Khoảnh khắc
Thay đổi trang: < 12 | Trang 2 của 2 trang, bài viết từ 16 đến 20 trên tổng số 20 bài trong đề mục
binh yen 04.08.2007 21:46:01 (permalink)
VỠ
                                                     Gửi tặng "Emkhongphaithienthan..."
    Đêm buông xuống. Tối, mờ.Thị trấn ngủ vùi trong màu trắng thanh khiết của trăng rằm 16 như cái tuổi của nó. 16 tuổi đủ lớn để hiểu " Thực tại không phảo là cổ - tích". Anh từng kể cho nó nghe câu chuyện cổ của Anđécxen:" Trong một cửa hàng có một anh bánh và một chị bánh nằm cạnh nhau. Họ chẳng nói gì với nhau. Đến một ngày chị bánh bị bán đi, từ đấy anh bánh buồn bã mãi câm lặng. Người ta cắt chiếc bánh ấy ra mới phát hiện trái tim anh làm bằng hạnh nhân đắng". Nghe xong nó bật cười khúc khích. Một câu chuyện cổ - tích lại có thể gắn kết trái tim nó và anh. Có một ngày, nó chợt nhận ra trái tim mình cũng mang hạnh nhân đắng. Không có ai nắm lấy tay nó để nói "Tôi ở đây", ở đây bên cạnh nó. Như anh. Sáng nay, nó lạnh lùng nói lời chia tay với anh, dứt khoát. Anh cúi gầm, giận run trong từng tiếng nói gấp gáp của nó (như sợ chỉ cần lỗi một giây thôi nó sẽ không còn là nó nữa) rằng: " Nó không yêu anh. Tình cảm của nó đối với anh không thật chỉ như một trò đùa của trò chơi cút bắt thuở học trò. Giờ thì anh có thể buông tay nó ra được rồi." Tình yêu chớm nở. Ba năm. Chia tay? Đơn giản lạ! Không buồn, không nước mắt...Hiểu lầm ư? Nó không biết, cũng không nói rõ với anh để tìm cho mình một lời giải thích. Chiều qua, anh huỷ cuộc hẹn với nó để nắm tay một cô gái. Ừ xinh, tóc dài mượt...hơn nó trên con đường nhuộm thẫm màu bằng lăng tím của kỉ niệm đầu gặp gỡ. Nó giận. Nó yếu đuối và mong manh hơn vẻ bề ngoài, không đủ độ lượng để tha thứ, không đủ chính chắn và bình tĩnh để trái tim đập những nhịp đập tin yêu như ban đầu. Nhưng nó biết chẳng ai là người có lỗi. Nó thà để trái tim mình đau, thà để tình yêu của nó và anh chấm dứt, vỡ như đó là cái định luật trời dành. Còn hơn một mình nó đi mãi trên con đường của quá khứ, chắp nhặt từng mảnh vỡ của tình yêu vá bằng chất keo kì diệu từ lời bài hát của Nhật Tinh Anh "Những lỗi lầm hôm qua sẽ cùng vỗ cánh bay theo ngày tháng..."
Gương vỡ lại lành. Làm gì có chất keo kì diệu khi bất cứ một lúc nào đó những vết nứt còn lại mãi với thời gian xé toạc trái tim nó và anh hơn. Buốt nhói. Quá khứ đã chia năm sẻ nửa. Nó sẽ đi...đi để giữ trọn vẹn giấc mơ cổ tích cho riêng nó, riêng một mình nó thôi. Mùa mưa đã về đâu sao nó thấy lạnh quá! Mọi vật nhoè đi. Nó bật khóc.
   Thị trấn về lại trên tay. Vỡ...không có tình yêu...
Lời muốn nói: Emkhongphaithienthan...này! Tụi mình buồn khi nghe tin hai ngươì chia tay vì tình cảm ấy vốn nhẹ nhàng và nhiều lắng động, cũng ba năm rồi còn gì? Cậu nói tụi mình cứ trách cậu đi...nhưng làm sao trách được. Hãy làm những gì cậu muốn nhé. Dù sao, khi mảnh thủy tinh tình cảm của hai người rơi xuống vỡ thành trăm nghìn bụi nhỏ thì trong vốc bụi ấy có cả những hạt bụi vỡ từ trái tim của mỗi đứa trong nhóm...Và những hạt bụi đó sẽ bay đi hay ở lại???
<bài viết được chỉnh sửa lúc 14.08.2007 21:46:50 bởi binh yen >
#16
    la boi 07.08.2007 07:27:09 (permalink)
    Giữa muôn ngàn tên gọi, giữa lòng đời đầy phong ba, giữa những hư hao của cuộc đời, gặp được người tâm đầu ý hợp, sao lại vô thức đánh mất người yêu? Để rồi đành để lệ giọt nhỏ trong lòng?
     
    Từng phút giây của cuộc đời đã là quý. Từng thì khắc cùng người yêu càng khó định nghĩa giá trị của nó. Sao lại phí phạm những gì đang có trong tay nắm? Chúng ta thường thế, thường quên rằng hạnh phúc chẳng ở đâu xa, nó nằm cạnh ta, trước mắt ta, nhưng sao cứ mãi đứng núi trông vời hư ảo?
     
    Tình yêu và tình bạn, tình nào cần hơn? Tình nào mãnh liệt hơn? Tình nào đem niềm tin cho hồn ta từng phút giây trong cuộc đời ngắn ngủi này? Đôi lúc mình cần cả hai. Đôi khi phải chấp nhận mất một.
     
    Nếu là người kể chuyện, tôi sẽ đổi câu chuyện lại rằng: Người khách đã ôm hộp bánh, trong đó có chị bánh, chuẩn bị rời cửa hàng. Bổng dưng người khách khựng lại, cúi đầu, dáng suy tư, rồi người khách bổng quay lại, nói gì đó với chủ tiệm. Anh bánh thấy người chủ chuẩn bị một chiếc hộp nhỏ, rồi đem anh để vào, bên trong chiếc hộp, chị bánh đã nằm đợi từ lúc nào. Đôi bánh đã được chọn làm món quà kỷ niệm ngày đính hôn của người khách. Người khách đã nhận ra sự hợp nhất của hai chiếc bánh. Chúng được nhào nặng, được sơn phết, để được làm một cặp. Và ngày đính hôn của họ cũng là ngày hợp nhất. Người khách không muốn chia rẻ đôi bánh, bởi nghĩ rằng ngày kỷ niệm của họ sẽ buồn biết bao nếu thiếu vắng đi một người; và chiếc bánh người khách chọn, sẽ có vẽ lẻ loi và như không hợp khẩu vị nếu thiếu chiếc bánh kia. Đôi bánh được cắt ra, người ta thấy nó có một hương thanh thoang thoảng và một vị ngọt như vị ngọt của tình yêu đôi lứa.
     
    Với thời gian, cũng có thể tình yêu sẽ bị sứt mẻ hay mất mát vì những hiểu lầm, vì những tự ái, vì muôn ngàn lý do.... Nhưng nếu tình yêu ấy được dựa trên lòng vị tha, của sự cảm thông, của tha thứ, của không tự ái, của sửa đổi, chắc hẳn những kẻ yêu nhau hẳn sẽ hạnh phúc hơn vì họ sẽ chẳng bao giờ chia lìa nhau.
     
    Và tôi, tôi cũng sẽ tha thứ, tha thứ ngàn lần những lỗi lầm không đáng cho người yêu của mình.
     
     
    Lá bối.




    <bài viết được chỉnh sửa lúc 07.08.2007 07:30:27 bởi la boi >
    #17
      binh yen 23.08.2007 20:54:01 (permalink)
       BÀI HÁT CHO AI
      "    Từ lâu, anh chỉ xem chúng ta như đôi bạn thân. Nhưng trong thật tâm em vẫn mong được nhiều hơn thế. Từ lâu nay mình đã sẻ chia nhau bao buồn vui. Em sợ mỉnh không có ngày mai. Những lúc anh vui đùa cùng em, kể biết bao câu chuyện tình yêu. Có biết chăng trong lòng em đang nhói đau vì yêu anh. Nhiều lần em đã nói dối anh. Có một chàng trai đang thầm yêu em. Vậy mà vô tâm anh cứ chúc mừng. Chúc em tìm thấy được tình yêu. Rồi một ngày kia anh đi bên em, ngập ngừng anh nói những em thật nhiều. Nói hạnh phúc chợt vỡ tan oà trong tim. Nghẹn ngào lệ rơi anh ơi em mong đợi từ lâu lắm câu yêu này. Và cũng muốn nói với anh em thật nhớ anh, nhớ rất nhiều."
      (Nhạc phim "Gọi giấc mơ về")
          
      <bài viết được chỉnh sửa lúc 30.08.2007 11:10:25 bởi binh yen >
      #18
        binh yen 22.09.2007 21:32:01 (permalink)
           Tôi vô tình gặp lại anh trong cơn mưa chiều đổ vội xuống thị trấn nhiều dai dẳng. Hai năm rồi còn gì sau chuỗi tháng ngày Lộc đi. Tôi biết anh xin lên vùng cao làm việc, bâng khuâng chạy trốn mối tình đầu. Bối rối, tránh nhìn vào đối mắt quá nhiều suy tư ấy, tôi không đủ can đảm để nói với anh đừng chờ đợi Lộc nữa. Cô ấy đã chọn được bến cuối để bước xuống dù trái tim còn yêu anh nhiều lắm. Sao tình yêu vẫn nồng nàn mà ko đưa tay giữ chặt để mỗi người mang một vết thương suốt đời. Nỗi nhớ tưởng mỏng manh nhưng cứ loang như vệt dầu...nhớ...nhớ đến bất tận. Anh quay đi thẫn thờ. Sau lưng, mưa bắt đầu nặng hạt dần...ướt nhoè cả giấc mơ xưa. Ngôi nhà sơn màu nắng sẽ chỉ là giấc mơ,mãi mãi. Lộc vào thăm tôi khi tôi đang cố hong khô giấc mơ. Chồng Lộc khác anh quá xa, sôi nổi và luôn cười nói. Tôi trả cho Lộc giấc mơ bị xé toạc bằng những kỉ niệm. Thôi, dây tơ hồng ngày xưa tôi kết cho hai người đã đành đoạn bị mưa cuốn đi. Rồi ngày mai, hàng sầu đông trước ngõ qua bao mùa sẽ lại rực lên màu tím dung dị. Và anh sẽ nối tiếp giấc mơ xưa bằng một giấc mơ mới...bình yên...dù không có có ngôi nhà màu nắng. Phải không anh?
        #19
          khuctutinhxuacu 13.12.2007 15:28:24 (permalink)
             Một mùa thu đã trôi qua, nhẹ nhàng trong khoảnh khắc. Mùa đông này, tôi cảm thấy ấm áp hơn vì đã tìm thấy em. Em nhớ không mùa thu Hà Nội? Nhớ không hình ảnh một gã khờ luôn lặng lẽ đứng chờ em nơi góc quán quen...dù nơi ấy là phía cuối con đường,dù nơi ấy bao giờ em cũng đi ngược chiều với tôi. Và nơi ấy, chỉ riêng mình tôi nhìn theo em, tìm bóng hình em miệt mài trong nỗi nhớ. Hãy ở lại bên tôi, bình yên, đúng như cái tên mà em đã chọn. Em nhé!
          #20
            Thay đổi trang: < 12 | Trang 2 của 2 trang, bài viết từ 16 đến 20 trên tổng số 20 bài trong đề mục
            Chuyển nhanh đến:

            Thống kê hiện tại

            Hiện đang có 0 thành viên và 2 bạn đọc.
            Kiểu:
            2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9