Dành cho biển
huongtran87 25.07.2007 00:40:50 (permalink)
Em đến với anh, một ngày biển gào thét dữ dội, trời không trong xanh, chẳng có gì là lãng mạn anh nhỉ? Không hiểu tình cờ hay duyên số những cuộc hẹn của em, của anh, của biển đều  là những lúc biển không lặng im.
Vậy mà, ngày ta chia tay, anh biết không, biển chưa bao giờ trong xanh đến thế đâu!
Anh từng hỏi em, có tin biển biết khóc không. Trước khi gặp anh, chẳng bao giờ em tin điều đó đâu! Biển mênh mông, rộng lớn, lẽ nào lại nhập hòa vào nỗi buồn bé nhỏ của nhân gian này mà khóc, mà đau! Em cứ không tin, cho đến một ngày, em đã tin...
Anh hỏi em, nước biển ấm hay lạnh. Và em đã tranh cãi quyết liệt với anh rằng, dĩ nhiên là phải lạnh rồi! Em bảo anh không có kiến thức thực tế về môn sinh học, anh chỉ cười mà chẳng biết nói gì, ừ, rồi em sẽ hiểu thôi...
Em bắt anh lựa chọn giữa sóng biển và những bờ đá. Em cứ ngỡ anh sẽ chọn những cơn sóng trắng bạc hay làm ướt chân em, hay làm anh có những lần đỡ em dậy khỏi cơn lốc sóng “vô tình” nào đó níu giữ em ngoài biển khơi. Nhưng anh đã chọn bờ đá, anh chỉ trả lời em vỏn vẹn hai chữ “anh thích”. Anh biết không, hai năm sau ngày anh tìm được bờ biển khác, em đã bắt đầu yêu đá. Đơn giản vì em chợt nhận ra, không phải cái gì muốn đều là của em, tất cả, còn tùy vào duyên số của chúng ta...
Từ dạo ấy, em hay đến với biển, chỉ một mình. Cảm giác một mình cũng vui lắm anh à, em trải lòng mình với biển nhiều hơn, và em cứ để sóng cuốn trôi hết mọi ký ức ngày hôm qua, không phải em không muốn giữ lại, nhưng hình như... biển không muốn em phải buồn, và biển khát khao xóa đi quá khứ tươi đẹp, đau lòng ấy giùm em. Em đã cám ơn biển rất nhiều, như cái ngày mà em cảm ơn anh đã xuất hiện trước mặt em. Nhưng, anh biết không, biển chưa bao giờ xin lỗi em, chưa bao giờ để em phải lẻ loi một mình, chưa bao giờ...
Những đồn cát bé bé xinh xinh bị gió cuốn thổi thốc vào mặt em, lại có cả vị mặn của nước biển làm rát cả mặt em, nhưng chưa bao giờ cát, gió và biển làm em phải “trầy” một vết thương nho nhỏ nào...
Em bắt đầu cảm nhận những giọt nước biển ấm áp nằm lặng yên trên tay em, biển không lạnh lẽo như em tưởng. Và cái cảm giác nồng ấm ấp len lỏi trong tim em, vô tình lấp đầy khoảng trống mang tên anh. Rồi những bờ đá, thô kệch và xấu xí cho em cái cảm giác ngưỡng mộ quá. Em thấy những ngày mưa bão, đá vươn mình che chở những đợt gió thốc, như tìm lại chút sự chở che cho biển, còn sóng, chỉ biết cuộn tròn, cuộn tròn vỗ những đợt dữ dội vào lòng biển. Biển ơi, có đau chăng?
Một giọt, hai giọt nước mắt... em làm ướt cả bờ cát trong cái ngày ấy, ngày ta chia tay. Anh quay đi còn biển lặng im... Một thoáng vô tình, biển vỗ nhẹ vào chân em, biển không gào thét, không gầm gừ mà em vẫn có cảm giác, đây mới chính là nước mắt biển. Biển ơi, khóc cùng ta nhé, nỗi buồn nhân gian muôn đời này. Biển đã khóc giùm bao nhiêu người, và em là người thứ bao nhiêu?
Anh biết không, hình như sau ngày đó biển ít dữ dội hơn. Thỉnh thoảng chỉ gợn sóng, ừ, gợn sóng thôi mà sao giống cõi lòng em quá, gợn mà nhói đau, buốt lạnh...
Anh đi qua cuộc đời em, chỉ hai tháng mà sao em thay đổi nhiều quá. Em đã mất hai tháng ấy để yêu anh và được anh yêu, để rồi quên anh rất lâu, rất lâu. Em học được cách để biết nhìn người và nhìn đời, dĩ nhiên nhìn cả biển nữa...
Em viết những dòng này, như một sự tạ từ và chia ly tất cả, em đã có thể một mình mà thật sự không cần anh nữa. Nhưng em vẫn rất cần biển vì em biết rằng những lúc em buồn, em bất chợt quay về khoảnh khắc xa xưa nào đó, chỉ có biển bên em, cho em tan, em biến nỗi nhớ về anh vĩnh viễn vào lòng sâu…
#1
    huongtran87 25.07.2007 00:51:33 (permalink)
    “Anh xa em trăng cũng chợt lẻ loi thẫn thờ
    Biển vẫn thế cậy mình dài rộng thế
    Xa cánh buồm một chút đã cô đơn…”
     - Non Nước một đêm thật buồn -  vô tình em được gặp anh. Định mệnh xui khiến hay duyên số vô tình tạo ra những cái rất vô tình, em cũng không biết nữa! Chỉ biết khi xa anh - biển lòng em bỗng tự dưng... dậy sóng!
    Còn nhớ lần đầu tiên anh và em gặp nhau. Sao mà chẳng giống những cảnh tượng lãng mạn và ngọt ngào như trên phim Hàn Quốc mà em vẫn thường hay mơ mộng. Lại gặp nhau tại một đêm cắm trại ở bờ biển Ngũ Hành Sơn? Lúc đó, ai bảo anh đàn hát làm chi để em phải nao lòng. Và ngước lên bắt gặp một ánh mắt quá đỗi sâu thẵm và xa xăm đến thế! Để khi anh ra về, lòng em trống vắng... lê thê.
    Tình yêu chúng ta bắt đầu và nồng thắm. Bạn bè ai cũng bảo em: “Mi có tình yêu đẹp quá!”. Tình yêu đẹp là thế nào hả anh? Chúng mình vẫn giận nhau hoài đó thôi. Bằng chứng là bây giờ anh đang giận em đấy! Nhưng dù thế nào, em vẫn muốn anh nhất định phải tin rằng em rất yêu anh và không thể sống thiếu anh trong đời. Hãy ở bên em mãi mãi, cùng em khóc, cùng em cười và cùng em giận nhau – nha anh!?
    Em sẽ đợi anh - đến khi nào - biển vẫn còn... xanh!
    #2
      huongtran87 25.07.2007 00:55:26 (permalink)
      Ông nội tôi mất trong một chuyến ra khơi đánh cá gặp cơn bão lớn. Biển vĩnh viễn giữ ông lại trong thẳm sâu lòng mình. Bà nội tôi bảo: “Ông yêu biển và biển cũng yêu ông... - họ đã hòa làm một...”.
      Thuở nhỏ, chiều chiều tôi vẫn theo bà ra bãi cát, nơi rừng phi lao vắng bóng người, ngồi ngắm sóng biển. Tôi không ngồi yên được lâu. Trong lúc tôi mải rượt theo những chú còng gió tinh nghịch thì bà vẫn ngồi lặng lẽ, mắt nhìn xa xăm, thỉnh thoảng lại lẩm nhẩm một điều gì đó. Đôi khi bà kéo tôi vào lòng, mắt như chợt sáng lên: “Cháu nghe kìa... Ông đang nói đó... Ông đang trò chuyện với bà bằng lời của biển...”. Tôi cố nghiêng tai lắng nghe mà chẳng nghe được gì ngoài tiếng sóng vỗ ì oạp...
      Bố tôi bỏ không theo nghề biển như bác tôi. Ông đậu tú tài rồi đi làm công chức. Nhưng có điều kỳ lạ là ông cũng rất yêu biển. Đã mấy lần dời nhà, ông đều nhất quyết chọn nhà ở gần bờ biển. Mẹ tôi bảo: “Bố mày nghiện tiếng sóng!”. Cũng phải thôi, bố tôi lớn lên bằng lời ru êm đềm của sóng biển. Hằng đêm, sóng hát ru cho những giấc mơ lấp lánh ánh sao của tuổi thơ ông... Có lần đi công tác ở miền núi, mới hai ngày ông đã quay về, bảo: “Nhớ biển quá! Đêm thiếu tiếng sóng không ngủ được...”. Mẹ nguýt dài: “Vớ vẩn!”. Nhưng dường như trong mắt có chút màu tối thoảng qua như cũng thầm ghen với biển...
      Tôi không biết mình có “thừa hưởng” được lòng yêu biển như ông bà nội và bố tôi không. Biển đẹp và hấp dẫn thật nhưng tôi thấy ngắm mãi cũng chán! Tôi chỉ ra biển mỗi khi lòng có chút muộn phiền muốn được thanh thản. Biển giúp tôi làm dịu đi tất cả. Khi tôi có mấy bài thơ viết về biển được đăng báo, tụi bạn khen lắm, tôi tự hào: “Mình là dân biển mà!”. Nhưng sao tôi thấy chúng chỉ là một “mớ chữ nghĩa” vô hồn, dường như chưa thấy hơi thở của biển trong ấy...
      Chiều nay tôi lại lang thang mãi trên bờ cát, cố tìm những cảm xúc đang trôi dạt đâu đó. Bất chợt tôi bắt gặp một cô gái với dáng ngồi lặng yên trên ghềnh đá như bà nội tôi thuở nào. Tôi mon men gợi chuyện: “Cô làm gì ở đây mà ngồi có vẻ mê mẩn vậy?”. Cô gái thản nhiên đáp: “Nói chuyện với biển”. Tôi lắc đầu: “Tôi có nghe thấy biển nói gì đâu?”.
      Chẳng ngờ cô gái bỗng quắc mắt nhìn tôi: “Người điếc như ông làm sao nghe được!”. Tôi thảng thốt nhận ra đã bao năm mình sống bên biển, nhưng chưa bao giờ mình nghe được tiếng biển. Tôi chỉ biết ngắm những vẻ đẹp bên ngoài của biển chứ không hòa được hồn mình vào biển, lắng nghe tiếng nói từ sâu thẳm trái tim, như bà nội tôi, như bố tôi, như cô gái kia...
      Tôi lững thững đi về, lòng như một khoảng lặng dù chung quanh vẫn đầy sóng và gió. Tôi biết mình thật khó để có thể nghe được lời của biển khi mình không thật sự yêu biển... Chỉ những người yêu nhau mới nghe được tiếng thầm của lòng nhau...
      #3
        huongtran87 25.07.2007 01:01:36 (permalink)
         Quân về mang theo vị mặn của biển và nồng nồng của gió. Nó cười, “nhìn phong trần ra phết”. Quân im lặng kéo tay nó đi.
        Nó học văn là vì Quân. Quân bảo thích con gái khoa văn dịu dàng và có vẻ... là con gái, nó bướng bỉnh “Bản tính thì làm sao thay đổi được” nhưng Quân nói “ Môi trường sẽ tác động đến con người”. Nó tạm tin như vậy và thử. Nó chán nản tập tành làm thơ, cứ viết viết xóa xóa rồi liệng vào sọt rác. Nếu không phải vì Quân? Mỗi tuần nó nhận một lá thư vào thứ bảy và gửi một lá vào chủ nhật. Những lá thư Quân gửi về đều có vị mặn của biển và không thể thiếu một câu: “Tuần này có viết được gì không Chi”. Thư từ biển xa tít tắp, thư từ những con sóng xô từng đêm, có lúc thư lao về từ bão táp mang theo nỗi nhớ để lại sự thấp thỏm, lo âu “Không biết nơi ấy, biển đã bình yên hay chưa?”.
        Năm hai, nó có bài đăng báo. Nó nghẹn ngào xúc động. Chắc là Quân vui lắm khi nhận được tin đó. Một phần mong ước của Quân. Nó bắt đầu lao vào viết, cốt để đăng báo, cốt để Quân vui. Không hiểu sao trong mỗi trang viết đều có vị mặn của biển và những ánh sao đêm. Nó nhớ mỗi lần Quân về lại kể: “Sao đêm trên biển là một bức tranh kỳ diệu mà không có một nét bút nào vẽ nổi”. Nó tưởng tượng ánh sao hằng đêm lấp lánh và dịu dàng như đôi mắt Quân, và nó viết bằng sự tưởng tượng đó.
        Thứ bảy nhận thư, Quân nói “Quân đọc bài của Chi rồi, hay, nhưng sao buồn quá!”. Nó hỏi lòng “Có phải vì Quân?”. Thư Quân làm cho tim nó muốn nhảy ra khỏi lồng ngực “Chi ơi, thứ bảy tuần sau Quân về”. Nó háo hức, bận rộn chuẩn bị. Nó ngồi hàng giờ trước gương để nhìn mình mỉm cười, chải mái tóc dài đến khuỷu chân mà mỗi lần về Quân vẫn dặn “đừng cắt tóc nghe Chi.” Nó đo bằng gang tay, hình như tóc dài thêm một đoạn. Chắc là Quân ngạc nhiên lắm và nó sẽ không để cho Quân kịp nhận ra mà nói với Quân rằng: “Chi vẫn gọi đầu bằng hoa bưởi đấy”. Quân sẽ cười “đó là loại dầu hảo hạng của Chi mà”. Nó thấy lòng rộn ràng hẳn lên “Quân vẫn nhớ”.
        Sài Gòn về đêm dường như đã trút bỏ hết vẻ bụi bặm bên ngoài, để hiện ra một Sài Gòn lộng lẫy sắc màu. Sông Sài Gòn bình yên chưa từng có, gió lồng lộng thổi lên từ lòng sông sâu thẳm, đám lục bình trôi lềnh bềnh tựa như những con thuyền nhỏ nhấp nhô trong đêm. Nó ngã đầu lên vai Quân mà quên mất câu xin phép dí dỏm của hai đứa “cho Chi mượn vai chút nha”. Quân vẫn chưa nói một câu nào từ lúc về, chỉ im lặng một cách tuyệt đối.
        Nó cảm nhận có một gì đó khang khác ở Quân nhưng lại nghĩ “Có lẽ Quân còn mệt và chưa thích nghi kịp với sự thay đổi của Sài Gòn”. “Quân thấy Sài Gòn có gì khác không? Nó hỏi: “Nhiều chứ ?”. “Ừ, nhưng những kẻ đi xa về mới nhận ra điều đó”. Nó thấy lòng nặng trĩu. Nó thèm được nghe Quân nói và nói cho Quân nghe. Nó muốn kể về những lần thức thâu đêm vắt óc suy nghĩ để viết bài là vì Quân.
        Rồi có lúc không có Quân nó vẫn mỗi tuần một  lần vào quán chè cũ ăn đủ hai ly của hai đứa. Còn cả chuyện... à mà thôi chuyện này nói ra chắc Quân sẽ cho là mít ướt. Điều này cũng do Quân thôi. Từ khi học văn, nó trở nên mềm yếu và rất nhạy cảm. Nó không còn khô khan và không còn ngông nghênh như hồi trước dù nét bướng bỉnh vẫn còn đó. Có lẽ Quân nói đúng “Môi trường có thể tác động đến con người”.
        Lần này, Quân không kể chuyện biển, không nói về những ánh sao đêm lung linh như thế nào và tiếng sóng vỗ vào mạn thuyền những lần biển giận. Quân cũng không nói vẻ xuýt xoa: “Sao Chi dạo này ốm quá! Tay cũng nhỏ đi này. Phải ăn nhiều vào chứ!”. Nó ngúng nguẩy: “Chi không muốn mình là ổ bánh mì đâu. Vậy sẽ xấu lắm”. “Chi thích thành que củi khô lắm hả? Lúc đó có lẽ Quân sẽ không nhận ra đâu”. Bàn tay nhỏ nhắn của nó ngoan ngoãn nằm trong tay Quân. Tay Quân lúc nào cũng ấm áp và mạnh mẽ luôn mang cho nó một cảm giác bình yên.
        Ánh điện dường như đủ cho nó nhìn rõ vẻ mặt của Quân lúc này. Quân nhìn xa xăm, vô định. Nó im lặng, thắt lòng và nhói đau vì cái xiết tay quá mạnh của Quân. “Quân!” - nó thảng thốt. Quân nhìn nó nồng nàn và tha thiết đến nỗi nó bất giác cúi mặt. Nụ hôn đầu tiên vội vàng... Quân lại về với biển.
        Nga bảo: “Mày lúc nào cũng như con bé thất tình đấy Chi ạ! Chẳng lẽ mày và Quân...” - Nga bỏ lửng câu hỏi. Nó nhói lòng “Quân và tao vẫn bình thường” rồi quay đi cố giấu giọt nước mắt vào lòng. Nó đánh trống lảng: “Còn Hưng của mày thì sao rồi?”. “Tao xù rồi Chi ạ. Không gì hơn những thằng con trai khác. Tao đã nghĩ ra một điều”Không nên cho ai nhiều hơn những gì mình được nhận. Với tao sống sao cho vui vẻ là được”. Nó thấy miệng mình đắng ngắt. Ước gì nó vô tư yêu, vô tư chơi và vô tư khẳng định con tim mình được như Nga. Biết đâu nó sẽ không như bây giờ.
        Thứ bảy, nó đứng ngồi không yên, chốc chốc lại giật mình vì tiếng xe máy chạy qua. Nó chờ biển...
        Chủ nhật, lá thư theo định kỳ vẫn được gửi đi. Nó thấp thỏm chờ đợi và tự biện minh cho Quân “Có lẽ Quân quá bận vì mấy hôm nay biển có bão”.
        Nó viết và đăng báo chỉ mong sao Quân đọc được. Mái tóc dài và cả hương tóc nó không thay đổi nên nó không tin Quân sẽ khác, chỉ có điều Quân bận. “Mày biết tin gì chưa Chi?” - Nga hỏi nó. “Là tin gì chứ?”. “Quân sắp cưới...”. Tai nó ù đi. “Mày nói gì hả Nga? Mày nhắc lại đi. A, không..., không... không cần”. Nó chết lặng, chỉ mong mình đang mơ, chỉ là mơ thôi... Nga vẫn huyên thuyên: “Mày thấy không? Cuộc sống này không có gì là tồn tại mãi mãi, là vĩnh hằng, chỉ  có tiền thôi Chi à! Mày cũng chưa biết Quân lấy ai mà?
        Mày còn nhớ Hương, em họ tao không?  Ba nó là thuyền trưởng sắp về hưu, có lẽ Quân sẽ thay vào chỗ đó”. Chợt nhận ra là mình không nên nói vậy, Nga bối rối: “Tao xin lỗi mày... Mày khóc đi Chi. Khóc cho nhẹ nhàng hơn”. Nó lắc đầu một cách yếu ớt. Nga đi rồi, những giọt nước mắt nó bắt đầu rơi. Giờ thì nó hiểu tại sao Quân quên thứ bảy, vì sao Quân lại nhìn nó như vậy. Lần cuối cùng, Quân đã trao nó nụ hôn vội vã nhưng không một lời chia tay. Nó chợt thấy lòng se sắt vì thương Quân. Quân đã khổ nhiều quá rồi.
        Nó viết bài không để đăng báo hay cho một người nào đó đọc mà chỉ cho riêng mình. Quân không cần niềm hạnh phúc nhỏ nhoi mà nó thắp lên hoặc cũng vì một lý do nào khác. Nhưng điều đó không quan trọng. Quân đã ra đi nhưng biển và sao đêm thì vẫn ở lại. Nó chợt nhận ra mình yêu biển hơn bao giờ hết. Vị mằn mặn không thể tan khỏi bờ môi...
        #4
          Chuyển nhanh đến:

          Thống kê hiện tại

          Hiện đang có 0 thành viên và 2 bạn đọc.
          Kiểu:
          2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9