khi nhớ đến lòng lại thấy nôn nao như muốn khóc muốn cười...cảm xúc thật khó tả.
    #2
      Yến Trang Châu 30.03.2007 05:09:53 (permalink)
      đọc mấy lời tâm sự của HVT làm TTNR nhớ đến lúc còn đi học, tụi bạn mình cũng hay tụ tập nhau ăn lẩu và nói chuyện tán ngẩu với nhau cả ngày vui biết mấy! giờ thì đứa lấy chồng, đứa về quê, đứa đi làm, đứa học tiếp...mỗi người một nơi! nhưng thời gian thì luôn luôn chạy, mọi chuyện xung quanh luôn thay đổi, mọi thứ đều thay đổi, tình cảm con người cũng thay đổi, phải có những lúc cô đơn và buồn thì mới biết được những điều hạnh phúc vui vẻ và đơn giản kia !
      #3
        Hiền Văn Trần 30.03.2007 11:54:44 (permalink)
        Uh đúng rồi ,những lúc vui sướng , hạnh phúc làm cho người ta yêu đời còn những khi buồn chán và vất vả khiến cho người ta trưởng thành hơn. Xuân Quỳnh có câu thơ :"quá khứ đáng yêu quá khứ đáng tôn thờ / nhưng đâu phải là điều em luyến tiếc ". Vẫn biết những kỉ niệm buồn vui ngọt đắng kia và cả những gì đang có hôm nay...tất cả rồi cũng chạy ngược vào vòng quay của cổ máy thời gian , đó là quy luật hiển nhiên để chúng ta dần trưởng thành ,thế nhưng ta vẫn thấy luyến tiếc. Không phải vì nó êm đềm như giấc mơ , đôi lúc cũng cay đắng chông gai đấy chứ....nhưng quá khứ của ta thật đẹp bởi vì ta đã đi qua nó , bởi vì giờ đây ta có thể kiêu hãnh vì nó...có một thời như thế !!!
        Kỉ niệm không là khói
        Mà sóng mắt cay cay
        Kỉ niệm không là dây
        Mà trói hồn vương vấn
         
        #4
          Hiền Văn Trần 27.05.2007 17:46:47 (permalink)
          Chán nản quá chừng , đi ăn cơm tiện thể ghé quán net một chút rồi về làm vậy mà trời mưa không về được...mà bi chừ cũng nhác muốn làm luôn....loanh quanh trong thư quán rồi cũng hok biết làm gì....thơ thì ko rặn ra được...tán dốc thì sợ ko vào thường xuyên để tranh luận được....thôi thì ta viết nhật kí , viết để giết thời gian , để than van với những người xa lạ rằng ta buồn ta chán....liệu có ai lại để ý đến những nổi buồn chán không thay đổi của mình ko nhỉ...ta điên rồ và vô dụng thật...HẾT...
           
          #5
            Chuyển nhanh đến:

            Thống kê hiện tại

            Hiện đang có 0 thành viên và 2 bạn đọc.
            Kiểu:
            2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9