Một người nào đó đã nói rằng mất tiền là mất ít, mất thời gian là mất nhiều, mất lòng tin là mất tất cả.
Nhiều người giàu có rất dễ dàng và nhanh chóng nên đối với họ tiền vừa không là già cả nhưng vừa rất lớn có thể mua chuộc nhân cách một con người và làm mọi việc đổi trắng thay đen. Chính những đồng tiền đen tối, nhơ nhuốc đó đã làm cho xã hội rối ren, lòng người thay đổi. Nhưng tiền đâu quyết định được mọi thứ nếu lòng người kiên định thì há để những người xấu xa kia quyết định cuộc đời? Dân gian có câu : của đi thay người, còn người là còn cơ hội để tạo ra của cải. Vì thế mất tiền là mất ít là vậy.
Ai cũng có nuối tiếc những việc chưa làm được và hài lòng những việc làm được. Thời gian không đợi ai bao giờ. Nó cứ lặng lẽ trôi đi, trôi đi không bao giờ đứng lại, không ai níu kéo lại được. Việc gì mình chưa thực hiện hoặc đã thực hiện không theo ý thì khó thay đổi vì trời gian đã trôi qua. Chúng ta đã để thời gian trôi qua vô ích nghĩa là đã để mất nhiều dù vô tình hay cố ý.
Lòng tin- mới nghe qua thấy sao dễ dàng để tạo nên nhưng để giữ được lại khó ngần. Một người thủ trưởng liệu có tin dùng một anh nhân viên đã phạm sai lầm và báo cáo gian dối? Một người vợ cho dù đã khoan dung, độ lượng tha thứ cho lỗi lầm dối gạt tình yêu sau lưng nhưng nó sẽ vẫn như vết thương đã lành nhưng còn đau mãi. Rồi người vợ có thể quên được nỗi đau này và tin tưởng chồng sẽ không tái phạm? Tôi vừa được nghe một câu rằng phản bội bị đau một, nhưng mất lòng tin thì đau đến mười. Trong cuộc sống chúng ta ai cũng mong được tin tưởng, cố tạo lòng tin nhưng để giữ nó quả thật cần có thời gian rất lâu để lấy lại nếu một lần đánh mất. Vậy ta phải sống sao để không phải hối tiếc và tuyệt vọng khi đã mất lòng tin và bị mọi người cô lập. Điều đó cũng ảnh hưởng từ sự
chân thật hay
gian dối của mỗi chúng ta.
Gian dối một lần mọi người còn tha thứ nhưng đừng tái phạm rồi bắt mọi người phải tha thứ, điều đó khó lắm thay vì
lòng tin không còn. Chúng ta đừng nói suông, sáo rỗng mà hãy hành động để chứng tỏ.