Người Em Vườn Thuý
mây trắng 05.07.2007 09:58:36 (permalink)
Vầng Trăng Bên Kia Sông
 
Có thể nào là thế, ta bàng hoàng ngơ ngẩn vì ta hãy còn quá nhiều xúc động khi trông thấy lại những dòng thơ  ấy! Trong nỗi mừng vui rộn rã không nói được nên lời, ta như đã được tìm thấy lại anh-vẫn thế-trên dòng xuôi ngược nhân gian còn lắm phong ba, dù đã đi qua gần hết cuộc đời...Là anh đó thật sao? Ôi, đôi mắt muôn thuở hun hút chìm sâu như soi thấu cả cõi đời mênh mông vô tận!...
 
Đôi mắt người Sơn Tây
U uẩn chiều luân lạc
Buồn viễn xứ khôn khuây...
                          ( Quang Dũng)
 
Ngày hôm nay thật lạ lùng khi nhìn thấy lại anh. Ta trông đợi sự mầu nhiệm này với tất cả nỗi hứng khởi mong gặp lại một người thân thiết mà ta có lần gặp gỡ đã lâu, hơn mười mấy năm có lẽ, chỉ là trò chuyện vu vơ mà sao nỗi bâng khuâng theo mãi cả đời. Không có gì đặc biệt, nhưng cái nhìn và nụ cười ấy, không biết sao ta lại không thể nào lãng quên được. Từ lúc xa xưa cho mãi đến sau này, ta càng lạ lùng ngạc nhiên hơn vì con người anh hình như không hề có gì thay đổi là mấy, dầu vẻ người đã bạc trắng phong sương nhiều lắm. Nhất là đôi mắt ấy, tuy u uẩn vẫn lấp lánh một suối nguồn thăm thẳm phong phú tràn đầy tình yêu với con người và cuộc đời, cùng nụ cười nơi khóe môi hơi mím lại nên tạo cho anh một vẻ ngoài thật trầm lắng pha chút cứng cỏi dù đôi lúc cũng rất hồn hậu dễ thương nhất là khi hòa nhập với văn thơ. Cái chất thơ mảnh liệt tuôn tràn là lúc tâm hồn anh hướng thẳng vào sự giao hòa với trời đất vạn vật trong cái mênh mông hư ảo của cõi hư không nên đã đẹp đẽ thanh khiết vô cùng và cũng rất đỗi mộc mạc, đơn sơ mà sắc sảo thâm trầm những tâm tư trong anh cứ ngời ngợi thanh thóat nên nhẹ lướt qua đời ta thuở ấy.
 
Thế nhưng sao vẫn thật ngỡ ngàng khi nhìn thấy lại anh. Chính là anh đó không thể nào lầm với ai khác được, một con người với niềm khoắc khoải trong cái tham thấu miền hư không tịch lặng mà như là sự lảnh nhận thật xuyên suốt một cõi từ tâm đến vật trong suốt long lanh và hiền hòa êm dịu đến không ngờ. Đôi khi niềm riêng mang vẫn thầm lặng nhưng sự hạnh phúc ấy quả thật đã lớn lao với ta khôn tả lúc biết là người chưa hề mất đi trái tim quí giá ấy với suối ngàn tình yêu bất tận mãi muôn đời. Một nét thơ xanh trong, những xúc cảm mảnh liệt tinh tế, bao tình cảm thiết tha sâu lắng với người, với đời vẫn tiềm tàng khi ngọn bút trào dâng. Để dù cho đời sống có nhiều lúc gieo neo khốn đốn, hay hụt hẫng chới với ta cũng còn  thấy cuộc đời này sao vẫn còn nghĩa sống chan hòa bàng bạc khắp nơi. Như vũ khúc dân ca dào dạt tình nhung nhớ một miền đất thuở xưa nên mái tóc người giờ đây dù đã phai màu nơi đất khách biền biệt xa quê vẫn thắm thiết một tình hoài vọng cố hương. Hay là bản giao hưởng độc đáo giữa người và thiên địa vạn vật khi cô liêu tận cùng trong khoảnh khắc tan loãng với mênh mông vô hạn của thinh không vời vợi lặng im.
 
Rồi đâu đây như lấp lánh ánh sáng tỏa lan của lần hội ngộ, ta quả thật đã gặp lại anh. Biết nơi anh tuy vẫn nhọc nhằn mòn mỏi trong vòng quay đời sống nhưng ngọn lửa hồng âm ỉ thấu hiểu cõi trần ai vẫn chưa hề vơi cạn trong tim. Dấu ấn đó đã bao lần khiến tâm hồn ai chất ngất dâng cao khi tận hưởng những giây phút bên vần thơ rơi rụng giữa ngàn sao của anh thật huyền ẩn lung linh. Đơn sơ mà sâu thẳm quyện lẫn biết bao cái nỗi niềm tha thiết nơi ta khi thưởng thức được cái đẹp, cái tuyệt vời thanh thoát làm ngây ngất lay động lòng người không tả xiết. Mộc mạc như hơi thở quê hương vẫn thơm ngát cái hồn nhiên dung dị một tài hoa còn cam đành khụất lấp bụi mờ. Ôi, lòng ai xúc động vô ngần khi tìm thấy một niềm thanh thản nhẹ nhàng lướt qua bao nỗi thăng trầm của nhân sinh thế sự lắng đọng một tâm tình vươn thẳng vào hư không tịch lặng của ngàn thu im tiếng. Có thể để hồn mình tan lẫn hòa quyện vào cõi mênh mông tuyệt mù đó hẳn anh phải tột cùng trong nỗi cô liêu đến mức giới hạn nghiệt ngã nhất mà con người ta phải trải qua! Ta như lênh đênh trong niềm ngây ngất ấy thật lạ lùng quá mà không dễ dàng hiểu thấu cho đặng. Nhưng ta vẫn hằng cam lòng như thế bởi nơi hồn ta luôn khoắc khoải cảm nhận cái tuyệt dịu trong hương vị đằm thắm thiết tha của sự tiềm ẩn nét đẹp tâm linh người.
 
Và ta biết rằng khi còn thấy anh là ta còn một niềm hạnh phúc, dù là xa hay ở thật gần. Một niềm vui tuy nhỏ nhoi mà cứ làm rộn ràng cuộc sống, như cuộc trò chuyện năm xưa, anh vẫn như bên ta ngày ấy như lạ như quen mà vẫn đầm ấm chan hòa thật thân thiết làm sao! Đôi mắt anh như cười nói cùng ta những điều sâu thẳm mà ta chỉ biết tiếp nhận để rồi trân trọng dấu yêu cho đến hết cuộc đời. Và dù cho thời gian vẫn thản nhịên vô tình trôi tuột đi theo vòng quay đời sống thì khỏanh khắc này bỗng thành vỉnh viển trong trí nhớ nhỏ nhoi ta mãi thôi. Ta tưởng chừng vừa mới chia tay anh hôm qua, mà không hình như vừa mới đây thôi nên cảm giác trong ta vẫn còn đọng lại niềm lưu luyến trong giọt nước mắt  rơi xuống chân ai còn ngậm ngùi nơi đất. Ta khóc nhưng ta nghẹn ngào hạnh phúc vì nỗi niềm chất ngất cứ dâng trọn trong hồn bao sự băn khoăn xao xuyến về ai đó thật thân quen mà cũng thật cách xa đến kinh ngạc lạ lùng. Hai hướng đời tuy hai nẻo ngược xuôi nhưng trong ta vẫn bao phen thầm nghĩ có đáng kể gì nếu trong lòng vẫn mang một trái tim trong sáng, hiền lành và chân thực. Và đó là điều kỳ diệu mà ta luôn thấy ở anh từ ấy cho đến mãi tận bây giờ. Một tiếng chim, một cành hoa, một con người... hay mỗi một đường nét quê hương đều in dấu trong từng nét thơ anh với rung động tha thiết sâu lắng khôn cùng. Một tình yêu sung mãn và phong phú như muốn bật tung để vươn trải mênh mông êm ái ôm trọn một cõi nhân sinh quá nhiều hệ lụy vào cái bao la thăm thẳm của hư không.
 
Quả thật là anh. Thật choáng ngợp nơi thăm thẳm tâm hồn,  ta bao lần tự nhủ trong nỗi xúc động, sao vẫn còn lặng thầm miên man với ngút ngàn xa khuất trong không gian và trong cả thời gian. Mà nay ta còn lại chợt thấy hồn mình đến lạ lùng, hoang vu man mác trong ánh nhìn của muôn ngàn vì sao trên trời đêm lấp lánh của quê hương. Một sự gì thật là kỳ diệu ở nơi sâu khuất trong ta cứ cuốn hút mảnh liệt, thắm thiết cực độ rồi như hòa quyện tan biến vào chốn hư không với cùng tận mênh mang. Có lẽ nào, anh đã mãi không bao giờ khuất bóng bên đời mà vẫn sẽ như quanh đây bao dấu xưa thân thiết chìm sâu với chính ta trong một chút thinh không hư ảo phù du. Ta bâng khuâng, một nỗi niềm dâng cao như là sự ngùi ngùi thoảng qua trong cái mát lạnh nhẹ tênh của đêm trường u tịch huyền ảo chỉ muốn vây phủ níu kéo hồn ai phiêu lãng phút giây. Ta cảm nhận lòng ta thoảng nhẹ sự dịu êm chất ngất trong loang loáng ngàn sao từ cõi xa xăm ngun ngút tràn xuống hòa lẫn xác thân ta vào chỗ không cùng miên man...
 
Là anh sao, người thân quen xa lạ cùng ta. Hỡi khu rừng hoang sơ bí ẩn dù có bao lần trầm mặc lặng im hay nổi sôi dâng trào, thì cũng đã lắng đọng dịu êm âm thầm khi thổi nắng tinh tuyền và gió thanh tân suốt cõi hồn ta từ buổi thơ ngây đến lúc bạc đầu! Và lẽ gì mà một tình yêu vô thủy vô chung lại không thể tái sinh trong cái ta ẩn kín vẫn hằng ấp ủ với niềm thắm thiết quyện lẫn bao nỗi riêng chung, để rồi sẽ tan biến vào trong từng hơi thở cuộc sống nơi miền nhân gian này vậy. 
 
Vương Anh Đào
 
#1
    mây trắng 06.07.2007 15:36:22 (permalink)
    Mây Ngàn Vọng Tiếng
     
    1.Tiếng vọng núi rừng.Ta đã trở lại nơi này vào những ngày cuối năm khi tiếng gió chiều mơn man thổi nhẹ từng chiếc lá thời gian bay lướt ngang qua miền trời xanh ngăn ngắt, đã tức thì trổi dậy ngân nga lòng ai khúc tiếu ngạo giang hồ tiêu cầm hợp tấu năm xưa như là còn đọng vọng nơi rừng núi cỏ cây này mãi hoài không thể tiêu tan. Có phải
     
       ...” Thiên trường Địa cửu hữu thời tận
            Thử hận miên miên vô tuyệt kỳ...”
                                             Lý Bạch
     
    Ôi, thật nhớ nhung trên bến đợi hôm nào ai mộng ước người quay gót tìm về gom lại mảnh trăng huyền dịu nơi thuyền cũ hong chút dư âm còn vương víu tiếng tơ đồng. Dù tháng năm qua người đã bạc trắng phong sương cũng vẫn sẽ về đây nhẹ thầm vuốt lại mái tóc người xưa bạc mầu sương gió với nhân gian. Dù đã bao phen trăng khuyết lại tròn ròng rã bao nhiêu năm qua ta cũng sẽ nơi khung cửa thời khắc này chờ đợi và tiễn biệt nhau trong khúc thiên thu lỡ làng đoạn nỗi. Có bấy nhiêu phong sương trên muôn dặm nẻo lênh đênh ta cũng thấy như dịu êm lắng đọng trong miên man thầm thì thấm đẫm những ngọt ngào cay đắng lẫn mặn mà chua xót của đời người cùng với ai kia. Nhớ xưa, cá nước gặp nhau, tưởng là bèo mây tương hội, ai có  thể ngờ vàng đá kết trao những mong trăm năm kết một chữ đồng, nào biết nhân duyên ngắn ngủi có ngần ấy thôi! Người thênh thang trao ai một đóa tình hoa sắc thắm rực hồng tựa trái tim yêu ngan ngát hương nồng cho má đào mang ánh phù hoa. Người lại quay vào thiên thu tịch lặng với những yêu thương còn dở dang vương vấn nửa bước phong trần lận đận với trăng thơ...
     
    Bỗng dưng xa mờ từ dạo nọ nay chợt trở về nơi dấu tích trần gian đây với nghênh ngang một nỗi chơi vơi trong gang tấc những con người phải mang mệnh biệt ly với buồn thương một thời yêu tha thiết mặn nồng lẫn đắng cay.
     
    2. Con Tim Hắt Bóng. Khi con đường dài ra trong hoang vắng lầm lũi với cái lạnh gay gay của những chiều vừa tắt nắng, ta như thèm được sánh bước thong dong dọc theo những hàng cây đứng xanh xao thả mảnh hồn về phía chân trời xa mênh mang những cánh chim bạt ngàn. Trùng trùng vạn dặm khuất nẻo với mây trắng trời xanh dẫu rằng ví như có tìm về đi nữa thì biết có còn được nguyên màu của thuở ấy chăng! Nghĩ đến thắt lòng nghe như trong ta từng bước chân thân thiết trầm lắng âm thầm khuất sâu vẫn song song tồn tại bên nhịp đời hối hả của thời đại hôm nay rồi cũng sẽ dần rơi từng cánh nhỏ để hòa quyện vào mông lung tịch tĩnh của muôn đời nao.  Dịu vợi, mông lung như trong màu chiều có đẩm chút khói sương của thoang thoáng bao nhân ảnh là ngẫu nhiên tình cờ lúc đến lúc đi vẫn vẫy gọi ta muôn đời thắp sáng một cõi con người đầm ấm chứa chan. Chỉ là thế đó, là một sự ráo riết lên tiếng của con tim hắt bóng thời gian lên khung cửa đời sống mà ta một đời đi qua không thể thản nhiên. Có những khoảng trắng cách biệt đến tê người cũng không thể cầm giữ nỗi những đắm say day dứt trong lòng biết bao hoài vọng về những dấu vết còn hằn trong những khoắc khoải của thanh xuân thật xa thật nhớ. Miệt mài trong thác lũ ùa về từng buổi chiều vàng ánh lao xao những bước chân hoang mang gần gũi đến vô bờ nhưng xa xăm tít mù khơi. Ai vội lật lại từng trang đời khoắc khoải những niềm riêng trong cùng tận hoang vu mịt mù nên chi đời lung linh dở mộng tỉnh say ta lần theo bước cũ biết người thuở xưa. Ôi một thoáng phù du trong tiêu sơ năm cũ như chơi vơi nơi tầm xuân hoa biếc nhớ hạc vàng, khung cửa nhỏ mây trời xanh thẳm vẫn ngàn năm dìu dặt khúc thiên thu. Một tiếng ngân dài vô vọng “ mộng tri âm ray rứt suốt trăm năm”, dẫu hoang đường vẫn hằn nỗi quạnh hiu trọn kiếp phù vân nơi lòng người lữ thứ...
     
    3. Tri âm, bóng tà huy nơi chốn hồng hoang.
    Ai lật trang đời ta dở mộng tỉnh say. Theo dấu xưa ta biết người thuở trước. Hoàng hôn say mơ u uẩn phù vân. Để ngàn năm hằn vết tim phai.
    Về thăm lại hồn thơ xưa nghe tha thiết cánh buồm xa giăng thuyền viễn xứ để lòng ai biển đêm ngày ru giấc trùng khơi. Bến Tầm Dương ẩn hiện nơi mờ khuất chút nhạc lòng người thỗn thức một đường tơ chơi vơi. Xa khơi xa đong đầy nỗi nhớ trong triền miên hạnh ngộ buổi tà dương cho mây bay suốt nẻo chân trời. Nơi lầu vắng nghiêng lòng soi bóng huyền hoặc ánh trăng xưa lời hẹn bên đời.
    Người nơi ấy tuyết rơi lạnh giá còn vương vấn bước chân mòn hoa thắm tình thơ. Ngọn đồi xanh còn thổi mãi giấc nồng nàn quyện thắm người mơ. Hòa khúc dâng đời nơi ngàn mây gió lộng u uẩn hương nồng say phút ngẫn ngơ. Ánh trăng tan hoa mộng phủ rêu xanh cho lòng ai muôn kiếp thẫn thờ.
    Thôi cũng đành,
    Ngỡ ngàng nữa kiếp phong trần. Dưới trăng cầm nguyệt một lần xót xa. Hoa xưa nhỏ lệ giang hà. Giăng mờ sương khói nhạt nhòa nẻo thu.
     
     Vương Anh Đào
    #2
      Chuyển nhanh đến:

      Thống kê hiện tại

      Hiện đang có 0 thành viên và 2 bạn đọc.
      Kiểu:
      2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9