Khúc mưa
hương thảo 12.05.2007 23:48:11 (permalink)
Chiều nay, mưa lại về. Ừ! phải thế chứ! Mưa về cho thoã bao ngày oi bức, khi chiếc quạt trần luôn quay vù vù mà nhiệt độ trong phòng cứ ở mức 30-31.
Mà mưa về hồi nào cũng có hay đâu. Trùm chăn kín mít, loáng thoáng trong giấc mơ nghe được tiếng lộp độp, lộp độp, rồi cảm nhận được luồng khí mát mẻ cứ thấm dần vào da thịt, phả vào trong mặt, chẳng mường tượng được gì, chỉ biết... ngủ sao ngon hơn. Rồi tiếng máy khoan bên nhà hàng xóm đang xây dựng to quá, nên giật mình. Nếu những ngày trước, sau cái giật mình là cảm giác khó chịu khi nhìn ra ngoài trời nắng chang chang, thì hôm nay, sau cái giật mình là cảm giác... sung sướng, hân hoan khi biết mưa về, được nghe tiếng mưa rĩ rã như khúc nhạc đất trời réo rắc, du dương. Nếu có ai đó hỏi tôi thích gì, câu trả lời gọn gàng một từ duy nhất :"mưa". Có lãng mạn quá chăng? Không! ai mà chả thích mưa, đâu phải chỉ mình tôi. Nhưng mà có lãng mạn một chút thì cũng chẳng sao, đã có biết bao nghệ sĩ viết nên tác phẩm cũng từ... mưa, thì cái cảm xúc cỏn con của tôi trước mưa xem ra chẳng đáng gì. Đã có biết bao nhạc phẩm về mưa làm say đắm lòng người qua nhiều thế hệ như "Mưa nữa đêm", "Ướt mi", "Hai mùa mưa",...vv...và...vv. Phải chăng mưa cho nhịp quay xã hội chầm chậm lại, cho con người ta không còn bon chen nữa, mà có dịp nhìn lại chính mình, có đủ thời gian để nhắc nhớ về quá khứ, nên mưa đến đã làm dịu mát hồn người, xua tan đi bao muộn phiền, lo lắng. Có lẽ tôi ích kỷ chăng khi nói tiếng "yêu" mưa? khi mà tôi biết có nhiều người không thích mưa, họ không thích mưa vì họ thương cảm với những chị bán hàng còn ế hàng ở phiên chợ chiều, với anh xích lô nằm còng queo trên ghế xe vì không có khách, với những người lưu lạc không một mái nhà đang cúm rúm bên mái hiên hè phố, với mẹ già leo loét đèn dầu bên mâm cơm quạnh quẽ, với....
Vâng, có lẽ mưa xuống đã giúp hiện lên bức tranh xã hội muôn màu, có những gam màu ấm của mái gia đình đông đủ, có những gam màu lạnh của những kẻ cô đơn. Nhưng dù sao cũng thích mưa, vì mưa làm người ta phút chốc nghĩ về nhau, xích lại gần nhau hơn...
************************************************************************
Mưa, em đang ngồi viết bài bên mái vi tính trong gian nhà vắng lặng. Còn anh, anh ăn cơm chưa và đang làm gì? Ở trong trường trống trãi anh có thấy lạnh không? Nhớ mặc áo ấm vào kẻo bệnh nha anh!...
<bài viết được chỉnh sửa lúc 12.05.2007 23:57:54 bởi hương thảo >
#1
    hương thảo 13.05.2007 11:52:34 (permalink)
    Về Đi Anh
     

    Về đi anh!
    Chúa đang chờ anh đó


    Về đi anh!
    Còn bao người khổ hạnh
    Đang trông chờ
    Bàn tay đỡ của anh

    Anh về đi!
    Em chẳng hề chi đâu!
     
    Dù tháng ngày
    Lặng lẽ nối tiếp nhau
    Dù chiều mưa
    Em lặng lẽ u sầu
    Dù ngày đông
    Đôi tay em buốt giá

    Dù cho ngày
    Mưa dầm hay nắng hạ
    Trên lối về
    Riêng lẻ bước em qua
    Mặc tất cả
    Xin hãy mặc tất cả
    Thế gian này
    Đâu chỉ có hai ta

     
    Em đi rồi
    Một ngày anh ghé qua
    Thềm sân vắng
    Nhánh mai vàng vẫn nở
    Khung cửa nhỏ
    Không còn ai ngóng đợi
    Anh đi về
    Cho hết... chuyện đôi ta.
    <bài viết được chỉnh sửa lúc 14.05.2007 12:26:09 bởi hương thảo >
    #2
      hương thảo 14.05.2007 23:53:41 (permalink)
      Cuộc điện thoại từ nhà thờ đêm tĩnh lặng hồi hè năm kia:
      [- Alo!- nó nhấc điện thoại
      .............................
      - Tại vì không gặp nên không có dịp nói- Nó vô tình
      - Có ai cho gặp đâu mà gặp! - Anh nói lẫy
      - Gặp à... thôi đừng, năm mươi năm nữa hãy gặp - Nói vậy thôi, nhưng nó nghĩ thầm "Gặp gỡ làm gì thêm lưu luyến. Bây giờ anh còn sức lực, hãy cố theo đuổi lý tưởng của mình đi, đến khi nào già rồi ta sẽ gặp lại nhau, lúc đó ta chẳng còn vướng bận gì với nhân gian thì em sẽ an tâm lo cho anh", mà cho dù có hơn năm mươi năm, hay đến bao giờ nó vẫn chờ.
      - Năm mươi năm nữa biết đâu kẻ còn, người mất. Mà không biết tới lúc bên đây "đi", có ai khóc không ta?
      - Dĩ nhiên là không rồi. Ai thèm khóc chứ! - "chẳng lẽ lại nói rằng em sẽ đi theo anh", nó nghĩ bụng.]
      Mãi đến hè năm ngoái, nó biết anh về, thậm chí nó đoán được ngày nào anh về phép, nhưng nó... làm lơ. Cái điện thoại ngay trước mặt như trêu tức nó, đã bao lần nó cầm lên rồi lại buông xuống, nó không muốn để anh biết nó vẫn quan tâm anh. Rồi anh nói cho nó biết người ta phân công anh qua giúp giáo xứ, cái giáo ngay đâù đường nhà nó, nó cũng làm lơ như không quan tâm. Thực chất đêm nào trước khi ngủ, nó đều cầu nguyện cho anh, bởi nó biết anh cũng đang nằm cách nó không bao xa.
      Rồi một ngày lang thang trên nét, bất chợt gương mặt yahoo của anh loé sáng, anh gọi nó, nó trả lời. Rồi câu chuyên cuốn nó như trôi theo dòng cảm xúc, nó nói thật lòng với anh là nó sẽ đợi anh, cho dù đến kiếp mai. Anh tự hỏi bâng quơ tại sao lại để người khác hi sinh vì mình, rồi anh nói với nó rằng anh không muốn nó khổ. Mãi đến hôm tết gặp lại, nó đùa nó sẽ đi lấy chồng, anh lấp lửng:"vậy mà nói....?"- cái lấp lửng của anh làm nó mất ngủ nhiều đêm, nó vẫn muốn làm theo lời nguyện chứ, nhưng liệu anh có hiểu cho nó không? nó tự hỏi mình sau này biết làm thế nào???
      Hôm rồi nó ỡm ờ với anh rằng nó sắp đi, tự nhiên anh mang tặng nó tấm hình, nó đành phải nhận nhưng trong lòng không muốn. Rồi nó được xem phóng sự về những con người bất hạnh, quả là cuộc đời này còn nhiều đau thương lắm, không - nó sẽ mạnh dạn ra đi bởi nó thương lắm những con người đó và nó sẽ ích kỷ lắm nếu nó muốn sở hữu anh. Nó đã gửi cho anh bức thư nói hết tâm nguyện của nó. Từ đây nó sẽ cố gắng học hành hơn nữa để có thể đến với những đứa trẻ bất hạnh theo tâm nguyện chung của nó và anh. Hãy đợi nó theo cùng anh nhé!
      Hè năm nay lại đến, có lẽ nó sẽ rời xa nơi này trước khi anh lại đến tìm nó. Nó không biết liệu đây sẽ là quyết định sáng suốt hay ngu xuẩn cho nó, nó đang dò hỏi lòng mình liệu có cương quyết hay không. Nhưng chắc có lẽ nó sẽ không cho anh biết nó ở nơi nào, làm như thế chắc sẽ tốt cho cả hai....
      Nếu có lần anh gõ cửa ghé thăm
      Gác vắng buồn hiu khung cảnh âm thầm
      Anh ơi người xưa đã ra đi
      Không gặp anh buổi phân ly
      Không cho sầu vương đổ bờ mi

      <bài viết được chỉnh sửa lúc 14.05.2007 23:54:44 bởi hương thảo >
      #3
        buongchuoi 16.05.2007 11:21:23 (permalink)
        Ôi vừa buồn & rất LẠNH.............
        #4
          hương thảo 16.05.2007 16:30:33 (permalink)
          Còn nhớ cách đây mấy năm, bà chị đi lấy số tử vi, sau khi tiên đoán cuộc đời bà chị, ông thầy phán cho nhỏ em (là nó) một câu xanh rờn "số khổ vì tình". Trời ơi! Phán nghe mà sợ! Là ngưởi trẻ, lại không tin vào số mạng, nên nó chẳng để ý làm gì lời phán đó. Nhưng bây giờ nghĩ lại, sao mà lời ổng linh nghiệm quá chừng. Bởi vậy tức bà chị đi coi tử vi làm gì để liên luỵ tới con em.
          Hôm qua nhỏ bạn lâu ngày không gặp nó hỏi "bà đã bớt khổ chưa?". Khổ à? Nó cũng không biết sao nữa, chỉ thở dài. Rồi nó phán tiếp một câu "bà tĩnh lại đi! Đừng dẫm vào con đường tối mà đi nữa!". Ai hổng biết, nghe nhỏ bạn nó nói vậy, chắc nghĩ rằng nó nghiện... xì ke. Ừ! Tui biết rồi! Lỗi là ở tui! Phải, nó có lỗi, cái lỗi của nó là đã đem lòng mến thương một anh... thầy tu. Nhưng nhiều khi nó cũng tự bào chữa cho mình rằng, nếu tình yêu chỉ dựa trên nguyên tắc của lý trí, thì hình như cuộc đời này chưa hề tồn tại cái gọi là tình yêu. Và con người của nó là con người đa cảm, có cả lý trí lẫn cảm xúc riêng tư. Vì có lý trí nên nó mới cố tình xua đuổi khi anh đến tìm. Vì có cảm xúc nên nó mới lặng lẽ khóc một mình khi... anh bỏ về. Vì có lý trí nên nó mới viết thư xin lỗi anh, vì có lý trí nên đêm nào nó cũng ăn năn trước chúa. Chúa đã đem anh đến với nó, giờ chúa lấy lại anh thì chẳng cớ gì mà nó phải hờn chúa, và cũng vì có lý trí nên nó mới quyết định rời xa nơi này, ngôi nhà chứa đựng biết bao kỉ niệm dấu yêu của anh và nó. Chuyện giữa anh và nó đến với cuộc đời nó nhanh quá, và đẹp quá. Nhanh và đẹp đến mức nhiều lúc nó ngỡ chỉ là một giấc mơ. Nó với anh quen biết nhau tình cờ, thật tình cờ và cũng thật đằm thắm. Cái đằm thắm của hai tâm hồn hoà hợp. Còn nhớ không ngày đầu tiên anh đến tìm, khi đó nó mới 18, cái lứa tuổi còn vẹn nguyên sự trong trắng tinh khôi, và anh còn là một chàng sinh viên... khờ khạo. Còn nhớ không những ngày mưa rã rích, anh bên nó ôm đàn dạo hát cho nhau nghe... Còn nhớ không giọng nó ngân nga trong trẻo những : "Em còn nhớ hay em đã quên", "Diễm xưa", "Thành Phố tình yêu và nỗi nhớ", "Mùa xuân bên cửa sổ".... Còn nhớ không cặp mắt anh lung linh nhìn nó, tiếng anh thì thầm những mộng ước tương lai cho nó nghe. Cứ thế anh lặng lẽ bên cuộc đời nó... Không, tất cả là quá khứ. Không, anh đã quên mất rồi, sao nó cứ mãi níu kéo quá khứ thế. Nó đau lòng nghĩ đến một ngày nào đó, người bên cạnh đời nó là... một người khác.
          Nói gì chăng nữa thì hai mươi lăm ngày nữa nó cũng phải rời khỏi đây, nghĩa là bỏ lại tất cả. Những ngày còn sót lại nơi này sao nó bứt rứt quá. Nó tự hỏi mình có mong thấy bóng anh xuất hiện nơi thềm cửa những ngày mưa phùn. Câu trả lời vừa có vừa không. Có vì nó mong gặp lại anh lần cuối. Không vì em sợ... sợ mẹ vì thương anh sẽ cho anh biết nơi em sắp đến. Nó đau lắm khi phải khoác lên mình một lớp áo mới, lớp áo mà không ai biết được nó đã từng có... một tình yêu... Giờ đây nó thấy sao mình day dứt quá, một nỗi niềm day dứt không diễn tả bằng lời.
          <bài viết được chỉnh sửa lúc 16.05.2007 16:59:18 bởi hương thảo >
          #5
            Cammy 21.05.2007 01:50:15 (permalink)
            Anh về trong chiều
            Buốt cả những giọt mưa
            Buốt giọt máu trong tim
            Những tình khúc được hát đi hát lại
            Theo những giọt mưa

            EM tìm về ký ức
            để gửi từng giọt mưa mong manh
            gửi vào đêm sâu thăm thẳm
            Gọi tên hoài những cảm xúc không tên
            #6
              hương thảo 22.05.2007 19:15:29 (permalink)
              Anh lại đến. Cảm giác quá mệt mỏi, làm em dường như không ý thức được không gian và... thời gian nữa. Lúc ấy là trời chiều hay màn đêm đã buông xuống, em cũng chẳng rõ. Chỉ biết rằng, giữa cái khoảng lặng mênh mông có một chút gió nhẹ len vào làm em se lạnh. Anh vẫn vậy, hình dáng vẫn thế. Nhưng sao hôm nay em cảm nhận ở anh có cái gì đó... khang khác. Hình như anh giản dị hơn mọi ngày. Chiếc áo thun bỏ ngoài và... dép râu. Và sao... anh lại im lặng? Anh ngồi bình thản, và... nhìn em. Cả em nữa. Sao em cũng lặng thinh? Mình... nhìn nhau. "Biết nói gì đây, khi hai đường đời ngăn chia mình rồi"? Lời của một bài hát, hay tiếng lòng của chính chúng ta giây phút này hả anh. Con tim em như lỗi nhịp, mỗi khi vô tình nghe được câu hát này.
              Em ngồi xuống, không phải đối diện như mọi khi, mà là cạnh anh. Vì sao ư? Vì bây giờ đây, em không muốn khuôn phép, em không muốn lịch sự đến sáo rỗng, em muốn anh biết rằng sức chịu đựng của em có giới hạn, em không muốn mình là "tiên nữ" bởi chưa lên đến tiên giới thì chắc em đã bị gió thổi tan. Mình ngồi cạnh nhau mà chẳng ai nói một lời. Mọi lời nói lúc này trở nên vô nghĩa. Bất giác... anh ôm đầu em vào lòng. Anh ơi! Trong em, tất cả dường như vỡ oà. Bao nhiêu mệt mỏi vì những tháng năm chờ đợi, những tháng ngày mình luẩn quẫn tìm nhau. Nay mình đã bên nhau thật tron vẹn rồi sao? Em như con nai bé nhỏ rúc trong ngực anh. Hồi lâu, anh tựa cằm vào đầu em, hôn nhẹ lên tóc em. Trái đất như ngừng xoay, thời gian như ngừng lại ở khoảnh khắc này. Em nín lặng nghe từng nhịp thở của mình, nghe ấm áp trong từng hơi thở của anh, sao bình yên quá đỗi. Em lắng nghe con tim mình đập bình yên trong thỗn thức. Vì giây phút này có thật không anh? 5 năm, 10 năm, suốt đời mình sẽ bên nhau, hay chỉ có giây phút này, lần đầu cũng là lần cuối hả anh?...
              Em choàng tĩnh, bên cạnh chỉ có chiếc gối ôm. Em bàng hoàng. Tất cả...(thở dài). Đồng hồ chỉ 2h30, màn đêm đang buông trùm cả thành phố. Một căn phòng nhỏ. Một khoảng không gian nhỏ bé thinh lặng mà... mênh mông. Giờ này chắc anh đang ngủ say. Hãy ngủ đi anh, hãy yên giấc nồng, để sáng mai này anh lại trở về với cuộc sống trong bầu nhiệt huyết, vì bước chân anh còn phải đi qua nhiều nẻo đường, vì anh còn phải tiếp tục với bộn bề công việc, vì còn nhiều con người cần có bàn tay của anh. Riêng em, hãy cứ để em tiếp tục mơ những giấc mơ không đề. Và mỗi đêm em lại tiếp tục hạnh phúc, vì có anh trở về trong những giấc mơ.
              #7
                mây trắng 23.05.2007 09:30:07 (permalink)
                Cành Hoa Trắng
                 
                Trầm hương ai đốt bên đời
                Để cho người ở lưng trời quạnh hiu.
                 
                Trong hương trầm lan tỏa giữa đời thu, người ơi, ta chợt nhớ màu sương khói mong manh thoảng nhẹ chiếc lá nào rơi xuống tay ai với một khúc tình thơ ( mỗi một lời ai, người dệt  mấy vần thơ cho mắt ánh môi cười, cho lòng lại nở hoa, cho vòng tay gầy ôm síết bờ vai )...  
                 
                Mỗi khi tôi nhìn anh thầm nghĩ sao” ta yêu nhau”, anh chỉ cười buồn với tôi trong ánh mắt xoáy buốt rồi khẽ khàng buông nhẹ lời thơ như chính anh chưa hề có trong cái thực tại với nỗi đau thân phận nghịệt ngã và lạnh lùng này vậy. Giống như ta đã lao thẳng vào nhau nồng nàn cháy bỏng trong cái muộn màng của sự thiết tha khép kín cả đời.
                 
                Ta là một trong từng hơi thở nhẹ
                Trong từng lời nói tiếng yêu thương...
                ...
                Ta là một giữa khung trời gió lộng
                Giữa trần gian đầy những lớp bụi mờ
                Giữa ngất ngây của chùm nho chín đỏ
                Giữa dòng đời lồng lộng ánh trăng mơ...
                ...
                Không ngập ngừng dù cho trời mưa bảo
                Ta biết tình vẫn đứng đó ngàn năm.
                                                    hvk
                Ta yêu người và người yêu ta – đừng hỏi tại sao mà hãy để tình yêu trả lời nghe em!  Anh cũng thường bảo tôi hãy thì thầm cùng anh để hồn thơ anh dạo khúc thiên thu kỳ ảo với cuộc đời mà anh từng mơ ước. Tôi chỉ có thể mỉm cười thinh lặng bên anh, và với tôi đó là niềm vui, một thóang qua trong khoảnh khắc thật tình cờ.  Một hạnh phúc – đau thương mà tôi đã lĩnh hội cả đời để được thấu hiểu chỉ trong giây phút rồi yêu thương trọn vẹn cho hết khỏanh khắc ảo diệu đó mà không hề hối tiếc.
                 
                Tôi đã gặp anh trong tích tắc đời tôi không ngờ nhất để nói tiếng “yêu thương”,  khi lòng tôi  đang  trải rộng với khung trời mênh mông ngàn phương. Tiếng thơ dạo đó như người bạn thiết luôn quanh quẫn bên tôi,  với bao trầm lắng những nhịp điệu tình thơ, ý thơ cứ sóng sánh chất ngất trong cõi hồn tôi, dù chỉ là tâm tư của những người xa lạ mà sao cứ âm vang lạ thường kỳ dị! Niềm vui tôi khi nhận lảnh được cái nỗi niềm sâu khuất tận trái tim người như chính cõi lòng mình đang ngân vọng thiết tha tưởng như cung đàn bất tận nuôi dưỡng  những âm thầm hắt bóng bên đời. Để đôi lúc ai kia cũng chẳng còn là chính mình khi chạm vào hư ảo một tình yêu. Bóng người xưa, biển đêm,  đã thôi vỗ sóng thênh thang bến đời ai gieo neo nhiều nỗi bão giông, đã chẳng còn che khuất những lát roi đời còn hằn dấu trong tim. Ôi trăm năm vệt khói sương mù những đâu!...
                 
                Có nghĩa gì khi bước chân anh còn ngập ngừng bên nhịp cầu thơ để cho ai phải qua cầu” lệ xanh “. Cái niềm đau ấy, tôi nữa như muốn níu giữ như một ân tình của kẻ hồng nhan tri ngộ muộn màng và nữa như cam tâm chối bỏ thật phũ phàng ác liệt cái suối mát tình yêu người vừa ban tặng. Tôi nhìn thấy dáng ai xưa, giữa vườn đêm lồng lộng bước chân về, như khởi
                 
                dậy muôn sức sống mảnh liệt trong từng phút giây của thế giới quanh đây bên thềm cũ rêu xanh cỏ úa, vẳng tiếng cười hoang lạnh tê tái hồn ai. Tôi như muốn ôm trọn nỗi đau thân phận trong khoắc khoải sâu kín trái tim anh vào tận tình yêu tôi đơn sơ êm dịu cho an hòa
                một kiếp lênh đênh. Bởi cõi đời mong manh này cần được sống để “ yêu thương”. Vì dù cho  
                thế gian này vẫn còn nhiều ranh giới để nghi kỵ hận thù, hay nhỏ nhen oán trách nhau ta vẫn còn sâu tận đáy lòng nhau một tình cảm thắm nồng muôn kiếp không phai. Nên hai kẻ xa lạ như ta ngày đó, có phải thế không anh, sẽ như là đôi bạn chân tình trân trọng gửi trao cho nhau những niềm yêu mến thâm sâu dù là kề cận bên nhau hay cách biệt muôn trùng.
                 
                Dù anh thường hay siết chặt tay  tôi thầm nói: “ Trận Đào Hoa,  em giam ta chặt quá. Để ta không còn tìm được lối ra”  rồi khẽ thở dài trong ánh mắt xa xăm. Tôi vẫn biết nếu phải xa rời nhau mai này thì hẵn là do những trớ trêu trong cái nghịch đùa tai quái của số phận này mà ta không thể chối từ,  nên chỉ có thể lặng đau bên nhau trong thương nhớ chìm sâu và thấy được “gặp nhau đã khó, chia tay nhau càng khó hơn”. Để mãi hoài giữa hai ta là thăm thẳm vực sâu không bao giờ với tới, là tìm nhau trong vô vọng tuyệt mù như chiếc lá thu xưa anh lãng tử rơi xuống đời hoa em  nữa kiếp phong ba  “Ta như chiếc lá rơi / Tìm em trong cơn lốc”. Cho nỗi đau anh làm ánh thu kia  tím mãi những chiều mưa nơi ấy,  khúc”Tâm Giao”,  ta quên hẵn trần gian xa lắc bụi mờ ( Cô đơn lạnh, tim ta mở ngõ. Hoa Vô Thường, xanh biếc chờ trông./ Trà Mi tàn, bóng em đâu mất. Nàng ơi nàng,  tê buốt tim anh.../ Trăm năm sau rồi ngàn năm nữa...Có ai biết đâu người lãng tử. Có ai tìm một đóa Trà Mi... /Tháng năm qua ta nằm hóa đá. Tim vẫn còn rỉ máu vì ai).
                 
                Có phải không trời đang thu nên lá rơi đầy trên vai áo tôi nhưng nào đâu tìm  lại được chút hương xưa muộn màng trong cánh chim bay mõi cuối trời xa. Bao niềm vui xưa sương khói phủ mờ, cho bóng mộng chìm vào hư ảo phù vân, nên âm vang mùa thu trong từng chiếc lá rơi ngỡ ngàng vọng lại nhịp chân ai sóng bước hôm nào. Tôi dường như chợt thấy bóng ai nơi khung cửa mùa thu chưa thể nào khép lại nỗi vấn vương, bởi áng mây chiều vẫn còn mãi lướt qua một  cõi trời bao la vô tận ( Ai đi xây một suối thơ.  Để người tắm giữa bến bờ lệ xanh ).
                 
                “Người cao ngạo vì ai ở ẩn
                Cũng loài hoa nở muộn vì ai”
                 
                bv
                 
                 
                #8
                  hương thảo 25.05.2007 12:43:24 (permalink)
                  Bài Cuối Cho Người Tình (là bài cuối cùng tôi viết cho... anh)


                  Hôm rồi, anh đến. Đó là một ngày nắng đẹp. Trời xanh có những đám mây bàng bạc trôi lững lờ.
                  Lúc đó, em vắng nhà. Một lúc sau thì em về. Trước thềm nhà em là chiếc xe màu đỏ cũ kĩ của anh. Cái màu đỏ bạc thếc mà em vẫn quen thuộc. Anh ngồi trong nhà em, bình thản đọc báo, và...đợi. Thoáng trông thấy em, anh bước ra mở rộng cửa cho em vào với nụ cười trên môi. Em cũng cười, bước vội vào nhà. Nhưng mắt em không nhìn thẳng anh.
                  Chúng mình ngồi đối diện nhau. Em ngó xa xăm. Dường như em chưa kịp tin rằng, trước mặt em là... anh, bằng-xương-bằng-thịt. Khi mà đã bao ngày nắng đến ngày mưa, hết xuân lại sang đông, em đợi, em chờ trong khắc khoải nhớ mong. Người ta nói "con gái có thì", nhưng em ngoan cố cho rằng "thì" đó dành cho anh. Vài cơn gió ùa đến, muốn xua đi nỗi nhớ anh trong em. Nhưng em đã vội vàng khép cửa. Cứ thế... chúng bay đi. Và hôm nay, khi thời gian đã xua đuổi hình bóng anh giúp em, khi em đang háo hức đón một cuộc đời mới, thì anh lại... quay về.
                  Em ngồi đó, huyên thuyên đủ thứ chuyện, cốt để khoã lấp đi những điều trong lòng em muốn nói. Nhưng vẫn không nhìn anh.Làm sao em có thể nhìn thẳng anh được?. Khi em muốn... ôm ghì lấy anh mà thì thầm: "em nhớ anh nhiều lắm. Anh có biết không!". Nhưng em không thể... không thể. Hay là em sẽ đuổi anh đây "Thầy đến đây làm gì? Thầy về đi!"?. Đã bao lần rồi, em định làm thế. Nhưng em không thể nào làm được. Cứ nhìn cái dáng tất tả của anh, đường xa lặn lội đến tìm em, thăm em, là cổ họng em nghẹn ứ, miệng em ngậm câm. Vả lại hôm ấy có mẹ em ở đấy. Em làm sao dám...? Mẹ thương anh biết chừng nào. Mẹ luôn tự hào vì... anh là bạn của con gái mẹ mà.
                  - Hôm nay tóc dài,...trông đẹp!_ Anh lên tiếng.
                  Trời ạ, quen nhau bao nhiêu năm rồi, hôm nay mới nghe anh khen em. Còn mọi lần, có đẹp, anh cũng... làm bộ chê. Anh vốn thế.
                  - Vậy sao? Cám ơn nha!
                  - Tóc dài... đã 2 năm rồi!
                  Để có mái tóc dài mềm mại ngày hôm nay, từ ngày có anh, từ cái đầu "tém con trai", em đã siêng năng dưỡng dài, gội và cẫn thận chải chuốt. Tất cả... dành cho anh. Em biết, ông trời không muốn anh vuốt tóc em. Nhưng anh có quyền được ngắm mà, phải không? Vì tất cả... là cho anh.
                  Hồi lâu, khi đã dần chấp nhận sự hiện diện của anh, em mới có dịp nhìn lại anh. Anh vẫn vậy. Vẫn đôi mắt sáng ngời lý tưởng, vẫn tiếng nói mềm mại mà đỉnh đạc, vẫn duy nhất chiếc đồng hồ casio trên tay, vẫn cái áo gió và chiếc balô năm nào đội sương đội nắng.
                  Nói hết chuyện hôm nay, mình lại nhắc về chuyện xưa. Cái thời anh còn là sinh viên, cái thời em còn là con bé nhí nhảnh, cái thời tiếng hát em vút cao theo ngón đàn ngọt ngào của anh, cái thời mà anh say sưa bắt em đệm đàn cho anh hát đến quên giờ về. Cái thời hai đứa củng hay cãi nhau. Và bây giờ em lại lôi những chuyện xưa mà trong dạ em giận ra để mà trách móc anh. Em nói "Thôi! mình đừng nhắc chuyện xưa nữa! Cái gì qua rồi, hãy để nó trôi qua". Anh lại bảo "Kỷ niệm vui lắm chứ, sao lại phải quên?". Anh đâu biết rằng, tuổi xuân em củng vùn vụt trôi qua, trôi theo những kỷ niệm đó, ký ức đó.
                  Những giây phút hàn huyên ngắn ngũi cũng mau chóng trôi qua. Anh lại phải về với vùng trời riêng của mình. Nơi đó không có em, không có những bận bịu lo toan đời thường, không có người giàu kẻ nghèo, nơi không sự thù ghét mà chỉ có tình yêu.
                  Anh bảo em hãy thường gửi e-mail cho anh nhé. Nhưng em đã không làm điều đó. Vì em biết, khi bên em thì anh là của em. Nhưng khi xa em, thì anh là... của trời.

                  <bài viết được chỉnh sửa lúc 25.05.2007 12:46:05 bởi hương thảo >
                  #9
                    hương thảo 28.05.2007 12:27:47 (permalink)
                    Chia Tay
                    27/5/2007
                    Mấy hôm nay, chẳng đêm nào tôi có thể chợp mắt trước mười hai giờ. Ban ngày tôi vẫn cười nói vô tư, thế mà cứ đêm về lại thao thức trằn trọc. Về môi trường mới, điều kiện sống và cả học hành đều thay đổi, có điều thú vị và cũng có bao tiếc nuối bâng quơ. Tôi quyết định lần này tôi sẽ đi mà không từ giã anh. Bởi tôi sợ anh sẽ hỏi tôi ở đâu, sợ anh biết nơi tôi ở, sợ anh sẽ lại... đến tìm tôi. Đau lòng không khi phải tự tay cắt bỏ mối thâm tình này? Câu trả lời là có. Bao suy tư dấy lên trong tôi. Vậy là hết. Tôi và anh sẽ mãi mãi không còn gặp lại nhau, cái cảm giác cứ đau đáu như vừa tiễn đưa một người thân vậy. Nước mắt ứa ra, ướt đầm khuôn mặt. Mà cái nỗi đau này do ai bày ra? Do tôi. Phải, dù sao đây là cơ hội tốt để tôi cắt đứt quan hệ với anh- mối quan hệ mà hạnh húc ít còn bất hạnh nhiều. Thà đau một lần rồi thôi như lời người ta thường hay ví von. Mấy hôm nay tôi sợ đêm về. Sợ phải đối diện với chính mình. Vậy là thức. Dù biết thức khuya là có hại cho sức khoẻ. Lang thang internet, bật Y!M lên. Mười hai giờ, hộp Y!M vắng lạnh. Ai cũng đi ngủ hết rồi. Chung vô giườg ôm mền, rồi ngủ khi nào không hay.
                    Trưa nay loay hoay mãi với ngổn ngang bài tập, bỏ luôn giấc ngủ trưa. Đến chiều, nghe tinh thần bắt đầu mệt mõi, định ngủ một chút thì có tiếng ba vọng vào từ ngoài sân. "Gọi An, có bạn!". Ai tìm mình giờ này vậy ta? Đang nghĩ bâng quơ rồi vén màn nhìn ra, tim tôi thắt lại khi bất chợt nhìn thấy anh. Vậy là gặp rồi, dù gì thì cũng nhìn nhau được lần cuối. Nếu như những lần trước tôi mệt mõi, tôi cáu gắt khi anh đến tìm, thì lần này không. Tôi dành cho anh nụ cười thân thiện nhất. Dù sao cũng là lần cuối anh được thấy tôi cười. Anh cũng cười. Cảm giác hình như anh đang hạnh phúc lắm với cuộc sống hiện tại. Tôi thường nói với anh, làm gì thì làm miễn thấy thanh thản là được. Anh đem tặng tôi mấy quyển sách với đĩa nhạc thánh ca. Tôi cảm ơn và... lại cười:
                    - Lần này gặp rồi... chia tay nha!- tôi ngập ngừng.
                    - Đi đâu?
                    - Về quê! - tôi nói dối.
                    - Về chơi à?
                    - Không, về luôn.
                    - Thế còn học hành?
                    - Sẽ chuyển về dưới học. - Tôi đáp gọn.
                    - Sao tự dưng...?
                    - Vì chán ở đây rồi, thích về quê cho đầu óc thanh thản.
                    Anh cười - dường như anh tưởng tôi đùa.
                    - Nói thật đấy! Đừng cười!
                    - Thật hả?- anh cứ ngờ ngợ hỏi lại tôi.
                    - Thật!...
                    - Sao buồn vậy?- anh có vẻ chùng xuống.
                    - Không có gì...
                    -Mình bắt tay đi! - Bàn tay tôi xoè ra đợi bàn tay anh. Anh bắt tay tôi vẻ mặt hãy còn bỡ ngỡ.
                    - Ở lại mạnh giỏi nha!- tôi nhìn anh.
                    - Làm như... không còn gặp lại nữa vậy? - anh chống chế.
                    - Thì... chắc lâu lắm. - "tôi nói thế cho anh đỡ buồn".
                    Đoạn, tôi lục ngăn kéo đem ra một viên đá mắt mèo mà tôi mua đã lâu tặng cho anh. Viên đá chẳng đáng là bao, nhưng người bán nói ai có đá này sẽ gặp may mắn. Dù sao thì đó cũng là món quà mà tôi có thể tặng cho anh trong lần gặp tình cờ mà cũng là lần cuối này. Những ngày không có tôi, chỉ mong sao anh gặp nhiều an lành.
                    Vậy là chúng tôi chia tay, đến giờ anh phải quay về trường. Tạm biệt người yêu nhé! Dù sao chúng ta cũng có một kết thúc, tuy buồn, nhưng có hậu.
                    #10
                      mây trắng 07.06.2007 21:17:00 (permalink)
                      #11
                        hương thảo 13.07.2007 15:08:40 (permalink)
                        KHÔNG ĐỀ   13/7/2007
                        Tự lúc nào không biết, em phát hiện ra mình trở nên khô khan. Nếu trước cái ngày rời xa căn nhà cũ em còn nhỏ lệ khi biết mình sắp xa nhau. Thì bây giờ đây, em nặn mãi không ra một giọt nước mắt nào dù nhiều khi trong dạ nhớ anh khôn xiết. Mùa mưa lại về, đây là mùa mưa đầu tiên mình chia tay. Mưa có khi rĩ rã, có khi ào ạt, nhưng không còn tiếng tỉ tê như mấy mùa mưa năm trước. Giờ đây em đã xa anh thật sự rồi, không còn cái dằn vặt, cái tấm tức trong tình cảm nữa vời như ngày xưa. Biết bao nhiêu buổi tối cô quạnh trong căn phòng mới, biết bao nhiêu lần định quay về phía chiếc điện thoại bàn... nhấc máy... Lúc ấy, lý trí bừng dậy "không! Mày không được phép! Mày không được níu giữ thứ kỉ niệm đối với mày là thiêng liêng còn với ai kia là bình thường! Nếu lần này mày không dứt khoát được lòng thì rồi đây cả cuộc đời mày sẽ đắm chìm trong đau khổ!" Vậy đó, lý trí như một người cha của trái tim, nó kềm hãm trái tim không cho trôi tuột theo cảm xúc. Dẫu biết rằng với anh như vậy có hơi là tàn nhẫn, dẫu biết rằng sẽ làm anh đau. Nhưng anh ơi! Nếu anh chỉ buồn em một, thì trong lòng em đau mười anh ạ! Nhưng mà cũng chính anh bảo vết thương nào rồi cũng lành, mọi thứ rồi sẽ phai tàn theo thời gian. Không như anh nói, em biết tình yêu em dành cho anh nó sẽ sống cho đến ngày em nhắm mắt. Nhưng cứ thử một lần xem sao, xem rồi cái luận điểm mà người ta vẫn thường nói nó chính xác đến bao nhiêu. Một năm, hai năm, mười năm, hay suốt cuộc đời con gái anh ơi! 
                        <bài viết được chỉnh sửa lúc 18.07.2007 22:59:56 bởi hương thảo >
                        #12
                          hương thảo 24.07.2007 12:42:40 (permalink)
                          Chuyện tình cô nhỏ
                          Người ta bảo, nhỏ yêu đơn phương. Người ta bảo nhỏ hiểu sai về tình cảm của anh. Mặc kệ, khi có ai hỏi nhỏ đã có người yêu chưa, nhỏ thản nhiên bảo...có rồi, mặc dù chưa bao giờ nhỏ nhận được từ anh một cử chỉ âu yếm, dù chỉ là... cái nắm tay. Vì nhỏ biết, anh đã đi vào bữa ăn, giấc ngủ của nhỏ, anh nhè nhẹ len vào từng ngõ ngách tâm hồn nhỏ rồi.
                          Mười tám tuổi, nhỏ tươi nguyên như nụ hoa vừa mới chớm, làn da trắng mịn, đôi mắt to đen và chiếc miệng xinh luôn luôn nở nụ cười. Cuộc đời trước mắt nhỏ như một vườn hoa rực rỡ vang vọng tiếng chim muôn. Mặc kệ đôi chân bất động, mặc kệ chiếc xe lăn chở đầy thân phận của nhỏ và cả tiếng thở dài của mẹ cha, ngôi nhà của nhỏ không hề mang không khí ảm đạm, nặng nề, mà luôn sống động bởi tiếng hát và tiếng cười trong trẻo của nhỏ.
                          Gia đình nhỏ chuyển về thành phố sống, cái cuồn cuộn chen đua của người Sài Gòn làm nhỏ phần nào co mình lại, nhỏ thấy cuộc đời bao la quá, mà thân phận nhỏ như chú ếch ngồi đáy giếng. Rồi một ngày, nhỏ và anh tình cờ quen biết nhau qua đợt sinh hoạt cộng đồng. Lần đầu tiên anh xuất hiện nơi thềm cửa nhà nhỏ là một buổi sáng đầu đông. Anh là sinh viên Đại Học, không đẹp trai lắm, cũng không giàu có gì, chỉ được cái hiền và hay cuời. Cái bở ngỡ của hai con người mới quen biết nhau mau chóng qua đi, nhỏ phát hiện ra anh cũng có lắm trò thú vị như nhỏ. Anh hỏi nhỏ mỗi khi rỗi rảnh thường làm gì, nhỏ mĩm cười đưa mắt tinh nghịch hướng về phía góc nhà, nơi có khung cửa sổ nhìn ra tán Bàng trước sân, phía dưới khung cửa sổ là cây đàn dương cầm còn vương vít mấy bản tình ca. Hiểu ý nhỏ, anh bước đến bên cây đàn, bàn tay lướt nhẹ lên mấy phím đàn, ngón tay lướt dẻo của anh làm nhỏ phát giác anh cũng biết chơi đàn. Rồi anh bảo nhỏ đàn cho anh nghe, nhỏ chầm chậm lăn xe đến bên, lần dở bản tình ca mà nhỏ hay hát. Đôi tay bé nhỏ dè dặt ngân lên những cung bậc du dương, trầm ấm, tiếng nhỏ nhè nhẹ trong trẻo cất lên "Hà Nội mùa này.... vắng những cơn mưa... ". Anh ngồi bên cạnh, thinh lặng nghe nhỏ hát, phút giây lắng đọng cho hai tâm hồn dìu nhau bay theo những cảm xúc ngọt ngào, để con đường Hà Nội tràn ngập Hoa Sữa liêu xiêu vài quán vắng như hiện về đâu đây. Rồi lần thứ hai anh đến chơi, anh giành đàn cho nhỏ hát. Lần thứ ba, rồi nhỏ không còn nhớ được bao nhiêu lần nữa, chỉ biết rằng dạo ấy, những bài hát mà nhỏ chọn hát không còn "một mình" như xưa nữa. Chẳng biết vì sao mà nhỏ đã bắt đầu hát "cao cao bên cửa sổ, có hai người..." Lần nào anh đến cũng không quên mang theo vài quyển sách, nhỏ đọc hết, anh lại mang tiếp cuốn khác. Anh mang thế giới xung quanh đến cho nhỏ, nhỏ thôi rụt rè như cái ngày đầu lên thành phố nữa. Nhỏ ngỡ ngàng phát hiện ra mình... nhớ anh sau vài hôm không gặp.
                          Rồi anh nữa, có nhiều lần anh cũng vô lý khi gọi điện chỉ để hỏi... nhỏ ăn cơm chưa. Thời gian bên cạnh nhỏ chẳng bao lâu thì anh đã tốt nghiệp. Công việc làm thêm của một người mới ra trường cuốn lấy anh, anh bắt đầu bỏ quên đám bạn ngày nào, lãng quên cả... nhỏ.
                          Rồi... anh đi tu. Chuyện này thì nhỏ đã biết trước từ khi mới quen biết anh. Nhưng dạo đó nhỏ không để ý lắm. Anh có nói về lý tưởng của mình, về ước mơ được cống hiến mình cho sự nghiệp của Chúa. Nhỏ... sốc. Nhỏ chưa kịp chuẩn bị tâm lý để phải... xa anh. Anh im lặng. Anh không đến tìm nhỏ nữa. Nói đúng hơn là hầu hết thời gian anh đều dành cho Chủng viện (nơi của những người học linh mục). Nhỏ cũng im lặng. Đôi mắt nhỏ xa xăm, đôi môi ngày nào không còn cất tiếng hát và tiếng cười trong trẻo nữa. Nhỏ tâm sự với cây đàn. Ngày nào cây đàn cũng miên man trầm bỗng cùng nỗi buồn của nhỏ. Nhỏ không trách Chúa đã cho anh gặp nhỏ, nhỏ cũng không dám trách người đã mang anh đi. Nhưng nhỏ chỉ ước sao, phải chỉ nhỏ chưa bao giờ.... yêu anh.
                          Đôi lần có dịp, anh cũng ghé. Nhưng nhỏ và anh chỉ im lặng nhìn nhau. Nhỏ chẳng biết nói gì với anh bây giờ. Dẫu có nói gì thì anh cũng không về với nhỏ. Mỗi lần ít ỏi anh đến, ánh mắt nhỏ vui lắm với bao thương nhớ chất chồng. Nhưng sau mỗi lần anh về, nhỏ lại buồn, cái buồn triền miên của một người ở lại sau lưng. Nhỏ tiều tụy, xanh xao, người nhà đưa nhỏ đi bệnh viện vì những cơn đau vô chừng. Bác sĩ bảo, nhỏ bị suy nhược tinh thần. Nhỏ không muốn gặp lại anh nữa, cứ mỗi lần anh đến là nhỏ đuổi anh về. Không biết anh có hiểu không mà cứ đến hoài. Để vết thương lòng của nhỏ cứ lành rồi lại dấy lên.
                          Bây giờ nhỏ đã thực sự xa anh rồi. Gia đình nhỏ chuyển đi nơi khác, và nhỏ quyết định im lặng không nói với anh. Bây giờ nhỏ đã về một nơi khác, nơi sẽ không bao giờ có bóng dáng anh xuất hiện nơi thềm cửa. Nhưng mùa mưa đến, nhỏ không thôi day dứt về những kỉ niệm hôm qua.
                          #13
                            HBĐ 24.07.2007 23:31:54 (permalink)
                            Tình người lúc cạn lúc vơi
                            Tình em sống mãi để đời khổ đau

                            Trong lòng chẳng mất được nhau

                            Bỏ qua đời thực trước sau mãi tình…

                             
                            Tình ơi mỏng mảnh chỉ mành

                            Nhưng mà quấn chặt nên thành chỉ tơ

                            Tình nâng ngọn bút hồn thơ
                            Vấn vương đời thực bến bờ cõi tiên
                            Lao đao trong nỗi ưu phiền
                            Sầu riêng chắp cánh cho duyên mãi tình.
                            #14
                              Chuyển nhanh đến:

                              Thống kê hiện tại

                              Hiện đang có 0 thành viên và 2 bạn đọc.
                              Kiểu:
                              2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9