Tiểu thuyết "Thiên trường hận"
hellomy9 06.09.2004 23:43:43 (permalink)
Mấy hôm trước có thấy các vị sư huynh đệ, tỷ muội thi thố tài năng, cùng sáng tác tiểu thuyết kiếm hiệp hài. Muội tử muốn tham gia lắm, nhưng ngẫm lại, muội đã quen xem kiếm hiệp theo thể "kiếm hiệp kỳ tình", trang nam tử phải hào hoa phong nhã, phận nữ nhi phải đổ nước nghiêng thành... khó mà gieo vào đó tiếng cười trong trẻo, không có chút "phong tình" cố nhiên... cũng khó mà "vô tửu", khó mà không có ý trung nhân - không có người tri kỷ, khó mà bỏ qua cái "dám yêu dám hận"....

Hôm nay viết bài Thiên trường hận, cũng mong được tiếp sức nếu vị sư huynh đệ, tỷ, muội nào có hứng thú nhấc bút cùng sáng tác ^_^
#1
    hellomy9 06.09.2004 23:56:55 (permalink)
    Với lấy chiếc áo bông khoát vội lên người, nàng thiếu nữ rảo bước tiến về phía bờ sông. Lúc bấy giờ đã quá nửa đêm nhưng mưa tuyết ngoài trời vẫn không ngừng đổ, nhìn xuống dòng sông thăm thẳm một màu mà tâm trạng vị nữ lang trở nên sâu lắng tựa hồ nàng nghe được cả tiếng hạt mưa chạm nhẹ vào mặt nước. Đâu đó hai bên bờ sông, dưới ánh sáng nhạt nhòa phản chiếu từ những chiếc đèn lồng, hoa viên Xuân Phong trông đẹp lộng lẫy một cách huyền ảo. Chư khách giang hồ vẫn nói cười râm ran, chén tạc chén thù như quên cả trần thế. Người quân tử, kẻ tiểu nhân, những vị phu nhân đường hoàng cốt cách, những nàng thiếu nữ mặt đẹp như hoa,… tất thảy đều góp mặt trong buổi yến tiệc này, xem ra tốt xấu khó bề phân giải. Không khí mỗi lúc một náo nhiệt, chưa ai nhận ra nàng thiếu nữ ấy phút chốc đã biến mất khỏi đám đông, chỉ có mỗi nàng hầu tất tả chạy theo.
    Nàng hầu vừa chạy theo vừa hốt hoảng la lớn:
    - Chủ nhân, xin chủ nhân dừng bước, ngoài trời mưa to lắm, xin chủ nhân bảo trọng!
    Gió từ phía Đông - Bắc vù vù thổi đến hất tung những lọn tóc đen mượt mà óng ả của vị nữ lang. Nàng thiếu nữ không quay đầu lại mà tiếp tục dấn bước về phía trước, một tay nàng vén khéo vạt áo dài, một tay nàng giữ lấy cổ áo bông để tránh gió thốc ngược về phía sau. Cảnh vật xung quanh toàn một màu xanh thẫm của màn đêm lạnh buốt, tuy vậy ánh sáng muôn màu xuất phát từ hoa viên cũng đủ để chiếu rọi hai hàng cây dọc bờ sông. Nhìn những hạt mưa sa phơi phới, nhẹ như lá vàng rơi khỏi cành khô, lướt tựa lông ngỗng bay… nàng bất giác dừng lại, trỏ vào hai hàng liễu mà nói:
    - Tiểu muội có thấy không, Xuân qua Đông đến, Xuân đến Đông tàn, vạn vật tự cổ chí kim đã theo quy luật của nó, ta có muốn chống lại mệnh trời cũng không được!
    Nàng hầu giật mình, quỳ xuống mà thưa:
    - Xin chủ nhân chớ muộn phiền mà sinh bệnh, sức người có hạn, xin chủ nhân bảo trọng!
    Nàng thiếu nữ ngửa mặt lên trời, thở dài thành tiếng:
    - Trời!... Ví như gốc liễu ấy, sinh ra đã là gốc liễu, không thể hóa ra nhánh Mai hay cành Đào được. Ta vẫn biết sức người có hạn, lực bất tòng tâm, thôi thì được đến đâu hay đến đấy vậy… ta đã đến đây rồi, há dừng lại… có được chăng?
    Vị nữ lang nói rồi im lặng, giây lát nàng ngắt một cành liễu, hướng về phía dòng sông khẽ ngâm hai câu thơ của Vương Chi Hoán:
    “Dục cùng thiên lý mục, Cánh thượng nhất tầng lầu
    Bạch nhật y sơn tận, Hoàng Hà nhập hải lưu” (*)
    Ngâm rồi nàng thiếu nữ mỉm cười, bảo:
    - Tiểu muội, mấy khi ta có được tâm trạng thế này, muội hãy vào trong lấy ít rượu ra đây.
    Nàng hầu vâng dạ rồi lui bước. Gió vẫn không ngừng thổi từng cơn, vị nữ lang mặc áo xiêm màu trắng, nàng khoác chiếc áo bông cũng màu trắng, kia là khuôn mặt trái xoan khả ái, tóc mai phơ phất, đôi mắt to với con ngươi đen láy long lanh, cặp mày ngài và chiếc mũi dọc dừa xinh xắn, môi hồng chúm chím, má lúm đồng tiền… khiến cho lòng người ngây ngất. Ngàn giọt mưa sa càng làm tăng vẻ yêu kiều, càng khiến người người tán dương vẻ đẹp của nàng. Một vẻ đẹp tuyệt mỹ hòa lẫn với cái thần của trang nam tử, đẹp mà không bi lụy, chí khí mà không đường bệ oai hùng.
    Đang thả hồn theo ý niệm, vị nữ lang chợt thấy bóng nàng hầu, nàng xoay mình nhẹ nhàng trong gió, khẽ khàng như nói với chính mình:
    - Rượu ngon có đây rồi, đáng tiếc!... ta vẫn chưa gặp được người tri kỷ…
    Theo sau nàng hầu của vị nữ lang là bốn nàng hầu dưới quyền, mỗi nàng một việc, người hâm rượu, kẻ cơi lửa, xếp bàn… Đón lấy ly rượu, vị nữ lang tấm tắc khen:
    - Tiểu muội khá lắm, đây đúng là “hảo tửu”, “hảo tửu”… muội vẫn biết ta rất chuộng Nữ Nhi Hồng là vậy, khá khen cho tiểu muội hiểu được ta!

    -------------- hết hồi 1 --------------


    (*) Đây là một bài thơ tả cảnh mang tính triết lý. Quán Tước lầu ở huyện Vĩnh Tế tỉnh Sơn Tây. Quán Tước lầu có ba tầng, đối diện với núi Trung Điều, nhìn xuống sông Hoàng Hà. Vì thường có chim Hạc đậu trên nóc nên có tên như vậy. Hiện nay Quán Tước lầu không còn tồn tại.

    Bài thơ trên dịch ra là:

    LÊN LẦU QUÁN TƯỚC

    Núi Trung Điều mênh mông um tùm, mặt trời gác núi, đang lặn xuống trời Tây;
    Sông Hoàng Hà dào dạt cuộn trôi, sóng nước nhấp nhô đang băng băng chảy ra biển cả.
    Nếu muốn nhìn được thật xa, phải lên thêm một tầng lầu nữa, đứng ở nơi cao hơn, cao hơn.


    Ý muội muốn diễn đạt tâm trạng của vị nữ lang này như thể nàng muốn đứng ở nơi cao hơn, xa hơn, để nhìn được rộng hơn... thoát khỏi màn đêm mưa lạnh, thoát khỏi giới hạn hai bờ sông, xa hơn dòng chảy vô tận của dòng sông, cao hơn những rặng liễu vốn dĩ đã rất cao... để nhìn thấy con đường nàng nên đi.

    Nhìn lại, mọi người có thấy ba dòng thơ dịch đó khái quát cảnh quan tráng lệ của núi Trung Điều và sông Hoàng Hà không? có núi cao, có sông dài, có trên, có dưới, có xa, có gần... quả là rất hợp với tâm trạng nhân vật của muội.
    < Sửa đổi bởi: hellomy9 -- 7.9.2004 17:08:45 >
    #2
      hellomy9 07.09.2004 23:08:03 (permalink)
      Nàng hầu cúi đầu, cung kính:
      - Chủ nhân quá lời, may nhờ có chủ nhân thương yêu, không cậy thân quyền quý mà xa lánh kẻ hèn mọn như nô tỳ…
      Vị nữ lang chạnh lòng, nói rõ từng tiếng một:
      - Tiểu muội, muội hà tất phải ghi nhớ trong lòng, ân ân oán oán chỉ như bèo dạt mây trôi, nay chúng ta có duyên làm tỷ muội âu cũng là diễm phúc trời ban, ta rất vui có được một tiểu muội hiểu ta như chính bản thân mình…
      Nói rồi vị nữ lang một tay nâng cao chén rượu, một tay rũ vạt áo xiêm che khuất mặt ngọc, loáng một cái chung rượu đã cạn. Nàng hầu như hiểu ý, lại châm rượu đầy chung hầu nữ chủ nhân. Một chung, hai chung, ba chung… rượu nồng soi má phấn, trông vị nữ lang càng uống nét hoa lại càng ửng hồng, những giọt mưa sa càng làm tăng vẻ yêu kiều của nàng. Duy chỉ có đôi mắt vị nữ lang càng lúc càng long lanh, trong dạ tâm sự lại càng đầy.
      Nàng gọi nhỏ:
      - Tiểu muội, muội xem, những giọt rượu này trông giống những giọt máu đỏ tươi, còn ưu tư trong ta lại như tuyết trắng phủ khắp hoa viên, than ôi!.. bao nhiêu máu tươi nhỏ xuống mới có thể biến tuyết trắng thành màu đỏ…
      Nàng hầu giật mình, thảng thốt kêu lên thành tiếng:
      - Chủ nhân xin chớ suy nghĩ mông lung mà hãy bảo trọng lấy thân, tuy là mưa tuyết, song “góp gió thành bão”, mưa tuyết đổ liên hồi ắt sẽ tạo nên sấm chớp cuồng phong, huống chi đêm mỗi lúc một khuya, chủ nhân cũng đã dầm mưa suốt mấy canh thâu!... Cúi xin chủ nhân hãy bảo trọng!
      - Cám ơn muội muội đã quan tâm đến ta, quả nhiên đêm thật lạnh…
      Dứt lời vị nữ lang nhíu mày ngẫm nghĩ, đoạn cởi bỏ áo khoác bông đưa cho nàng hầu, môi chợt nở một nụ cười:
      - Tiểu muội, xem ra đêm nay ta cũng nên ôn lại một chút những gì đã lĩnh hội được trên núi Yên Tử, muội hãy bảo bọn họ chuẩn bị tấu một dạ khúc cho ta!
      Vị nữ lang mỉm cười, mắt nàng bỗng ánh lên, trong phút chốc mặt hoa như ngời sáng. Trái với dự đoán của nàng hầu, dường như mưa mỗi lúc một thưa dần, chỉ có gió vẫn rít lên từng cơn, mang theo mùi hương của tinh khiết của đêm hòa quyện với vị nồng của rượu… Vị nữ lang nhanh nhẹn đưa tay hứng lấy những giọt mưa đang sa xuống, dụng lực trong lòng bàn tay giữ cho những hạt mưa lơ lửng trong không trung, rồi bất ngờ nàng chụm ngón giữa vào ngón cái, búng tay vào hạt mưa trước mặt. Công lực nàng thiếu nữ phát ra tạo thành một tia sáng mỏng màu xanh, cùng lúc xuyên qua những hạt mưa đang lơ lửng rồi đột ngột biến mất vừa kịp lúc những hạt mưa vỡ ra và rơi xuống thảm cỏ bên dưới. Vị nữ lang uốn mình như đang múa, nàng phất ống tay áo lên và bất ngờ xoay cổ tay, phát ra một luồng kình lực hất tung những mảnh vỡ của mưa đang rơi xuống lên không trung.
      Nàng hầu nói như reo:
      - Thật là tuyệt diệu! Thật là tuyệt diệu!
      Nàng thiếu nữ khẽ lắc mình, thoáng cái đã thấy nàng đứng cạnh nàng hầu, tay cầm lấy chén rượu uống cạn một hơi. Nét mặt nàng thiếu nữ không hề biến động, như tỉnh cũng như say, tâm tư như để cả vào Yên Tử diệu pháp.

      -------------- hết hồi 2 --------------
      < Sửa đổi bởi: hellomy9 -- 7.9.2004 17:09:23 >
      #3
        Chuyển nhanh đến:

        Thống kê hiện tại

        Hiện đang có 0 thành viên và 2 bạn đọc.
        Kiểu:
        2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9