Một ngày nghỉ nhưng khiến cho đầu óc mình như tơ vò.
Sáng, hẹn gặp bạn, đúng hơn là hẹn gặp bồ cũ - bồ của 10 năm về trước, và giờ vẫn là bạn. Nghe chàng ta thông báo về hôn lễ của chàng vào tháng tới. Chẳng vui, chẳng buồn vì có liên quan quái gì đến mình nữa đâu. Chuyện này thực ra anh chàng có thể thông báo qua mạng hoặc điện thoại là ok, nhưng cứ nhất định hẹn gặp cho bằng được.
Để làm gì nhỉ? Để nhìn thái độ của mình khi nghe chàng ta thông báo rằng anh sắp đi lấy vợ sao. Thế thì thực buồn cười quá. Anh chàng có thái độ gì đó như của một cô gái chính chuyên - anh ta luôn giữ một khoảng cách với mình, nhưng nhất định không chịu từ bỏ - vẫn thường xuyên thăm hỏi, nhắn tin, hỏi chuyện này khác, sáng sáng vào đúng giờ ấy vẫn gọi mình dậy để tới phòng tập, vẫn bảo, nếu muốn gặp nhau, chỉ cần nhắn tin là ra chỗ này nhé, chẳng cần phải hẹn ở đâu nữa. Mình không có ý tưởng bở nhưng chịu, không thể hiểu nổi bọn đàn ông nghĩ gì trong đầu, bó tay thật.
Hôn nhân với anh chàng là gì nhỉ : là sự môn đang hộ đối giữa 2 gia đình, là gia cảnh cô kia cũng thuộc hàng "hơi bị ngon", là cô em đã có công ăn việc làm ổn định - ở 1 cơ quan nhà nước nhàn hạ, có thời gian chăm sóc cho gia đình, cô ấy cũng đã tốt nghiệp ở 1 trường đại học, được cái ngoan,...
Chàng đã được ba mẹ cấp cho cái nhà 4-5 lầu đẹp lung linh ở 1 phố lớn, một xe ôtô BMW, một số vốn khá khẩm và một cty mang tên chàng.
Còn gì mong ước hơn thế nhỉ?
Chịu thôi, với lớp trẻ bây giờ, có lẽ thế là tất cả. Mà tại sao muốn thông báo với mình tất cả những điều đó chứ? Lẽ nào muốn mình chứng kiến và cảm thấy hối tiếc vì khi xưa đã không chấp nhận chàng sao? Không biết nên nói thế nào, mình quý trọng chàng hơn là những phần gia sản mà chàng đang có. Mình quý trọng cái tình cảm tốt đẹp bấy nay chứ đâu màng tới việc chàng đang ngồi trên cái gì.
Nhưng nay thì thú thật là cảm thấy thương hại chàng hơn. Chẳng hiểu tại sao? Hay tại đang tự kỷ ám thị? Hỏi : anh có yêu cô ấy không? Chàng cười : em hỏi lạ, không yêu thì sao anh lấy ! Lại cười : tại em không tưởng tượng được anh yêu thì sẽ thế nào.
Mà đúng là không tưởng tượng được thật, yêu gì mà suốt 2 năm, vẫn không biết cô âý làm ở phòng nào trong cái cơ quan ấy, yêu gì mà sáng sáng vẫn nhớ như in chuyện phải gọi điện thoại cho 1 cô gái khác vàp đúng giờ ấy để cô ấy đi tập thể dục, yêu gì mà lòng vẫn muốn : khi nào em qua nhà anh đi, anh sẽ đàn cho em nghe hoặc em ốm à, anh tới thăm nhé, hoặc luôn luôn hỏi : bố mẹ em có khoẻ không, mẹ em có nhắc anh không, nói với mẹ em là anh gửi lời hỏi thăm bà cụ nhé ! Càng gần ngày, thì mức độ quan tâm lại càng nhiều hơn.
Liệu có đang là hiểu nhầm không nhỉ? Liệu có phải bạn mình đang chấp nhận một con đường hôn nhân theo kiểu Hàn Quốc không nhỉ? Mình nghĩ cuộc sống như vậy thật tệ. Không hiểu sau này có khi nào thấy mình sai lầm không? Có lẽ với người khác thì có, nhưng có lẽ với chàng thì không. Chàng coi trọng chữ tiền hơn hết thảy (chằng sinh ra vốn dĩ trong một gia đình như vậy mà !). Vậy thì chàng đang đi đúng đường đấy thôi. Chàng cũng sẽ không phản bội gia đình, mình biết thế. Nhưng cuộc sống sẽ ra sao nhỉ?
Mà thôi, chuyện này thì có ảnh hưởng gì đến mình đâu, cùng lắm là mất một cái chuông điện thoại thôi mà.
Mẹ lại thương mình vì tội không chịu kết hôn. Mẹ yêu ơi, không phải con không chịu kết hôn, mà là chưa đến lúc, con chưa đủ yêu để có thể hi sinh hết thảy, bỏ cha mẹ và ra đi. Nếu anh ấy yêu con, thì sẽ đành phải chờ con vậy, chờ cho đến khi tình yêu của con đủ lớn, giúp con đủ sức vượt qua mọi khó khăn, con không muốn nói đến hai chữ hối hận trong cuộc đời mình.