Chân thật và giả dối
ngay xua 290595 08.06.2007 04:19:07 (permalink)
- Cô ơi cho cháu xin vài đồng.
- Không cho.
- Đi mà cô. Nhà cháu nghèo quá.
- Đã nói là không cho mà. Đi chỗ khác đi.
Cô bé buồn tủi sang bàn kế tiếp. Có người cho và cũng có người không cho cô bé vài đồng bạc lẻ không đáng là bao. - Thời buổi này không tin ai nổi, chẳng biết ai đi xin vì nghèo thật sự  hay chỉ vì lười lao động- một người khách nói.
Quả thật, khó biết được ai chân thật và ai giả dối. Từ thuở cấp một chúng ta đều được dạy không được nói dối, nói dối là xấu lắm không phải là người tốt. Nhưng chính người lớn luôn dạy con trẻ phải thật thà thì họ lại không thực hiện được.
Một đứa trẻ vì không muốn đi học nó sẽ giả bệnh. Khi bị điểm kém thì con sẽ nói với Ba Mẹ thế nào hay sẽ giấu bài kiểm tra? Đi làm trễ thì sẽ nói rằng kẹ xe, xe hư khi sếp hỏi. Dù yêu nhau mấy núi cũng trèo, mấy sông cũng lội nhưng khi hẹn người yêu mà không đến được thì nào là xe hư, trời mưa lớn quá. Một người chồng có dám nói thật với vợ khi có cảm tình với đồng nghiệp nữ? Khi anh đi làm về trễ vì la cà quán nhậu thì sẽ nói với vợ rằng công việc nhiều quá. Còn người vợ có nói thật với chồng giá một cái áo đắc tiền nhưng chị ta thích nên đã mua?
Còn bao nhiêu câu chuyện thật- giả trong cuộc sống này? Có ai tự cho mình chưa bao giờ nói dối? Dẫu biết rằng đôi lúc ta cũng nên nói dối nếu không hại ai và làm người khác vui lòng thì cũng không là vấn đề gì. Nhưng cũng chính quan niệm như vậy nên ta nói dối mãi rồi thấy bình thường và quen dần với điều đó. Có lẻ cuộc sống buộc chúng ta phải xử sự như vậy? Nếu mọi chuyện điều thật mà không dối trá thì sẽ ra sao? Sẽ có những ưu buồn nhiều hơn chăng? Vậy tại sao chúng ta đều luôn miệng chỉ dạy nhau rằng không được nói dối nhất là con trẻ khi mà người lớn thường xuyên nói dối? Có giả tạo lắm không? Có một câu hỏi dành cho trẻ con trong một gameshow rằng làm người thật thà có khó lắm không? Tại sao lại hỏi trẻ điều mà người lớn cũng chưa trả lời nổi vì chính họ chưa làm được như vậy? Và càng lớn sự giả dối trong ta càng nhiều theo năm tháng. Không phải tôi quá bi quan về cuộc sống mà tôi đang tự trả lời cho câu hỏi đó vì chính tôi cũng phải là ngoại lệ.
Một chút tản mạn trong đêm suy nghĩ về cuộc đời. Mong các bạn đọc rồi bỏ qua...
#1
    ngay xua 290595 10.06.2007 06:50:30 (permalink)
      Một người nào đó đã nói rằng mất tiền là mất ít, mất thời gian là mất nhiều, mất lòng tin là mất tất cả.
      Nhiều người giàu có rất dễ dàng và nhanh chóng nên đối với họ tiền vừa không là già cả nhưng vừa rất lớn có thể mua chuộc nhân cách một con người và làm mọi việc đổi trắng thay đen. Chính những đồng tiền đen tối, nhơ nhuốc đó đã làm cho xã hội rối ren, lòng người thay đổi. Nhưng tiền đâu quyết định được mọi thứ nếu lòng người kiên định thì há để những người xấu xa kia quyết định cuộc đời? Dân gian có câu : của đi thay người, còn người là còn cơ hội để tạo ra của cải. Vì thế mất tiền là mất ít là vậy.
      Ai cũng có nuối tiếc những việc chưa làm được và hài lòng những việc làm được. Thời gian không đợi ai bao giờ. Nó cứ lặng lẽ trôi đi, trôi đi không bao giờ đứng lại, không ai níu kéo lại được. Việc gì mình chưa thực hiện hoặc đã thực hiện không theo ý thì khó thay đổi vì trời gian đã trôi qua. Chúng ta đã để thời gian trôi qua vô ích nghĩa là đã để mất nhiều dù vô tình hay cố ý.
      Lòng tin- mới nghe qua thấy sao dễ dàng để tạo nên nhưng để giữ được lại khó ngần. Một người thủ trưởng liệu có tin dùng một anh nhân viên đã phạm sai lầm và báo cáo gian dối? Một người vợ cho dù đã khoan dung, độ lượng tha thứ cho lỗi lầm dối gạt tình yêu sau lưng nhưng nó sẽ vẫn như vết thương đã lành nhưng còn đau mãi. Rồi người vợ có thể quên được nỗi đau này và tin tưởng chồng sẽ không tái phạm? Tôi vừa được nghe một câu rằng phản bội bị đau một, nhưng mất lòng tin thì đau đến mười. Trong cuộc sống chúng ta ai cũng mong được tin tưởng, cố tạo lòng tin nhưng để giữ nó quả thật cần có thời gian rất lâu để lấy lại nếu một lần đánh mất. Vậy ta phải sống sao để không phải hối tiếc và tuyệt vọng khi đã mất lòng tin và bị mọi người cô lập. Điều đó cũng ảnh hưởng từ sự chân thật hay gian dối của mỗi chúng ta. Gian dối một lần mọi người còn tha thứ nhưng đừng tái phạm rồi bắt mọi người phải tha thứ, điều đó khó lắm thay vì lòng tin không còn.  Chúng ta đừng nói suông, sáo rỗng mà hãy hành động để chứng tỏ.
    #2
      ngay xua 290595 06.07.2007 04:23:45 (permalink)
      " Chân thật" hai tiếng nghe tưởng chừng dễ nói và dễ thực hiện nhưng sao khó lắm thay .
      Có một bài hát với câu:" sống trong đời sống cần có một tấm lòng ...để gió cuốn đi..." Tấm lòng ư? Cần để làm gì ?
      Sống cùng nhau, yêu nhau, cần có sự thông cảm, cần có tấm lòng chân thật để đối xử với nhau.
      Gian dối đôi khi không hại ai mà lại làm người khác vui thì cũng đáng dối lắm chứ? Nói dối nhiều khi thấy dễ dàng và dễ chịu hơn là nói thật. " Sự thật mất lòng" mà. Thật khó quá! Không biết phải nói sao cho vừa mà không bị cho là người sống giả tạo?
      Yêu anh đấy nhưng anh phạm sai lầm nói lời chia tay thì bảo hết yêu anh rồi. Nói thế để anh ra đi mà không cảm thấy buồn, để rồi sao? Mình ta tự khóc đau một mình. Yêu nhau cần sự chân thật trọn vẹn? "....Yêu em yêu em mà sao vẫn cứ gian dối...", "....dối trá đó làm ta xa nhau..." Đớn đau quá! Xót xa quá! và cũng thật khó xử quá!
      Nói gì đây khi cuộc sống luôn luôn tồn tại chân thật và dối gian? Phải sống sao đây khi ta vẫn phải sống cùng ? Có lẻ cần một ít này, một ít kia sẽ làm cuộc sống không trở nên vô vị chăng?
      Cuộc sống vẫn tiếp diễn, thời gian vẫn trôi qua và nhân loại vẫn đang tồn tại như trước đây vẫn vậy.

      #3
        Chuyển nhanh đến:

        Thống kê hiện tại

        Hiện đang có 0 thành viên và 2 bạn đọc.
        Kiểu:
        2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9