Hạnh phúc từ nụ cười trẻ thơ
hương thảo 05.08.2007 16:39:13 (permalink)
Sống trong guồng máy xã hội, con người không ai tránh khỏi cái vòng xoay luẫn quẫn và bất tận. Thiếu niên thì ra sức học tập chỉ mong đổi lấy một tấm bằng. Người trưởng thành thì ra sức làm việc sao cho được thăng quan tiến chức, để có thể ngẫng cao đầu mỗi khi ra đường. Dường như ít ai còn thì giờ để quan tâm mọi người xung quanh. Tôi chợt nhớ tới một câu nói của Trịnh Công Sơn: "sống trong đời sống, cần có một tấm lòng".
Chuyển chỗ ở, hầu như không chủ động liên lạc với bất kì ai, không phải tôi muốn xa lánh mọi người, mà là muốn tìm lại chút thanh thản trong tâm hồn, muốn nhìn thấy hình ảnh của chính mình trong cái xã hội bon chen, để định hướng cho hôm nay và ngày mai. Tuy nhiên cũng không tránh khỏi chút cảm giác cô độc.
Một buổi chiều, khi tôi đang ngồi đọc sách khuất sau cánh cửa, bỗng nghe láo nháo tiếng trẻ nít nhà bên hàng xóm đang chơi đùa trong sân nhà tôi. Hé cửa, tôi định kiểm tra xem chúng có quậy phá gì không. Không thoát khỏi sự phát hiện của lũ trẻ, một đứa trong bọn với con búp bê trên tay hướng ánh mắt dè dặt về phía tôi. Chìa tay thân thiện về phía con bé, tôi nói:
- Búp bê đẹp quá, con cho cô mượn xem nào!
Đám trẻ tiến lại gần tôi. Con bé khi nãy chìa con búp bê cho tôi. Bỗng con bé cạnh bên nó chìa ra con búp bê mà nó giấu sau lưng nãy giờ:
- Búp bê của con đẹp hơn!
Để bọn trẻ khỏi ganh tị nhau, tôi vuốt ve quần áo, mái tóc hai con búp bê rồi nói:
- Cô thấy búp bê nào cũng đẹp hết.- Nụ cười nở trên môi hai đứa bé.
Đám trẻ tự lúc nào không biết đã vào trọn trong nhà tôi. Bấy giờ tôi mới có dịp quan sát chúng. Cô bé đầu tiên đưa cho tôi con búp bê trông khá xinh với mái tóc ngắn model, chiếc miệng duyên với má lúm đồng tiền. Trong bọn, tôi đặc biệt chú ý đến một cậu bé nhỏ thó, nước da đen thui nhưng nỗi bật nhất là đôi mắt. Đôi mắt cậu bé đen huyền hoặc và tròn to lay láy. Cậu chơi con robot trên tay mà mắt lấm lét trông chừng như sợ tôi la. Trông chừng đám trẻ chơi đùa thì không có thời gian, nhưng cũng không đành bảo chúng ra ngoài chơi, vậy là tôi miễn cưỡng phải làm "cô nuôi dạy trẻ". Cứ nhìn chúng hết đứng lại nằm, rồi trồng chuối, rồi lộn tròn với thái độ vô tư hồn nhiên, tôi không khỏi bật cười thấy lòng như thoát khỏi mọi ganh đua của thế gian.
Mỗi ngày tôi chỉ ra ngoài cửa trong ít phút, còn lại phần lớn thời gian tôi phải ở trong phòng học hành với giấy viết và máy vi tính. Đôi khi cũng có chút căng thẳng thường nhật. Chiều hôm nọ, khi đang mệt mõi sau một ngày học hành, tôi đang gục đầu nơi chiếc ghế bành thì có tiếng rầm rầm đập cửa. Tôi bước ra mở cửa, thằng bé nhỏ thó hôm nào nhìn tôi chân thật:
- Cô ơi! Cô trốn ở đâu mà con nhìn vào không thấy - nó vô tư.
Tôi không khỏi buồn cười:
- Cô học bài trong phòng, cô đâu có trốn đâu con. Mà con tìm cô có gì không.
- Dạ có. Con muốn nói với cô là con mới đi học về.
Ôi chao, cái lý do của thằng bé làm tôi không khỏi bật cười, bao nhiêu mệt mõi như tan biến.
Buổi sáng chủ nhật tôi đang vùi mặt trong chăn thì có tiếng đập cửa và láo nháo của bọn trẻ. Tôi không buồn thức dậy. Trưa về tôi hỏi chúng:
- Khi sáng đứa nào đập cửa nhà cô?
Thằng bé nọ giơ tay lí nhí, lấm lét:
- Con...
- Sao con đập cửa?
- Con... con không cố ý, con chỉ muốn vào chơi với cô thôi mà.- nó cúi gằm mặt.
Tôi xoa đầu nó:
- Không sao đâu. Mai mốt con đừng đập cửa nữa nghen. Để khi nào cô rãnh cô sẽ chơi với tụi con! - Nó dạ rõ một tiếng rồi hoà tan vào trò chơi cút bắt quen thuộc của cả bọn.
Vậy đó, tình bạn của trẻ thơ chân thành và hồn nhiên lắm. Đó là thứ tình cảm đáng quý không gì có thể mua được mà ở người lớn bây giờ khó tìm thấy.
Đã bao giờ bạn cùng chơi với bọn trẻ chưa? Đã bao giờ bạn nở nụ cười với chúng chưa? Tôi tin chắc bạn sẽ khám phá được nhiều lắm.


[image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/33193/71BD57133E364D50ADE3148E1354E5E3.jpg[/image]
Attached Image(s)
#1
    Chuyển nhanh đến:

    Thống kê hiện tại

    Hiện đang có 0 thành viên và 2 bạn đọc.
    Kiểu:
    2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9