Hè về...
Những con đường rực nắng, em gắt gỏng với những khó chịu, dù là thương yêu...
Những lửa, những mật vàng... gay gắt, khô héo lá hoa, khô héo con người, khô héo cả thương yêu... lẽ ra em dành cho mọi người...
Nắng như đổ lửa, nóng, oi bức, một, hai, ba bước chân trên đường; một, hai, ba giọt mồ hôi rớt xuống
Tiếng ve rạo rực, đốt cháy cả mùa hè... Eo ôi sao mà nóng thế, những câu nói thốt ra có thể với bất kỳ người nào đang đi trên đường.
Sáng sớm, mặt trời đã trải lửa khắp nơi, nào phố phường, nào mặt đất, nào cây, nào hoa, cả những cánh đồng đang mùa gặt... Thương lắm cơ những dáng lưng còng, còng cả yêu thương, còng cả những trưa nắng chang chang... Nắng chả cần để ý, cứ đốt, cứ thiêu...
Trưa ơi, chói chang quá cơ, làm sao để bước ra đường nhìn thấy mọi người mà không nheo mắt. cái nheo mắt làm em có thêm vài nếp nhăn, cái nheo mắt làm em trở nên già hơn cái già cỗi của mình, cái nheo mắt làm em xấu đi trong con mắt của bao người khác...
Đêm ơi... Những oi bức...
Đêm ơi... Những thao thức...
Đêm ơi... Những cơn mơ, rồi thổn thức...
Đêm ơi... Hết nóng đi cho mình yên dạ...
Héo quắt cả tâm hồn! Em kệ mà bước đi, em kệ nắng cứ chiếu xiên... XIên vào trong tâm tư cũng héo hắt của em... Những điều khiến em đau, giờ đau gấp bội, có phải tại nắng, có phải tại mùa hè oi bức???
Em không hiểu, chắc là phải hỏi nắng, hỏi mùa hè, và hỏi anh...