Kiếp đĩ
hoa lưu ly 12.04.2007 18:42:12 (permalink)
Chương 1

Hôm nay,nhỏ hồng số li bì,nó bị một con rít cắn vaò chỗ kín,sừng vù.Chắc nó phaỉ nghị làm,ừ,chứ sốt thế thì làm sao mà làm được.
Ba Thanh khẽ mở cưả vaò.Sáng sớm,chắc ba đến thu tiền.Nhỏ Tâm nhanh nhâủ chaỵ ra noí ba:
-Ba ơi,hôì tôí nhỏ Hồng bị một con rít cắn vaò chỗ kín,giờ nằm sốt liệt giường.
-trơì,thế naỳ thì tệ quá.Ba đã dặn các con rôì,ngủphaỉ mắc màn vaò.Làm nghề naỳ phaỉ biết giữ gìn,bệnh một caí là mệt lắm.
-dạ,taị hôì tôí qua tuị con làm về mệt quá....
-ba biết rôì,mà thôi,để ba đi mua cho nó liêù thuốc.Tuị con ở nhà nâú chaó vơí pha cho nó ly nước chanh nóng.
-da....
Trước giờ,chuyện đưá naò bị rệp rít cắn không phaỉ là chuyện hiếm.Nhà chỉ có hơn ba mươi mét vuông mà laị chưá gần hai mươi con ngươì.Vả laị,gần đến muà mưa,ẩm thấp,gián,chuột,rệp,rít nó bò ra cả đống.
Đang suy nghĩ mông lung,tôi giật mình vì tiếng nẹt bô ầm ĩ ngoaì ngõ.Ngó ra ngoaì,à,thì ra là gã Thuỳ "đâù hoí".Cha naỳ si thật,sáng chưa bảnh mắt đã mò tơí tìm ngươì đẹp rôì.
-Hường,có "chàng' đến rôì kià!-nhỏ Lan nhaý mắt nghịch ngợm.
-chết,sao chả đến sớm vậy cà.
-Thì chả mê maỳ quá mà,chậc,cha naỳ già mà còn daị gaí thâý ớn.
-Thôi,chắc tao phaỉ đi.Mà tuị bay ở nhà trông nhỏ Hồng.Kiếm đủ đô tôí tao về thay phiên tuị bay.
-Ừ,thôi maỳ đi đi,chả cứ dòm dô hoaì,thâý ghét.
Nhỏ Hường,thế mà hên.Vớ được một thằng cha trí thức,trung thành,tiền nhiêù.Nghe noí là thâù xây dựng.hèn gì,bưã naò đi chơi vơí chả nhỏ Hường cũng kiếm được không dươí một "chai".
ba Thanh về,tay cầm mâý liêù thuốc và một bịch cam sành:
-ba liêù uống một ngaỳ.Còn đống cam,tui con mang vắt nước cho nó uống giaỉ cảm.
Ba Thanh,không phaỉ là ba ruột cuả chúng tôi.song mâý tuị tôi tất cả đêù goị ba là ba.ba lo cho chúng tôi từ caí lớn tơí caí nhỏ,nhà ở,điện nước,son phấn,giaỳ dép hay những công việc lặt vặt như giặt quần aó,lau nhà ba Thanh đêù lo hết.Ba thương chúng tôi và chúng tôi cũng rất thương ba,đơn giản vì ba xuất thân cũng là ngươì ngheò khổ và chúng tôi cũng vâỵ.Ở bên ba và sống trong caí đaị gia đình naỳ,chúng tôi được nhận một thứ tình ngươì,caí mà dường như vốn rất xa xỉ vơí chúng tôi trước khi bước vaò hôị cuả ba Thanh.
Sống trong hôị cuả ba Thanh,có những quy tắc nhất định.Thứ nhất,bất kì đưá naò khi bước vaò hôị đêù phaỉ goị ba là ba,đồng thơì ba sẽ goị chúng tôi là con.Thứ hai,không ai được hỗn vơí ba,ngược laị,ba cũng không bao giờ mắng nhiếc chúng tôi như mâý má.Thứ ba,không ai được ăn cắp tiền cuả nhau.Thứ tư,nêú ai bị ăn hiếp bơỉ các hôị khác hay dân baỏ kê thì phaỉ baó ngay cho ba biết.Và thứ năm,môĩ ngaỳ chúng tôi sẽ nộp cho ba 90000 đồng để ba trang traỉ chi phí cho chúng tôi.
Trước khi đi,ba dặn chúng tôi:
-tuị con dọn mâý hộp cơm ở góc phòng đi.Dơ daý và bốc muì ghê quá.

Chương 2

tôí,22 giờ đêm.trong lúc tuị tôi đang son phấn thì nho Hường về.
-Ê,gì mà vui dữ vâỵ nhỏ kia-Chị Hạnh cươì baỏ.
-Hôm nay em bắt gã xì đến hai "chai"
-2 chai?gì dzữ vây!sao hôm nay gã "boa" đậm thế?
-ừ,thì laõ đoì "chuyện đó".Nhưng em than mệt...
-Rôì sao?
-laõ đúng là gã khờ.Tưởng em bệnh thiệt,đưa em đến hai "chai",baỏ em về chưã bệnh.Cũng không dám đoì hoỉ gì nưã.
Sự ma mãnh cuả Hường khiến cả phòng chúng tôi bật cươì.
-Chị không ngờ laõ "si" em đến vâỵ đó-chị Bình cươì giòn.
-Caí đó thì còn phaỉ noí-Hường nhaý mắt-em mà biêủ laõ bỏ vợ laõ cũng bỏ nưã là...
Vưà lúc đó,ba Thanh đến.
-Nè,các con sưả soạn xong chưa,tuị thằng Sơn đến rôì đó.
-Hôm nay tuị con tơí chỗ naò vâỵ ba?
-Nhà hàng Minh Vi,bển mơí goị cho ba là đang thiêú ngươì.
Nghe đến nhà hàng Minh Vi,nhỏ Lan dựng đứng giaỹ naỹ:
-Thôi ba,tuị con không qua chỗ đó đâu
Nhỏ Quỳnh chêm vaò:
-Ừ,đúng đó ba,hôm bưã qua bển mâý thằng cha "dê xồm" bắt tuị con "muá lưả".Nhục lắm!
-ba biết,hôm bưã ba có nghe noí.ba cũng đặt điêù kiện rôì,các con sẽ được vaò phòng Vip,khách ngươì ta cũng không đến nôĩ quá đáng.
Mâý chúng tôi nhìn nhau,ánh mắt còn chút nghi ngaị.Song,ba Thanh trấn an:
-Mâý con đừng lo lắng gì hết,trước giờ,ba có bao giờ thất hưá vơí tuị con đâu.









 









Chương 3

Tuị thằng Sơn chúng tôi xuống nhà hàng Minh Vi.Bà ta,vơí vẻ mặt sồn sồn cuả ngươì đàn bà 50 tuôỉ chaỵ ra đon đả:
-Trơì,sao đến trễ vâỵ mâý con,má chờ mâý con từ naỹ đến giờ.
-Chà,hôm nay chắc khách phaỉ sộp lắm má mơí mong tuị con đến như vâỵ?!
Bà ta,ngươì mà chúng tôi hay goị là má Năm,khẽ cau maỳ:
-ừ,thì bình thường bao giờ má chẳng mong tuị con.Nhưng mà hôm gặp khách sang thì má mong tuị con hơn chút đỉnh,không được sao?
-Nhưng mà tuị con gồm 18 đưá,mâý ảnh cần bao nhiêu?
-Mâý ảnh gồm ba ngươì nên chỉ cần ba đưá,nhưng phaỉ đẹp.
-vâỵ má chọn nhỏ Phượng,nhỏ Lan vơí chị Bình đi-Chị Hạnh vuốt vuốt maí tóc daì.
-Ừ,má cũng đã tính vậy.
-Còn tuị con?-Nhỏ Quỳnh phụng phiụ.
-ừ,tuị con đi theo má đến các phòng khác,khách còn nhiêù lắm.
-Phòng Vip nha má.
-Vip caí gì mà Vip,nêú nhiêù Vip vâỵ thì má khoỉ sợ chết đoí rôì.
-Má,gì kì vâỵ,má đã hưá vơí ba......
bà ta nói với vẻ mặt bực bội:
-Mệt tuị bay quá,không chiụ thì về nhịn đoí!Còn đã chiụ thì đi theo tao.
Tất cả đều im bặt mặc dù trong tâm can đều rất khó chịu.Nhưng thực ra đây cũng là điều bình thường.Vì chúng tôi cũng biết thân phận của mình,chúng tôi không có quyền nói mặc dù có điều chướng tai gai mắt,hay thậm chí trong điều chướng tai gai mắt ấy chúng tôi là người chịu thiệt thòi.Bởi không cần ai dạy ai,mỗi chúng tôi cũng hiểu,đối với những người như bà ta thì chúng tôi phải biết hai chữ,đó là chữ "nể" và chữ "sợ".










Chương 4

Ba chúng tôi bước vào phòng với ba ông khách đã chờ sẵn.
-A!các em đến rôì,tuị anh chờ các em maĩ-Một ông khách trạc tuôỉ 40 vỗ tay bốp bốp.
Chị Bình cươì:
-Xin lôĩ mâý anh,naỹ giờ tuị em phaỉ đi diễn nhiều quá.
-Đi diễn?-Ông khách ngơ ngác.
Thâý vẻ mặt thộn ra cuả ông khách,chị Bình khẽ cươì:
-À,vâng,xin giơí thiêụ vơí anh-chị Bình chỉ vaò hai chúng tôi-đây là hai ngươì mâũ Trúc Vy và Xuân Hương,còn em là ca sĩ Tố Lan Như
-Ôi,thế thì mâý anh đây hân hạnh quá.-rôì ông ta bắt tay chị Bình-Anh cũng xin giơí thiêụ,anh là Hoàng,làm bên toà án,còn hai anh naỳ là Sơn và Khánh,đêù là phóng viên cuả Thơì Baó.
Tôi phaỉ cố nín mơí không bật cươì thành tiếng.Không biết chị Bình lâý đâu ra caí mác ngươì mâũ,ca sĩ để gắn cho chúng tôi.Tôi khẽ liếc hai anh chàng được giơí thiêụ là nhà baó,gương mặt cũng khá trẻ,trông hiền lành và chẳng ra dáng gì cuả một kẻ ăn chơi sa đoạ cả.
Ngươì đàn ông tên là Hoàng khẽ nhìn quanh:
-Không gian có vẻ hơi chật mâý em nhỉ!
-ý anh là...-chị Bình khẽ cau maỳ
-À không,anh không có ý gì đâu.Thú thật vơí các em,bọn anh đến đây ko phaỉ tìm bạn tình để giaỉ toả "chuyện đó".Hôm nay bọn anh tìm đến các em cốt chỉ để tìm ngươì hát karaoke cho vui thôi.
Chị Bình có vẻ ngặc nhiên trước lời thú nhận cuả ngươì đàn ông tên Hoàng.Không biết lão ta thật hay đuà,bởi lẽ,trước giờ các gã trai đến chốn này chỉ vồ vập "chuyện đó".Thế mà ba gã này tìm đến chúng tôi chỉ với cái lí do lãng nhách:"tìm ngươì hát karaoke"
Chị Bình thoáng bối rối:
-Các anh nói thật hay nói chơi vậy.
-Dĩ nhiên là thật-gã nhà báo tên Sơn mỉm cươì-Nhưng các em khỏi lo,chắc chắn bọn anh sẽ trả cho các em hậu hĩnh.
-thế thì bây giờ hát ngay ở đây à.-nhỏ Lan thắc mắc.
-Ồ không,mơì các em đi hát karaoke chỉ là dự định ban đâù cuả tuị anh thôi,còn giờ thì mâý anh đã nghỉ lại.Bây giờ,mơì ba cô nương đến nhà hàng Thượng Uyển để ăn uống.
-Vì caí gì?-tôi noí
-Vì hôm nay là sinh nhật cuả anh Khánh đây,một ngươì đang rất cô đơn.
-Cô đơn?-nhỏ Lan nhiú maỳ.
-Vâng,cô đơn-Ngươì đàn ông tên Hoàng vỗ mâý caí vaò vai gã nhà baó tên Khánh-À,mà thôi,taxi nãy anh goị chắc đang chờ ở ngoaì rôì.Xin mơì mấy cô nương ra xe.










Chương 5


Đêm nay,tôi lại mơ.Trong giấc mơ,tôi thấy nước dềnh dàng khắp nơi và má tôi đang gọi tôi trong sự tuyệt vọng.Chẳng hiểu sao mà cái lần tôi bị chết đuối hụt ấy cứ ám ảnh tôi mãi,đi vào trong những giấc mơ mỗi khi đêm về.Tôi tỉnh dậy,vẫn cảm thấy thất thần,tóc đẫm mồ hôi.Nhìn quanh mấy đứa kia đã ngủ,tôi cảm thấy lòng trống trải và cô đơn một cách tệ hại,nước mắt tôi lại ứa ra quá chừng.Tôi miên man suy nghĩ những điều vô định và không cụ thể.Ngay cả bản thân tôi cũng chẳng biết tóm lại tôi đang nghĩ về cái gì.Tự dưng tôi tự hỏi số phận của tôi và những con người này rồi sẽ trôi dạt về đâu,hay cứ dềnh dàng buồn tẻ như dòng nước lũ ở quê tôi.Thế thì buồn chết được!

*****

Sáng,những tia nắng hồng đã tràn qua khung cửa sổ.Chị Bình mơ màng vuốt tóc mình trong chiếc gương soi.Chị Bình,lớn hơn tôi ba tuổi nhưng trông chị vẫn đẹp mặn mà,da trắng,tóc dài uốn lượn và đôi mắt đẹp đến lạ lùng.Đôi mắt chị sâu,dịu dàng và đôi khi cũng đầy khiêu khích.Chị Bình đẹp,nhưng đã nói chuyện thì rất rát,ý của tôi là chị đanh đá,nhưng không phải đanh đá theo kiểu quá quắt,mà,trong hơi thở của chị khi nói toả ra một cái thứ "đời",cái thứ "đời" dùng để tự vệ khi cần thiết.Bởi vậy,trong bọn tôi đứa nào cũng rất nghe lời chị và xem chị như chị ruột của mình.
-Chị Bình,trước nay chị đã từng yêu ai chưa?-không hiểu sao tôi buột miệng hỏi chị.
-Sao tự dưng em hỏi vậy?
-Vì em tò mò thôi...
-Rồi em ạ-Chị bình tiếp tục vuốt tóc mình trong gương-Nhưng gã ấy gàn,chị bỏ.
-ừm...
-thế còn em?
Câu hỏi ngược của chị Bình làm tôi chợt thấy buồn.Trước kia ,tôi cũng đã từng có một tình yêu.Một mối tình lãng mạn với anh,một người được sinh ra và lớn lên trong một gia đình ba đời làm giáo.Nhưng tôi đã không được gia đình anh chấp nhận.Họ đã sắp đặt cho anh lấy một cô giáo làng,một người vừa đẹp người lại đẹp nết.Tôi vẫn còn nhớ như in cái đêm chúng tôi chia tay,anh đã khóc rất nhiều.Anh nói anh yêu tôi nhưng không thể bất hiếu với cha mẹ.Thế rồi anh đi lấy người khác,lòng tôi tê tái.Từ lúc đó tôi trở nên vô cảm và lạnh lùng với tất những người đàn ông đến với tôi.Tôi đã không còn biết yêu nữa...
-Chưa chị ạ-tôi giấu chị Bình những điều mình đang suy nghĩ.
-Xạo quá đi cô bé ạ-chị Bình cười-nhìn vẻ mặt tư lự của em là chị biết tình duyên trắc trở lắm đây.
Bị chị Bình phát giác,tôi đâm đỏ mặt,tôi cố gắng chống chế:
-Chị toàn nói gì đâu,em nói thiệt mà....
Chị Bình tiếp tục trêu già:
-"em nói thiệt" mà đỏ cả mặt lên rồi kìa!



-chị này-tôi nhéo chị Bình một cái đau điếng



Thấy tôi giở chiêu,chị Bình nhảy dựng



-thôi thôi,em không muốn nói thì thôi,chị không hỏi nữa-chị Bình cười phá lên



Giọng cười của chị làm vang cả căn phòng.



<bài viết được chỉnh sửa lúc 05.05.2007 20:12:56 bởi hoa lưu ly >
#1
    hoa lưu ly 13.04.2007 20:56:11 (permalink)
    (lý lịch trích ngang của hoa lưu ly)
    Tên tôi là hoa lưu ly.
    Năm nay tôi 15t.
    Tôi thích viết truyện từ khi tôi 11 tuổi.Nhưng trước đây,tôi thường viết những mẫu truyện ngắn.
    Thế nhưng,sau một lần đọc được một phóng sự về những tệ nạn xã hội trong một cuốn sách.Tôi bắt đầu có ý nghĩ mình sẽ viết truyện dài.Vì vậy,"kia là phía chân trời" đã ra đời từ đây.
    Nhiều người có thể e ngại vì tôi chỉ mới 15 tuổi thì làm sao có đủ trải nghiệm để có thể viết một cách chân thực nhất những đề tài khó như thế này.Nhưng thú thật thì mặc dù tôi chỉ mới học lớp 9 nhưng tôi không thể nào viết truyện cho tuổi teen được.Tôi thích đọc những truyện nhẹ nhàng như Nguyễn Nhật Ánh với cách hành văn đơn giản.Song khi chính bản thân tôi viết văn thì từ ngữ lại đặc quánh.Wow,vì vậy nên tôi phải viết tiếp "kia là phía chân trời đây",hehe
    <bài viết được chỉnh sửa lúc 13.04.2007 20:58:24 bởi hoa lưu ly >
    #2
      hoa lưu ly 15.04.2007 00:18:01 (permalink)
      Chương 6
       
      Đêm nay,không thấy mấy má gọi,cũng có nghĩa là chúng tôi phải ra đường "đứng tự do".Chúng tôi chia làm bốn hội,toả ra các tuyến đường khác nhau đứng.Tôi theo hội của chị Bình,ra đứng trước công viên Lê Văn Tám.
      Trời khuya khoắt,chỉ còn ngọn đèn đường sáng leo lắt.Hôm nay đúng là hẻo thật.Đã gần 12h đêm rồi mà chưa thấy ma nào.Trong khi chúng tôi đã bắt đầu nản.Định toả qua đường khác thì may sao một nhóm thanh niên choai choai tấp đến.
      -Giá bao nhiêu?-một đứa trong bọn nó hỏi tôi.
      Tôi chưa kịp trả lời thì chị Bình đã lên tiếng:
      -nhỏ này ba trăm rưỡi!
      -Mẹ,con này làm gì mà mắc vậy!-Một tên chửi thề.
      -Mấy anh thông cảm,nhỏ này nó là "hàng xịn".Nếu không thì anh đi với nhỏ này đi-chị Bình chỉ qua nhỏ Quỳnh-nó có hai răm rưỡi à.
      Một tên cười hô hố:
      -Nhỏ này xấu wắc mà mắc như chó.
      -mắc gì...-chị Bình cố dịu giọng.
      -Có nhỏ nào một trăm không?
      Nghe đến đây,biết đây những kẻ không có tiền làm bộ chê ỏng chê eo nãy giờ,chị Bình xẳng giọng:
      -Đồ chó!Một trăm để tụi tao ăn rồi ói ra hả!?
      Nghe chị Bình chửi,bọn nó đỏ bừng cả mặt:
      -Mày chửi ai là đồ chó?
      -tụi tao chửi mày đó,mày làm gì tụi tao?!-Nhỏ Quỳnh hùa theo.
      -Mày tin tao đá cho mày một cái không?!-Một tên gầm lên
      -Tao thách may đó!
      Một tên nhảy xuống xe,định nhảy xổ vào người nhỏ Quỳnh.Nhưng tụi nó chưa kịp làm gì thì tụi thằng Sơn đã tấp tới.Thằng Sơn,thằng Hùng nhảy xuống xe mô tô,bẻ quặt tay mấy tên đó lại.Sơn gằn giọng:
      -Tụi mày tin tao chém chết tụi mày không.
      Biết là người của tụi tôi,một tên hạ giọng van xin:
      -Anh tha cho tụi em,tụi em chỉ đùa chút xíu với mấy cổ thôi..
      -Đùa hả?-Sơn giáng một cái như trời giáng vào lưng một tên-Vậy tao cũng đùa với mày.
      Bị đấm đau,một tên tức tưởi bật khóc,hắn lắp bắp:
      -Anh tha cho tụi em...
      -được thôi-Sơn nắm đầu tên đó,lạnh lùng-tao sẽ tha cho mày,nhưng mày đã sỉ nhục đàn em tao,nên muốn tao tha thì phải nộp tiền thế cho cái mạng mày.
      Bọn chúng sau khi vét hết túi,đưa chúng tôi được năm trăm ngàn.Năm trăm,chia năm đứa mỗi đứa được một trăm.Chị Bình sau khi chia tiền,uể oải:
      -Chán!Đã ế rồi còn gặp bọn gàn.
      Thấy vẻ mặt đứa nào cũng uể oải.Tôi thở dài.Trông qua nhỏ Hồng thấy nó có vẻ mệt lả.Mà mệt là phải,chiều nay,nó mới đỡ sốt được chút đỉnh mà đêm cứ đòi đi làm.Chị Bình không cho nó đi thì nó nói "em nghỉ một buổi rồi,hôm nay nghỉ nữa em đào đâu ra tiền đóng cho ba Thanh","mày cứ lo xa,ai đòi mày đâu mà mày sợ,có gì tao xin ba cho mày nợ","thôi,nợ mà chất dồn chất đống em không có tiền trả đâu,chị yên tâm,cứ cho em đi,chiều nay em uống thuốc giờ khoẻ rồi".Thấy nó kiên quyết,chị Bình cho nó đi.Nhưng nãy giờ tôi thấy mắt nó cứ lờ đờ như người bị say thuốc,tôi đâm lo,định quay sang nói với chị Bình.Nhưng chị đã nhận ra điều đó trước tôi:
      -Phượng,mày đưa nhỏ Hồng về.
      Lúc này,nghe vậy nhưng nhỏ Hồng không còn phản đối như hồi chiều nữa.Nó giờ nom mệt lắm rồi,chắc nó cũng muốn về. Chị Bình bảo thằng Sơn chở chúng tôi.

      ***
      Trên chiếc xe phân khối lớn đang lao vun vút của Sơn,tôi ngước nhìn bầu trời và những toà cao ốc đang nằm uy nghi chiễm chệ hai bên đường phố.Sài Gòn về đêm vẫn thật huyền ảo và tráng lệ như người ta thường hay nói về nó.Nhưng lúc này,không hiểu sao tôi lại cảm thấy nó thật giả tạo.Một sự giả tạo đến ghê người.Những ngọn đèn đường dường như đang mờ nhạt dần,leo lắt và nhoà hẳn.Chúng trông buồn như phận đời của tôi,nhỏ Hồng,chị Bình...hay những đứa khác vậy...
      <bài viết được chỉnh sửa lúc 06.05.2007 19:11:48 bởi hoa lưu ly >
      #3
        hoa lưu ly 15.04.2007 12:24:43 (permalink)
        "Kia là phía chân trời" chỉ là cái tựa không chính thức của truyện.Vì theo tôi,một truyện có hay là phải bắt đầu từ cái tựa.Một tựa truyện hấp dẫn và gây tò mò là mấu chốt đầu tiên để người ta quyết định đọc một truyện nào đó,sau đó mới tính đến chuyện phán xét truyện.Cái tựa truyện rất quan trọng.Và chắc hẳn,tôi sẽ rất khó khăn để tìm ra một cái tựa tâm đắc,hấp dẫn như "Cánh đồng bất tận" của Nguyễn Ngọc Tư hay "Làm đĩ" của Vũ Trọng Phụng.
         
        Hoa lưu ly
        #4
          spiderkien 15.04.2007 22:54:54 (permalink)
          Bạn mới 15 tuổi mà đã dám viết thể loại này quả thật rất dũng cảm. Hi vọng bạn sẽ thành công, mình đang đón chờ phần còn lại của truyện
          #5
            hoa lưu ly 16.04.2007 00:16:45 (permalink)
            Tôi viết truyện này,như một bài ca buồn hát về những con người thuộc tầng lớp thấp kém nhất trong xã hội.Họ,theo tôi,phần lớn là những kẻ đáng thương,tội nghiệp.Vì vậy nên,mục đích khi tôi viết truyện này,không phải là lên án những con người đó,mà đơn giản chỉ như một tiếng lòng đồng cảm với số phận,tình yêu của họ.Do đó,bạn đừng quá ngạc nhiên khi thấy các nhân vật của tôi hiện lên thật hồn nhiên,vô tư và cá tính.

            Hoa lưu ly
             
            **Tái bút:Thanks spiderkien
            <bài viết được chỉnh sửa lúc 16.04.2007 00:19:16 bởi hoa lưu ly >
            #6
              hoa lưu ly 16.04.2007 22:57:26 (permalink)
              Chương 7
               
              9 giờ sáng,nhiều đứa vẫn còn nằm la liệt trong mền.Cái phòng đã chật nay cũng không còn lối đi.Tôi bước ra ngoài hiên,ngồi bó gối mơ màng nhìn những bông osaka vàng nhạt đang rơi lã chã.Hoa osaka,lúc nào cũng nằm trên cây đúng ba tháng,ban đầu khi mới rộ thì có màu vàng rực,sau thì nhạt màu dần,đến khi chỉ còn màu vàng nhẹ thì mới chịu rụng.Không hiểu sao tôi rất thích cái loài hoa này.Nhất là khi chúng ở độ cuối.Có lẽ vì cái màu vàng nhẹ của chúng đem lại cho tôi cảm giác yên bình và dễ chịu.
              Trong lúc tôi đang nhắm mắt cho những làn gió nhẹ phả vào mặt,tôi bỗng giật mình khi có tiếng hỏi:
              -Cô có phải là Phượng không?
              Tôi ngước mắt nhìn thì phát hiện ra đó là anh chàng tên Khánh-cái người mà hôm bữa được gã nhà báo tên Hoàng giới thiệu là "một người đang rất cô đơn".
              -Vâng,là tôi.
              -Cô còn nhớ tôi không?
              -Anh là Khánh?
              -Đúng rồi,tôi là người hôm bữa gặp cô bên nhà hàng Minh Vi đấy.
              -Nhưng..anh đến đây có chuyện gì?-tôi thắc mắc.
              Gã nhà báo tên Khánh có vẻ lúng túng,anh ta đưa tay lên gãi gãi đầu:
              -à...tôi đến đây để...mời cô đi chơi.
              Thái độ ngượng nghịu của anh ta làm tôi không tin lắm,tôi hỏi một cách nghi ngờ:
              -Anh nói thật không đó?
              Câu hỏi ngược của tôi làm anh chàng này càng trở nên lúng túng:
              -Thật..thật mà.
              -Thật thế sao mặt anh lại đỏ sượng lên vậy-Nhỏ Lan thò đầu ra tinh nghịch.
              Chị Bình gọi tôi vào trong nhà,chị nhìn gã Khánh một cách dè dặt và nói vào tai tôi:
              -Em phải cẩn thận gã này đấy.
              Rồi,như thấy vẻ mặt ngạc nhiên của tôi,chị nói tiếp:
              -Hắn là nhà báo.
              Thế là đủ!Và chị Bình không cần nói thêm gì nữa thì tôi cũng hiểu chị đang muốn ám chỉ cái gì.
              -vậy có đi với gã không?
              -Cứ đi,nhưng hắn có hỏi gì thì đừng nói gì hết.

              ******

              Chúng tôi vào một quán cafe trên đường Võ Văn Tần.
              -Cô uống gì?
              -Tôi uống nước cam.
              -Cho một cafe,1 nước cam-Anh ta gọi lớn.
              Quê cô ở đâu?
              "Quê cô ở đâu?","cô bao nhiêu tuổi?'. Có lẽ mọi mục đích trên đời đều bắt đầu bằng cách đó.
              -An Giang
              -ừm,cô bao nhiêu tuổi nhỉ?
              -27
              Rồi,như thấy tôi không có vẻ mặn mà lắm với những câu hỏi buồn tẻ của gã,gã hỏi tôi:
              -Hình như cô đang suy nghĩ gì đó?
              -Không...
              -ừm,cố biết lý do tôi mời cô đi chới chứ?
              -Tôi biết.Anh muốn viết báo về cuộc sống của chúng tôi chứ gì.
              -ừ,đúng vậy.Và cô không muốn trả lời?
              -Phải.
              -Vì sao?
              -Những những gã nhà báo như các anh thì không bao giờ hiểu thực sự về chúng tôi cả.
              -Vì vậy tôi mới đang tìm kiếm về điều "thực sự" đó.
              Tôi cười buồn:
              -Anh sẽ không bao giờ hiểu được chúng tôi đâu.
              Anh ta,nghe tôi nói vậy thì có vẻ tư lự.Rồi,anh ta nhìn tôi.Một cái nhìn không biết diễn tả như thế nào,nhưng có lẽ là cái nhìn dè dặt:
              -Cô nói chuyện thật khác với họ.
              -Họ là ai?
              -là những....cô gái khác.
              "Cô gái" ở đây,hay cũng có nghĩa là "những con điếm".
              -Có gì khác đâu..?
              -không,thật đấy,tôi thấy cô nói chuyện rất đàng hoàng.
              -Tại anh nghĩ về chúng tôi như thế,mấy đứa sống cùng với tôi đều rất dễ thương.
              -vậy à?
              -ừ
              Thấy câu chuyện dường như có vẻ đang đi vào bế tắc và thái độ hững hờ của tôi,anh ta nói:
              -Thôi,chúng ta ngưng ở đây là được rồi!
              -Anh không muốn "khai thác" thêm ở tôi nữa à-Tôi nói,một cách chế giễu.
              Anh ta gãi gãi đầu:
              -Hôm nay có muốn khai thác thêm ở cô cũng...khó
              Thấy vẻ mặt thật thà của anh ta,tôi bật cười:
              -Anh biết thế là tốt!
              -Nhưng...nhưng tôi sẽ không chịu thua đâu?
              -Không chịu thua nghĩa là sao?
              -Nghĩa là chúng ta sẽ còn gặp lại nhau chứ?
              -Tuỳ anh
              Tôi khẽ cười,một nụ cười pha chút giễu cợt,và,đứng dậy xách túi dông thẳng.
              <bài viết được chỉnh sửa lúc 06.05.2007 10:14:04 bởi hoa lưu ly >
              #7
                hoa lưu ly 06.05.2007 10:17:18 (permalink)
                Chương 8

                Anh ta đúng là một kẻ dai dẳng.Kể từ hôm ở quán cà phê về,cứ hai ngày một lần anh ta lại đến tìm tôi.Nhưng dĩ nhiên,lần nào tôi cũng làm anh ta thất vọng bởi sự thờ ơ của mình:
                -Cô thật là...tôi đã theo cô hai tuần rồi đấy.
                -Mới hai tuần đã nhằm nhò gì-Tôi cười-Có người còn theo tôi cả năm trời mà tôi không chịu nữa là...
                -Nhưng họ và tôi khác.
                -Có khác gì đâu,anh và họ bám lấy tôi cũng đều vì những mục đích của riêng mình.
                -Nhưng mục đích của tôi được xã hội chấp nhận.
                -Bọn nhà báo các anh chỉ biết nghĩ có thế!
                -Ý cô là sao...?
                -Người ta ăn bánh trả tiền thì các anh lên án.Còn các anh thì dựa vào cái mẽ  nhân nghĩa trương chúng tôi lên báo ngoài mục đích nào khác là làm nhục chúng tôi?
                -Chúng tôi không như vậy.Chúng tôi chỉ viết về tệ nạn xã hội.
                -Với chúng tôi là những con mọt làm nên những tệ nạn đó?
                -không,tôi không có ý đó....
                Rồi,thấy tôi không trả lời,anh ta trầm ngâm hồi lâu.Cuối cùng thì đằng hắng:
                -Sao hôm nay cô nói chuyện "cay" quá vậy.
                -"cay" nghĩa là sao?Tôi chỉ nói những điều mình nghĩ.
                -Nhưng cô đã nghĩ sai về chúng tôi.
                -khi nào các anh cũng bao biện cho mình.
                -Cái cô này...sao ăn nói ngang như cua vậy.Chúng tôi có làm gì đâu mà cô lên án ghê thế?!
                -Vâng,tôi biết các anh là những vị cứu thế. 
                Rồi thấy tôi có vẻ làm mặt giận,anh ta bắt đầu dịu giọng:
                -thôi,tôi xin lỗi nếu cô có làm sao
                Tôi vẫn nín thin.
                -Cô giận đấy à?
                -Tôi có quyền gì mà giận anh.
                -Vậy coi như cô không giận tôi nhé!
                Tôi không thèm trả lời trước sự láu lỉnh của anh ta.
                -Này cô!
                -Gì?
                -Những người không giận nhau thì không có lý do gì để từ chối trò chuyện với nhau cả!
                -Thì tôi vẫn nói với anh đầy thối
                -Thôi,thế này.Thứ bảy này cô rảnh chứ?
                -Người như tôi muốn rảnh thì rảnh.
                -Vậy cô có muốn đi Mũi Né không?
                -Với anh?
                -Không phải chỉ với mình tôi mà đi chung với cơ quan tôi!
                -Tôi không biết nữa.Tôi phải hỏi chị Bình.
                -Ừ,thế có gì nagỳ mai cô trả lời tôi nhé!
                -ừ
                <bài viết được chỉnh sửa lúc 11.05.2007 22:25:51 bởi hoa lưu ly >
                #8
                  hoa lưu ly 12.05.2007 11:03:05 (permalink)
                  Chương 9
                   
                  Chị Bình có vẻ trầm ngâm:
                  -Hay em cứ đi đi.
                  -Nhưng em sợ hắn có ý đồ.
                  -Cái quan trọng là ở mình.Vả lại,chị nghĩ hắn không phải người xấu.
                  -Nhưng chị nghĩ mục đích hắn mời em đi chơi là gì?
                  -Chị nghĩ là hắn muốn tiếp cần em hơn nữa.
                  Tôi cười.Nếu chị Bình đã nói vậy,thôi thì mình cứ đi,cũng chẳng mất gì.Miễn là mình biết đề phòng.

                  *****

                  -Sao?Ý cô thế nào?
                  -Tôi đồng ý!
                  -Thế thì tốt.Ờ,mà chuyến đi này là chuyến đi fee,cơ quan tôi khoán hết.
                  -Anh này,làm như sợ tôi không có tiền vậy
                  -Cái cô này,Tôi chỉ nói thế thôi chứ có ý gì đâu mà cô cứ bắt bẻ hoài-Anh ta,nói với giọng đùa cợt.
                  ****
                  Tôi đứng trước cửa của toà soạn Thời Báo.Ít lâu sau,một anh chàng chạy ra đon đả:
                  -Chào chị,chị có phải là Phượng?
                  -Vâng.
                  -Tôi là Tín,đồng nghiệp của anh Khánh.-Anh ta cười-Chị đưa túi xách đây tôi xách hộ cho.
                  Rồi,không đợi tôi đồng ý,anh ta giành lấy túi xách của tôi:
                  -Chị vào trong đây với tôi,lát nữa xe mới đến.
                  -Anh Khánh đâu?
                  -Anh ấy có việc bận nên chút nữa mới đến.
                  Toà soạn khá lớn và chúng tôi bước vào một căn phòng mát rượi.
                  -Chị ngồi xuống đi,đây là phòng làm việc riêng của nhóm phóng viên Văn Hoá Nghệ Thuật.Chị uống gì?
                  -Cho tôi một cốc nước trắng.
                  -Nghe nói,chị là bạn của anh Khánh.Chị quen anh ấy lâu chưa?
                  Tôi khá bất ngờ khi biết được anh chàng Khánh giới thiệu tôi là bạn của hắn.Vì vậy nên tôi đáp lúng túng:
                  -à...vâng.
                  -nãy anh Khánh có gọi nhờ tôi ra đón chị
                  Có tiếng mở cửa vào:
                  -A!Cô đến rồi đấy à.Xin lỗi,tôi bận rước nhỏ em gái.
                  Có tiếng chuông điện thoại:
                  -A lô!Được rồi,bên này xuống ngay-Tín cúp máy-Thôi,anh em ta xuống đi,xe đến rồi!
                  -Ừ,thế thì xuống đi.-Khánh quay qua tôi cười hiền hậu-Cô đưa túi xách đây tôi xách cho.
                   
                  <bài viết được chỉnh sửa lúc 19.05.2007 23:02:48 bởi hoa lưu ly >
                  #9
                    hoa lưu ly 19.05.2007 23:10:54 (permalink)
                    Chương 10

                    Xuống xe
                    Cái vị mặn của đất Mũi Né làm người làm người ta cảm thấy tỉnh hẳn.Nhất là sau một chuyến xe mệt mỏi.
                    -Biển đẹp quá!-Khánh thốt lên.
                    Biển xanh mơn man và dịu dàng tĩnh lặng đem lại cho người ta cái cảm giác yên bình dễ chịu.
                    -Bây giờ,các anh các chị sẽ vào nhà nghỉ để nghỉ ngơi trước đã-Anh hướng dẫn viên du lịch bắc loa nói.
                     
                    Hai người một phòng một.Tôi chung phòng với một cô phóng viên tên Ly.
                     
                    <bài viết được chỉnh sửa lúc 27.05.2007 17:26:24 bởi hoa lưu ly >
                    #10
                      Chuyển nhanh đến:

                      Thống kê hiện tại

                      Hiện đang có 0 thành viên và 2 bạn đọc.
                      Kiểu:
                      2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9