Xin lỗi, vì em đã yêu anh!
Anh à! Giờ thì em chẳng còn có anh để mà nghĩ đến nữa rồi, bởi em đã quyết định sẽ không còn nghĩ về anh nữa.Mỗi sớm mai thức giấc em sẽ không còn mỉm cười vì anh, mỗi tối em cũng sẽ không còn mộng mị về anh.Thế thôi là đủ rồi phải không anh? Em sẽ quên anh dễ dàng như đã từng yêu anh...
Anh đã đến bên em, và giờ là lúc em để anh ra đi khỏi suy nghĩ của mình.Có lẽ lần gặp sau em sẽ thấy nhẹ nhõm hơn vì anh chẳng còn đặc biệt với em nữa.
Xin lỗi vì em đã yêu anh!
Mưa. Những trận mưa cuối mùa. Những trận mưa to và dai dẳng. Không biết có giống tình cảm em dành cho anh không nhỉ?
Những hạt nước lấm tấm khuôn mặt em. Một vài hạt mưa chảy từ khóe mắt...như em khóc...khi nhận ra: ta không thể đến với nhau.
Cửa số phòng em không bi hắt mưa. Vậy mà cũng có vài giọt nước cố len lỏi trườn mình qua tấm kính. Với tay đấy cái CD, mắt vẫn dán vào khung cửa mờ ảo, giọt nước lấp lánh dưới ánh đèn. Bóng tối vừa buông mình... Giọng Thu Minh nồng nàn với từng câu chữ của “Nhớ anh”... Em giật mình khi nhận ra: em có “nhắn gió mây mang anh đến đây” – đến nơi này với em... thì cũng chỉ là điều hão huyền. Em buồn! Nhưng rồi lại tự mỉm cười – hạnh phúc – khi biết em có anh để nhớ, để nghĩ đến.
Em thầm cảm ơn trời khi chúng ta không yêu nhau. Phải! Không yêu nhau! Nhưng sao nỗi nhớ về anh cứ đặt vết chân ngày càng sâu trong trái tim em? Ta không yêu nhau có đồng nghĩa với việc em không yêu anh không? Em không thể tự mình giải thích được.
Lần đầu gặp anh, em mong sao ta có thể gần nhau. Em biết đây là điều không dễ, nhưng cố gắng thì sẽ làm được mà anh? Em nhầm rồi. Ta không thể gần nhau, dù em có nghĩ về anh đi chăng nữa. Em nhầm thật, anh ạ! Thế nên, bây giờ, em lại thì thầm với ông trời:”Giá em chưa từng gặp anh”... để... em có thể yêu một chàng trai khác, một người khác... có thể chăm sóc em nhiều hơn anh. Nhưng việc em đã gặp anh là một sự thật không thể thay đổi. Em điên anh nhỉ??? Đôi lúc em nghĩ mình điên thật có phải hay không?
Xin lỗi anh nhé! Xin lỗi vì em nhận ra mình không chỉ nhớ anh, mà hình như...em còn… yêu anh nữa!
Anh yêu thương! ( cho phép em được gọi như thế anh nhé, chỉ trong cái topic nhỏ nhoi này thôi mà) Em muốn viết thật nhiều điều về anh, nhưng rồi lại chẳng biết phải bắt đầu từ đâu...Ngổn ngang quá anh à. Lại 1 thứ bảy nữa trôi qua...Em mong đợi gì vào cuối tuần vậy hả anh? Một tin nhắn hay một cú điện thoại của anh ư? Em đã ko còn suy nghĩ về anh nữa kia mà...Chuyện đó dễ dàng thôi, dễ lắm, em sẽ làm việc của mình và hình bóng anh chẳng còn lẩn vẩn trong tâm trí em nữa ( như lời anh vẫn thường nói ấy - cứ làm việc của em đi và đừng nghĩ nhiều về anh)... Em sẽ để những cuối tuần trôi qua bằng tiếng thở dài vậy, anh nhé!
"Anh giờ mới ăn trưa nè em, vừa mới xuống máy bay.Chẳng mua sắm tết được gì hết,về tới đây hàng quán đóng cửa hết trơn.Bên kia,em biết, cái xứ nghèo xơ nghèo xác ko có gì mua về hết!" "Anh sợ anh làm việc nhiều quá, tới chết" Em biết đó là những lời rất thật, 1 phút yếu lòng hiếm hoi mà em được chia sẻ cùng anh.Suýt chút nữa thì rơi nước mắt vì câu nói đó, may mà đã kịp quay đi. Cà phê một mình, mưa vẫn rơi lâm thâm ủ ê.Em đếm từng giọt thời gian hờ hững trôi qua...Nhớ... Là tin nhắn vu vơ rằng em thích ăn đậu Lào và anh đem về sau đó 1 tháng ( Em thật sự ko nghĩ là anh nhớ để mang về đâu) Là dòng tin nhắn khi anh ở tận nửa kia trái đất : "Bên này cũng bắt đầu lạnh.Em thích gì để anh đem về?"