Niềm thương và lòng trắc ẩn
Cammy 03.05.2007 01:09:44 (permalink)
Tôi lang thang trên đường Hà Nội!
Ngẩn ngơ buồn, ngẩn ngơ vui, những nỗi buồn không tên, những niềm vui chẳng thể gọi... Chẳng phải vu vơ, nhưng lại và vu vơ, những nỗi niềm...
Ngu ngơ nhìn ngắm những dòng người lạc trong phố, những dáng gầy khắc khổ bao dung của những cụ già, những bước chân lạc lõng nhỏ nhoi của những em bé. Có một điểm chung giữa họ: Ăn xin...
Một bước chân đi là xa tít tắp, một cái nhìn khinh khi, những phỉ nhổ, tôi lặng im không nói được gì, không phải vì tôi không thể nói mà tôi không dám nói. NHững bước chân lặng lẽ khắc khổ đi qua, những dáng người đầy ắp đau thuơng. Chữ đầy, sao mà yêu đến thế, sao lại phải dùng cho chữ đau thuơng.
Bà ơi, gia đình bà ở đâu? Con cái bà thế nào? Rồi cháu  bà nữa. Bà phải có những đứa cháu lớn rồi, vậy mà lang thang ở đây, bà làm một vệt còng những khắc khổ, trên những con đường ghi dấu thời gian, bà đã khắc vào cuộc sống, những vệt yêu thuơng, những vệt hy sinh, và những vệt đau đớn...
Ông ơi, làm sao đây khi giọt nước mắt rơi trên đôi mắt già nua đang dần khép. Làm sao khi những con đường tưởng như đã kết thúc lại mở ra cho những nỗi đau. Ôi bao nhiêu là niềm thuơng, niềm khắc khoải, lòng trắc ẩn hư không.
Em bé ơi, những bước chân nhỏ bé về đâu, khi những tiếng hát vô hồn, giống những vết dao cứa vào da thịt. Cha mẹ em hay kẻ xấu nào đã dạy em bài hát ăn xin, chị biết. Cha mẹ đâu nỡ để em bước chân ra đường, dấn thân vào một vòng luẩn quẩn của những kiếp lầm than. Cha mẹ đâu nỡ để em hát những bài hát ai oán đau thuơng kể về cuộc đời ngắn ngủi đầy sóng gió của em - hỡi em bé tha hương.
Tôi ơi, những ngày dài khó khăn vất vả. Học hành với những tình thuơng không tên, lòng trắc ẩn chả nói nên lời, và cũng chả đến đâu. Kiến thức vỡ oà dần theo những thứ không tên, tan vào cuộc sống. Tôi ơi, sao tôi sợ những lo toan, những tính toán... Niềm tin ơi, sao lai bị vứt bỏ giữa cuộc đời.
Tôi ơi...
Tôi chưa đủ lớn. Tôi còn bé nhỏ. Một hạt cát giữa biển trời mênh mông, tít tắp...
Tôi phải lớn dần lên, thành viên sỏi, thành viên đá, để không bị cuốn theo gió, mà lại rơi vào hư không, rơi vào những vơi đầy của cuộc sống...
Tôi cố, để vươn lên...
 
#1
    Cammy 09.05.2007 15:21:41 (permalink)
    Mùa mưa đến, Những dòng nước chảy thành dòng trên phố sau những cơn mưa rào. Tháng tư
    Tôi bước nhưng bước dài lẻ loi. Trầm mặc. Mưa rồi lại nắng ráo. Những cơn mưa mang hơi lạnh cuối mùa, run rẩy, nắng lên, rát bỏng những con đường, rát bỏng những làn da khô héo.
    Đến bến xe, đông đúc, chật chội, xô đẩy... Thấy bước chân của những con người, lom khom, run rẩy. Bước những bước chân run rẩy... Tâm hồn mình run rẩy theo. Đỡ họ xuống trong khi mọi người vẫn chen chúc bước lên.
    Mình phải chăng cũng già rồi.
     
    Những ám ảnh lại hiện lên, làm mình liêu xiêu, ngã dúi dụi. Có lẽ đôi chân mình cũng già rồi, cũng liêu xiêu, run rẩy. Mình rơi xuống vì mất thăng bằng. Có lẽ cái đôi mắt mình nó chán... Chán những cảnh đang diễn ra...
    Một em, không còn bé nữa, đứng lên nhường chỗ cho mình. Cảm ơn em trong lòng, nhưng không biết nói sao với em, chỉ cười thôi, không nói gì cả. Cảm ơn em lắm, trong khi mình không nói được một lời cảm ơn. Giờ phải nói lời xin lỗi, xin lỗi em vì chị thật bất lịch sự. Phải không?
     
    Mọi thứ qua rồi, là do mình không thể nói được. Biêt nói thế nào nhỉ? Chán mình!
    Mình chưa già, mình vẫn khoẻ mạnh, chỉ vì chút xúc động thôi. Đôi chân mình đã già cỗi rồi sao? Chưa đâu!...
     
    Lại là cảm xúc... Nhưng chả đâu vào đâu cả.
     
    #2
      Cammy 11.05.2007 11:00:15 (permalink)
      Buổi sáng em ạ!
      Mặt trời chưa lên, sương vẫn phủ mờ khắp nơi. Những rặng núi xa xanh ngoài kia,...
      Sáng rồi em ạ...
      Để ta nhớ về những trăn trở đêm qua. Mất ngủ! Mất ngủ mà chẳng biết tại sao. Tại những nhớ thương khắc khoải, hay tại những vết đau chưa lành? Ta chẳng biết. Những bâng khuâng nhắc ta trong một sớm yên bình...
      Không còn gì có thể làm ta sợ, giống như trong những giấc mơ đêm...
      Có lẽ là do những cơn mơ khiến ta khiếp sợ, ta vùng chạy, và  bàng hoàng thảng thốt, tỉnh dậy rồi mà ngỡ mình vẫn đang mơ.
      Đêm dài lắm, khi ta tỉnh rồi, những ám ảnh khiến ta không chợp mắt! Không thể chợp mắt. Những khi an lành, nhắm mắt lại là ta có thể tưởng tượng những điều đẹp nhất, nhưng lúc này, những ám ảnh không để ta yên ngủ.
      Ta không biết buồn vui, chỉ biết nóng giận với những xúc cảm của mình...

      Và, ta chào em ngày mới! Đừng nhận ra ta, vì ta chỉ là kẻ có thói ngông cuồng, tự mãn, tự yêu thương, rồi tự đánh mất mình... Bỏ lại em... Là sương, là gió, là mây...
      <bài viết được chỉnh sửa lúc 11.05.2007 11:02:38 bởi Cammy >
      #3
        Cammy 15.05.2007 10:20:55 (permalink)
        Về quê!
        Thế mà đã vào mùa gặt rồi, nhanh thật! Ngồi trên xe mà ngủ, vậy mà khi đi qua cánh đồng vừa mới gặt, mùi rơm mới đã khiến lòng mình nao nao, ru mình vào những kỷ niệm. Quê hương.
        Hì, thơm thật! Cái mùi ám ảnh, Mùi rơm, chỉ muốn xuống đó và ôm lấy những mớ rơm còn tươi mới.
        Kỳ lạ lắm nhé, mỗi loại lúa có một mùi khác nhau, mỗi loại rơm có một mùi đặc trưng của nó. Mình không biết rõ lắm, nhưng mỗi khi qua một cánh đồng khác nhau, lại ngửi thấy một mùi khác nhau, đều ám ảnh lắm, nhưng vẫn biết là nó khác. Mình không thể định nghĩa được từng mùi đó... Chỉ biết nó ngấm vào tâm hồn, làm cho mình cảm thấy thanh thản, và mình yêu nó, yêu cánh đồng, yêu những cánh đồng lúa vàng đang mùa gặt!

        Và mình thích về quê! Quê hương là thế, là mỗi lần khi ta đi xa trơ về, đều khiến ta có cảm giác mát lành, để bắt đầu những chuyến đi mới, dù có xa cũng không làm cho mình kiệt sức, rồi mỗi khi đó, lại về quê, để tìm lại cảm giác mát lành!.....
        #4
          Cammy 24.05.2007 22:40:14 (permalink)
          Hè về...
          Những con đường rực nắng, em gắt gỏng với những khó chịu, dù là thương yêu...
          Những lửa, những mật vàng... gay gắt, khô héo lá hoa, khô héo con người, khô héo cả thương yêu... lẽ ra em dành cho mọi người...
          Nắng như đổ lửa, nóng, oi bức, một, hai, ba bước chân trên đường; một, hai, ba giọt mồ hôi rớt xuống
          Tiếng ve rạo rực, đốt cháy cả mùa hè... Eo ôi sao mà nóng thế, những câu nói thốt ra có thể với  bất kỳ người nào đang đi trên đường.
          Sáng sớm, mặt trời đã trải lửa khắp nơi, nào phố phường, nào mặt đất, nào cây, nào hoa, cả những cánh đồng đang mùa gặt... Thương lắm cơ những dáng lưng còng, còng cả yêu thương, còng cả những trưa nắng chang chang... Nắng chả cần để ý, cứ đốt, cứ thiêu...
          Trưa ơi, chói chang quá cơ, làm sao để bước ra đường nhìn thấy mọi người mà không nheo mắt. cái nheo mắt làm em có thêm vài nếp nhăn, cái nheo mắt làm em trở nên già hơn cái già cỗi của mình, cái nheo mắt làm em xấu đi trong con mắt của bao người khác...
          Đêm ơi... Những oi bức...
          Đêm ơi... Những thao thức...
          Đêm ơi... Những cơn mơ, rồi thổn thức...
          Đêm ơi... Hết nóng đi cho mình yên dạ...

          Héo quắt cả tâm hồn! Em kệ mà bước đi, em kệ nắng cứ chiếu xiên... XIên vào trong tâm tư cũng héo hắt của em... Những điều khiến em đau, giờ đau gấp  bội, có phải tại nắng, có phải tại mùa hè oi bức???
          Em không  hiểu, chắc là phải hỏi nắng, hỏi mùa hè, và hỏi anh...


          #5
            Cammy 10.06.2007 23:32:44 (permalink)
            Ngày chưa qua mà đêm vội tới
            Nhạt cả bóng chiều
            Em bước hoài trên những lối
            Có bước chân anh qua...

            Hè về, nóng, nắng, lạ lùng thật!
            Mình vẫn nghĩ là hè chưa đến, dù đã có những con gió lào rát bỏng. Những ngày nóng bức trong căn phòng ngột ngạt. Mình cảm giác giống như một cái bánh được quay trong lò lửa của mặt trời.
            Nóng khủng khiếp

            Mưa thì mãi chẳng về. Đêm về trời lại đổ một trận mưa dịu mát, tưởng như hôm sau sẽ là một ngày mát mẻ, mà sao nắng lại chói chang.
            Em bước ra ngoài, không khẩu trang, không khăn, không găng tay... Một quãng đường dài, em đến, và bàn tay rát đỏ, chẳng hiểu vì sao lại thế, chỉ muốn nghĩ rằng bàn tay ấy không phải của mình.

            Em mệt mỏi, mệt mỏi lắm, đôi mắt muốn kéo lại, giấc ngủ đến rồi, ngày có lẽ sẽ hết anh ạ! Em không hiểu nữa, bao gìơ mới hết nghĩ đến anh. Chắc vì nó vẫn là ám ảnh
            Quên rồi, em quên...
            Cơn mưa đêm qua sẽ xoá hết hình ảnh anh. Anh nhé!
            #6
              Cammy 26.06.2007 22:42:41 (permalink)
              Ban ngày thì nắng, oi bức quá! Nắng như hút hết cả hơi nước từ dưới lòng đất lên trời! Đến giờ mưa, gió, sấm chớp nữa.
              Không hiểu sao trời mưa to thế. Có lẽ những hơi nước mấy ngày nắng hút lên cao, giờ lại tích tụ và rơi hết xuống đất.
              Của đất thì lại trả lại cho đất thôi. Nhỉ?
              Ầm ầm, ào ào! Nhớ thì chẳng nhớ. Nhưng sao mà trong lòng lại cứ ám ảnh linh tinh, rồi tâm hồn lại thành trống rỗng.
              Uhm... Mưa to thật! Chị ơi, đi đưa hàng chắc ướt hết rồi! Trời mưa như vậy mà chẳng được một phút nghỉ ngơi. Giá như em có thể giúp chị phần nào. Chị vất vả quá. Lặn lội một mình, lo lắng chồng con. Em không biết có thể làm được như chị. Có khi là em ích kỷ lắm. Chẳng làm được vậy đâu. Chị ơi! Em phải làm sao?

              Ướt hết cả những con đường rồi. Ướt hết rồi, ướt áo, ướt cả những kỷ niệm nữa. Thôi thì hãy hong khô cho chúng, thật khô, cho vào một cái lọ. Giữ thật kỹ, và không bao giờ lôi ra nữa.
              Nhưng hình như cứ mỗi cơn mưa em lại phải hong nó một lần, và chẳng bao giờ giữ nó ở mãi trong cái lọ ấy. EM lại mang ra, và lại ngẩn ngơ, những cơn mưa, khi chiều khi tối...


              #7
                Cammy 26.12.2007 01:55:37 (permalink)
                Giáng sinh! Tiếng nhạc bập bùng trên phố, trong những cửa hàng lấp lánh ánh đèn trang trí. Ngoài trời lạnh lẽo khiến cho mùa giáng sinh càng thêm không khí!

                Tôi lặng lẽ ngồi trong căn nhà ấm áp của riêng mình. Mọi thứ vẫn bình thường như bao ngày khác, không buồn, không vui, chỉ lặng lẽ và trống rỗng!

                Tôi không có cảm giác gì khi ngày Giáng sinh dần đến! Những lời mời? Có ý nghĩa gì khi chẳng muốn đi. Cuộc sống thật lạ... Đến bao giờ cảm giác trống rỗng ấy mới không còn? Tôi thắc mắc cho riêng mình!

                Lặng lẽ thôi! Những tin nhắn chúc mừng Giáng sinh lưa thưa gửi đến! Chẳng nhớ là mình đã chúc lại đủ người chưa nữa. Đêm giáng sinh an lành, hạnh phúc! Mình chẳng nghĩ ra được điều gì hơn!

                Merry Christmas! Chúc mọi người Giáng sinh vui vẻ!

                Merry Christmas! Cậu đi chơi vui? Có vui không? Chắc là không? Lại về với tâm trạng trống rỗng với một con người mệt mỏi! Chẳng kịp nghỉ ngơi với một giấc ngủ quá trưa!

                Merry Christmas! Cho riêng mình. Có gì đặc biệt không? Hết mùa giáng sinh sẽ đến mùa năm mới, rồi đến mùa tình nhân. Chẳng lẽ em cứ mãi một mình? Cười! Chẳng lẽ em cứ mãi bị ám ảnh? Cười! Chẳng lẽ em lại nghĩ về điều gì đó? Chẳng lẽ em cứ luôn bị gắn chặt với những cảm xúc của riêng mình? Cười!

                Merry Christmas! Em không còn nghĩ về những ám ảnh ngày xưa nữa! Em chẳng nghĩ đến cả những điều sẽ xảy ra trong tương lai. Chỉ nghĩ về những xúc cảm của riêng mình thôi! Tình cảm là một thứ xa vời mà em không muốn với, hay không dám với? Hay chỉ dám đứng từ xa ngắm nhìn?

                Em cứ lặng lẽ thế thôi! Một điều gì sâu thẳm từ trái tim mình chợt dâng lên một niềm yêu thương mới mẻ! Em - chẳng lẽ yêu? Có những điều em chưa từng nghĩ đến!
                #8
                  Chuyển nhanh đến:

                  Thống kê hiện tại

                  Hiện đang có 0 thành viên và 2 bạn đọc.
                  Kiểu:
                  2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9