Hoài tưởng mưa
Hà An 24.05.2007 12:16:11 (permalink)
Mùa mưa lại đến !
Vậy là đúng mười hai năm tôi và anh xa nhau mãi mãi. Mười hai năm một quãng đường khá là dài của một đời con gái nhưng tôi nào biết tiếc cho mình. Ngày nào khi tiển đưa anh ra cánh đồng ngập sủng nước của mấy ngày mưa dầm tháng bảy tôi xót xa đau đớn khi nghĩ đến những gì đang ở trước mặt của tôi và của …anh.
Các bạn chúng tôi (Vì may mắn tôi và anh có chung những người bạn gắn bó trong những ngày sống “tha phương” trên đất bắc) nhìn tôi ái ngại. Tôi cố gắng lắm mới nặn ra một kiểu cười mà nước mắt vẫn chảy ròng ròng trên khuôn mặt:
- Rồi mấy anh sẽ thấy em khác đi mà.

- Khác sao? - Một người nào đó buột miệng hỏi liền sau câu hứa hẹn không đầu không đuôi của tôi.
- Mai mốt gặp rồi ….sẽ biết.
Tôi cho họ một câu lấp lửng mà chính bản thân cũng không biết mình sẽ ra sao khi ngần ấy đau khổ xảy đến. Họ đã chứng kiến niềm hạnh phúc đi liền sau nỗi bất hạnh trong một thời gian rất ngắn ngủi giữa chúng tôi. Muời hai năm, tôi không thể nào quên được mặc dù đôi lúc tôi đã không muốn nhớ, muốn nghĩ đến nhưng hình ảnh anh lúc nào cũng hiển hiện và lòng tôi như muối xát. Tôi không khác đi chút nào so với ngày ấy trong tình cảm dành cho anh. Có những ngày cố tình chạy dưới mưa sau khi tan sở tôi nghe cái lạnh thấm dần vào da thịt của mình và nước mắt hòa với những giọt nước mưa mặn đắng nơi đầu lưỡi.Tôi cắn răng chạy dưới mưa và khóc suốt đoạn đường muời lăm km về nhà. Mắt đỏ hoe khi nhìn vào kiếng và tôi không còn nhận ra khuôn mặt sưng lên trong đó chính là mình nữa.
Tôi nhớ anh !
Tôi nhớ lắm !
Tôi không thể nào quay trở lại xứ sở của mười hai năm trước. Sự can đảm có giới hạn của nó. Làm sao được khi hồi đó tôi đã định lăn xả vào cái huyệt đầy nước mà người ta sắp sửa đặt quan tài xuống vì muốn được chết theo anh ! Tim tôi như vỡ ra khi từng vá cát lấp lại, lấp lại và anh mất hút. Giữa cánh đồng hoang lạnh của buổi sáng hôm đó mọc lên một nấm mộ chơ vơ đến đau lòng. Bắt gặp những ánh nhìn thương hại của mọi người và tôi cố lảng tránh đi. Tự nhủ với lòng mình : Tất cả đã hết rồi ! Quên! Phải quên thôi! Nhưng nào quên được, thời gian đầu tôi cứ mãi loay hoay buồn rầu tự vấn chính mình: Sống làm gì? Sống cho ai? Cái tuổi 34 đã làm tôi già đi trong một mớ suy nghĩ đầy tuyệt vọng và khắc khoải.
Tôi và anh có những kỷ niệm đẹp ở Hà Nội. Những ngày đồng hương đến thăm đồng hương phải đi bộ một quãng đường 2km từ trường ngọai ngữ (Thanh Xuân) vào trường Máy Tính (làng Yên Xá). Những buổi tối về muộn phải leo rào vượt tường anh đưa tôi đến tận cửa phòng ký túc xá rồi lại leo rào đi bộ về trường mình trong đêm tối lạnh vắng của Hà Nội trong những năm 80. Có những ngày nghỉ học anh đến thăm tôi, hai đứa nhìn nhau và cùng một ý nghĩ: về trường Hàng Hải  - đây là ngôi trường ở Hải Phòng mà anh đã học năm đầu tiên trước khi chuyển tiếp lên Đại học Ngoại Ngữ để chuẩn bị đi Nga (Liên Xô cũ). Thời ấy sinh viên tụi tôi nghèo lắm, nhất là mấy đứa miền nam xa gia đình nên thiếu thốn đủ bề. Mà hồi đó tình người đối với người cũng khác hơn bây giờ nhiều. Một chiếc xe tải cho chúng tôi “đi ké” ra ga và từ đó hai đứa “nhảy tàu” (nghĩa là trốn không mua vé) xuống Hải Phòng. Về đến Khu Cát Bi mấy chàng hàng hải “đồng hương” đón khách rất tận tình có gì ngon đều đem ra mời khách hết và chúng tôi lại rủ nhau ra Đồ Sơn chơi đến chiều tối lại nhảy tàu về Hà Nội. Rất nhiều, nhiều lắm kỷ niệm để rồi mười ba năm tìm nhau chúng tôi gặp lại tại Sài Gòn trong tâm trạng tưởng như mỏi mòn, đuối sức. Sau những chuyến viễn dương anh về lại Vũng Tàu và dừng chân ở con tàu Nga chuyên khai thác dầu mỏ. Từ trong nhà hàng của một người bạn anh chạy ra khi thấy tôi vừa đến trước cửa. Xuất hiện trước mặt tôi với cái cười rạng rỡ của thuở nào và anh hét lên:”Dì Út !” Đây là tên mà mọi người đặt cho tôi lúc còn ở Hà Nội. Thời đó, rời xa cái tổ ấm cúng của mười tám năm để đi học, xuất hiện trước sự ngỡ ngàng của mọi người là một tôi bé nhỏ, ngây thơ lạc lỏng giữa xứ sở xa lạ khiến những người “miền nam ruột thịt” thấy tội nghiệp và đặt liền cho cái tên vừa thân thương vừa “bất khả xâm phạm”: Dì Út. Anh đang chuẩn bị nhận chức thuyền trưởng thay một người Nga già sắp về hưu. Thỉnh thoảng theo thói quen anh chào tôi trong điện thoại bằng một câu tiếng Nga rồi mới sực nhớ ra anh xuýt xoa xin lỗi. Những ngày gặp lại hạnh phúc tràn đầy trong mắt chúng tôi. Những buổi tối ngồi bên nhau trong một quán cà phê nào đó và cùng kêu một loại thức uống. Có những ly cà phê đen đắng nghét anh thử và tôi uống trong cái thè lưỡi của anh. Những tô mì bốc khói ăn vội vã trong một tiệm ăn buổi tối. Những ngày chở nhau về Long An, Tiền Giang thăm lại bạn bè. Tôi và anh như còn ở tuổi hai mươi với những cái cười, phá phách chọc ghẹo nhau và tôi lại giận dỗi khi thấy mình bị thua cuộc. Tôi cứ vui, vui cho đến một buổi sáng có tin báo từ quê lên là anh vừa mới qua đời trước đó mười lăm phút vì nhồi máu cơ tim. Tôi không tin, một trò đùa của anh thôi. Rồi ba ngày ngồi cạnh quan tài của anh nước mắt cứ chảy và chảy tôi vẫn không tin người nằm trong đó chính là anh. Tiển anh về với đất tôi như đi trong mơ và sống trong cỏi mộng du những ngày sau đó. Đời hư hư, thực thực tôi chưa định hình được đâu là mơ và đâu là thực nữa.
Mười hai năm, sự xoay vòng đúng một con giáp và tháng mưa lại về. Tôi vẫn là tôi trơ trọi đi giữa cuộc đời, vẫn cô đơn, lẻ loi và nước mắt vẫn còn chảy ra mỗi khi nghĩ về anh. Cuộc sống tôi lúc này chỉ là bổn phận với gia đình cha mẹ, người thân chứ không mảy may một chút cho riêng mình. Tôi không muốn nghĩ đến một mái ấm cho mình trú ngụ khi thời gian đang dần lấy đi của tôi tuổi trẻ và nhan sắc. Một nơi nào trong chốn mù sương anh chắc đang chờ tôi, đúng không anh?
<bài viết được chỉnh sửa lúc 28.05.2007 15:13:21 bởi Hà An >
#1
    cảo thơm 27.05.2007 09:08:55 (permalink)
    Hà An,
    Bạn có thể tiếp tục viết thật nhiều về kỷ niệm của bạn được không?
    Tôi rất thích và muốn được biết về câu chuyện bạn đang kể, có thể không?
     
    Cảm ơn trước nhé. Mong sẽ được đọc bài mới của bạn.
     
    Cảo thơm.
    #2
      Hà An 28.05.2007 08:25:17 (permalink)
      Cảm ơn bạn đã quan tâm , có thể một ngày nào đó.....
      #3
        Chuyển nhanh đến:

        Thống kê hiện tại

        Hiện đang có 0 thành viên và 2 bạn đọc.
        Kiểu:
        2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9