Lắng nghe điều bình thường ...
Hoa bìm bìm 21.06.2007 00:23:37 (permalink)
Khuya rồi, ngồi gõ kì cạch. Có rất nhiều thứ mà mình cứ suy nghĩ miên man trong đầu và cứ muốn viết ra. Viết cũng là một cách rất hay cho mỗi người giải tỏa tâm lý của mình. Mình đã có thói quen viết từ rất lâu rồi, từ ngày còn là học sinh, qua bao nhiêu năm, thói quen ấy vẫn không thay đổi. Cứ kết thúc một ngày, lại muốn viết.
Lâu nay, do blog bị sờ pam tùm lum, toàn bạn bè cũ, bạn cơ quan, rồi bạn của những ải những ai, của những người mình không quen, nhưng khổ nỗi họ lại rất biết mình. Đành bỏ blog bê trễ, không update nữa. Cảm giác chẳng khác gì mình bị mổ xẻ, tò mò, xoi mói, khó chịu,... Nhưng ở nơi đây, khi tìm cho mình một mảnh nho nhỏ để có làm nhật ký online thì mình lại mong có bạn bè, những người gặp mình trên phố ảo và thực sự muốn và có thể chia sẻ cùng mình với những điều rất bình thường trong cuộc sống.
#1
    Hoa bìm bìm 26.06.2007 00:38:46 (permalink)
         Bận, bận túi bụi.

    Mình thì có lúc nào là kêu rảnh đâu nhỉ ? Thử xem nào, làm gì mà hết 24g trong ngày cơ chứ ? 11 tiếng  ở cơ quan, từ 8 giờ sáng đến 7 giờ tối. Một tuần có 3 ngày đi học ngoại ngữ, thế là những ngày đó làm việc thêm 2 tiếng nữa. Phần còn lại là thời gian của mình – 13 tiếng với 7 tiếng ngủ, 6 tiếng còn lại cho tất tần tật từ di chuyển tới mọi sinh hoạt, mọi giao tiếp bạn bè, xã hội… Xem ra cơ hội cho việc lấy chồng hơi hiếm, kekeke

    Công việc quả thực có nhiều thứ đau đầu. Suốt bao năm nay, mình cứ cặm cụi phấn đấu, đến bây giờ, mọi thứ đều tốt, nhưng càng bước cao hơn thì mình càng cảm thấy sự già nua, cằn cỗi, chậm tiến, bảo thủ … trong tính cách mình lớn hơn. Mình đã mất đi (hay đã đánh đổi  ?!) rất nhiều thứ : sự nhiệt tình, năng động, vui tươi, hoà nhã, tính cả tin, sự trong sáng, … Bây giờ, dù không muốn nhưng mọi việc đều được mình đặt lên bàn cân – cân đong đo đếm bằng những con mắt khắt khe, soi mói, lúc nào gặp việc gì cũng tự hỏi làm gì thì tốt ? việc này có nên làm không ? làm rồi thì có ảnh hưởng thế nào - xấu hay tốt ? mà xấu ấy nếu chấp nhận được thì vẫn có thể ok, nhưng nếu tốt nhưng lại làm gai mắt người khác thì lại nên bỏ. Túm lại, giờ đây mình sống bằng lý trí quá nhiều, lý trí làm chủ bản thân, làm chủ con đường mà mình đi tới. Nếu mình đủ sức chịu đựng và cứ tiếp tục thế này thì sẽ ra sao nhỉ ? Chắc sẽ thành công thôi. Nhưng mình không muốn như vậy. Mình muốn 1 sự thay đổi …
    #2
      Hoa bìm bìm 13.07.2007 01:15:30 (permalink)
          Cuộc sống mà, lúc nào chẳng đầy rẫy những điều không như ý. Nhưng người ta cứ phải chọn giải pháp là chấp nhận thôi. Chấp nhận và tìm cách xoay chuyển.
      Cuối cùng, mình đã quyết tâm từ bỏ cơ hội để gặp một người. Người đã mang lại cho mình cảm giác vui vẻ, hồi hộp - cái cảm giác mà có lẽ cũng lâu rồi không sử dụng đến. Thế mà lại từ bỏ. Từ bỏ rồi, lại thấy buồn, thấy mất mát.
      Mình đang rơi vào trạng thái gì thế này, mình tự cô lập bản thân, tự đóng kín cửa mọi quan hệ. Chán đời ư? Có gì mà chán? Công việc, gia đình, bè bạn,... mọi thứ đều rất tốt. Vì cái gì chứ?

      #3
        Hoa bìm bìm 16.07.2007 01:21:28 (permalink)
            Sao người ta cứ say sưa với bói toán thế nhỉ ? Mình không phản đối ba vụ xem bói nhưng đó thực sự là chuyện vớ vẩn.
        #4
          Hoa bìm bìm 22.07.2007 01:31:22 (permalink)
              Nhanh thế, đã bao năm kể từ ngày mình rời đất Sài Gòn. Ngày ấy, rời xa mảnh đất khi trong lòng chưa thực sự sẵn sàng - công việc của mình đang rất ổn, có những kế hoạch, những điều kiện trong tương lai đều đã được sắp đặt rất tốt, mình đã có nhiều bạn bè, có 1 cuộc sống vui vẻ, đầy nhiệt tình ...
          Thế mà phải đi.
          Từ bấy đến nay, có đôi lần quay trở lại. Nhưng lần nào thời gian cũng ít. Thành thử, giờ lại ngồi đây và... nhớ. Nhớ SG đến cồn cào, tha thiết, nhớ và ước chi giờ này mình đang ở nơi đó. Rồi lại thở dài.
          Ngày còn ở SG, thì cứ mỗi lần mở đĩa Ngọc Tân, nghe 1 bài hát, có câu : "tôi mong về Hà Nội,để nghe gió sông Hồng thổi, để thương áo len cài vội, một mùa đông rét mướt..." thì lại thấy nhớ miền bắc. Nhớ cái hiu hiu se lạnh của ngày chớm thu, nhớ câu văn học từ lớp 1 : Buổi mai hôm ấy, một buổi mai đầy sương thu và gió lạnh. Mẹ tôi âu yếm dắt tay tôi, dẫn đi trên con đường làng dài và hẹp...
          Nay thì ngược lại, ngồi đây và nhớ về những buổi sáng đi làm, qua cầu Sài Gòn, gió cũng se lạnh, thổi cuộn vạt áo.
          Nhớ những ngôi nhà trong Q2. Yên tĩnh, thanh bình và dịu dàng lắm với 1 ngôi nhà 1 trệt khá rộng, có 1 vườn nhỏ, một bộ bàn ghế đơn sơ nơi hiên nhà, một cây ngọc lan nơi góc vườn, toả hương thơm ngát, một dàn dây leo bám trên cánh cổng sắt, vừa kín đáo lại mềm mại.
          Giờ đây cuộc sống cứ cuồn cuộn. mình cứ mãi cuốn theo. Đến bao giờ mới tìm được giải pháp tự chủ nhỉ???

          #5
            Hoa bìm bìm 04.08.2007 01:06:15 (permalink)
                Hết một ngày nữa rồi. Một tuần làm việc dài và quá mỏi mệt.
            Mình thấy hơi lo ngại vì dạo này , sức khoẻ không đảm bảo, hay ốm mệt, suy nghĩ cũng vì thế mà chịu những ảnh hưởng nhất định. Cứ luôn cảm thấy bản thân mình tù túng và nghĩ ngắn quá !
            Mình cần phải sắp xếp lại thời gian trong ngày, nếu khéo léo và chịu khó nhịn ngủ 1 chút thì sẽ ổn thôi mà. Nên quay trở lại phòng tập gym vì mình có 3 kg thừa.
            Công việc bề bộn nhưng nhìn chung là mình có thể thu xếp được. Có điều nhân sự vẫn thiếu quá, nên cứ phải nai lưng ra làm. Hy vọng trong thời gan tới, bổ sung thêm thì mình sẽ đỡ đi, và còn kịp có thời gian mà nhìn lại, mà chăm sóc cho chính bản thân mình.
            Hi vọng, hi vọng, hi vọng. Cố lên, cố lên, cố lên nào, bé ơi.
            #6
              Hoa bìm bìm 06.08.2007 00:52:38 (permalink)
                  Bữa nay, lại tới nhà chàng điểm danh theo nghĩa vụ. Cái nghĩa vụ mà không hiểu ai đặt ra cho mình. Mẹ chàng chỉ mặt mình bảo : bác nói con nghe, con nhớ kĩ một điều rằng không ai thương mình bằng mẹ, chính vì thế nếu muốn nó đánh đổi mẹ thay bằng thứ gì khác thì đừng hòng nhé ! Con hãy nhớ kĩ điều đó.
              Nghe xong, lòng mình lạnh te, mặt mình lạnh te, không ừ hữ, không vâng dạ, im lặng coi như thừa nhận. Chỉ muốn vứt tất cả đi. Trên đường về cứ suy nghĩ mãi về việc có nên chia tay nhau dứt khoát hay không.
              Lần trước đã định cắt đứt, rồi lằng nhằng, lại thôi.
              Bà cụ sau lần đó chắc không vui, chắc thất vọng nên vẫn để bụng.
              Mình thấy buồn, không phải vì đã để cho bà cụ thất vọng. Mà có lẽ buồn vì không thể tìm thấy tiếng nói chung.
              Mình chỉ thương nhất là mẹ. Mẹ luôn lo lắng cho mình, vì vậy nên mình cũng đau vì mẹ. Mình hiểu rằng tuy bề ngoài, mẹ vẫn động viên mình hết sức, và bảo "không sao đâu con" nhưng trong lòng mẹ thì rỉ máu - vì thương con đấy, vì oán trách rằng tại sao con mình sinh ra lại lân đận về tình duyên quá vậy, mà nếu nó xấu xí, vụng về cho cam.
              Tình yêu trong mình với chàng có lẽ bị tổn hại khá nặng. và giờ đây, việc kết hôn với mình chỉ còn có một tác dụng duy nhất, đó là khiến mẹ yên lòng về mình. Mình đã tự nhủ rằng nếu vì mẹ, mình có thể cười tươi được hết.
              Nhưng Mẹ bảo : nếu con kết hôn mà không có hạnh phúc thì mẹ cũng không cảm thấy vui mừng được. Mẹ sinh con ra là để cho con có được một cuộc sống hạnh phúc.

              Mình ước chi mình sống ở xã hội khác, tự do hơn, để mẹ có thể thoải mái hơn, không có tư tưởng lo lắng cho mình nữa.
              #7
                Hoa bìm bìm 09.08.2007 02:40:46 (permalink)
                     Sếp đi vắng, thế là sẽ có 1 tuần làm việc thong thả một chút. Sếp ở nhà thì cũng chừng ấy công việc phải hoàn thành, nhưng vẫn thấy … sướng 
                Nguy cơ là mình sẽ bị chàng lôi đi khỏi mảnh đất này. Đó là một nguy cơ rất hiện thực. Mà mình thì không thể, hay chưa thể. Còn bố mẹ mình, bố mẹ già rồi, năm nay, sức khoẻ bố mẹ xuống nhanh chóng. Thời gian gần đây thấy bố già đi rất nhanh, tác phong chậm chạp hẳn, phản ứng cũng chậm hơn nhiều. Mình đâm lo lo. Mẹ cũng vậy, đường huyết của mẹ ngày càng tăng, bất chấp các loại thuốc. Cứ mỗi lần thử đường huyết cho mẹ vào sáng thứ 7 là 1 lần chị C cằn nhằn với mẹ, bắt mẹ ăn kiêng, bắt mẹ uống thuốc bệnh, thuốc bổ, rồi các loại sâm, linh chi, … Khổ thân mẹ, 10 năm nay sống chung và chiến đấu với bệnh tật, với mỗi lần khám bệnh mà luôn thấy mình ở tình trạng báo động 
                Qủa thực mẹ là người có sức chịu đựng quá giỏi. Mẹ luôn là niềm tin, là ánh sáng, là nơi dựa dẫm của mình và chị C. mỗi khi có việc gì không vừa ý trong công việc và trong cuộc sống. Mẹ là niềm tự hào của mình với bạn bè - một người mẹ dịu dàng, đảm đang, chu đáo, hi sinh và rất tâm lý với con cái.
                 
                Mình không thể nào bỏ mẹ mà đi được. Đã nói với chàng là : em không thể ra đi, nhất là vào những năm nay. 
                 
                Mình biết là ngay bản thân chàng cũng dằn vặt khi nhìn vào hoàn cảnh của mình, vì thế mà chàng luôn đấu tranh với bản thân, giữa con đường sự nghiệp (đang nở hoa của chàng ) và những điều thiệt thòi mà mình buộc phải chấp nhận nếu chàng bắt mình tách khỏi nơi đây – “mình hi sinh hay để em yêu hi sinh đây ?”
                Công việc của mình ở đây đang rất ổn, bao nhiêu năm phấn đấu, ngay khi mình vừa đạt được 1 chút thành tựu thì chàng lại lôi mình đi. Nếu đi, mình sẽ phải làm lại từ đầu, nếu đi, mình sẽ là niềm đau khôn cùng đối với mẹ. Có lẽ chàng chỉ nghĩ thương mình về chuyện phải dang tay vứt đi tất cả sự nghiệp đã có, mà chàng không hề nghĩ rằng mình vì gia đình.
                Chàng vẫn xin 2 con đường cho chàng lựa chọn trong 1 thời hạn : “anh quay về” và “em có thể theo anh không ?”. Mình đã không thể từ chối vì thực sự không nhẫn tâm bắt chàng hi sinh, không nhẫn tâm khăng khăng : em muốn anh quay về với em. Nhưng quả thực là … Đau đầu quá.


                Thôi, quẳng gánh lo đi mà vui sống.

                #8
                  Hoa bìm bìm 21.08.2007 00:51:55 (permalink)
                  Cuối tuần lại mang trọng trách tổ chức đón tiếp 1 đoàn 50-60 người, trong 2 ngày. Sếp giao việc mà mặt mình méo như cái bị.

                  Thôi, mặc kệ, cứ phải cười tươi chứ ! Đến đâu hay đến đấy, rồi mình cũng làm ngon lành mà ! :)

                  <bài viết được chỉnh sửa lúc 03.09.2007 23:07:36 bởi Hoa bìm bìm >
                  #9
                    Hoa bìm bìm 03.09.2007 02:12:14 (permalink)
                        Hạnh phúc là gì nhỉ ? Câu hỏi cũ rích đến nỗi khi tự đặt ra câu hỏi xong, cũng chán chả buồn nói nữa !
                    Hạnh phúc mỗi người một nhẽ, chả ai quan niệm giống ai, chính vì thế mà nó muôn hình muôn vẻ, chả thể nào định nghĩa được. Túm lại, có lẽ nó là sự thoả mãn trong cuộc sống của mỗi người. Với người này, có thể hạnh phúc là sự thoả mãn về vật chất - một cuộc sống tràn trề, toàn vẹn chả thiếu thứ tiện nghi gì. Với người khác có thể đó chính là tự do được làm những gì mình muốn, được đi những nơi mà mình thích, người khác nữa có thể lại là một cuộc sống thật giản dị với người mà mình yêu ơi là yêu,...
                    Bữa rồi, trong một bữa tiệc thù tiếp khách hàng, ông anh của mình đã không khỏi ghen tị khi nói chuyện với vợ chồng người khách về ánh mắt hạnh phúc mà họ trao cho nhau. Trong giọng nói, trong ánh mắt của anh chứa chất sự cay đắng. Mình cảm thấy xót xa cho anh. Dường như chưa từng 1 lần mình thấy anh kể về hạnh phúc của gia đình mình hoặc chưa một lần thấy anh nói rằng anh cảm thấy yên ổn thoả mãn với cuộc sống của mình. Lần nào cũng vậy, anh nhìn tất cả những cặp đôi, những gia đình khác bằng ánh mắt ghen tị. Trong anh toàn là niềm tiếc hận sâu xa và bất lực như con chim bị xén cánh.
                    Nếu nhìn từ ngoài vào, anh là hình mấu lý tưởng của quá nhiều thứ : anh đẹp trai, sành điệu, có học thức, galant, luôn là cái đinh trong mọi cuộc vui, kinh tế vững vàng, có vợ xinh xắn, có 1 cậu con trai 5 tuổi, có nhà lầu-có xe hơi,... Thế mà anh tự coi mình là kẻ bất hạnh nhất trần gian, với anh dường như tất cả mọi người, mọi lứa đôi đều hạnh phúc hơn anh. Mình không nghĩ rằng cuộc hôn nhân này kéo dài lâu hơn nữa, giờ đây đã gần như ly thân, việc tiến tới hoàn thiện thủ tục "tách rời" chắc cũng chỉ còn là vấn đề thời gian nữa mà thôi.
                    Hoàn cảnh của anh chị lấy nhau cũng hơi đặc biệt. Anh lấy chị trong hoàn cảnh "bắn súng không nên thì đền đạn". Anh làm người quân tử che chắn cho kết quả tồi tệ của thằng bạn đểu "quất ngựa truy phong". Không thể hiểu nổi khi ấy anh nghĩ gì nhỉ? Hi vọng tuy không yêu nhưng nếu lấy nhau thì anh chị sẽ hoà hợp cùng nhau ư? Nhưng anh đến với chị không phải vì tình yêu và anh thì không thể quên đi quá khứ của chị. Điều đó dằn vặt anh đến tận tâm can. Điều đó dằn vặt chị tới tận xương tuỷ. Chị từ chỗ biết ơn anh giờ trở nên bất cần.
                    Khi lấy chị, anh phải bỏ người phụ nữ mà anh yêu, nên giờ đây, trong lòng anh luôn muốn nói "người yêu hỡi, ngàn lần xin tha thứ, xin lỗi em, ngàn lời xin lỗi em". Anh chán vợ, chán gia đình. Chẳng hôm nào anh về trước 11 giờ, chị cũng chẳng ăn cơm nhà. Cái nhà lớn nhưng vắng tanh, cả 2 chỉ trở về khi đã quá mệt và lăn ra ngủ. Lâu lâu thuê người tới quét dọn.
                    Một cuộc hôn nhân tồi tệ.
                    Và tại sao khôg chấm dứt đi thôi ? Cứ như vậy, vừa hành hạ mình, vừa hạnh hạ người. Và dù có mọi thứ trên đời đi nữa, anh vẫn cứ là 1 kẻ bất hạnh !... chỉ vì thiếu một tình yêu.
                    #10
                      Hoa bìm bìm 26.09.2007 01:44:21 (permalink)
                       Một ngày nghỉ nhưng khiến cho đầu óc mình như tơ vò.
                      Sáng, hẹn gặp bạn, đúng hơn là hẹn gặp bồ cũ - bồ của 10 năm về trước, và giờ vẫn là bạn. Nghe chàng ta thông báo về hôn lễ của chàng vào tháng tới. Chẳng vui, chẳng buồn vì có liên quan quái gì đến mình nữa đâu. Chuyện này thực ra anh chàng có thể thông báo qua mạng hoặc điện thoại là ok, nhưng cứ nhất định hẹn gặp cho bằng được.
                      Để làm gì nhỉ? Để nhìn thái độ của mình khi nghe chàng ta thông báo rằng anh sắp đi lấy vợ sao. Thế thì thực buồn cười quá. Anh chàng có thái độ gì đó như của một cô gái chính chuyên -  anh ta luôn giữ một khoảng cách với mình, nhưng nhất định không chịu từ bỏ - vẫn thường xuyên thăm hỏi, nhắn tin, hỏi chuyện này khác, sáng sáng vào đúng giờ ấy vẫn gọi mình dậy để tới phòng tập, vẫn bảo, nếu muốn gặp nhau, chỉ cần nhắn tin là ra chỗ này nhé, chẳng cần phải hẹn ở đâu nữa. Mình không có ý tưởng bở nhưng chịu, không thể hiểu nổi bọn đàn ông nghĩ gì trong đầu, bó tay thật.
                      Hôn nhân với anh chàng là gì nhỉ : là sự môn đang hộ đối giữa 2 gia đình, là gia cảnh cô kia cũng thuộc hàng "hơi bị ngon", là cô em đã có công ăn việc làm ổn định - ở 1 cơ quan nhà nước nhàn hạ, có thời gian chăm sóc cho gia đình, cô ấy cũng đã tốt nghiệp ở 1 trường đại học, được cái ngoan,...
                      Chàng đã được ba mẹ cấp cho cái nhà 4-5 lầu đẹp lung linh ở 1 phố lớn, một xe ôtô BMW, một số vốn khá khẩm và một cty mang tên chàng.
                      Còn gì mong ước hơn thế nhỉ?
                      Chịu thôi, với lớp trẻ bây giờ, có lẽ thế là tất cả. Mà tại sao muốn thông báo với mình tất cả những điều đó chứ? Lẽ nào muốn mình chứng kiến và cảm thấy hối tiếc vì khi xưa đã không chấp nhận chàng sao? Không biết nên nói thế nào, mình quý trọng chàng hơn là những phần gia sản mà chàng đang có. Mình quý trọng cái tình cảm tốt đẹp bấy nay chứ đâu màng tới việc chàng đang ngồi trên cái gì.
                      Nhưng nay thì thú thật là cảm thấy thương hại chàng hơn. Chẳng hiểu tại sao? Hay tại đang tự kỷ ám thị? Hỏi : anh có yêu cô ấy không? Chàng cười : em hỏi lạ, không yêu thì sao anh lấy ! Lại cười : tại em không tưởng tượng được anh yêu thì sẽ thế nào.
                      Mà đúng là không tưởng tượng được thật, yêu gì mà suốt 2 năm, vẫn không biết cô âý làm ở phòng nào trong cái cơ quan ấy, yêu gì mà sáng sáng vẫn nhớ như in chuyện phải gọi điện thoại cho 1 cô gái khác vàp đúng giờ ấy để cô ấy đi tập thể dục, yêu gì mà lòng vẫn muốn : khi nào em qua nhà anh đi, anh sẽ đàn cho em nghe hoặc em ốm à, anh tới thăm nhé, hoặc luôn luôn hỏi : bố mẹ em có khoẻ không, mẹ em có nhắc anh không, nói với mẹ em là anh gửi lời hỏi thăm bà cụ nhé ! Càng gần ngày, thì mức độ quan tâm lại càng nhiều hơn.
                      Liệu có đang là hiểu nhầm không nhỉ? Liệu có phải bạn mình đang chấp nhận một con đường hôn nhân theo kiểu Hàn Quốc không nhỉ? Mình nghĩ cuộc sống như vậy thật tệ. Không hiểu sau này có khi nào thấy mình sai lầm không? Có lẽ với người khác thì có, nhưng có lẽ với chàng thì không. Chàng coi trọng chữ tiền hơn hết thảy (chằng sinh ra vốn dĩ trong một gia đình như vậy mà !). Vậy thì chàng đang đi đúng đường đấy thôi. Chàng cũng sẽ không phản bội gia đình, mình biết thế. Nhưng cuộc sống sẽ ra sao nhỉ?
                      Mà thôi, chuyện này thì có ảnh hưởng gì đến mình đâu, cùng lắm là mất một cái chuông điện thoại thôi mà.
                      Mẹ lại thương mình vì tội không chịu kết hôn. Mẹ yêu ơi, không phải con không chịu kết hôn, mà là chưa đến lúc, con chưa đủ yêu để có thể hi sinh hết thảy, bỏ cha mẹ và ra đi. Nếu anh ấy yêu con, thì sẽ đành phải chờ con vậy, chờ cho đến khi tình yêu của con đủ lớn, giúp con đủ sức vượt qua mọi khó khăn, con không muốn nói đến hai chữ hối hận trong cuộc đời mình.
                      #11
                        Chuyển nhanh đến:

                        Thống kê hiện tại

                        Hiện đang có 0 thành viên và 2 bạn đọc.
                        Kiểu:
                        2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9