ÔNG KÁCH MỆNH thái san
ttv2007 21.06.2007 16:17:06 (permalink)
ÔNG KÁCH MỆNH
 
 
 
Khi ông nói và gần như tuyên bố với mọi người rằng. Ta đây từng cơm nắm cơm vắt theo kách mệnh cho đến giờ mà chưa từng khoe khoang.
Hộp thuốc vừa mở thì bị xám xịt chỉ vì đây là thuốc thí (thuốc chính sách) hầu như toàn bộ hộp thuốc ống bẻ ra bị mốc quá gần nửa hộp như muốn hư mà ông cố gắng ngồi yên một chỗ mà lau chùi. Ngẫm nghĩ hồi lâu ông mới nói:
-Tôi cũng hay về trên phía tỉnh ủy ngồi nói chuyện về tham nhũng, hối lộ với các ông già thường thấy các ông chỉ ngồi cười. Nghe thấy vậy tôi nói:
-Vậy cái này tôi phải viết cho rõ ngọn nguồn. Không biết nghĩ sao vài phút ông đâm cáu giận cả tôi ông bèn nói:
-Thôi chú về còn tôi phải đi chỗ này một tý.
Tôi vẫn còn lải nhải theo mỉa mai rằng:
-Tôi có nói anh hai Vinh, dù sao chăng nữa khi anh viết hồi ký anh cũng phải cám ơn bác và đảng đã cho chúng tôi có được ngày hôm nay.
Câu nói cuối làm ông yên lòng đỡ chộn rộn tâm tư, ông quay ra nói:
-Ý chú nó khác, nhưng con người nói chung nó khác. Tôi chận ông thật nhẹ:
-Thường tôi không thích nói về chính trị nhiều, nhất là về tôn giáo, vì biết bao giờ giải quyết, nói mấy cho cùng. Nếu coi chừng bị mấy bà già cộc vào đầu chứ chẳng chơi.
Bởi thế thường ít khi nói đến chuyện tôn giáo, còn về chính trị lại càng ít nói thì hơn. Buồn có thể du kích kiếm chuyện thì chưa nói mà có thể còn bị tù đày dài hạn mới thoát khỏi.
Vì thường ai cũng chỉ một chiều mà thôi. Tôi nói tôi hay, họ nói họ hay, đâm ra cãi cọ với những người không biết nó mệt lắm. Đó là câu nói cuối trước khi bước đi khỏi hè nhà ông kách mệnh. Ông vẫn còn nói thêm:
-Chuyện thì cũ nhưng nay nói rồi cho qua nhé anh. Ông dặn tôi vậy. Tôi nói cay:
-Vâng cháu nói chi chỉ sợ ngượng miệng mà thôi. Ông nhìn tôi thật kỹ trong mắt không lẽ chừng này tuổi có còn đọc được những gì trong ánh mắt người khác không tôi cũng chẳng rõ nữa. Nhưng khi lau chùi xong mấy ống thuôc bị ngấm ống thuốc vỡ cho thấy rằng sự bảo quản thiếu cẩn thận của những cán bộ phòng dược trên bệnh viện huyện.
Cảm thấy hài lòng với những chuyện tưởng chừng như chẳng thể có được ngày xưa, ông ngồi kể tỉ mỉ về chuyện chuyển lương thực bằng cách mỗi sáng sớm xe bò chuyển gạo vào trong và chiều chở gỗ hoặc củi về tiền đó thế vào chỗ thay vì phải mua số gạo đó. Ông nói vẫn hãnh diện:
-Làm kháng chiến ngày xưa khó và cực khổ zô cùng, chứ đâu có sướng như giờ. Chúng ăng sung mặc sướng ăn trên ngồi trốc tha hồ đó điếm tiền bạc của nhà nước tha hồ phỉ phê xài, xe hơi bóng loáng với số lương chết đói. Chiều đến ngày thường cũng vậy ông thường ngồi kể cho con cháu ngồi nghe. Tôi cũng thoang thoáng nghe ông kể:
-Lúc ngày xưa ông giáp Cư mỗi sáng đi đái trúng giờ đám xe chở gạo đi qua. Phía trong hỏi tôi có nên ám sát đi hay không. Tôi trả lời dứt khoát:
-Nếu các anh giết ổng thì tôi bỏ zìa bên quê bển mặc kệ đó. Từ đó chẳng ai dám nói đến ám sát chuyện ông này kia chuyện ông này ông kia theo dõi nữa.
đấy cũng là một cái từ tâm thật của lòng ông, còn ngoài ra chẳng gì hơn, với lại nữa, ngày xưa ông có tiếp tế cho vc đôi chút nay hầu như ngồi kể công, tự nhận. Tự hào ta cũng là người kháng chiến chống mỹ cứu nước. Tôi hỏi thật nhẹ và ông chăm chú nghe:
-Có lúc nào ông chợt nhận ra là mình cũng chỉ vì miếng cơm manh áo không, và nhất là thời đó trốn lính chứ ạ?
-Chú mày nói chơi, ai chẳng vì miếng cơm manh áo, tôi bây giờ cũng vì bịnh hoạn mà đi nhận thuốc thí của chúng bố thí cho thay vì đền ơn đáp nghĩa, nên cố gắng mà uống dù đã bể mấy ống và mốc meo lên chứ mua ngoài đâu có tiền.
Theo lẽ người thường hay nói những chuyện ngấm ngầm mà bây giờ thành công nhưng họ nhìn gần. Tôi bất chợt hỏi ông rằng:
-Thế cái cờ hai màu xanh và đỏ sao bây giờ chẳng thấy treo bao giờ nữa zậy ông tư?
-Thành công rồi thì thống nhất cho dễ cai quản chứ chú.
-Nhưng vậy làm mích lòng những người đi kháng chiến.
-Thì vì nước mình phải hy sinh đi chớ.
-Cao lắm bây giờ nếu quản lý được khu vực mình ở thôi thì đã quá tốt rồi.
-Thế ông nghĩ gì sự so sánh giữa miền nam và miền bắc.
-Tất nhiên miền nam qua thời buôn bán sầm uất thì nay cứ tiếp tục và càng ngày càng tiến mạnh hơn chứ sao nữa.
-Vậy ông nghĩ gì trong chín năm cải cách ruộng đất.
-Đấy là cái tai ách của chính quyền, một sự sai lầm đau khổ mà nhân dân phải gánh chịu. Nhưng rồi nay biến thành zỹ zãng rồu, nói thêm chi nữa cho đau lòng.
Ông ngẫm nghĩ một hồi rồi nói:
-Bây giờ ngay con đường của xóm, ông Bi làm như zẩy là không phải rồi, tôi kiện cho ra lẽ thì thôi. Trước người ta làm đường bằng nhựa dẻo nay đã lấy xe cắt làm đường cho ống lại làm bằng xi măng. Cái này tôi chỉ nghĩ khoảng zài bửa nó sẽ hỏng hà, nguyên anh chờ rồi xem, lại chỉ mỏng khoảng bốn, năm phân xe nó đi chỉ mấy bữa nó tróc hết lên cho anh coi. Cái này ông Bi nói sao, chính gia đình ông phải trả lời với thiên hạ mà con đường này như đường ruột của thôn Nam hòa mình, bao nhiêu người từ trong PS và TC đi ra họ toàn theo con đường này không cho đến cột đèn đường họ mong qua đường khỏi phải lo rắc rối khi qua đường nữa. Tôi vừa trêu hỏi:
-Có những điều mình muốn không được mà phải xắng tay xuống đường chứ ông già? Những công việc không cần chỉ khi làm mình cẩn thận chút thì đâu có sao. Nhưng cái chính ông Bi chỉ làm cho xong chính bản thân, anh thấy không nay vác mấy miếng đá để ngăn đường sợ sập ống bể ống thoát nước, theo tôi nghĩ, cái tiệm uốn tóc hàng hơn chục năm rồi, xả nước gội đầu có chất thuốc như nước đái quỷ (acmoniac) từ lâu tính xả qua đường bò nhưng chú Ch không cho nên nay làm đường ống cho xả cho cả dàn con cháu. Nhưng không được, phải làm và sửa lại, không để thế được, tôi quay nhìn những cục đá  vô tri nhưng người làm thì không vô tri, cố tình, buộc phải sửa sai thôi. Tôi lảng qua chuyện khác:
-Thế tình hình phần đất nghĩa địa thế nào rồi, hả ông?
Hôm trước  ông Ta đã lấy cớ hỏi tôi xin miếng đất lại đem bán cho người khác. Tôi không cho nói:
-Anh cứ lên thẳng cha xứ mà hỏi, bị cha quạt khi mấy lần đi qua đây hình như ông giận tôi lắm, nhưng thây kệ chuyện đó của chung thì phải làm như vậy chứ sao nữa giờ, tôi trước đi làm kách mệnh, giờ đi làm chỗ chờ thời của mình, còn tham lam chuyện gì trên đời nữa, mà vẫn không xong được nay người này mai người kia xin xỏ cho chuyện này cho chuyện kia, tôi chịu thôi.
-Thì bây giờ mình kách mệnh đất chôn người mà thôi cũng được miễn là mình tròn trách nhiệm là an toàn.
-Thế có giống như thẻ bảo hiểm y tế của ông không?
-Mình làm là vì cho mọi người, còn làm được ngày nào hay ngày nấy, qua đi thì cũng huề. Lá rụng về cội thì đến lược người khác. Rồi mấy ông làm sau sẽ biết, chuyện gì cũng nhưng không chẳng có được vất vả, đi tới lui chẳng hề nao núng. Đến đời con cháu may ra được hưởng đôi chút gì là tự do.
Ông cúi xuống nghe như mình vừa nói câu gì không phải ông bèn nói:
-Đó là chuyện xưa cũ thì mình cứ cho qua đi. Khi nhà này bị pháo kích trúng ngay con tư tôi buồn và gần như muốn phản động luôn, đó là thử thách mà thôi. Nếu không có ngày hôm nay.
Ông bạn bán la ghim đi qua thấy tôi nghĩ ngợi sao bước vào mấy vui nói châm biếm:
-Chẳng qua thời lúc ông chỉ tiếp tế cho mấy anh trong rừng bây giờ gọi là cách mạng lão thành, đúng ra ông về đây lý do để trốn lính, nhưng chạy sao khỏi miền của mình dưới quyền người khác cai trị.
-Thế cũng đủ làm một người kách mệnh ư?
-Chứ sao thưa hai ông? Chỉ cần làm một việc thôi miễn là với ý tưởng như thế nào ra sao v.v…
Ông già giận lắm nhưng không nói lên nữa là vì muốn ngất đi vì câu nói đơn sơ thô thiển. Lúc này trước mặt nhau họ chỉ là những con người đơn sơ mộc mạc nhưng lát đây, khi màn đêm buông xuống họ sẽ đếm xỉa nhau như đếm một tên địch và nghĩ cách đối xử với nhau. Có lẽ kể từ hôm nay người bạn cùng xóm biến thành kẻ thù gần bên. Chợt ông bạn bơm thêm một câu:
-Thường thời bây giờ họ chỉ biết trong ngõ khu mình ở mà thôi. Câu nói càng làm tăng không khí ngột ngạt giữa ba người, tôi chợt đứng dậy phá tan không khí ấy bằng cách nói xí xóa:
-Cách mạng hay cách mệnh cũng qua đi, nếu ông và tôi có viết hồi ký dù miền trong hay ngoài cũng phải viết thêm câu:
-Chúng tôi cám ơn bác và đảng đã cho chúng tôi có được ngày hôm nay, thế thôi còn đã biến thành dó vãng phải ông tư?
-Đúng thì đúng rồi nhưng có câu:
-Uống nước nhớ nguồn làm chi zậy?
-Thì ông cũng thộc loại người trong, thuộc bác và đảng còn gì.
-Theo ông người ta còn phải làm bao nhiêu mới đủ đền đáp?
Nghĩ ngợi sao ông nói:
-Anh em mình mà nên chấm dứt câu chuyện đó đi.
-Chuyện chỉ có thế mà thôi.
-Tất nhiên không thể guên ơn được bao người nằm xuống để cho chúng ta được sống chứ.
-Dạ. Ông bạn thấy không nên nói nữa đành xuống nước và im lặng cho đến khi nhìn rõ ông đang bẻ ống thuốc bổ đã chữa bệnh mệt, kém ăn, ngủ.
Trời trong lúc này đang cơn bão uto (số 10) vừa vào đất liền sau khi đi qua quần đảo Hoàng sa. Cơn bão trước đã đưa đi mất của ta hơn sáu chục người và lần này chưa biết.
Trời bắt đầu có vài hột mưa. Tôi lặng thinh bước ra và trèo lên cái xe rộng vành bảy trăm nhìn theo bạn mà nháy nhó như nói mày:
-Coi chừng đó em. Hắn mở cái răng hàm trước rụng cười cầu tài. Ngẫm nghĩ một lúc sau nói:
-Dù sao chăng nữa thì ông kách mệnh đúng nghĩa, đúng ý bây giờ là một ông thánh sao có ai sánh hay bì được, còn đến đời sau đa số họ làm sai, làm quấy, hỏng cái ý nghĩa và việc làm đó đi.
Có lẽ đây cũng là ý niệm để mọi người suy nghĩ, đừng vì tiền quyền mà đi làm cách mạng nổi đâu, ngày xưa khác, bây giờ khác. Hiện chúng ăn sung mặc sướng, tất nhiên chúng phải được hưởng những cuộc sống theo hiện đại chứ.
Trời tháng mười lạnh và tối đen như mực chẳng ai thể nhìn rộng ra, trời bắt đầu lạnh căm căm, được cái không phải lo đến chăn áo như xưa nữa, dù có vào bưng cũng chẳng còn phải lo lắng cho mấy sau khi ông đi nhận được giấy triệu tập để nhận kỷ niệm chương dành cho những người kách mạng xưa đã bị tù đày, đánh đập, vào tù ra khám đó là chưa kể đến đứa con gái thứ tư (tên Phức) bị chết vì chúng cố tình pháo cho trúng nhà để cốt ý giết chết cả nhà.
Nay biến tất cả thành kỷ niệm đáng quý mà trân trọng gìn giữ.
 
 
 
thái san
#1
    Chuyển nhanh đến:

    Thống kê hiện tại

    Hiện đang có 0 thành viên và 2 bạn đọc.
    Kiểu:
    2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9