thơ Bùi Giáng
Dường như ai nói đến Bùi Giáng cũng chỉ nhắc đến những bài thơ có vần của ông. Tất nhiên hầu hết thơ Bùi Giáng là thơ có vần, nhưng ông cũng có viết một số bài thơ văn xuôi rất độc đáo. Vì thế, chúng tôi sẽ sưu tầm và lần lượt gửi đến độc giả những bài thơ văn xuôi của Bùi Giáng.
 
Bài thơ “Em quên” nằm trong tập Mưa Nguồn (1962).
 
Tiền Vệ
 
 
 
 


Bùi Giáng
"Chân dung tự hoạ"
 
 
EM QUÊN
 
 
Đường sỏi bước đi trăng rừng đêm lá rụng liên miên bữa em về. Bữa em đi. Trời xanh không nói. Rằng em sẽ ở cuối chân mây chân trời chân đất chân cát chân anh. Em sẽ. Một ngày kia nhìn ra và ngó thấy rằng hai tay người có thể nắm cầm và giữ lại bên môi (và răng). Nói giúp với lời rằng hôm ấy sẽ. Giọng người thay đổi ở gốc cây con dến than đen
 
Nói giúp với giọng rằng tiếng ấy sẽ. Như ngày xưa đã đổi và thay, vì trong vĩnh viễn không có thiên thu. Vì hôm nay có gió thổi mây mù. Khép hai tay vào nhau năm ngón nhé. Bữa em về thiều quang con én đợi, em nhớ nhé em quên
 
Đã đăng:
Chiêm bao
Hạnh phúc
Nhỏ dại
Bờ xuân
Xuân xanh
 
----------
Nguồn:
Bùi Giáng, Mưa Nguồn và Lá Hoa Cồn — có thêm phần "Mưa Nguồn Hoà Âm" (Saigon: An Tiêm tái bản, 1973) 38.
 
 
.
#1
    Ngọc Lý 04.06.2007 12:34:09 (permalink)
    nguồn: Tiền Vệ
     

     



    BÙI GIÁNG
    (1926-1998)
     

     

    CHIÊM BAO

     

    Xa nhau cỏ lạnh trên ngàn
    Nhớ nhung gửi nước lã tràn xuống khe
     

     

    Không ngõ đi con về con chết mẹ về xanh xao cây ổi cây bòng cây bưởi cây bây giờ cây không bao giờ muốn chim leo chim té bây giờ bây giờ con qua bên đó cha mẹ chờ mười năm con không về tin về rằng con không bao giờ không bao giờ không bao giờ từ bữa cơm bỏ bú ham chơi con lớn lần lần trường làng trường tỉnh buổi sáng buổi chiều hai lần qua đò buổi trưa ở lại nhà bà ngoại cho con ăn cá ngon hơn ở nhà mười tám tuổi con đi lính qua Tây con làm ông đội không bắn một người nào yêu một bà đầm yêu quá con không về con chưa kịp về con định cưới xong dẫn bà đầm về đẹp hơn con Lựu con ông xã Vĩnh Trinh bà Weil chưa kịp binh vực con thì con chết rủi ro mần răng lạ rứa tại người đàn bà bên Tây họ đẹp quá bà Weil không thể cứu con? Cái định mệnh của con là con chết? Chiêm bao mẹ thấy con về bà Weil bảo rằng ở bên Tây con đau khổ thiếu áo ở bên này cha mẹ bán lư đồng bình bạc bàn thờ không đủ tiền nộp thuế cho ông Tây lấy đâu mà gửi qua bên trời tuyết cho con mà tại răng con lại yêu bà đầm nào đẹp oan nghiệt rứa? Cha mẹ chết vì ông Tây con chết vì bà đầm tại mần răng con không về Vĩnh Trinh Cổ Tháp An Lâm Cù Bàn Thanh Châu chiều nay không có gió cái bờ ruộng cong cong tại mần răng anh Sáu ở Saigon cũng không có tin chi về thì mẹ chết con ruột mà chết luôn con nuôi nghe nói bà Weil cũng không thể sống được mà cái ông Ca-Mu ở Phi Châu qua Ba Ri cũng chết ông Póc Neo buồn quá cũng héo đi dần dần anh Sáu nhớ bà Mông Lô cám dỗ không tin về xứ sở thì còn ai mà sống được? Mùa màng thì chuột cắn cây lúa liên tiếp ba mươi mấy con trăng cô Lựu đi lấy chồng thì tiếp tới mẹ mù hết 2 con mắt mà mưa mùa đông ướt bụi ướt bờ ông Phan Khôi cũng không sống được tại cớ mần răng ông Huy Cận không bênh vực ông Phan Khôi để cho ông Trường Chinh ông Tố Hữu ăn hiếp ông Phan Khôi thì chợ Bảo An mần răng mà vui như ngày trước con cháu ông Hoàng Diệu thì bỏ làng Xuân Đài mà đi mẹ nhớ con quá thì cái trái đất tròn hay méo mẹ cũng chẳng biết bước vào cái ngõ mô mà hỏi tin con Mười thì nghe nói từ cái ngày nó vô Xà Gòn nó mang giày cao gót nó soi gương sao bầy kiến không tha nó về Vĩnh Trinh mắt mù thì mẹ cũng nghe cái bàn chân nó bước đi có khác cái ngày nó chạy bắt con châu chấu.

     

     

    ----------

    Nguồn: Bùi Giáng, Mưa Nguồn và Lá Hoa Cồn — có thêm phần "Mưa Nguồn Hoà Âm" (Saigon: An Tiêm tái bản, 1973) 321-322.

     

    Hình ở đầu trang: Chân dung Bùi Giáng, điêu khắc đồng của Nguyễn Ưu Đàm.

    http://www.uudam.net/slideshow/portrait/image/page32.html

     

    http://tienve.org/home/literature/viewLiterature.do?action=viewArtwork&artworkId=5731
    <bài viết được chỉnh sửa lúc 04.06.2007 12:39:16 bởi Ngọc Lý >
    #2
      Ngọc Lý 04.06.2007 12:36:34 (permalink)
      nguồn: Tiền Vệ
       
      HẠNH PHÚC
       
       
      Mùa lụt năm nay anh chèo ghe bắt cá hai con cả thảy bỏ vô nồi nướng đủ hai con một lần ăn hết trong miệng hàm răng em tròn như tiêu ớt no nê thiên thần trời cao té xuống cười như nắc nẻ hai vai lãng đãng mơ hồ như sương pha vào tuyết pha vào suốt trong mùa lụt năm nay giờ này mưa âm u như nguồn mưa như nước lũ xung quanh con người riêng một chỉ duy là một duy nhất mà thôi là em đó hai tay thật trắng đưa lên vòng tròn như càn khôn quay múa người ta bảo rằng thơ dại như lá cây nhành mai nhành mốt nhành hôm nay hôm qua gì cũng được bởi vì em có hai hàm răng ăn một con cá cả thảy hai con còn một bỏ xương xuống chân bàn chân ghế con chó con mèo tranh nhau cắn dữ em vội co bàn chân cười ngất gót tròn đỏ như son đỏ như tuyết đỏ như lá cây mùa xuân nở sen hồ đầm như lệ như bài luận học trò viết không chấm câu thầy giáo bảo rằng phải tập chấm câu và đừng viết lòng thòng như chó bươi gà bới con chồn có đuôi không gọn năm sau không được lên lớp chúng bạn cười phải chui vào trong hang mà sống như con chồn con chim bay trên trời không giống con gấu trong hang con gà rừng vỗ cánh gáy te te miệng em cười cong tròn đẹp hơn nhiều lắm nên trời đương mưa liền lụt thật to lớn ngập hết cả làng thiên hạ ra sông chèo ghe bắt cá bây giờ mỗi người có mỗi con cá suốt đời thiên hạ làm ngư ông mùa lụt mưa rừng mưa rú mưa bụi chuối con gà ướt cánh không gáy te te chạy vào kề nồi cơm lửa ấm em bỏ guốc giép chạy bay ra ngoài lên rừng kiếm củi đốt than hay kiếm cái chi mô rứa ai biết răng mà nói kiếm hay tìm cái nguồn mưa rớt giọt lụt trời thiên hạ ngó lên không thấy mây vì mưa âm u người ta bảo rằng gió bão đầu mùa là ghê gớm lắm em vào ngay kẻo lạnh tới xương đau ốm suốt mùa lấy chi mà cười cho tròn hai môi được nữa mai trời hết lụt mới ăn bắp rang lấy chi mô là thú bữa sau thượng đế kêu anh lại gần hỏi tại mần răng mà con viết thơ hay như thiên thần rứa hỉ anh sẽ thưa rằng anh ăn bắp rang với em ngày đó mưa lụt sau khi ăn hai con cá chèo ghe ướt suốt nửa ngày mà vui quá cười to nên không lạnh bây giờ viết văn hay ấy là tại thiên thần tiên nữ tiên non tiên già tiên trẻ tiên gì cũng viết thua anh nên em bằng lòng chạy vô không đứng ngoài mưa ướt như chuột lột áo quần mưa lụt không phơi ra ngoài nắng em không có quần khô mà thay thì lấy chi mà mặc chẳng lẽ lại lại lại chẳng lẽ lại lại lại là anh nói lắp bắp cà lăm em cười chi to dữ rứa rứa thiên hạ nghe thì chết chùm cả hai đứa một lượt.
       
      Đã đăng: Chiêm bao
       
      ----------
      Nguồn: Bùi Giáng, Mưa Nguồn và Lá Hoa Cồn — có thêm phần "Mưa Nguồn Hoà Âm" (Saigon: An Tiêm tái bản, 1973) 277-278.
       
      http://tienve.org/home/literature/viewLiterature.do?action=viewArtwork&artworkId=5734
      #3
        Ngọc Lý 04.06.2007 12:38:49 (permalink)
        .
         
        NHỎ DẠI
         
         
        Núi rừng truông thác lùi lại phía sau. Một trăm con hươu nhìn theo độc mộc. Màu hoa nọ ở đầu non pha màu xuống nước nghe cỏ nội xa xôi phồn hoa xa vắng em ồ em ! cầm và nắm đây một lần một phút đưa tay. Gió tràng giang trăng đại hải một ngàn năm ly biệt đã đi về nước mắt vòng quanh tuổi đời chưa chín, trái đời mười sáu đón sương buổi sớm kia vầng trời xanh sắp mọc bóng nước hồng sóng vỗ. Lá như cây, lá như nhánh, lá như con chim nguồn heo hút ngó đầu gục xuống hai vai khóc ngang ngửa một đời nhớ nhung kiếm tìm không thấy.
         
        Tuổi nhỏ băng qua mùa sóng trùng trùng không thoả khi nhìn anh hai mắt hai môi trở về khóc than, trở về không nói, trở về không thấy quê hương.
         
        Ráng đỏ chiều bay chân trời triều gió.
         
         
        ----------
        Nguồn: Bùi Giáng, Mưa Nguồn và Lá Hoa Cồn — có thêm phần "Mưa Nguồn Hoà Âm" (Saigon: An Tiêm tái bản, 1973) 26-27.
         
        http://tienve.org/home/literature/viewLiterature.do?action=viewArtwork&artworkId=5751
        <bài viết được chỉnh sửa lúc 04.06.2007 12:39:54 bởi Ngọc Lý >
        #4
          Ngọc Lý 04.06.2007 12:41:15 (permalink)
          .
           
          BỜ XUÂN
           
           
          Ánh sáng xa đâu gió cây mù mịt trăng trời vòng cửa khép tiếng sóng vỗ ngoài linh hồn lạc bước người em người chị người bạn người thù ngồi lại bên nhau
           
          Vào sâu không đợi nữa mong chờ từ buổi đó nhầm lẫn rách nát xương da. Nhìn không nhớ mặt vui buồn ganh nặng đá và vàng son và phấn bên tơi bời cát bụi em ồ em ! xin nắm lại bàn tay
           
          Bữa trước đi đâu ngày sau úa cỏ bờ tràng giang im lặng gió thổi từ đầu non ải người lưng ngựa yên cương hố thẳm vùi thây
           
          Bữa trước đi đâu chạy nhìn không thấy chân và chân gối và gối xương mỏi mệt trong một ngàn nhịp bước trao lại cha ông. Một ngàn. Trăng xanh đầu núi đếm lại giùm người nhắc lại với con
           
          Ai ngồi một trăm vòng quay xa biết mấy đêm dài. Ngọn đèn dầu khóc sáng và chiều em chạy bên hàng ngò bụi ớt luống cải nắng hồng vào trong tóc không khuây. Mùa xuân bữa trước mùa xuân bữa sau mùa xuân bốn bên trong hiện tại vây hãm tấn công đời hạnh phúc lạnh như băng không làm sao nhúc nhích
           
          Nắm hai bàn tay lại khi một trời sao đỏ lấm tấm đập cánh bay qua
           
          ----------
          Nguồn: Bùi Giáng, Mưa Nguồn và Lá Hoa Cồn — có thêm phần "Mưa Nguồn Hoà Âm" (Saigon: An Tiêm tái bản, 1973) 31.
           
          http://tienve.org/home/literature/viewLiterature.do?action=viewArtwork&artworkId=5752
          #5
            Ngọc Lý 04.06.2007 12:43:41 (permalink)
             
             
            XUÂN XANH
             
             
            Em hé cành cây xanh ngó lại cười nhau rộng mở hàm răng. Thu qua em khóc bốn mùa sương ướt tóc buồn bàn chân định bước về phía núi xa xanh sớm tím chiều hoang gió dại thu rừng thu rừng em ngó mắt nghe tai nắm cầm năm ngón nhỏ nghe bốn phía lạnh nằm trong trái tim. Máu xương lổ đổ biết mần răng đợi bóng sáng hôm sau tuyết trắng như sầu băng thương nhớ
             
            Em hé cành cây xanh cánh cửa bước vào trong cõi ấy bờ xa gió rộng chạy dài. Em khóc cho người nghe thổn thức sau khi cười cho thật sung sướng người nghe. Miệng em và. Trái anh đào lắt lay suối trong soi suốt một sớm mai tiên nữ đi về gót vang lồng lộng em ồ em ! ta định nói hai tay năm ngón một lời man dại yêu thương
             
            Kết vòng múa quanh vừng thu với cành rơi loã xoã ngang đầu vai em mở ngực đợi chờ đã đến phút rồi giây giờ xem vĩnh viễn xanh như trời như đất đỏ cây xanh
             
            Em hé cành cong xuống nghe bàn tay động vỡ sương băng nói nhỏ nghe chừng như hơi thở môi cười kia răng mở mai sau cùng chúng bạn thưa rằng
             
             
            ----------
             
            Nguồn: Bùi Giáng, Mưa Nguồn và Lá Hoa Cồn — có thêm phần "Mưa Nguồn Hoà Âm" (Saigon: An Tiêm tái bản, 1973) 43.
            http://tienve.org/home/literature/viewLiterature.do?action=viewArtwork&artworkId=5768
            <bài viết được chỉnh sửa lúc 04.06.2007 12:44:41 bởi Ngọc Lý >
            #6
              Chuyển nhanh đến:

              Thống kê hiện tại

              Hiện đang có 0 thành viên và 3 bạn đọc.
              Kiểu:
              2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9