Thơ - Trần Trung Đạo
Ngọc Trân 23.04.2007 02:21:10 (permalink)
Nguồn : trantrungdao.com



Anh Bộ Đội Thương Binh Tôi Gặp



Trần Trung Đạo


 
Cuối năm tám mươi
Có một lần tôi đi ngang bệnh viện Vì Dân
Nghe đâu đã đổi tên là Thống Nhất
Anh bộ đội thương binh
Ngồi dưới hiên
Nghêu ngao hát
Khuôn mặt gầy tuổi mới quá hai mươi
Giọng anh buồn đôi mắt ngắm xa xôi
Anh đang hát về quê hương miền Bắc
Tôi ngồi xuống bên cạnh anh
Anh rất tự nhiên xích người nhường chỗ
Tôi khen anh hát rất hay
Anh mỉm cười
Nụ cười sao hồn nhiên chất phác
Tôi rút mời anh điếu thuốc
Anh lấy trong người cái hộp quẹt Zippo.

Tôi bỗng bật cười to
- Thế anh cũng thích xài đồ Mỹ ngụy
Anh điềm nhiên trả lời
- Ðây chỉ là kỷ niệm
Của thằng bạn thân đã chết ở Bình Long.

Không hẹn hò chúng tôi bỗng thấy thân
Ánh mắt bao dung
Nụ cười tuổi trẻ
Hết điếu nầy chúng tôi mồi điếu khác
Khói thuốc mịt mù quanh chỗ chúng tôi.

- Anh đi bộ đội bao lâu ?
- Từ khi mười bảy tuổi
- Thế anh bỏ học sao ?
- Họ bảo đã có người khác lo việc đấy
Bổn phận tôi là giải phóng miền Nam
Tôi thật tình chẳng hiểu tại sao
Nhưng không thể làm gì hơn được.

- Bố mẹ anh vẫn còn ngoài Bắc ?
- Tôi là đứa con duy nhất
Vào Nam không lâu thì nghe tin bố mất
Mẹ tôi vẫn còn đang sống với bà con.

- Anh thế nào cũng phải về thăm ?
- Tôi mãi chần chừ cũng đã mấy năm
Chỉ vì tôi không muốn làm mẹ tôi ... đau khổ.

Anh cúi xuống nhìn đôi chân gỗ
Mắt rưng rưng không nói thêm lời
Ngoài hiên mưa bắt đầu rơi
Rơi thấm ướt lòng chúng tôi đêm ấy.

Tôi cầm lấy tay anh
Ðôi bàn tay lạnh giá
Mắt nhìn nhau như đã nói nghìn câu
Tôi thấy trong vô cùng hun hút đêm sâu
Chảy trong chúng tôi chung một dòng máu đỏ
Ðời chúng tôi đời những đứa con hoang
Tim chúng tôi rung một nhịp Việt Nam
Hồn chúng tôi hồn bốn nghìn năm cũ.

Anh vỗ nhẹ vai tôi
Rồi khệnh khạng trở về bệnh viện
Tôi ngậm ngùi không thể nói thêm chi
Vì mai nầy tôi cũng sẽ ra đi
Ðến một nơi tôi chưa hề nghĩ đến.

Năm tháng vẫn trôi đi
Dòng đời tôi lạc bến
Nhưng trong lòng khói thuốc chẳng hề tan.

 
 
Trần Trung Ðạo
 



  r

<bài viết được chỉnh sửa lúc 24.04.2007 22:27:01 bởi NuHiepDeThuong >
#1
    Ngọc Trân 23.04.2007 02:26:57 (permalink)
    Thăm Bạn


     
    Biết kể anh nghe những chuyện gì
    Chuyện buồn thôi hãy cố quên đi
    Nghìn năm nước chảy cầu sông Dịch
    Chí lớn hao mòn theo dấu rêu
    Thuở tóc còn xanh trên mái đầu
    Chuyện trò tâm sự suốt đêm thâu
    Tôi mơ một mảnh trời thơm ngát
    Anh bón chùm hoa rực sắc màu
    Hai đứa thường mơ chuyện vá trời
    Tâm hồn trải rộng khắp muôn nơi
    Anh như tay kiếm thời ly loạn
    Tôi bút nghiên rung vẽ lại đời
    Nhắc nhở làm chi chuyện đã rồi
    Mộng vàng đã chết thuở hai mươi
    Soi gương tóc bạc vài ba sợi
    Tổ quốc nhìn lên chỉ ngậm ngùi
    Ðịnh viết thư thăm đã mấy lần
    Gởi về đâu nhỉ rất xa xăm
    Ðời trôi không hẹn ngày tương ngộ
    Thôi giữ mang theo xuống mộ phần.
     



    Trần Trung Đạo

     

    r
    <bài viết được chỉnh sửa lúc 24.04.2007 22:28:14 bởi NuHiepDeThuong >
    #2
      Ngọc Trân 23.04.2007 02:31:09 (permalink)
      Tôi vẫn nợ em một lời xin lỗi


      Tôi vẫn nợ em một lời xin lỗi
      Dấu trong lòng từ buổi bước lên xe
      Thơ tôi viết bao lần không dám gởi
      Chuyện tình buồn năm tháng lớn khôn theo


      Em tội nghiệp như cành me trụi lá
      Hạt sương khuya nuôi ngọn cỏ sân trường
      Đêm tháng sáu, mưa có làm em nhớ
      Đêm mưa nào, tôi bỏ trốn quê hương


      Em ở lại sắc hương tàn phấn rũ
      Thời xuân xanh qua rất đổi vô tình
      Em có khóc khi mỗi mùa thu tới
      Lá thu vàng rơi xuống tuổi điêu linh


      Giờ tạm biệt tôi ngại ngùng không nói
      Không dám nhìn đôi mắt nhỏ thơ ngây
      Em đâu biết giữa cuộc đời giông tố
      Tôi chỉ là một chiếc lá khô bay


      Đau nhức chảy theo dòng thơ tôi viết
      Thu Bồn ơi, trăng nước có còn chăng
      Tôi lận đận sớm chiều lo cơm áo
      Ngoảnh mặt nhìn bến cũ gió mưa giăng


      Tôi vẫn nợ em một lời xin lỗi
      Nợ quê hương một chỗ đất chôn nhau
      Nợ cha mẹ nỗi nhọc nhằn khuya sớm
      Tôi nợ tôi mộng ước thuở ban đầu.



      Trần Trung Ðạo
       




      r
      <bài viết được chỉnh sửa lúc 24.04.2007 22:40:12 bởi NuHiepDeThuong >
      #3
        BĂNG NGUYỆT 23.04.2007 02:55:30 (permalink)
        http://diendan.vnthuquan.net/tm.aspx?m=5942&mpage=1&key=&#102819
         
        Một số thơ của TTĐ đã có ở link trên, chào weocom bạn đến với dd thơ vntq nha....chúc vui nhiều !
        #4
          Ngọc Trân 23.04.2007 17:21:32 (permalink)
          Cảm ơn BN.

          Trân đã chỉnh sửa lại, thay thế bằng các bài khác.

          Topic kia đã cũ, lại có các bài trao đổi giữa thành viên, Trân muốn giữ lại topic này.

          Mong các Mod. duyệt xét.
          <bài viết được chỉnh sửa lúc 23.04.2007 17:53:14 bởi Ngọc Trân >
          #5
            Ngọc Trân 23.04.2007 17:40:25 (permalink)
            Người Hành Khất Việt Nam 


            Tôi không xin cả cuộc đời
            Chỉ mong một chút tình người Việt Nam
            Đời tôi nắng dãi mưa dầm
            Ôm thương nhớ đứng gọi thầm tên nhau
            Con tôi lưu lạc phương nào
            Đứa ra miền Bắc, đứa vào miền Nam
            Đứa về theo núi theo sông
            Chết trong Trại Cấm, chết lòng biển sâu
            Nhà tôi dột nát đã lâu
            Bốn nghìn năm để một màu khăn tang
            Tôi người hành khất Việt Nam
            Ngồi nghe máu nhỏ xuống bàn tay khô
            Tôi không dành giựt cơ đồ
            Chỉ xin một chút tự do làm người.




            Trần Trung Ðạo
             



            r
            <bài viết được chỉnh sửa lúc 24.04.2007 22:40:29 bởi NuHiepDeThuong >
            #6
              Ngọc Trân 23.04.2007 17:44:42 (permalink)
              Góc phố xưa nơi mẹ vẫn ngồi

               
              Rồi một sáng em tình cờ trở lại
              Ðứng bên đường phố cũ nhớ bâng khuâng
              Có phải đây góc phố đã bao lần
              Giọt nước mắt trôi trong thời thơ ấu
              Quầy thuốc lá ven đường em đứng đấy
              Mẹ đã ngồi nghe muỗi vắt đêm khuya
              Ðời cô đơn theo nắng sớm mưa chiều
              Chiếc áo bạc mang hàng trăm chỗ vá
              Hàng me cũ đã bao mùa thay lá
              Nơi em từng che mát chuỗi ngày quên
              Mùa đông qua thổi lạnh đến bên thềm
              Vẫn khổ cực như từng cơn nắng hạ
              Nhà hàng đó em chờ người khách lạ
              Chén cơm thừa ai để lại đêm nay
              Nuôi thân em một cô gái ăn mày
              Mười bốn tuổi đời đen hơn ánh tóc
              Công viên lạnh em thường hay đứng khóc
              Tuổi nai vàng hay tuổi của vàng phai
              Ai dạy em những mánh lới đeo đòi
              Cả những chuyện mà em chưa nên biết
              Ai mang em trên đường đi vượt biển
              Chẳng kịp về thăm góc phố năm xưa
              Em bỏ đi như lá bỏ quên mùa
              Như giọt nước quên tấm lòng biển cả
              Không địa chỉ, không người quen, phố lạ
              Mẹ cố chờ con gái trở về đây
              Bao mùa đông thương nhớ nặng vai gầy
              Mẹ gục chết âm thầm trên góc phố
              Em xứ lạ cuộc đời nhiều thay đổi
              Tóc nhuộm vàng che những vết thương đau
              Mắt em xanh vì nét kẻ thay màu
              Bước em nhẹ sợ màu tan trong nước
              Ðược gì chăng em mười năm xuôi ngược
              Có bao giờ mơ góc phố năm xưa
              Bóng me nghiêng theo gió thổi sang mùa
              Bóng mẹ đứng đã mỏi mòn trông đợi
              Sáng hôm nay tình cờ em trở lại
              Ðứng một mình giữa phố lệ như sao
              Có phải đây góc phố của năm nào
              Mẹ đã sống trong những giờ oan nghiệt
              Em là kẻ đã cuối cùng thua thiệt
              Kẻ cuối cùng mất một khoảng trời mơ
              Chẳng phải tại em mẹ chết không mồ
              Chẳng phải tại em làm đời thay đổi
              Giữa một quê hương muôn trùng thống khổ
              Mười năm trời em làm được gì chăng
              Rồi mai đây em sẽ hiểu ra rằng
              Ai giết chết cuộc đời em thơ ấu.

               
              Trần Trung Ðạo



              r
               
              <bài viết được chỉnh sửa lúc 24.04.2007 22:42:10 bởi NuHiepDeThuong >
              #7
                Ngọc Trân 23.04.2007 17:50:00 (permalink)
                Em trở lại Việt Nam
                 

                Em trở lại Việt Nam
                Nhặt dùm tôi ánh mắt
                Của em bé thơ ngây
                Vỉa hè khuya hiu hắt

                Em trở lại Việt Nam
                Mang dùm tôi tiếng khóc
                Của một kẻ lưu vong
                Xa nửa vòng trái đất

                Em trở lại Việt Nam
                Nhặt dùm tôi sợi tóc
                Của mẹ lúc chia tay
                Tiễn chồng đi ra Bắc

                Em trở lại Việt Nam
                Mang dùm tôi tiếng thét
                Của chị lúc đêm khuya
                Ngỡ còn trên biển Thái

                Em trở lại Việt Nam
                Nhặt dùm tôi mơ ước
                Ðã bỏ lại năm xưa
                Trên vùng kinh tế mới

                Em trở lại Việt Nam
                Mang dùm tôi tổ quốc
                Trái tim nhỏ của tôi
                Ðã nhiều năm đau nhức.
                 

                Trần Trung Đạo


                r
                <bài viết được chỉnh sửa lúc 24.04.2007 22:43:42 bởi NuHiepDeThuong >
                #8
                  Ngọc Trân 23.04.2007 18:09:09 (permalink)
                  Người về
                   

                  Người về bóng ngả trên đường phố
                  Phố đổi màu theo mỗi bước chân
                  Mười năm ở lại cùng muông thú
                  Mây đã thành mưa rụng mấy lần
                  Chén rượu quan hà chưa uống cạn
                  Hương nồng ngây ngất vẫn còn đây
                  Người ơi! trăng vẫn tròn trong mộng
                  Sao chẳng chờ nhau một kiếp nầy

                  Người về một tấm thân hoang phế
                  Ngơ ngác bên đường lạc dấu vui
                  Chiếc áo phong trần xin gửi lại
                  Mười năm đi quên mất tiếng cười
                  Vẫn tạ ơn đời khi sống sót
                  Mười năm máu chảy đọng thành thơ
                  Lòng ai muôn dặm còn thao thức
                  Có biết rằng đây vẫn đợi chờ

                  Người về thương bóng mây qua núi
                  Núi đứng muôn đời nhớ tiếc mây
                  Cứ tưởng một lần quay trở lại
                  Cùng nhau vui hết cuộc sum vầy
                  Ngụm khói lam chiều thôn Việt Bắc
                  Như màu khói thuốc thuở quen nhau
                  Bài thơ xưa viết mừng em lớn
                  Vẫn giữ làm tin chẳng nhạt màu

                  Người về ngồi lại thềm soan cũ
                  Cỏ mọc điêu tàn trên lối xưa
                  Xin khóc một lần cho thảm thiết
                  Cho sóng triều dâng mở hội mùa
                  Ngôi mộ ven đường ai chết đó
                  Đi tìm tung tích của cha anh
                  Đâu những oan hồn xưa lạc bước
                  Về đây nghe lại khúc quân hành

                  Người về cúi nhặt bài thơ cũ
                  Nhặt trái tim mình trong khói tro
                  Mười năm đá cũng mềm như lệ
                  Chẳng trách ai quên một chuyến đò.

                   
                  Trần Trung Đạo



                  r
                   
                  <bài viết được chỉnh sửa lúc 24.04.2007 22:44:40 bởi NuHiepDeThuong >
                  #9
                    Ngọc Trân 24.04.2007 19:10:07 (permalink)
                    Em đừng hỏi
                     


                    Em đừng hỏi sao ta già trước tuổi
                    Khi thời gian đâu có nghĩa lý gì
                    Tuổi của ta được tính bằng khắc khoải
                    Bằng tủi buồn trên mỗi bước ta đi

                    Em đừng hỏi quê hương ta có đẹp
                    Khi hận thù còn nhuộm đỏ giang san
                    Ai mới đạp trái mìn chưa nổ kịp
                    Bao nhiêu năm cuộc chiến vẫn chưa tàn

                    Em đừng hỏi cha mẹ già bao tuổi
                    Chưa bao giờ ta kể chuyện đời ta
                    Xin hãy để cho niềm đau yên ngủ
                    Vết thương lòng năm tháng sẽ phôi pha

                    Em đừng hỏi ta mong về quê cũ
                    Chiếc lá khô còn nhớ cội thương cành
                    Ta chẳng lẽ bước chân đời lê mãi
                    Nơi quê người làm một kẻ lưu dân ?

                    Em chúc cho ta được tròn ước nguyện
                    Vâng, ta còn mơ ước nhỏ mai sau
                    Ta sẽ sống để chờ ngày trở lại
                    Hôn một lần lên đất mẹ thương đau.




                    Trần Trung Ðạo


                    r


                    ____________________



                    Những bài thơ của BN và NT đăng lên đã đưa vào thư viện.  Xin cảm ơn .


                    <bài viết được chỉnh sửa lúc 24.04.2007 22:48:04 bởi NuHiepDeThuong >
                    #10
                      Ngọc Trân 24.04.2007 19:19:48 (permalink)
                      Con sinh ra trên đất Mỹ



                      Con sinh ra trên đất Mỹ
                      Ðất nước có bốn mùa hoa nở
                      Có chú chuột Mickey
                      Và Walt Disney muôn màu rực rỡ
                      Có ông Rogers
                      Với khu láng giềng hàng xóm thần tiên
                      Có những lâu đài
                      Với những chuyện tình rất mực dễ tin
                      Có những loài chim
                      Bốn mùa líu lo tiếng hót
                      Những loài thú không bao giờ biết khóc
                      Những giòng sông trong vắt chảy quanh năm

                      Thời thơ ấu của con
                      Ðược trải trên những con đường lát ngọc
                      Tương lai của con
                      Ðược viết lên bằng những màu son
                      Con đến trường có mẹ đón ba đưa
                      Áo con mới như đời con luôn đổi mới

                      Khi con ốm ba bồi hồi lo lắng
                      Khi con cười nghe rộn tiếng chim ca
                      Con được cưng chìu từ khi mới sinh ra
                      Sẽ không hiểu thế nào là mất mát

                      Nên rất nhiều lần
                      Ba ngại kể với con
                      Câu chuyện về một xứ Việt Nam
                      Nhiều nghìn dặm xa xôi
                      Phía bên kia trái đất
                      Nơi có hàng triệu đứa bé tuổi con
                      Cuộc đời chúng còn đang lây lất
                      Không bao giờ được điểm tô
                      Bằng những chuyện thần tiên
                      Chúng chưa hề biết đến chú chuột Mickey
                      Không hề biết đến ông Rogers và khu hàng xóm
                      Mỗi ngày qua đi là một ngày buồn thảm
                      Ðược viết bằng những giọt đau thương
                      Ðược vẽ nên bằng những cảnh thê lương
                      Và khổ nhục còn nhiều hơn tuổi tác
                      Những đứa bé chưa biết mặc quần
                      Chưa biết lau khô nước mắt
                      Ðã trở thành người du thực tha phương
                      Bước lạc loài ngay chính giữa quê hương
                      Mồ côi từ trong lòng tổ quốc
                      Chúng sẽ trôi về đâu
                      Giữa biển đời bát ngát
                      Bốn phương trời không một chỗ dừng chân
                      Bên những vỉa hè mưa gió phủ quanh năm
                      Chúng sẽ tìm đâu ra một hơi thở ấm
                      Của mẹ của cha
                      Của bà con hàng xóm
                      Chẳng còn ai dù chỉ một người thân
                      Trước khi vào nghề đánh giầy, móc túi, lang thang
                      Chúng đã là tương lai của dân tộc Việt
                      Một sự thật bẽ bàng rất nhiều người không biết
                      Và cũng rất nhiều người đang cố để quên đi
                      Con sẽ không bao giờ
                      Ghé qua những khu bệnh viện để xem
                      Nơi nhiều đứa trẻ bệnh hoạn, tật nguyền
                      Vừa mới chào đời
                      Ðã phải nằm đợi chết
                      Có đứa bị bỏ quên ngay cả trong thùng rác
                      Có đứa được nhặt về từ những ổ mãi dâm
                      Dù ở đâu cũng có chuyện thương tâm
                      Nhưng ở Việt Nam
                      Chuyện thương tâm đã trở thành quen thuộc
                      Lòng nhân từ không còn đất dung thân
                      Có nhiều nơi không đủ thuốc thang
                      Thiếu cả những người để lo săn sóc
                      Nhân loại lãng quên
                      Ðồng bào ngoảnh mặt
                      Những lời rên không đủ để quên đau
                      Con cũng sẽ không bao giờ
                      Thấy những vết đao
                      Ðã chém xuống đời ba thời thơ ấu
                      Ngày bà Nội mất ba chưa đầy một tháng
                      Ông nội gánh ba đi lưu lạc khắp mọi miền
                      Vượt sông Thu Bồn
                      Băng núi Quế Sơn
                      Qua cầu Chìm
                      Rồi về lại Duy Xuyên
                      Những tên tuổi những địa danh
                      Ðã in sâu vào trong trí nhớ

                      Thời thơ ấu của ba
                      Như một cây thông nhỏ
                      Ðứng lẻ loi trên một kiếp người
                      Ông nội thường hay kể chuyện vui
                      Như để cố quên đi một đời lận đận
                      Và cũng để quên đi bóng hình người bạn
                      Mới ngày nào nguyện ước chuyện trăm năm
                      Ðêm mưa phùn gió bấc thổi qua sông
                      Là những lúc ông âm thầm không nói
                      Ngắm xa xôi cuối chân trời mòn mỏi
                      Một tình yêu chan chứa thủy chung
                      Một tình yêu trong sáng tựa trăng rằm
                      Ðẹp đơn giản như những tờ lụa trắng
                      Chiếc khăn lụa trắng ngày xưa
                      Bà Nội thường hay vấn
                      Ba vẫn chắt chiu như kỷ vật ngọc ngà

                      Ðời của ba từ lúc mới sinh ra
                      Buồn hiu hắt như một loài thảo mộc
                      Ðã mọc lên từ những hố bom sâu
                      Thường tìm quên trong những tiếng thơ sầu
                      Thường hay đứng một mình trông núi biếc
                      Khi sinh ra đã nhìn người chém giết
                      Nên tủi buồn nặng trĩu cả hai vai.
                       
                       
                      Trần Trung Ðạo
                       

                      <bài viết được chỉnh sửa lúc 24.04.2007 19:34:56 bởi Ngọc Trân >
                      #11
                        Chuyển nhanh đến:

                        Thống kê hiện tại

                        Hiện đang có 0 thành viên và 2 bạn đọc.
                        Kiểu:
                        2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9